Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 8



Mỗi lúc phải chờ đợi điều gì thì thường đều cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, Tô Anh đã lâu chưa mong đợi điều gì như lúc này, nàng ngồi ghế chờ bình minh, trong sáng sớm yên tĩnh, hào hứng trong nàng cũng đã qua chút ít, nhưng nàng vẫn cảm thấy thời gian như đang trôi chậm lại, cảm giác rất khó chịu.

Lục Xung vốn định ngủ một giấc, nhưng nhắm mắt lại, dù nằm tư thế nào cũng luôn cảm thấy khó chịu, cặp mắt phượng đen láy sâu hun hút mở ra.

Lục Xung ngồi dậy, co một chân, đặt khuỷu tay lên đầu gối, khẽ nheo mắt rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài, chiếc áo choàng màu trắng trên người hơi hở ra, lộ ra bộ ngực rắn chắc, mạnh mẽ cùng băng gạc quấn quanh eo và bụng hắn. Hắn không nói lời nào, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, điều này khiến một nam nhân ở độ tuổi này trở nên nguy hiểm lại hấp dẫn mê người.

Tô Anh đưa lưng về phía Lục Xung, sau lưng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, đưa tay sờ sờ cổ, lấy tấm chăn choàng lên người.

Thầm nghĩ, mặc dù đang là mùa hè nhưng giờ này vẫn có chút lạnh.

Trời vừa tờ mờ sáng, dần dần từng tia sáng chiếu vào trong phòng, Lục Xung nhìn, vô thức khẽ “hừ” một tiếng.

Tô Anh nghe thấy âm thanh không nặng cũng không nhẹ, bỗng sửng sốt quay đầu cẩn thận vén màn lên, đối diện với ánh mắt hung dữ của Lục Xung.

Tô Anh chột dạ, cười cười lấy lòng hắn: “Huynh ngủ tiếp đi!”

Lục Xung thật không thể không nghi ngờ là nàng cố ý làm vậy.

Mặt trời dần dần lên cao, cả hai trở về phòng mình chuẩn bị, tắm rửa và dọn dẹp trước khi xuống núi.

Một người ở căn phòng phía đông, người còn lại ở phòng chính, không ai làm phiền ai, nhìn qua khá là hài hòa.

Chỉ là Tô Anh mím môi không dám nói lời nào, bởi vì sợ Lục Xung sẽ đánh người.

Tô Anh chia mái tóc dài của mình thành ba lọn, muốn tết bím như bình thường, nàng đưa tay lên thì có chút do dự.

Khẽ cắn môi, xõa tóc ra, búi hết tóc ra sau đầu rồi mở ngăn kéo của hộp trang điểm.

Hộp trang điểm có hai ngăn kéo trên và dưới, trong ngăn kéo nàng mở ra có hai trâm cài tóc, một đôi vòng vàng quấn lụa đỏ.

Tô Anh lấy trâm cài có bông hoa nhỏ màu trắng hồng, rồi nhẹ nhàng ghim lên tóc mai, rồi nghiêng người về phía chiếc gương đồng của hộp trang điểm, thiếu nữ nhỏ trong gương chợt lóe lên đôi mắt thẹn thùng, hai má ửng hồng, đôi môi vô thức nở một nụ cười mà đến nàng cũng không nhận ra.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Tô Anh ngước mắt lên, trên màn cửa sổ hiện lên một bóng người cao lớn, Lục Xung hỏi:“Xong chưa?”

Tô Anh gật gật đầu rồi nhận ra người bên ngoài không thể nhìn thấy nàng, thế là nhanh chóng lên tiếng đáp lại:“Ta ra đây.”

Tô Anh đóng hộp trang điểm lại, đứng dậy, chạy ra ngoài, được nửa chừng dừng chân quay lại.

Nàng mở ngăn còn lại của hộp trang điểm, ngăn này trông đầy đặn hơn ngăn vừa rồi, bên trong có không quá hai mươi văn tiền.

Tô Anh nhanh chóng lấy một nửa bỏ vào trong túi, đựng chung với số bạc mà Lục Xung đưa cho nàng, rồi để túi tiền ở bên hông, vén tay áo sờ sờ lấy túi tiền rồi mới đi ra ngoài.

Lục Xung nhàn nhã dựa vào cột gỗ, đưa lưng về phía cửa, hai tay khoanh lại, dùng ngón trỏ mảnh khảnh gõ gõ lên cánh tay.

Nghe thấy động tĩnh, hắn quay lại. Một khuôn mặt nhỏ tươi sáng hiện ra, Lục Xung nhìn thoáng thấy sự khác biệt giữa so với bộ dàng thường ngày của nàng. Với một bông hoa nhỏ cài bên đầu làm nàng trông dịu dàng và thướt tha hơn.

Lục Xung há mồm quên mất muốn nói cái gì.

Mặt Tô Anh đột nhiên đỏ bừng khi nhìn thấy hắn, ngón tay lén lút nắm tay áo, thì thào nói:“Chúng ta đi thôi.” 

“Ừm. Đi!” Vẻ mặt Lục Xung bình tĩnh, giọng điệu ung dung, nhưng thật ra nhip tim đã dần dần đập nhanh hơn trước, làm hắn không cách nào ngăn cản nổi.

Hai người lúc đầu vẫn đi cạnh nhau, nhưng dần dần, Lục Xung bước chậm lại, đi sau Tô Anh.

Hắn nhìn chằm chằm vào bông hoa nhỏ trên đầu nàng, rồi ánh mắt chuyển qua gò má của nàng. Gương mặt Tô Anh vốn đã trong sáng, thanh thuần nay lại càng thêm dịu dàng, xinh đẹp hơn thường ngày.

Cảm giác có ánh nhìn ở phía sau, Tô Anh lúng túng siết chặt ngón tay, lông mi khẽ run, cuối cùng nàng dừng lại quay người hỏi.

“Chu Huyền Diễm, sao huynh lại đi chậm về sau vậy?”

Lục Xung đỏ mặt, hắn ỷ nhờ vào nước da che dấu được ngại ngùng trên má, không chút chột dạ, tự tin nói: “Đi! Ta vốn dĩ không biết đường đi, nên vô thức đi chậm lại theo sau nàng thôi.”

Tô Anh nghẹn một chút, không biết nên nói sao, đưa ngón tay chỉ khoảng cách giữa hai, nói: “Vâng, nhưng cũng không cần cách xa như thế đâu.”

Tô Anh nói: “Ta muốn đi cùng cơ.”

Khóe môi Lục Xung nhếch lên cười một tiếng, đôi lông mày nhướng lên, vẻ mặt chiều theo ý nàng, tiến lên một bước đến bên cạnh Tô Anh, vô tình chạm vai.

“Thế này được rồi chứ?”

Lục Xung bất lực lắc đầu, thất là dính người!

Hắn nói câu này như thể Tô Anh ép đi cùng ý, nàng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không biết chính xác là không ổn chỗ nào, đôi mắt trong veo có chút bối rối.

Sáng sớm, không khí trên núi rất trong lành, hít một hơi thật sâu, khiến cả người đặc biệt sảng khoái.

Nhưng mặt trời lên cao, một lúc sau đường núi dần dần có chút khó đi, phải đi qua một đoạn đường mòn dài mới bắt đầu xuống núi được.

Tô Anh nghiêng người nhìn Lục Xung, có chút lo lắng hỏi: “Huynh không sao chứ? Có ảnh hưởng đến vết thương không?”

Nàng thở dài trong lòng bắt đầu hối hận.

Lục Xung nghe xong không nói lời nào, mà đưa tay đè lên đầu nàng: “Chậc! Nhìn đường đi.”

Tô Anh cảm giác trên đầu có chút nặng, ngẩn người: “… Hả?”

“Đi đường núi thì không nên ngẩn ngơ như thế! ” Lục Xung nghiêm túc giáo huấn,” Vết thương của ta đã đỡ rồi! Không có chuyện gì đâu. “

Lục Xung mạnh miệng nói.

“Ừm, ta đã đi con đường này nhiều lần rồi, đừng lo lắng ta không bị ngã đâu.” Tô Anh rụt cổ, thoát khỏi bàn tay hắn.

Lục Xung: …

Nhìn lướt sắc mặt của nàng, thấy hai má bĩu ra, biểu cảm căng thẳng như đang nói với người khác rằng nàng đang rất nghiêm túc.

“Từ đây xuống núi vẫn còn lâu, đi từ chợ vào thành cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ!” Miệng Tô Anh lúc đóng lúc mở, nói không ngừng.

Vết thương Lục Xung bỗng đau nhức, nhưng nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn mong chờ của nàng, hắn không biết phải làm sao, đành cố nén không làm kinh động đến nàng.

Lục Xung liếm môi, được rồi, cố làm một nam nhân tốt vậy!

Nhìn vào búi tóc bị hắn làm rối lên, xoa xoa lòng bàn tay rồi chạm vào nó, chậm rãi nói: “ Tô Anh Anh, búi tóc của nàng hình như bị ta làm rối rồi!” Đôi mắt Tô Anh đột nhiên mở to, nhìn hắn, như để xác nhận lời hắn nói là thật, rồi nhanh chóng đưa tay lên sờ mái tóc, có vài sợi tóc xoăn ngắn hơi xõa ra.

Lục Xung ngẩng đầu, nhếch môi cười.

Sau khi cười đủ, thì tính nhìn xem nàng có hoảng loạn hay không, nhưng thay vào đó nàng dùng năm ngón tay chải chải lại mái tóc một cách có trật tự.

Vì đưa tay lên cao để chỉnh tóc, nên tay áo của nàng bị tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn mịn màng, trên cổ tay có mang một sợi dây bện màu đỏ.

Lục Xung hơi nghiêng người, muốn nhìn kỹ hơn, thì Tô Anh liền bỏ tay xuống, kéo tay áo lại, đưa tay chặn lấy người hắn, quay đầu lại nói: “Chu Huyền Diễm, huynh đừng chạm vào tóc của ta.”

Tô Anh bị hắn ngắt lời, nên quên mất lời trước đó muốn nói.

Lục Xung gật đầu, đưa tay giúp nàng chỉnh lại trâm cài trên đâu: “Được rồi!”

Tô Anh kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh, bị ánh mặt trời chiếu, nháy mắt khuôn mặt nàng ửng hồng lên.

Đôi mắt của nàng cũng bị ánh mặt trời chiếu vào, vô thức cúi đầu, chớp chớp mắt, nước mắt không tự chủ được trào ra, nàng đưa tay lên xoa xoa cho bớt căng thẳng.

Da của Tô Anh vốn dĩ trắng trẻo, dưới ánh nắng khuôn mặt bừng đỏ của nàng lại càng rõ ràng hơn, Lục Xung không phải mù nên tất nhiên đã nhìn thấy.

Cánh tay cứng đờ, khựng lại.

Hắn cũng không ngờ mình giúp nàng chỉnh trâm cài hoa trên đầu, nhưng hắn nhìn thấy trâm cài bị lệch liền nghĩ thế nào thì làm thế đấy.

Lục Xung thản nhiên bỏ tay xuống.

Nàng ấy có ngại không?

Nghĩ đến đây, Lục Xung đỏ bừng mặt, lòng bàn tay căng thẳng, mồ hôi nhễ nhại.

Lục Xung ho nhẹ một tiếng, nhìn không được mà nhìn nàng một cái, như thế này cũng đáng yêu quá rồi!

Trên đường xuống núi, tâm trạng Lục Xung vui mừng phơi phới, như thể nhặt được mười vạn lượng vàng không bằng.

Tô Anh cảm thấy rất lạ, thỉnh thoảng nàng quay đầu lại nhìn hắn, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi.

Và khi nàng nhìn sang, Lục Xung lại vờ vô cảm, làm bộ đứng đắn, không nhìn nàng, nhưng trong lòng lại đang rất vui vẻ!

Xuống dưới chân núi, Tô Anh đến quán ăn để đưa bạc trước, bảo Lục Xung đợi nàng ở bên ngoài.

Khi Tô Anh bước ra không thấy Lục Xung, liền thắc mắc, cách đó không xa tiếng vó ngựa vang lên cho đến khi dừng lại trước mặt nàng.

Tô Anh nhích qua một bên nhường chỗ cho xe ngựa, nhìn quanh xem có cản đường người khác không, rồi ngoan ngoãn đứng đó chờ Lục Xung đến tìm.

Nàng sợ nàng rời đi, thì sẽ lạc mất Lục Xung.

Lục Xung nhìn nàng từ rèm xe ngựa, lẩm bẩm: “Ngốc!”

Hắn vỗ vỗ cỗ xe, bảo mã phu cho xe ngựa đến trước mặt nàng.

Tô Anh nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa đậu trước mặt, chớp chớp mắt, thận trọng bước sang phải hai bước.

Kỳ lạ là chiếc xe ngựa này lại di chuyển theo hướng của nàng!!

Tô Anh kinh ngạc lùi lại, lưng dán vào tường, không tự chủ được căng thẳng tìm kiếm xung quanh.

Nàng thì thào: “Chu Huyền Diễm sao còn chưa trở lại!”

Giờ này trong chợ không có nhiều người, nên Tô Anh nắm chặt tay, tính quay vào quán ăn ngồi đợi Lục Xung.

Lục Xung thấy vậy, cũng không trêu nàng nữa, vén rèm, bước ra khỏi xe: “Tô Anh Anh! Nàng đi đâu vậy?” 

Tô Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, quay lại, đôi mắt sáng rực nhìn Lục Xung: “Sao huynh lại ở trong đó!”

Thì ra đây là chiếc xe ngựa mà hắn tìm.

Lục Xung thấy Tô Anh ngây ngốc nhìn mình, nghiêng người, cúi lưng xuống, đưa tay ra trước mặt nàng, híp mắt cười, “Xin mời.”

______________________________________

Tô Anh Anh thật là dính người!

 – “Sổ tay ghi chép của Lục Xung”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.