Tô Anh nhìn bàn tay của hắn, do dự một lúc, trong mắt hiện lên một tia bất định.
Lục Xung nhướng mày, “Chậc”, luồn bàn tay vào lòng bàn tay nàng, nâng cao cánh tay để Tô Anh mượn sức: “Lên đi!”
Tô Anh ngoan ngoãn bước chân lên thanh gỗ của xe ngựa.
Lục Xung buông tay ra đỡ dưới khủy tay nàng, dùng sức đỡ lên rồi vén rèm xe cho nàng vào.
Mã phu tính qua mang thang gỗ qua cho hai người họ bước lên xe, nhưng chưa kịp làm gì thì người đã lên rồi, hắn cười lắc đầu, vị thiếu gia này thật là nóng nảy!
Mã phu cất thang gỗ đi rồi vung roi cưỡi ngựa.
Khi hai người vừa lên xe, Lục Xung ấn nàng xuống băng ghế rồi nhét một túi giấy vào tay nàng.
Tô Anh ngồi vững vàng, nhìn túi giấy còn nóng hổi trên tay, mở ra thì thấy hai bánh bao thịt to, thơm mềm!
Thật là phung phí, hôm nay ăn bánh bao lại ngồi xe ngựa. Tô Anh nghĩ chút bạc của nàng chắc chắn là không đủ để thuê một chiếc xe ngựa, nhưng nàng vẫn ngượng ngùng, cẩn thận thăm dò: “Hết bao nhiêu vậy?”
Nếu tính toán lộ phí thì một chiếc xe ngựa chở tám người, đi từ chân núi Nhạn Hàng đến cổng thành Tây Bình, mỗi người hết bảy mươi văn tiền.
Lúc đó cũng có hai người khác muốn thuê xe, dọc đường có thể đón thêm vài người nữa, nhưng mà chen chúc một đám người trên xe ngựa, Lục Xung đời nào đồng ý, hắn trực tiếp bao nguyên một chiếc xe.
Trong lúc bọn họ dạo chơi quanh thành, mã phu có thể đón khách tùy ý, nhưng cuối giờ chiều, hắn phải đón họ đúng giờ ở cổng thành.
Lục Xung tổng cộng đã tiêu một hai lượng bạc.
Lục Xung chột dạ, tránh ánh mắt nàng: “Không nhiều lắm. Được rồi, được rồi! Nàng ăn bánh bao của nàng đi, ta chợp mắt một lát!”
Nói xong, Lục Xung nhắm mắt lại.
Tô Anh ngượng ngùng gặm nốt bánh bao.
Xe ngựa chạy trên con phố lát gạch xanh, Tô Anh vừa ăn bánh vừa dựa vào cửa sổ, dùng ngón tay vén góc màn, vừa ăn bánh bao, vừa tò mò nhìn ra khung cảnh có chút thân quen, đôi lúc lại có chút xa lạ ở ngoài cửa sổ.
Nàng nhớ là có con đường này, nhưng đã quên nó trông như thế nào.
Lục Xung uể oải dựa vào thành xe định thần lại, một tia nắng chói chang chiếu vào trong xe, Lục Xung nhíu mày, nhướng mi, nhìn thấy mái tóc Tô Anh tùy ý quét qua vai nàng.
Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Anh rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là bụi cây thông thường ở dọc đường, có gì đáng xem chứ.
Đôi môi mỏng của Lục Xung khẽ hé, vừa định trêu nàng, nhưng nhớ lại Tô Anh cứ mãi ru rú trong núi, thấy lạ cũng bình thường, nghĩ xong liền an phận ngậm miệng lại.
Tự giải thích trong lòng rằng hắn buồn ngủ nên không muốn nói chuyện.
Tô Anh nhìn một hồi rồi mới thả rèm xuống, xoay người lại nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Lục Xung, liền cố gắng giảm thiểu âm thanh hết sức có thể.
Xe ngựa dừng ở cổng thành để hai người họ đi bộ vào.
Hai bên cổng thành có binh lính canh giữ, hễ thấy người lạ mặt, hoặc có biểu hiện đáng ngờ liền lập tức bắt giữ.
Tô Anh nhớ lần trước ở hiệu thuốc, nàng tình cờ nghe Diệp Thanh tỷ tỷ nói mấy ngày nay thành Tây Bình có chút hỗn loạn do bị bọn người Hồ gây rối, bảo nàng ở trên núi cũng phải cẩn thận đề phòng.
Tô Anh tức giận nghĩ, bọn người Hồ này thật là càng ngàng càng quá đáng, rồi liếc nhìn Lục Xung thương cảm.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Xung kéo Tô Anh đi qua trạm canh gác, vào thành.
“Hàng của huynh bị cướp, vậy đã báo quan chưa?” Tô Anh ân cần hỏi.
Cổ họng Lục Xung nghẹn lại, tim đập mạnh, cơ thể căng thẳng, mồ hôi túa ra sau lưng, một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để che dấu.
Lục Xung tỉnh táo lại: “Ta lúc đó chỉ lo chạy trốn nên quên mất.” Tô Anh nghe thế càng thương xót hơn, không biết ông chủ của hắn có đối tốt với hắn không.
Chu Huyền Diễm thật đáng thương!
Thế giờ hắn phải làm sao?
Tô Anh không dám hỏi, khơi lại nỗi đau trong lòng hắn, khiến hắn lo lắng, hôm nay được ra ngoài vẫn nên bỏ qua mà chơi vui vẻ!
Thầy Tô Anh không hỏi thêm, Lục Xung bình tĩnh trở lại, tạm thời yên tâm! Trong lòng có chút áy náy, hắn nghĩ sau này sẽ giải thích với nàng!
Thành Tây Bình không lớn, đi bộ ngắn là đã tới trung tâm thành.
Quán xá hai bên đường đông đúc, tấp nập, tiếng hò hét, tiếng khóc, tiếng cười đùa, tranh cãi ồn ào.
Lục Xung ở cùng Tô Anh ở trên núi lâu ngày, bây giờ đứng ở khu náo nhiệt, cảm thấy có chút không quen.
Ánh mắt Tô Anh nhìn khắp nơi, trong mắt ẩn chứa vẻ hưng phấn: “Huynh muốn đi đâu?”
Lục Xung đã tính toán trong đầu từ trước, nhìn quanh rồi kéo tay Tô Anh đi:“Để ta đưa nàng đi mua vài thứ.”
Giữa phố xá đông đúc, Tô Anh chật vật lướt qua đám người, mày khẽ cau lại, khuôn mặt cau có, đôi mắt chớp liên tục.
Lục Xung đột nhiên buông tay ra, trực tiếp choàng tay qua vai Tô Anh, ôm nàng vào ngực.
Tô Anh ngẩn người, hai vai áp vào lồng ngực rắn chắc của Lục Xung, ngửi thấy mùi thuốc đắng trên người hắn. Nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy viền mắt cùng đôi môi xinh đẹp của Lục Xung.
Tô Anh cúi đầu, chớp chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nàng thở phào nhẹ nhõm, Lục Xung cũng y như vậy, lúc nãy hắn cúi đầu nhìn nàng nhưng may không bị nàng bắt gặp, hai má của hắn nóng bừng lên.
Cuối cùng hai người cũng đứng ở cửa một tiệm bán nội thất, Tô Anh mơ hồ đoán được Lục Xung định mua gì.
Lục Xung buông vai Tô Anh ra, vừa đem tay kia lau mồ hôi trong lòng bàn tay, vừa nói: “Đi!”
Hắn nghênh ngang đi vào trong tiệm.
Tô Anh không kịp ngăn lại.
Những năm gần đây, nhà nào không có tiền mua đồ đạc trong nhà thì tự làm lấy, còn nếu có chút tiền thì thuê các người làm cho, đến các gia đình trung lưu thì quanh năm cũng không có tiền mua được một bộ bàn ghế, tuy trên đường đông người nhưng ít ai vào cửa hàng nội thất.
Nhìn thấy hai người, chủ tiệm vội vàng tiếp đón.
Hai người bọn họ tuy trên người mang y phục đơn giản, bình thường. Nhưng lại có tướng mạo xuất sắc, nữ thì tuyệt sắc giai nhân, nam thì anh tuấn phóng khoáng, nhìn không giống như là người bình thường.
“Hai vị muốn xem gì ạ?” Chủ tiệm ân cần hỏi.
“Giường.” Nói thật, Lục Xung liếc mắt nhìn đồ đạc trong tiệm, không mấy hài lòng lắm.
Trong đầu chủ tiệm hiện lên hai từ: Mối lớn!
Người nọ duỗi tay, ý bảo Lục Xung đi sang dãy giường được bày ở phía tây cửa hàng: “Khách quan, mời qua bên này xem xem.”
Tô Anh đi theo sau.
“Đây là chiếc giường được làm bằng gỗ cao cấp …”
“Đây, đây là do nghệ nhân cửa hàng của chúng tôi làm …”
“Còn đây là chiếc giường được chạm trổ …”
Lục Xung nghiêm túc đứng nghe, chủ tiệm thấy vậy mừng thầm liền chỉ đến một chiếc giường gần đó, ông nói: “Còn cái này, rộng khoảng sáu thước, vừa lớn lại vừa ổn định, người cùng phu nhân có thể ……hì hì”
Ánh mắt ông ám chỉ lời còn lại cho Lục Xung.
Lục Xung suýt nữa thì cáu lên, tai đỏ bừng: “Đừng nói nhảm!”
Hắn chột dạ liếc nhìn Tô Anh đang đứng ở sau, tai càng thêm nóng: Mẹ nó! Tên này chỉ biết nói năng vớ vẩn!
Lục Xung vội vàng đẩy chủ tiệm ra nơi khác.
Chủ tiệm cười nói: “Hai vị cứ từ từ thảo luận.”
Vốn dĩ không có chuyện gì, bỗng dưng nghe chủ tiệm nói như vậy, Lục Xung đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, liếm môi hỏi Tô Anh, “Tô Anh Anh, nàng thích chiếc nào? ”
Tô Anh không thích chiếc nào cả.
Nàng nhìn chủ quán đang nhìn trộm bọn họ, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên kéo tay Lục Xung chạy ra ngoài.
Mặt Lục Xung nóng bừng lên, ánh mắt lóe một tia kinh ngạc, hắn không ngờ được Tô Anh sẽ chủ động nắm tay hắn, trong lòng mừng thâm, nhưng cũng giả bộ không có chuyện gì, ra vẻ có chút thiếu kiên nhẫn hỏi: “?? Tô Anh Anh, sao vậy, nàng chạy cái gì chứ?”
Đứng ở bên ngoài cửa hàng, Tô Anh thì thầm,” Huynh không cần phải mua thêm một chiếc giường nữa đâu! “
” Tại sao không cần, chẳng lẽ cứ để nàng nằm trên chiếc ghế nhỏ đó? Còn để ta nằm giường bên trong. ” Lục Xung nhướng mày.
“Ta ngủ đó vẫn ngủ ngon được mà một chút cũng không thấy khó chịu.” Trong Tô Anh ấm áp, cong cong đôi mắt, nhẹ nhàng nói với hắn.
“Không được!” Lục Xung không đồng ý, hắn không ngủ trên ghế, thì cũng không để cho Tô Anh ngủ ở đó.
Lục Xung tự mình quyết định: “Lấy cái giường lớn nhất nhé?”
Vừa nói ra liền muốn tự tát vào miệng mình, lập tức nói lại: “Chiếc được chạm trổ kia cũng khá tốt, có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Hay là lấy nó? “
Tô Anh lắc đầu, có chút nóng nảy nói:” Ta không cần! Giường đắt quá!”
“Nàng không cần thì ta cần, vậy là được rồi chứ.” Lục Xung vươn tay xoa xoa đầu nàng, cúi người nhìn nàng, “Nàng không cần lo lắng, ta có tiền mà, với cả hôm trước ta vừa tìm được tiền ở trong y phục bị rách.”
Cho nên, Tô Anh Anh, nàng không cần phải tiết kiệm tiền cho ta.
“Nếu có tiền, thì huynh đi chuộc lại miếng ngọc bội đi! Hơn nữa huynh có ở mãi ở trên núi đâu mà mua về làm gì cho phí!” Tô Anh nghĩ, một ngày nào đó vết thương của hắn lành rồi, hắn sẽ phải rời đi thôi.
Sau khi nàng nói xong, xung quanh dường như yên tĩnh một lúc, Lục Xung sửng sốt một lúc.
“Hơn nữa, chúng ta sống ở trên núi, đường đi không thuận tiện, chuyển chiếc giường này lên đó cũng vất vả lắm.” Tô Anh nói.
Lục Xung không đáp lại nàng mà nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Tô Anh có chút tự trách, tự hỏi có phải mình nói quá rồi không, dù sao hắn cũng là vì muốn tốt cho nàng.
Tô Anh nhón chân vỗ vỗ vai hắn, an ủi.
“Trong bếp nhà ta còn vài tấm gỗ rất lớn. Nếu huynh không muốn ta ngủ trên ghế thì có thể làm cho ta một chiếc giường mà. Về nhà rồi làm cho ta một cái được không, không cần phải lãng phí tiền bạc như thế này đâu.”
Lục Xung cúi xuống nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của Tô Anh, đôi mắt nàng trong sáng không pha chút bụi trần nào nhìn hắn một cách chân thành.
Lục Xung nhất thời không thể diễn tả được cảm xúc, trong lòng hắn loạn cả lên, vừa bực vừa cáu lại có chút mừng!
Tô Anh nhếch môi, cười ngọt ngào, cầm lấy bàn tay hắn kéo đi: “Đi ~ Đi thôi ~”
Chủ tiệm đứng sát cửa tình cờ nghe thấy mấy lời vừa rồi của Tô Anh, tức đến mức muốn mắng người, tốn nước bọt của ông đây, ông ta cố nhịn nhưng vẫn không thể kìm lại được,đứng ở cửa, chỉ vào bọn họ: “Mua không nỗi thì vào làm quái gì vậy!”
Tiếc là Lục Xung và Tô Anh đã đi xa rồi, không nghe thấy lời của ông ta.
Lục Xung bị Tô Anh kéo đi vẫn có chút không vui, vẻ mặt bất đắc dĩ, cộc cằn nói: “Vậy thì nàng muốn mua gì, trâm cài? Trang sức? hay là y phục?”
Lục Xung vẫn không chịu thua.
Mũi giày Tô Anh đá đá mấy viên sỏi bên đường, nàng không đáng để hắn phải tiêu tiền.
Nhưng thấy Lục Xung không tiêu tiền, toàn thân hắn sẽ cảm thấy khó chịu, Tô Anh đảo mắt chỉ vào bà lão bên kia đường nói: “Vậy huynh mua cho ta một cây hồ lô được không?”
Lục Xung ngay lập tức mua cho nàng.
Tô Anh cầm cây hồ lô trong tay, ngập ngừng liếm lớp đường phía ngoài, cong mắt, cười nói: “Ngọt quá!”
Ừm! Nó thực sự rất ngọt!
Lục Xung nhìn nàng không dời mắt.
Trong chốc lát, Lục Xung lại muốn mua cho nàng thêm một xe hồ lô: “Ta lại mua thêm cho nàng.”
Nói xong, Lục Xung liền quay người đi.
Tô Anh đang ngậm viên hồ lô trong miệng, không kịp gọi cho hắn lại, lúc nàng cũng nuốt được viên hồ lô thì hắn cũng đã đi mất rồi.
“Anh Anh?”
Lục Xung vung tay, hào khí không những mua hết hồ lô, mà còn mua luôn cây gậy cắm mấy que hồ lô xung quanh.
Hắn đắc ý cầm nguyên gậy hồ lô, Tô Anh chắc chắn sẽ thích nó.
Lục Xung vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy có người đang đứng cạnh Tô Anh.
Tô Anh Anh vậy mà còn dám nhìn hắn ta cười!
Lục Xung cau mày dữ tợn: Tên nam nhân đó là ai chứ?