Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 5



Trên đường trở về, nắng đã lên cao, mặt Tô Anh rám nắng đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng rã trên má, cổ ướt đẫm.

Đế đôi giày thêu Thu nãi nãi làm cho nàng có hơi mềm, khiến bàn chân nhỏ của Tô Anh bị đá cộm lên làm đau nhức, nàng mím môi, mỗi tay ôm một cái giỏ lớn, cắm đầu cắm cổ lên núi..

Lục Xung mang ghế ra ngoài, ngồi xếp bằng dưới mái hiên nhỏ, bụng không ngừng kêu gào, đặt chiếc quạt trong tay xuống, kéo vạt áo ra, cúi đầu ngửi thử, bĩu môi, ghét bỏ mùi hôi của chính mình.

Hắn hít một hơi thật sâu, lại cầm quạt lên, quạt mạnh, rồi nhìn ra cửa, tại sao Tô Anh Anh kia vẫn chưa quay lại?

Đừng nói là cầm ngọc bội của hắn bỏ trốn rồi chứ?

Lục Xung hừ một tiếng, phe phẩy quạt, ánh mắt đảo quanh sân trống, sắc mặt từ từ đanh lại: …

Mặc dù đang ốm, nhưng tai hắn vẫn rất thính, hắn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, mang giày rồi đi ra ngoài. Hắn đi rất nhanh, làm đả động đến vết thương trên người, nhưng cũng không hề để ý.

Hắn mạnh mẽ mở cửa, nhướng mày: “Tô Anh Anh, nàng sao lại chậm chạp như vậy?”

Lục Xung hơi nâng cằm lên, khuôn mặt tuấn tú viết rõ hắn đang rất khó chịu, nhìn Tô Anh.

Tô Anh mệt đến nỗi không còn sức mà dỗ dành hắn, chưa kịp thở thì đã mệt mỏi rên lên một tiếng yếu ớt.

Lục Xung thản nhiên cúi đầu xuống, thấy bộ dạng của Tô Anh lúc này.

Tôi hôm qua, nàng mới gội đầu, trước khi đi mái tóc nàng còn mềm mại bồng bềnh. Còn giờ thì ướt hết cả đầu, khuôn mặt tròn bầu bĩnh đổ bừng lên, đôi mắt ươn ướt ngốc ngốc mà nhìn hắn.

Trông thật đáng thương.

Mi mắt Lục Xung run lên, trong lòng không biết thế nào mà như bị thứ gì mềm mại chạm vào.

Lục Xung vươn một tay cầm lấy cái giỏ trên tay nàng, tay còn lại nắm lấy cổ tay nàng kéo vào:“Nàng đứng ngốc ở cửa làm gì?” 

Còn không phải hắn ta đứng chặn ở cửa nên nàng mới không vào được sao, Tô Anh mắng thầm trong lòng.

Còn nữa, tại sao hắn lại kéo nàng vào? Chẳng lẽ nàng còn không nhận ra đâu là nhà mình mà cần hắn đưa vào sao! Tô Anh ngước nhìn bờ vai rộng của hắn, cảm thấy hắn đột nhiên có chút kỳ quái.

Lục Xung đi đến trước hiên không nghe nàng nói câu nào, quay đầu lại thì thấy nàng đang nhìn xuống tay, tay hắn vẫn đang nắm lấy cổ tay nàng, bên tai có chút nóng ran, hắn đang làm gì vậy chứ?

Lục Xung hờ hững buông cổ tay nàng, coi như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống ghế, vươn tay mở giỏ, ngón tay bỗng dừng lại, tựa hồ mới nhớ ra Tô Anh vẫn còn đứng bên cạnh.

Ho nhẹ một tiếng, hắn lạnh lùng nói: “Này! Sao mặt mày nàng lem luốc thế, đi rửa đi.” 

Trong lòng lẩm bẩm, đừng có đứng ngốc ra vậy chứ!

Tô Anh tưởng thật, đưa tay sờ lên gò má nóng rực, ngượng ngùng cười cười nói:“Chắc là ta đi nhanh không để ý va phải cành cây.”

Lục Xung chỉ vào giếng cách đó không xa, vẻ mặt có chút ghét bỏ, không nhìn cô nữa, chỉ tập trung lấy đồ trong giỏ ra, miệng vẫn lẩm bẩm: “Nàng mua cái gì…”

Tô Anh khẽ vén váy quay người đi về phía giếng.

Lục Xung liếc mắt thấy nàng rời đi thì dừng động tác lại, không có hứng thú với đồ trong giỏ, khoác tay về phía sau, hơi ngả người nhìn nàng.

Nàng mặc y phục chiết eo ngồi xổm bên giếng, ống tay áo rộng được nàng kéo lên để lộ ra cánh tay mảnh khảnh.

Mặt Tô Anh đang nóng bừng, tiếp xúc với nước giếng mát lạnh không khỏi run lên, nhẹ thở ra một hơi, thật thoải mái!

Tiểu cô nương trông rất hoạt bát lại dễ thương, ánh mắt Lục Xung phức tạp, không nghĩ ra được lý do nàng muốn tự tử?

Tô Anh không biết mặt mình bị bẩn ở đâu nên nàng rửa cả mặt, dùng đầu ngón tay sờ lên trán, mũi, hai má, cuối cùng là cằm.

Lục Xung liếm môi, khóe môi không hiểu sao từ từ cong lên.

Tô Anh quay sang Lục Xung, Lục Xung nhìn những giọt nước trong suốt như pha lê, từ từ trượt xuống sợi dây bện ở cổ tay trái nàng, rồi từ khuỷu tay rơi xuống bùn dưới chân.

Lục Xung lòng trầm xuống, nhất thời cảm thấy đáng tiếc.

“Mặt ta còn bẩn sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn dính nước của Tô Anh bất ngờ quay lại, khuôn mặt bầu bĩnh bừng sáng, dịu dàng, trắng nõn đến chói mắt.

Lục Xung không chút đề phòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng.

Thấy hắn không lên tiếng, Tô Anh nghĩ chắc hắn không nhìn thấy, nên nàng đứng dậy đi về phía hắn, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn hắn.

Thấy vậy, Lục Xung khẩn trương, không dám đối diện trước mặt nàng, liền lớn tiếng:“Nàng, đừng đến đây!”

Tô Anh bối rối dừng lại, dùng tay phủi lau đi giọt nước còn đọng ở mặt,hỏi hắn: “Chu Huyền Diễm, huynh làm sao vậy?”

Nghe thấy cái tên này, Lục Xung không hiểu sao cảm thấy bực bội, bỗng hắn có ý nghĩ. Vết thương trên người hắn cứ như không phải do đao kiếm, mà là do bị nàng mê hoặc!

Lục Xung hít sâu, mới bình tĩnh lại: “Không sao, đầu ta đột nhiên có chút choáng váng.”

Tô Anh mang ghế vào phòng.

Lục Xung lười biếng, dựa nửa người vào ghế, nhìn Tô Anh đang ngồi ở bàn, cho hắn xem đồ nàng mua hôm nay.

“Đây là phiếu của tiệm cầm đồ, huynh cầm đi.” Tô Anh mở hóa đơn ra đưa cho hắn.

Lục Xung nhận lấy, thản nhiên hỏi:“Được bao nhiêu?”

Tong đầu Tô Anh hiện lên vẻ đắc ý, khoe khoang ngọc bội của hắn lúc trước, động tác mở gói đồ có chút dừng lại rồi thì thào nói: “Ừm…bốn mươi lượng. “!”

“Bốn mươi lượng?” Lục Xung lập tức ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn nàng.

“Ừ! Huynh nhìn phiếu đi!” Tô Anh chỉ vào tờ phiếu trên tay hắn.

Lục Xung nhanh chóng nhìn tờ phiếu, trên phiếu viết bốn mươi lượng cùng con dấu trên đó, tay cầm tớ phíếu của hắn đập mạnh lên bàn, tiệm cầm đồ đó điên rồi sao?

Tô Anh thầm nghĩ, nếu như trên người hắn có bờm như sư tử, thì lúc này chắc cả người hắn dựng xù lên rồi!

“Huynh nóng giận, cẩn thận bị thương.” Tô Anh trấn an: “Trước tiên huynh nghe ta nói!” 

“Tô Anh Anh, ngươi có biết ngọc bộc đó có giá trị như thế nào không hả?” Lục Xung hung hăng vò đầu bứt. Đôi mắt nhìn Tô Anh như muốn ăn thịt nàng.

“Ta tên là Tô Anh!” Nàng chớp chớp mắt nhắc nhở.

“Được! Tô Anh Anh, Ngươi giải thích cho ta nghe.” Lục Xung hừ lạnh.

Tô Anh: “…”

Nàng cũng không có biện pháp, Tô Anh chỉ có thể giải thích quy định của tiệm cầm đồ.

Để đề phòng đồ vật quý giá trong tiệm bị trộm, nên tiệm cầm đồ mới cố ý giảm đi giá trị của đồ vật, với cả những người mang đồ vật đến tiệm để cầm thì đa số là vì đang cần tiền gấp, dù có bất mãn thì cũng chỉ có thể “ngậm bồ hòn làm ngọt” mà theo quy định của tiệm cầm đồ thôi.

Ai biểu bọn họ nghèo làm gì!

Bốn mắt chằm chằm nhìn nhau, Lục Xung không thể tưởng được chính mình lại có thể lưu lạc đến nước này.

Lục Xung bất lực lắc đầu, hắn lại có ngày nghèo túng thế này!

“Nên là, huynh nên tìm lại tiền để chuộc lại ngọc bội sớm đi, nếu không sẽ mất luôn đấy!” Tô Anh tốt bụng nhắc nhở.

Nàng không nên chém thêm cho hắn nhát dao nữa đi, Lục Xung bất lực, không muốn nhắc tới ngọc bội, hắn chỉ vào cái giỏ: “Nàng mua được cái gì rồi?” 

“Mua cho huynh hai bộ y phục, một đôi giày, còn có thuốc trị vết thương, dùng khoảng bảy ngày. ” Tô Anh bày ra từng thứ một trong giỏ.

Lục Xung chỉ vào cái giỏ còn lại: “Thế đó là gì?”

Tô Anh mở tấm vải trên giỏ ra cho Lục Xung nhìn:”Đây là hoa quả mà một tỷ tỷ cho ta và một ……khúc xương lớn.”

Khúc xương này còn to và dày hơn cả cánh tay của Tô Anh, Diệp Thanh đưa nàng mang về cho con chó…mà nàng nhặt được.

“Cái này là để hầm canh bồi bổ cho huynh!” Tô Anh nuốt khan cổ họng, nghiêm túc nhìn Lục Xung.

Lục Xung  trên mặt không chút biểu cảm, nhưng lỗ tai lại có chút đỏ lên, sờ sờ dái tai của mình:“Ừ.”

Nhìn lui nhìn lại, toàn bộ đều mua cho hắn, Lục Xung bối rối hỏi:“Thế còn nàng thì sao?”

“Ta cái gì cũng có. Không cần mua thêm.” Tô Anh lắc đầu ngoan ngoãn, đưa cho hắn số bạc nàng bọc trong khăn tay.“Vẫn còn hai mươi ba lượng.”

Lục Xung ngạc nhiên, cau mày:“Nàng chưa trả tiền cho quán ăn đúng không?”

Tô Anh xoa xoa tay, không nói gì.

Lục Xung hận không thể cạy đầu nàng ra xem bên trong là thứ gì:“Nàng tính để mình chết đói à?”

Tô Anh vùi đầu im lặng, hồi lâu mới nói: “Nhưng huynh chỉ có chừng này tiền thôi… “

Lục Xung giơ tay ngắt lời cô, khịt mũi nói:”Nàng yên tâm! “

Yên tâm cái gì?

Tô Anh khó hiểu.

“Mấy ngày nữa là qua tháng mới?” Lục Xung nằm ngửa hỏi.

“Vẫn còn ba ngày.” Tô Anh giơ ngón tay bắt đầu đếm.

Lục Xung gật đầu, ba ngày là đủ rồi.

__

Chưa đến ba ngày, thì đã có người tìm đến.

Nghe tiếng ở bên ngoài, Lục Xung từ từ vén tấm chăn mỏng trên người, đứng dậy đi ra khỏi nhà.

“Chủ nhân.” Hai người áo đen ở trong sân đặc kinh ngạc, vừa nhìn thấy Lục Xung bọn họ liền có chút kích động.

“Yên lặng, khoan hẵng nói.” Lục Xung nhíu mày, trầm xuống.

“Tình hình trong quân doanh thế nào rồi?” Lục Xung hỏi.

“Sau khi Sái Vận trở về, đã thông báo rằng người đã trọng thương, mất tích. Hiện tại doanh trại đang rất hoảng loạn. Ngoại trừ người của chúng ta và người cũ của cố tướng quân, còn lại đều đề nghị để Sái Vận tạm thời thay thế vị trí tướng quân của người.” Hắc y nhân thấp giọng nói.

Quân doanh Tây Bắc ở biên cương, các thế lực bên trong đều hỗn loạn, sau khi cố tướng quân Cố Tranh hồi kinh, Sái Vận tạm thời nắm quyền điều hành quân đội, Sái Vận cho rằng chức tướng quân này đã nằm trong tay mình. Nhưng nửa tháng trước, trong kinh đột nhiên hạ chỉ phong Lục Xung làm đại tướng quân.

Một vài năm trước, Lục Xung, dùng tên giả Chu Huyền Diễm, từng là quân sư cố vấn chiến lược cho cố tướng quân Cố Tranh, sau khi được phong vị, hắn liền nhận được sự ủng hộ của nhiều người.

Có người ủng hộ, thì tự nhiên cũng người căm ghét.

“Ừ, ngươi tìm một cỗ thi thể mang vệ, nói bọn chúng là ta chết rồi.” Lục Xung ngáp một cái, thản nhiên nói.

“Vâng ạ!” Hắc y nhân nhận lệnh. “Nhưng mà lỡ như tin tức này bị truyền đến kinh thành thì…”

“Không sao, Kinh Lý không có thời gian để tâm đến chuyện này đâu.” Lục Xung xua tay, cho bọn họ trở về.

Hai hắc y nhân chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên bị Lục Xung ngăn lại.

Lục Xung sờ sờ mũi: “Người đi, còn tiền để lại.” 

______________________________________

Ta bị Tô Anh mê hoặc mất rồi!

— “Sổ tay ghi chép của Lục Xung”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.