Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 4



Đêm nay bầu trời không sao, ánh trăng mờ mờ ảo ảo.

Trong sân nhỏ, sau hồi gà bay chó sủa, hai cặp mắt sáng ngời nhìn nhau, trong mắt cả đều thấy vẻ mặt kinh hãi của đối phương.

Hai chân Tô Anh quơ quơ, không hiểu sao tự nhiên nàng bị nhấc bổng người lên? Sao lại bị Lục Xung nắm sau cổ áo nhấc lên?

Cái xô nước ở miệng giếng xoay vài vòng rồi rơi xuống giếng sâu vang lên một tiếng, nước giếng bắn tung tóe lên. Khoảng sân nhỏ tĩnh lặng lại, bốn mắt nhìn nhau, hai người chết lặng từ từ hoàn hồn.

Lục Xung nhíu mày, mắt đen lại, khuôn mặt anh tuấn căng ra, trầm mặc vài giây, khó khăn quay mặt đi, nhìn thấy đôi giày bị ở dưới đất của Tô Anh. Lúc nãy, nàng hoảng sợ quá làm rơi xô nước khiến đôi giày bị ướt.

Lục Xung ngẩn người, trong lòng lại chửi rủa: Chết tiệt!

Lục Xung nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, buông tay khỏi cổ áo nàng, Tô Anh liền ngã xuống đất.

Thừa dịp, Tô Anh chưa kịp hình dung được tình huống, thì Lục Xung đã xoay người bỗng lảo đảo một cái như đứng không vững, sau đó đưa tay ấn trán, thì thào nói:“Chóng mặt!”

Tô Anh chẳng kịp nghĩ, vội vàng đỡ lấy hắn, cánh tay gầy yếu ôm lấy eo hắn, tay còn lại chống đỡ khuỷu tay hắn.  

Cho dù Lục Xung cố chống đỡ, Tô Anh vẫn bị hắn đè nặng suýt ngã:“Ôi!”

Nàng vừa đến gần, Lục Xung đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, giống như mùi vải hắn đang quấn. Chính là mùi cơ thể của nàng.

Nhận ra điều này, nơi bị nàng chạm vào lập nóng lên, đầu óc trống rỗng, bên hai tai ù đi, tim đập thình thịch không tự chủ được, tay chân gần như mất kiểm soát.

Xuyên qua lớp y phục, Tô Anh cảm thấy nơi lòng bàn tay nàng nóng lên.

Sao vừa chuyển động một chút, hắn đã phát sốt nặng hơn chứ?

Tô Anh gắng sức chống đỡ, thở gấp gáp:“Ngươi phát sốt lại rồi, vào nhà nằm đi!”

Lục Xung nhấc người, tay chân lê theo lực của Tô Anh, vào phòng rồi ngả lưng xuống ghế. Thoát ra khỏi vòng tay nàng, Lục Xung thả lỏng người, lúc này trạng thái của hắn mới đúng là bộ dạng người đang bị thương.

Lúc này hắn thật sự đã lâm vào hôn mê!

Chiếc ghế này thực sự không hợp với dáng người cao lớn của Lục Xung, hắn nằm thẳng người, chân hắn buông thõng bên ngoài, toàn bộ bày rõ trước mắt Tô Anh.

Hắn đi chân trần ra ngoài, nên bàn chân bị dính bẩn, còn có một vài viên sỏi mịn, nhưng có vẻ như đã bị vỡ vụn đi rồi.

Mảnh vải trắng quấn quanh eo và bụng Lục Xung đã bị thấm máu.

Hắn nói muốn ở lại chữa lành vết thương, nhưng nếu cứ thế này vết thương của hắn càng nặng thêm thôi!

Tô Anh cau mày, tiếng thở Lục Xung bên tai nàng càng ngày càng nặng nhọc.

Tô Anh thấy anh đỏ mặt, yếu ớt không có sức sống, bộ dạng như bị người khác khi dễ, nàng nghĩ ngợi lung tung, trông hắn đúng là rất đẹp trai nha!

Nàng bận rộn, chạy ra ngoài, vớt lấy chiếc xô bị rơi xuống giếng, lấy nước thấm khăn, rồi nhẹ nhàng đắp lên trán Lục Xung.

Được đắp khăn ướt, lông mày đang cau lại của Lục Xung giãn ra.  

Tô Anh vốn không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, nàng theo trí nhớ của mình bắt chước như lúc Thu nãi nãi chăm nàng. Khi chiếc khăn trên trán Lục Xung hết mát, nàng nhanh chóng lấy một chiếc khác thay vào.

Thỉnh thoảng lại gọi cho hắn một tiếng, để hắn ta không bị hôn mê sâu hơn.

Sau một phen lăn lộn, Tô Anh ngồi trên đệm, đặt khuỷu tay bên người hắn chống cằm, vừa quan sát tình hình của hắn, vừa nhớ lại việc mình được hắn xách lên như chú gà con.

Tô Anh thật sự không thể hiểu được tại sao hắn lại túm cổ áo cô kéo lại? Đã không được gì, còn bị thương nặng thêm.

Lẽ nào sốt đến đầu óc bị lẫn rồi? Không được đâu!

…Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng mình sẽ nhảy xuống giếng?

Tô Anh mím môi, chắc là… không đâu nhỉ!

Nhưng với vẻ mặt hoảng sợ và kinh hoàng của hắn thì có thể là lý do đó.

Lục Xung ý thức mơ hồ, cả người nóng đến mê muội, nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng lo lắng:

“Ngươi có sao không?”

“Này! Đừng ngủ!”

“Vết thương của ngươi có đau lắm không?”



Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức làm hắn có chút phiền, nhưng lại khiến lòng hắn nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Nhưng nàng chỉ xưng “ngươi” và “ta”. Lục Xung không biết nàng đang nói chuyện với ai? Là hắn sao?

Nhưng, hắn là ai chứ?

Là Lục Xung? Hay Chu Huyền Diễm?

Là Lục Xung, thế tử Tương Vương, mười một năm trước đã nhà tan cửa nát?  Hay là Chu Huyền Diễm, quân sư nổi tiếng trong quân doanh ngày nay?

Trong tâm trí Lục Xung hiện lên hình bóng phụ thân và mẫu thân hắn kiên quyết đứng trong biển lửa, hàng trăm người Tương Vương phủ và dinh phủ Tấn Quốc Công chìm trong biển máu, cùng đệ đệ đã phải bỏ mạng vì hắn… 

Quá khứ cứ như núi, đè lên tim hắn

Bàn tay ở bên hông của Lục Xung đột nhiên nắm chặt, Tô Anh vừa thay khăn cho hắn, liền sửng sốt, nhìn xuống thấy mu bàn tay của hắn nổi gân xanh, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tô Anh vội nắm lấy tay hắn:“Ngươi, ngươi sao vậy?”

Trong ý thức mông lung, Lục Xung bỗng va phải màn tơ giăng đầy, vùng vẫy mãi cũng không thoát ra được.

Lục Xung dấy lên khát vọng, dùng sức đẩy mạnh, như thể hắn đã dùng sức lực cả đời, kết quả mắt hắn mở ra.

Lục Xung sững sờ nói:“Ta chưa chết, đừng gọi nữa, còn nữa, ta tên là Lục…” Lục Xung dừng lại: “Chu Huyền Diễm.”

Nghe miệng nhỏ của nàng lảm nhảm bên tai, cho dù đã đến trước mặt Diêm Vương, bị nàng gọi về!

“Ồ!” Tô Anh thở phào nhẹ nhõm, không để ý đến giọng điệu cáu kỉnh kia, đưa tay sờ trán hắn, hai mắt sáng lên, đỡ nóng hơn trước rồi!

Trong lòng Tô Anh tràn ngập cảm giác thành tựu:“Ngươi hình như hết sốt!”

Nhìn thấy nụ cười của nàng, Lục Xung có chút khó chịu. Nàng ta vậy mà đã canh chừng hắn suốt đêm?

Tô Anh không hiểu ánh mắt phức tạp của hắn, ngồi lên ghế. Hắn nói tên hắn là Chu Huyền Diễm, Tô Anh có chút khấn trương, mới lạ, xấu hổ nói:”Ta tên là Tô Anh, Anh trong Trạc Anh. ”

Tô Anh nghiêm túc, giải thích kỹ càng tên của mình cho hắn ta.

Lục Xung dời ánh mắt, yết hầu khẽ động, thật là….

Lục Xung quyết định, lúc rời đi sẽ cho nàng một số tiền lớn, để nàng tìm căn nhà tốt hơn, tìm thêm vài người hầu hạ, để nàng đỡ vất vả như này. Cũng coi như báo đáp cho nàng!

Môi Lục Xung khẽ động, lúng túng nói: “Cảm ơn!”

Vừa nói lời cảm ơn, mặt của hắn bỗng có chút hồng.

Lục Xung quay đầu, tránh ánh mắt của Tô Anh.

Tô Anh cười cười lắc đầu.

Không có gì nha! Hắn đã nói sẽ trả tiền cho nàng mà! Nếu không phải vì tiền, nàng cũng không phí sức nhứ này!

Nghĩ đến đây, Tô Anh cũng nghiêm túc nói: “Tối hôm qua ta không có ý định nhảy xuống giếng đâu, nhưng vẫn phải cảm ơn huynh đã quan tâm ta!”

Cái gì!!! Chết tiệt!

Đừng nói nữa!

Lục Xung vò đầu, có thể đừng nói đến chuyện này nữa được không!

Lục Xung cảm thấy xấu hổ đến mức ngất đi.

Tuy nhiên, vì nàng còn ngồi đây mới có thể nói nói nàng không có ý nhảy xuống giếng. Dù sao thì cũng có khả năng nàng ta có thể làm ra chuyện như vậy.

Lục Xung nghĩ, ai bảo nàng trèo lên giếng lấy nước làm gì, nếu nàng lấy nước như bình thường thì làm sao hắn có thể hiểu lầm được.

Hắn vừa định đem chuyện đó ra mắng nàng thì lại vô thức nhìn cái cây ngoài cửa sổ, không biết sợi dây treo trên cây đã được lấy xuống từ lúc nào.

Trời tờ mờ sáng, cành cây xum xuê thấp thoáng một màu xanh ngọc bích dày đặc tràn đầy sức sống.

Lục Xung khẽ khịt mũi: “Biết rồi!”

“Một lát nữa ta sẽ xuống núi, huynh muốn ăn gì?” Tô Anh thân mật hỏi.

“Theo ý nàng đi, muốn mua gì thì mua.” Lục Xung thờ ơ nói.

“Nàng cũng nên mua cho chính mình chút gì đó đi.” Lục Xung nằm ở trên ghế, đắc ý nói:”Cái ngọc bội đó đổi được không ít tiền đâu, ít nhất cũng phải mấy trăm lượng đó!”



Tô Anh cao hứng đứng ở tiệm cầm đồ, chủ tiệm cầm đồ lớn tiếng nói: “Đồ trang trí bằng ngọc bích, có vết nứt – Bốn mươi lượng -“

Tô Anh:….

Cả Núi Nhạn chỉ có một tiệm thuốc.

Tô Anh mang theo chiếc nải tay bước vào, nhìn thấy đại phu trước quầy thuốc, ánh mắt liền cong lên:“Diệp tỷ tỷ!”

Diệp Thanh quay người, thấy Tô Anh đi vào liền đóng tủ thuốc lại, chào hỏi: “Muội sao lại xuống núi thế? ”

Tiệm thuốc này do Diệp Thanh cùng phu quân mở ra, ngày thường không có nhiều người đến lắm, đến xem bệnh chủ yếu đều là thương nhân, vài hộ nông dân sống gần đó, tu sĩ trên chùa và Tô Anh.

“Muội xuống núi mua vài thứ.” Tô Anh nói.

“Gần đây sức khỏe của muội có tốt không?” Diệp Thanh kéo cô xuống, sờ sờ mặt cô hỏi.

Tô Anh đỏ mặt, gật gật đầu: “Muội không sao, tỷ phu đâu?” 

Hai mắt Diệp Thanh thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, đột nhiên ghé vào tai Tô Anh nói vài câu.

“Oa!” Hai mắt Tô Anh sáng ngời, nhìn xuống bụng của Diệp Thanh. “Chúc mừng tỷ!”

Diệp Thanh lấy tay vuốt ve bụng, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

“Đừng nói đến nó! Đứa bé còn nhỏ! Chờ nó ra, liền để nó theo muội đi chơi! Nhân tiện đợi một chút, tỷ đi lấy đồ ăn, cho muội muốn ăn dọc đường hay mang về nhà dùng đều được.” Diệp Thanh đứng lên nói.

Tô Anh vội vàng đỡ, sợ nàng ta đi va phải vào đâu: “Không cần, cần phiền vậy đâu, Diệp tỷ tỷ!”

Diệp Thanh nắm tay nàng, hơi siết chặt:“Cũng không phải cái gì quý giá đâu, chỉ đủ cho muội dùng tráng miệng thôi… Muội đó sống một mình phải biết tự chăm sóc bản thân nghe không? Nếu mà khát thì uống nước, đói thì lấy đồ ăn, có nóng thì mang y phục mỏng một chút, lúc nào lạnh quá thì mang thêm vào…”

Tô Anh nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng xúc động.

Diệp Thanh thở dài một hơi, không nhiều lời nữa:”Sau này nếu như gặp phải chuyện gì khó khăn, cảm thấy không thoải mái hay buồn bực thì cứ đến tìm tỷ, đừng tự mình chịu đựng, hay sợ phiền phức mà dấu trong lòng, tỷ chính là rất thương muội, muốn lo cho muội, biết chưa!”

Nói xong, Diệp Thanh liền cho gia nhân trong tiệm mang cho Tô Anh một ít trái cây tươi.

“Cảm ơn, Diệp tỷ tỷ.” Tô Anh cầm trong tay một giỏ trái cây, cố gắng nhấc lên, sao đó liền hỏi

“Diệp tỷ tỷ à, tỷ có thể kê một ít thuốc trị vết thương bị đâm không!” 

“Muội bị thương à?” Diệp Thanh giật mình, đưa tay lên, kiểm tra quanh người cô.

Tô Anh vội vàng phủ nhận: “Không phải muội, là, là một con chó. Đúng rồi muội thấy một con chó bị thương! Nhìn vết thương như bị dao đâm vậy.”

Tô Anh căng thẳng, nuốt nước bọt rồi gật gật đầu nói.

Đây chính là biểu hiện chột dạ, nhưng Diệp Thanh vì mải mê tìm kiếm vết thương mà không để ý đến ánh mắt của nàng.

“Chuyện này thì đơn giản thôi” Diệp Thanh liền yên tâm vì không phải nàng, bước đến tủ thuốc lấy một gói thuốc đưa nàng rồi nói:“Dùng để bôi trên miệng vết thương, mỗi ngày hai lần.”

Tô Anh sờ sờ gói thuốc, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi mắt trong veo có chút né tránh, như là hổ thẹn vì nói dối:”Như này hình như không đủ.”

“Ồ! Chẳng lẽ là chó hoang à?”

Diệp Thanh biết trên núi thường xuyên có người đặt bẫy săn thú, nàng ta nghĩ chắc là Tô Anh nhặt được con chó hoang nào đó bị thương do săn bắn đi, tính toán thì chắc khoảng bảy ngày là sẽ lành.

Nhưng nếu nàng thật sự nhặt được chó hoang, thì cái bẫy chắc phải lớn và sắc lắm mới bắt nó lại được, nếu vậy thì chừng đấy thuốc quả thật là không đủ. 

“Vâng! Nó là một con chó rất lớn ạ!” Tô Anh nói một cách nghiêm túc.

______________________________________

Nàng ấy đối với ta rất dịu dàng!

—— “Sổ tay ghi chép của Lục Xung”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.