Cảnh Xuân Trong Mộng (Động Lý Xuân Quang )

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ru: Nói thêm 1 điều trước khi mọi người đọc truyện đó là trong này có rất nhiều loại động thực vật, hoặc đồ đạc là do tác giả tưởng tượng ra nên nếu đọc thấy lạ cũng đừng thắc mắc nha ^^

————–

Rất nhiều lần, Thương Sinh cảm thấy nơi này thật sự rất giống một đóa hoa khổng lồ.

Tất cả lục địa nối liền với nhau, rừng rậm và thành phố đan xen tạo thành những cánh hoa trùng trùng điệp điệp, khu vực ở trung tâm là một vùng núi cao màu nâu trông hệt như là nhụy hoa.

Anh đã từng ở trên không trung ngắm nhìn dải đất giống như đóa hoa khổng lồ này, vậy mà bây giờ anh lại ở rất gần với nó, thậm chí anh có thể ngửi được mùi hương, thấy rõ những cánh hoa trùng trùng điệp điệp của nó, rồi bị nó ôm lấy.

Thương Sinh rơi từ độ cao mấy nghìn mét xuống, gió không ngừng thổi vù vù bên tai, anh bất đắc dĩ đáp xuống giữa một cánh rừng già, những tán cây không ngừng lay động khiến cho lũ chim chóc xung quanh hoảng hốt vỗ cánh bay đi.

Những tán lá cây đan xen tạo thành một tấm lưới khổng lồ, Thương Sinh không thể đáp thẳng xuống đất mà treo lơ lửng giữa không trung. Cảm giác choáng váng cùng với máu huyết nghịch lưu khiến cho anh mất một lúc lâu vẫn không thể ngồi dậy được.

Kỳ thật cũng không có gì lớn lắm, sau khi tỉnh táo lại thì Thương Sinh đã nghĩ như vậy. Sự cảnh giác có được từ việc huấn luyện trường kỳ trong quân đội cũng như kinh nghiệm rèn giũa trong chiến tranh lúc này hoàn toàn không dùng được, anh cứ treo mình lắc lư trên cành cây. Nhìn thế giới lộn ngược khiến cho Thương Sinh chợt nhớ đến bài huấn luyện kỹ năng bay đặc biệt trong học viện không quân rất lâu trước kia, anh phải lái phi cơ xoay tròn xoắn ốc giữa không trung. Khi đó bầu trời thật là trong vắt, đại lục ở dưới chân thì lại giống như một đóa hoa xinh đẹp không ngừng xoay tròn.

Lúc đó Thương Sinh còn là một con người đầy hoài bão, đầy kiên định, tràn ngập nhiệt huyến muốn cống hiến khả năng của mình cho quốc gia.

Thương Sinh nhắm mắt lại, cảm nhận được sự yên tĩnh và âm u của khu rừng già, mọi giác quan đều được phóng đại, cuối cùng thì anh cũng tìm về được chút cảm giác thoải mái và thả lỏng đã lâu không có.

Ngây người như vậy một lát, Thương Sinh rút dao ra cắt đi những tán cây và dây leo quấn quanh mình rồi lộn người nhảy xuống đất. Thương Sinh kiểm tra khắp thân thể thì may mà chỉ bị trầy xước nhẹ chứ không bị bất kỳ vết thương nghiêm trọng nào.

Thương Sinh quan sát khắp xung quanh, cây cối trong rừng rất rậm rạp mà lại mang đến cảm giác an bình. Tuy đã giảm bớt sự cảnh giác nhưng dù sao thì đã vào sinh ra tử bao nhiêu năm, cảnh giác đã ăn sâu vào cốt tủy, tạo thành một phần của cơ thể anh rồi. Thương Sinh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy ở phía sau một gốc cây cách anh khoảng ba thước có người đang ẩn nấp, dù người đó được lá cây che phủ thì Thương Sinh vẫn có thể thấy rõ đó là một thiếu niên đang ôm một đứa trẻ trên tay.

Dường như là bị ánh mắt sắc bén của Thương Sinh dọa sợ, thiếu niên sững người ra một lúc rồi lập tức phản ứng lại, nghiêng ngã lảo đảo bỏ chạy về phía sau.

Sau khi thiếu niên xoay người bỏ chạy thì Thương Sinh mới phát hiện thì ra bên người cậu ta còn có hai đứa bé nữa, tuy rằng quần áo trên người cả thiếu niên lẫn lũ trẻ đã rách nát bẩn thỉu nhưng vẫn có thể nhìn ra được đó là quần áo tù binh của địch quốc.

Khó trách vừa nhìn thấy anh thì bỏ chạy, tám phần là tưởng anh đến bắt họ đi.

Thương Sinh bám theo sau. Đường núi rất quanh co khó đi, một lớn ba nhỏ nếu chạy nhanh thì sẽ rất nguy hiểm nên anh không dám đuổi sát quá.

Thiếu niên không chạy xa lắm, nhanh chóng mang lũ trẻ trốn vào trong một sơn động.

Trước cửa động có vài hòn đá và dấu vết nhóm lửa, dường như đây là nơi họ đã từng nghỉ chân.

Thương Sinh đứng trước cửa động suy tư một lúc, anh quyết định không vào mà trước tiên đi vào trong rừng một chuyến.

Khi Thương Sinh quay lại thì trong động vẫn không có bất kỳ tiếng động nào, Thương Sinh ngồi xuống trước cửa động, xếp lại mấy hòn đá và mấy nhánh cây khô rồi dùng đá lửa tinh chế mang theo bên người đốt lửa, đem con gà rừng vừa mới bắt được xuyên qua một nhánh cây rồi đặt lên trên đống lửa nướng, sau đó ném chỗ đậu và rau củ vào trong đống lửa.

Chẳng mấy chốc mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa khắp bốn phương, Thương Sinh không nhìn đến cửa động nhưng anh có thể bằng trực giác cảm nhận có một cái đầu nhỏ lộ ra quan sát anh, sau đó là một giọng nói nhu nhu mềm mềm vang lên: “Mẹ ơi, đói quá!”

“Câm miệng! Ở đây không có mẹ của nhóc!”

Thanh âm cố ý đè thấp vẫn bị Thương Sinh nghe thấy.

Ha ha.

Lớp da của con gà đã được nướng vàng ruộm, dĩ nhiên là đã có thể ăn được nhưng Thương Sinh không hề sốt ruột mà vẫn xoay qua xoay lại con gà trên bếp lửa, mỡ bên trong con gà tươm qua lớp da vàng óng ánh từng giọt chảy xuống đống lửa tạo thành những âm thanh “xèo xèo” và mùi thơm nức mũi.

Thương Sinh tà tà liếc mắt nhìn về phía cửa động, lúc này đã có hai cái đầu nhỏ nhô ra nhìn anh chằm chằm mà nuốt nước miếng, rồi ánh mắt của hai nhóc con lại nhìn đến con gà vàng óng trong tay anh, lại tiếp tục nuốt nước miếng.

Thương Sinh mỉm cười, chậm rãi xé con gà thành hai nửa, anh cố tình hít sâu một hơi rồi cắn một miếng lớn.

“A ~ ngon quá~~” Tự khen mình một tiếng.

Quay đầu lộ ra một nụ cười rất thân thiết vô hại mà hỏi hai bé con: “Có muốn ăn không nào?”

Hai đứa bé đã sớm bị mùi hương kéo ra tận cửa động, nhìn nửa con gà nướng vàng thơm phức kia, lập tức biến thành hai con thỏ con mà chạy tới, thiếu niên kia không ngăn được hai bé đành phải bất an mà theo ra.

Hai bé con ngồi ở tảng đá bên cạnh Thương Sinh, đứa bé trai thì tầm ba bốn tuổi còn cô bé lớn hơn thì tầm sáu bảy tuổi. Thương Sinh xé hết mấy cái đùi và cánh gà đưa cho hai bé.

Thiếu niên ôm đứa bé sơ sinh trong lòng ngồi bên cạnh, dùng tư thế bảo vệ mà che chở cho hai bé con kia, thân thể gầy gò trông cứng đờ.

Thương Sinh đưa cho thiếu niên một cái đùi gà nhưng thiếu niên chỉ nhìn Thương Sinh bằng ánh mắt cảnh giác rồi trầm mặc lắc đầu.

Lòng tốt của mình không được nhận lấy, Thương Sinh không hề nổi giận mà mỉm cười hỏi hai đứa bé kia. “Có ngon không?”

Tuy không có gia vị nhưng trước khi nướng thịt thì đã bỏ vào lá hoa tiêu và hương thảo nên thịt gà rất thơm.

Hai bé con rất nghiêm túc gật đầu, nhanh chóng xử lý hết chỗ thịt gà trong tay.

Thương Sinh dùng cành cây khơi chỗ đậu và rau củ vùi trong đống lửa ra, mùi hương thơm ngọt như khoai nướng truyền đến, Thương Sinh lột vỏ rồi đưa qua, hai đứa bé lại ăn lia lịa, hiển nhiên là chúng rất đói.

Thiếu niên yên lặng nhìn lũ trẻ ăn nửa buổi, tựa hồ cảm thấy có thể không cần phải cảnh giác như thế nữa nên mới lấy từ trong túi áo ra hai quả mọng màu tím đen. Mùa hè là mùa có nhiều quả mọng thơm ngọt nhất, thiếu niên cắn một miếng da, quả nhiên bên trong rất nhiều nước màu tím đỏ muốn chảy ra. Thiếu niên chỉnh lại tư thế ôm đứa bé trong lòng rồi đưa quả mọng đến bên môi đứa bé nhưng đứa bé kia lại né đầu đi, hoàn toàn không có ý muốn ăn.

Thiếu niên thử mấy lần không có kết quả đành bất đắc dĩ thở dài. Len lén nhìn qua Thương Sinh, bàn tay sờ vào nút áo lại thu lại, cuối cùng quyết định ôm đứa bé vào lại bên trong động.

“No chưa?”

Thương Sinh nhìn theo bóng lưng thiếu niên, thu ánh mắt hỏi hai đứa bé đang ngồi liếm tay.

Bé trai thanh tú ăn no rồi mới tỏ ra hoảng sợ, có lẽ bởi vì thời gian dài không có đủ chất dinh dưỡng nên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút thịt khiến cho đôi mắt của nó trông càng lớn, thằng bé sợ hãi nhìn Thương Sinh rồi vội trốn ra sau lưng cô bé kia.

Cô bé kia thì trái lại rất bình tĩnh nhìn Thương Sinh gật đầu.

“Hai đứa tên gì?” Thương Sinh từng bước làm quen.

“Sơ Xuân, nó là Sơ Thu, còn anh kia thì tên là Sơ Hạ.”

“À ~ vậy nhóc tỳ kia chắc là Sơ Đông rồi?”

Cô bé tên là Sơ Xuân kia dùng ánh mắt “sao chú biết hay vậy?” nhìn Thương Sinh mà gật đầu.

“A, tất cả là người một nhà à?”

“Chắc vậy ạ. Sơ Hạ có nói như vậy.”

“Trước kia mấy đứa ở đâu? Sao lại lưu lạc đến đây?”

Phía dưới chân núi là bờ biển và bình nguyên, nơi này là khu vực thuộc về liên minh bốn nước nhưng từ một năm trước sau khi bị Đế Ước quốc chếm lĩnh thì dân cư của thành trấn phụ cận bị nhốt ở trong trại tập trung dưới chân núi để sản xuất nông nghiệp và vật tư quân dụng.

Sơ Xuân ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước kia có một ngày tường sụp đổ, mọi người đều chạy, Sơ Hạ mang chúng con đến đây.”

Tuy tin tức thu được từ mấy đứa trẻ không được nhiều nhưng Thương Sinh đã suy đoán được vài phần. Quả nhiên họ trốn khỏi trại tập trung dưới chân núi, bình thường chỗ đó đều do vệ quân của đại đế quốc trông coi, nếu họ có thể trốn ra thì xem ra đã có chiến sự.

Khi Thương Sinh nhảy dù xuống đây thì đã là giữa trưa, ăn xong thì Sơ Xuân và Sơ Thu đều gật gù buồn ngủ. Thương Sinh bèn đem cái đùi gà Sơ Hạ không chịu ăn và chỗ rau củ còn dư bỏ vào trong một cái lá lớn bọc lại rồi đưa cho Sơ Xuân. “Đưa cái này cho anh của mấy đứa rồi đi ngủ đi!”

Sơ Hạ cảm thấy rất kỳ lạ, người kia rõ ràng mặc y phục chẳng khác gì bọn lính canh giữ họ nhưng lại không bắt họ mà còn đi kiếm thức ăn về cho. Cậu mang theo ba đứa nhỏ chạy về trốn trong sơn động lo lắng hơn nửa ngày, bất quá cho dù trước mắt không có nhiều nguy hiểm nhưng cảnh giác vẫn là chuyện nên làm. Bọn họ không thể quay trở lại cái trại lao động kia được!

Sơ Hạ nhịn không được cuối cùng vẫn ăn thứ mà người kia cho. Cậu chẳng khác gì lũ trẻ, đều rất đói bụng. Sơ Xuân, Sơ Thu đều còn quá nhỏ, Sơ Đông càng không thể tách khỏi sự trông nom của người lớn, Sơ Hạ vừa phải trông nom ba đứa trẻ vừa phải đi kiếm thức ăn, dù cho bây giờ là mùa nhiều cây quả ăn được nhất trong rừng thì Sơ Hạ vẫn chỉ có thể hái chút quả dại gần sơn động, chính vì thế nên họ luôn trong tình trạng không đủ no.

Còn cả tên nhóc ưa tra tấn người khác này nữa, rốt cục cũng cho nó ăn no. Sơ Hạ cài lại khuy áo đặt bé Sơ Đông đã no bụng ngủ ngoan lên trên đống cỏ mà khẽ thở dài.

Ánh sáng ngoài động đã thành màu vàng sẫm, mặt trời đã sắp lặn. Sơ Xuân và Sơ Thu ngủ một buổi chiều, vừa tỉnh lại vẫn còn mơ mơ màng màng. Cả buổi chiều không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài, có lẽ người kia đã đi rồi.

Sơ Thu chạy đến bên người Sơ Hạ cẩn thận bò vào lòng Sơ Hạ, Sơ Hạ cả ngày ôm Sơ Đông, cuối cùng cũng đến lượt bé được ôm.

“Anh ~ tối nay chúng ta cũng được ăn chứ?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ngây thơ trong lòng, Sơ Hạ lại thở dài. Cơm chiều còn chẳng biết đang ở phương trời nào. Người đàn ông kia tuy rằng mang đến sự lo lắng và sợ hãi cho Sơ Hạ nhưng bữa trưa mà anh ta mang đến đúng thật là bữa ăn ngon nhất trong mấy ngày qua của họ.

“Lát nữa anh sẽ ra ngoài tìm thử, mấy đứa phải ngoan ngoãn ở lại đây không được phép ra ngoài chạy lung tung biết chưa?”

“Dạ!”

Sơ Thu ngoan ngoãn đáp, cứ ở trong lòng Sơ Hạ cọ tới cọ lui cọ đến mức Sơ Hạ cảm thấy kỳ quái.

“Sơ Thu! Tay em đang sờ ở đâu?”

“Dạ? Mẹ ơi, Sơ Thu cũng muốn ăn sữa mà.”

“Đã nói qua bao nhiêu lần! Thứ nhất anh không phải là mẹ em, thứ hai anh không có sữa cho em ăn! Nếu còn có lần sau thì anh sẽ bóp chết em!”

“Oa oa… tại sao Sơ Đông được ăn sữa? Sơ Thu cũng muốn mà… oa!!!”

“Không được khóc! Có cái gì mà phải khóc, em không phải là con trai sao? Sơ Đông cũng không có ăn sữa nên em đừng có đòi nữa! Phiền chết!”

Sơ Hạ thả Sơ Thu xuống một bên, định đi ra ngoài kiếm ít quả dại lại chợt nghe thấy bên ngoài có người hỏi vọng vào. “Náo nhiệt vậy, tôi có thể vào trong không?”

Người đàn ông mà Sơ Hạ cho rằng đã bỏ đi lại quay trở lại.

———–

Bonus: Thịt gà rừng nướng~~ rất thơm rất vàng rất ngon ~~~ ngon hơn gà ta luôn đó ≧▽≦

01

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.