Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 46



Xuân về hoa thi nhau đua nở, cũng là lúc chiến sự biên cảnh Tây Bắc đang căng thẳng, Tô Anh lúc trước còn ra cửa dâng hương cầu phúc cho Lục Xung, hiện tại bụng đã lớn hơn, sợ bị va chạm, nên dần hạn chế ra ngoài, mỗi ngày chỉ ngồi trong sân phơi nắng.

Lục Xung như một cổ hai đầu, một bên nghĩ chuyện bài binh bố trận, một bên lại lo nghĩ cho Tô Anh và đứa còn chưa ra đời.

Lục Xung lo lắng cho mọi chuyện, tuy người không ở nhưng nơi nơi ở tiểu viện kia đều có hình bóng của hắn.

Hắn mua một tiểu viện nhỏ cách đó vài căn, an bài phòng sinh bà đỡ, đại phu cùng nhũ mẫu, còn cho người ở Côn Luân biệt cung đến đây phụ giúp.

Dù đã an bài từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn hắn vẫn không bớt lo, tự ép mình như điên, quân Thát Đát bị đánh dần rút lui, hắn thu phục lại được mười một thành bị Thát Đát chiếm nhiều năm.

Thát Đát lúc này đã thế suy sức yêu, chỉ đang giãy giụa trước khi chết mà thôi.

Mà mấy ngày trước, Lục Xung đang vội trăm bề vẫn dành ra nửa ngày để trở về một chuyến, sai Vệ Tứ tìm người mang một trăm cây ngô đồng về để cho Tô Anh hóng mát.

Cành lá xum xuê, thân cành duỗi đến phía trên mái hiên, bóng cây che khuất hết nửa phiến sân.

Lại đặt thêm ghế mây bên trong gian trà nhỏ ngoài sân, thêm một bình  ấm, Tô Anh ngày nào cũng ra đó ngồi hóng mát ngồi hết nửa ngày.

Nhưng đêm hôm qua nàng nghe Vệ Thập Lục nói hiện tình hình tiền tuyến đang trong thời điểm mấu chốt, tâm liền bất an, ngày hôm sau tranh thủ lúc sáng sớm mặt trời còn chưa quá gắt lại đi chùa miếu một chuyến.

Bữa nay mỗi khi ra khỏi nhà, phía sau Tô Anh luôn có một đám người đi theo sau.

Trân nương ôm Châu Châu, Vệ Thập Lục đỡ Tô Anh, xung quanh còn có Vệ Tứ, Vệ Ngũ mang dẫn theo thị vệ.

Sáng sớm chùa miếu cũng không ít người.

Chiến sự bắt đầu, thương nhân vùng biên cương vì chiến tranh nên đều kéo nhau di tản đến Quan Trung, Trung Nguyên.

Hiện tại Tô Anh ở tiểu thành cách biên cảnh nửa ngày đường, không xa không gần. lại là nơi trọng địa vận chuyển lương thảo, có trọng binh canh gác, vẫn luôn an toàn.

Cho nên có nhiều phú thương chạy nạn đến đây.

Mấy ngày này, các nhóm phú thương ở bên đường chào bán hàng hóa còn xót lại trong tay, tất cả đều là hàng hiếm ngoại tộc, đường phố tiểu thành rất náo nhiệt.

Chùa miếu cùng nhờ vậy mà có không ít sạp hàng.

“Phu nhân.” Diệp ma ma đem hương đã đốt cho nữ nhân bên người.

Nữ nhân nhìn qua thì trông chỉ tầm 30 40 tuổi, nhan sắc cũng được chăm sóc rất tốt, chỉ là y phục trang trọng cùng lông mày sắc bén đã che bớt đi dung mạo thanh lệ của người, nhưng chung quy đây vẫn là một mỹ nhân.

Quan Tụng Nghi nhận lấy hương, quỳ gối trên đệm hương bồ, nhắm mắt lại, một lúc sau mới khom lưng cúi xuống, sau đó được Diệp ma ma đỡ đứng dậy, rồi tự mình đi đến trước đỉnh hương, cắm hương lên.

“Về thôi!” Quan Tụng Nghi nhận lấy khăn lụa từ trong tay Diệp ma ma, siết chặt trong tay, nhẹ giọng nói.

“Vâng, phu nhân, hôm nay người có muốn ghé thăm sạp hàng không?” Diệp ma ma hỏi.

Nhà họ Quan mấy năm nay đều ở vùng biên cương buôn bán vải dệt với người Hồ, lần này bọn họ cũng giống các thương nhân khác tị nạn ở đây, tạm thời mở sạp bán một ít tơ lụa sa tanh. Mấy khu chợ lớn đều đã có mấy gian hàng buôn bán lâu đời ở đó nên khả năng cạnh tranh rất khó, vì vậy bọn họ không thể bỏ qua khu phố cạnh chùa, nơi luôn tấp nập người qua lại.

Quan Tụng Nghi gật đầu và nói: “Chúng ta đến khu phố cạnh chùa trước!”

*

“Cô nương, người xem mảnh vải này đi, nó mềm mại thật ý. Ta thấy mua vài thước về may mấy cái yếm nhỏ cũng không tệ.” Trân nương nói với Tô Anh.

Sau khi lễ Phật, Tô Anh nghĩ dù sao cũng ra ngoài rồi, thôi thì tiện đường đi dạo một chút đã vậy. Đại phu được Lục Xung mời đến cũng nói rằng nàng không thể ngồi hay nằm cả ngày vào cuối thai kỳ, đi lại nhiều hơn sẽ có lợi cho việc sinh nở.

Vệ Thập Lục đem mảnh vải mà Trân nương vừa khen cho Tô Anh xem, tấm sa tanh màu đỏ tươi được thêu một chùm nho tím căng mọng, mềm mại và tinh xảo, nó thực sự là một mảnh vải tốt.

Mặc dù trong nhà đã chuẩn bị rất nhiều y phục cho trẻ sơ sinh, nhưng mỗi khi nhìn thấy y phục nào đẹp, thì Tô Anh vẫn không cầm lòng được.

Tô Anh mua sáu thước: “Mua chừng này tiện thể may thêm cho Châu Châu một bộ luôn.”

Trước khi Trân nương ngăn lại, thì Tô Anh đã trả tiền.

Người bán vải còn nhanh tay hơn, đã cầm kéo cắt vải rồi, nhìn mảnh vải được cắt, Trấn nương đành bất lực.

Trân Nương lay Châu Chân vẫn đang ăn kẹo hồ lô: “Châu Châu, mau cảm ơn dì đi.”

Châu Châu đang chăm chú ăn kẹo hồ lô, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu cười với Tô Anh: “Cảm ơn dì.”

Khóe miệng còn dính đường, đứa nhỏ nhìn nàng cười ngọt ngào, Tô Anh cảm thấy rất đáng yêu, hơi nghiêng người, lau miệng cho con bé, nhẹ giọng nói: “Không có gì.”

Quan Tụng Nghi nhìn thấy tiểu cô nương đang mang thai đang mỉm cười cách đó không xa, bà sững sờ một lúc.

Tiểu cô nương có đôi mắt giống như trong trí nhớ của bà, xinh đẹp và tinh xảo, tràn đầy sức sống, giống như tiểu linh tinh, mỗi khi nhìn vào đôi mắt đó bà rất vui vẻ.

Chủ nhân của đôi mắt đó là nữ nhi của bà.

Nữ nhi của bà cũng trạc tuổi người tiểu cô nương này, nàng cũng đang độ tuổi thành gia lập thất, sinh con đẻ cái.

Tô Anh hiện đang mang thai tám tháng, không thể cúi xuống quá lâu, sau khi giúp Châu Châu lau cái miệng nhỏ nhắn, Vệ Thập Lục đã đỡ nàng dậy.

Tô Anh ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt hoang mang của Quan Tụng Nghi.

Vừa chạm mắt một cái, nụ cười trên mặt Tô Anh đã cứng đờ, đôi mắt híp lại dần dần khôi phục bình tĩnh.

Tô Anh luôn nghĩ rằng không ai có thể quên được phụ mẫu của mình, và không ai có thể quên được đứa con mà mình sinh.

Cho nên nàng rất hận Tô Thiệu Tuyên, hận người đã quên mất mình, nhưng khi Quan Tụng Nghi xuất hiện trước mắt nàng, Tô Anh mới phát hiện hình ảnh của mẫu thân trong đầu nàng đã mờ mịt rồi.

Nó mơ hồ đến mức nàng cần phải nghiêm túc suy nghĩ về nó, nàng không chắc người trước mặt mình có phải là mẫu thân của nàng hay không.

Tô Anh nghĩ điều đó rồi cảm thấy hơi buồn cười, Tô Thiệu Tuyên không nhận ra nàng vì người đã hai năm không gặp nàng, chứ đừng nói rằng là Tô Anh đã không gặp mẫu thân trong mười ba năm.

Khi Tô Thiệu Tuyên và Quan Tụng Nghi tuyên bố hòa ly, Tô Anh vẫn chưa biết hòa ly nghĩa là gì và cũng không ai cho nàng biết cả.

Trước khi rời khỏi Tô gia, Quan Tụng Nghi đã ôm Tô Anh và nói rằng bà ra ngoài mua những trâm cài ngọc trai đẹp nhất trong thành cho Anh Anh của bà.

Lúc đó, Tô Anh cảm thấy rất vui, nàng cảm thấy mình là tiểu cô nương hạnh phúc nhất trần gian, nàng mang chiếc ghế nhỏ ra ngoài sân ngồi đợi bà, ngồi từ sáng đến tối, chờ đến khi Tô Thiệu Tuyên về nhà, chờ đến lúc Hứa Thục Tuệ bước qua của nhà họ Tô, chờ đến khi phụ thân nàng cùng người vợ khác sanh đệ đệ muội muội, chờ đến khi nàng bị đuổi đến núi Nhạn Hàng…

Khi mùa đông lạnh giá đến, nàng run rẩy trốn trong vòng tay của Thu ma ma, thì nàng cuối cùng cũng nhận ra rằng mình không thể đợi Quan Tụng Nghi về nhà được nữa rồi.

Nhưng nàng vẫn còn non nớt, vẫn luôn giữ một tia hy vọng, nàng cho rằng Quan Tụng Nghi chỉ là tạm thời đi lạc, bà sẽ quay lại đón nàng.

Tô Anh nhắc nhở bản thân phải nhớ Quan Tụng Nghi mỗi ngày một lần, bở nàng sợ mình sẽ quên hình bóng của mẫu thân, sợ khi Quan Tụng Nghi quay lại tìm mà nàng không nhận ra người, thì người sẽ buồn rồi lại bỏ rơi nàng lần nữa.

Nhưng thời gian cứ thế trôi đi, Tô Anh đã bắt đầu quen với cuộc sống ở núi Nhạn Hàng, từ việc mỗi ngày nhớ về Quan Tụng Nghi một lần, rồi hai ngày lại nhớ về Quan Tụng Nghi một lần, rồi ba ngày lại nhớ về người, dần dần nó bắt đầu giảm dần.

Đến khi nàng lớn lên, nàng đã hiểu được nghĩa của hai từ hòa ly, và cũng biết rằng nàng có thể không bao giờ được gặp lại mẫu thân nữa, và rồi nàng cũng không có tia hy vọng nào nữa.

Như thể nhận ra điều gì đó, lòng Quan Tụng Nghi bỗng đứng lại vài nhịp, đột nhiên bà có một suy nghĩ rằng tiểu cô nương trước mặt chính là nữ nhi của bà.

Quan Tụng Nghi đi về phía nàng trong tiềm thức.

Người bán hàng quấn mảnh vải rồi đưa cho Vệ Thập Lục, nàng ôm lấy mảnh vải rồi gọi: “Cô nương.”

Tô Anh chớp chớp mắt, chậm rãi xoay người: “Ta có chút mệt mỏi, chúng ta về nhà đi!”

Nhìn thấy bóng lưng của Tô Anh, Quan Tụng Nghi lo lắng, bước nhanh hơn và không thể không hét lên: “Anh Anh!”

Cơ thể của Tô Anh cứng đờ, nhưng nàng dần lấy lại bình tĩnh, quyết không quay đầu lại.

Thấy Tô Anh dừng lại, Quan Tụng Nghi hoảng sợ, tính đuổi theo, nhưng đột nhiên trước mặt bà xuất hiện một người chắn lại.

“Phu nhân, có chuyện gì vậy?” 

Vệ Ngũ cầm thanh kiếm, nhỏ giọng hỏi.

Quan Tụng Nghi nhìn thanh kiếm sắc bén được kéo ra khỏi vỏ, dần bình tĩnh lại một chút, bởi vì bà cũng đã quá bốc đồng rồi.

Bà lắc đầu, sắc mặt cứng ngắc, khó khăn nói: “Không có gì, không có gì.”

Vệ Ngũ cất lại thanh kiếm của mình rồi dẫn theo thị vệ theo sau Tô Anh.

Diệp ma ma từ xa chạy đến, thở hổn hển đỡ Quan Tụng Nghi: “Phu nhân.”

Quan Tụng Nghi nắm chặt tay Diệp ma ma, nhìn chằm chằm vào Tô Anh đang lên xe ngựa ở phía xa, trầm giọng nói: “Ma ma, hình như ta vừa gặp Anh Anh.”

“Chúng ta trở về Tây Bình một chuyến đi!”

*

Tô Anh uể oải dựa tiến vào xe ngựa, con chó nhỏ đang đợi nàng trong xe nhảy lên ghế, dùng đôi chân nhỏ chạm lấy chân Tô Anh.

Tô Anh vô thức dùng ngón tay trêu chọc nó, nhưng tâm trạng của nàng có chút chán nản.

Nàng thật sự không biết nên đối mặt với người mẹ hơn mười năm không gặp này như thế nào.

Tô Anh cúi đầu nhìn bụng của nàng, ánh mắt chợt nhu hòa, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, con chó nhỏ co chân lại, tựa hồ rất sợ đụng phải nàng.

Tô Anh cười mìm, không còn nghĩ về quá khứ nữa, bây giờ nàng cũng là người sắp trở thành mẹ!

Điều quan trọng nhất đối với nàng bây giờ là duy trì tâm trạng thật tốt, đợi Lục Xung trở về, đợi đứa nhỏ trong bụng chào đời, chuyện khác cứ để nó tự nhiên vậy!

Lục Xung trở về sớm hơn Tô Anh nghĩ.

Hẵn về ngay trong đêm Tô Anh đi chùa.

Tô Anh mở đôi mắt ngái ngủ thoáng thấy một bóng đen to lớn đang ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng chạm vào bụng nàng, Tô Anh tỉnh dậy ngay lập tức.

Trong bóng tối, Lục Xung nhe răng cười, kích động nói: “Tô Anh Oánh, ta đã trở lại rôi!”

Tô Anh cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, nhắm mắt lại rồi, dùng đôi chân nhỏ đá vào chân hắn.

Kết quả là nàng đã phải bộ giáp lạnh băng.

Tô Anh chớp mắt, hoàn toàn chết lặng.

Một lát sau, Lục Xung quỳ ở cuối giường, ôm lấy đôi chân nhỏ nhắn của Tô Anh, ngắm kỹ khuôn mặt nàng.

Tô Anh hốc mắt hơi đỏ, ngón tay nắm chặt chăn, chân có chút đau.

Cảm thấy áy náy, Lục Xung liền cúi đầu hôn lên mu bàn chân nàng: “Không sao, không sao, không gãy xương cũng không chảy máu, ta hôn nó một chút là được.”

Tô Anh: “…”

Nàng thu đôi chân nhỏ lại và ngước nhìn hắn.

Lục Xung vẫn đang mặc bộ giáp nặng nề, tóc búi rối bù, khuôn mặt bụi bặm, không giấu được vẻ mệt mỏi.

Mũi của Tô Anh hơi xót xa, nàng kéo hắn đứng lên.

Lục Xung tiến đến, nhướng mày cười.

Tô Anh dùng hai tay ôm má hắn, nhẹ nhàng cọ chóp mũi của nàng vào mũi hắn: “Mừng trở về, anh hùng của thiếp.”

Chóp mũi Tô Anh chạm phải bụi, Lục Xung đưa tay lau giúp nàng, nhưng bụi càng ngày càng nhiều, Lục Xung nhìn Tô Anh như mèo con, không nhịn được hôn nàng một cái..

Tô Anh sửng sốt, đỏ mặt trốn trên vai hắn, vòng tay qua cổ hắn, khẽ nói: “Chàng vừa hôn chân thiếp xong, đừng hôn nữa.”

Lục Xung mỉm cười, giữ lấy đầu nhỏ của nàng, nhìn vào mắt nàng, cố ý hôn thật mạnh lên môi nàng, vừa hôn vừa nói: “Hôn một phát, hôn một cái nữa!”

Tô Anh cong mắt cười, nhưng tiếng cười của nàng liền bị Lục Xung nuốt chửng.

Mành lụa nhẹ nhàng tung bay, một người quỳ gối lên giường tiến đến, người kia thì ngồi trên giường, hôn nhau say đắm dưới ánh nến ấm áp, hai người cùng nhau hướng tới một tương lai đầy bất ngờ.

Và một bất ngờ cho hai người trong tương lai chính là sự xuất hiện của cô công chúa nhỏ yêu dấu của họ.

Tô Anh và Lục Xung gặp nhau vào giữa mùa hè năm thứ nhất, rồi họ cùng nhau chào đón một cuộc sống mới vào giữa mùa hè năm thứ hai.

______________________________________ 

Chúng ta đều sẽ có được tương lai tốt đẹp.

—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.