*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh sáng càng lúc càng gần, khi thoát ra khỏi đường hầm, đầu máy xe lửa phun khói chậm rãi chạy trong núi. Bên trong toa tàu khá chật hẹp, may mà mọi người có thể xuyên qua kính cửa xe để nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Sơ Hạ thấy xe lửa đã chạy được thì lập tức lộ ra thiên tính hiếu kỳ của thiếu niên. Thứ nào cũng muốn nghiên cứu, thỉnh thoảng thì quay đầu xem Thương Sinh ở phía sau đang không ngừng xúc than quăng vào lò và nhóm quỷ nhỏ đang hưng phấn nhún nhảy trên ghế.
Xe lửa thong thả chạy dọc theo chân núi, xuyên qua một cửa núi thì lập tức cảnh sắc đang từ rừng núi rậm rạp chuyển thành bờ biển xanh thẳm, mơ hồ có thể nhìn thấy được mấy ngọn núi lửa đang bốc khói ở xa xa.
Buổi sáng còn bị quá khứ đáng sợ làm cho khổ sở, giờ phút này nhìn mặt biển rộng rãi bên ngoài cửa kính xư lửa, chiếc xe lửa lắc lư chạy trên đường ray tạo cảm giác trôi nổi dập dềnh. Sơ Hạ bất chợt hoảng hốt tưởng như là mình đang trôi vào một không gian khác, cùng với cả gia đình đi đến một vùng đất bị quên lãng, rời xa khỏi đại lục, mọi người sẽ mãi mãi không bao giờ xa rời nhau, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Cho đến khi cảnh quan bên ngoài lại từ từ thay đổi, bờ biển biển mất thay bằng ngọn núi hùng vĩ, vách đá xẹt qua mắt cắt ngang ảo giác của Sơ Hạ, bọn họ tiếp tục tiến vào trong núi, khi dần dần đi vào vùng núi của nội địa thì có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một vài cái thôn nhỏ chỉ có vài hộ dân hay rất nhiều mảnh ruộng hoang phế. Xe lửa leo lên con dốc, Thương Sinh đã không ngừng ném thêm than đá vào lò để cung cấp thêm lực cho tàu nhưng tốc độ của con tàu vẫn bị giảm đi. Sơ Hạ thì ôm nhóm quỷ nhỏ vỗ tay cổ vũ cho Thương Sinh. Bắp tay của Thương Sinh vồng lên, cơ thịt cuồn cuộn lộ ra chứa đầy sức mạnh, giống như dây cung được kéo căng vậy. Anh không ngừng xúc than, xoay người, thêm than, động tác vô cùng nhuần nhuyễn. Bụi than và hơi nước không ngừng dính đầy trên mặt anh lem nhem nhưng Sơ Hạ cảm thấy gương mặt đẫm mồ hôi dính đầy muội than kia lại càng khiến cho anh đầy nam tính.
Mọi người vỗ tay reo hò, cuối cùng thì xe lửa cũng qua được con dốc khó đi, khói đặc vào còi hơi nổ vang giữa vùng núi bao la rồi nhanh chóng tiêu tán. Khi xuống đèo thì xe lửa bắt đầu vận hành dựa vào quán tính, Thương Sinh và Sơ Hạ cùng nhau thương lượng, sắc trời đã khá trễ nên không bằng tá túc tại thôn xá ở vùng phụ cận một đêm.
Xa xa họ có thể nhìn thấy giữa sườn núi có một trạm ga nhỏ xíu, chỉ có một gian nhà gỗ làm phòng đợi, thấp thoáng nằm ở giữa rừng cây không chút thu hút. Sau khi ngừng tàu lại, mọi người tập trung trên con đường đá nhỏ đi thẳng tới. Con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại um tùm uốn lượn quanh co, xa xa có thể nhìn thấy một thôn xóm nhỏ, giống y như những thôn xóm mà họ thấy ở trên đường, chỉ có mấy hộ dân nhỏ tụ lại ở dưới khu ruộng bậc thang.
“Không có ai à?”
“Đại khái chắc là họ đã trốn đi hoặc là bị bắt hết đến trại tập trung rồi.”
“…Thế thì nói không chừng họ lại là bạn trong trại của em đấy.”
Hai người mang bọn trẻ đi vào thôn, chọn một căn nhà nhỏ tương đối sạch sẽ hướng về phía sơn cốc ở nhờ. Tuy nói chỉ là tá túc một đêm nhưng Sơ Hạ nghe Thương Sinh nói thế thì nghĩ thầm không chừng chủ nhà lại thật sự là bạn trong trại của mình nên liền chủ động quét dọn sạch sẽ bụi bặm cũng như sắp xếp lại đồ đạc lộn xộn trong nhà.
Lưới điện đã bị cắt từ lâu, may mà còn có đèn dầu, căn nhà này rất đơn sơ, gian ngoài là chỗ nấu bếp, bên trong là chỗ ngủ. Trong phòng chỉ có ít gia cụ bằng gỗ và đồ đan từ mây trúc. Ở trên núi sống rất kham khổ, ngoại trừ nông canh ra thì đại khái chỉ còn ít đồ thủ công như thảm, y phục mùa đông và chút đồ gia dụng.
Nếu đã tá túc rồi thì mượn thêm ít đồ giữ ấm cũng không thành vấn đề, Sơ Hạ vui vẻ tính toán. Mà càng khiến cho Sơ Hạ vui hơn chính là ở đây có một cái giường đất hấp hơi, nấu xong một bữa cơm thì giường cũng ấm. Nhiệt độ ở trong núi vào buổi tối sẽ hạ xuống thấp nên ngủ trên chiếc giường này rất ấm áp.
(giường được làm từ gạch chưa nung, phía dưới giường có đường ống thông với ống khói, bên cạnh giường có bàn bếp thường dùng để đun nước.)Thương Sinh từ dưới hầm đi lên, Sơ Hạ hỏi anh, “Tìm được gì không?”
“Gạo cũ, thịt khô còn có ít bột khoai tây.”
“Không tồi, anh đi rửa mặt đi, để em đi nấu cơm!”
“Hôm nay ngoan quá nha!”
“Anh biến đi!”
Thương Sinh rửa mặt xong thì vào phòng chơi với lũ trẻ chờ cơm. Sơ Hạ dùng bếp lò nhà người ta, nồi của nhà người ta, gạo và thịt của nhà người ta nấu một nồi cơm chiên thịt thơm ngào ngạt.
Giường đất đã rất ấm, mọi người ngồi vây quanh cái bàn nhỏ trên giường ăn bữa tối.
“Buổi trưa ăn nhiều vậy mà giờ đã đói bụng rồi.” Sơ Thu nhét đầy cơm trong miệng, hạnh phúc nói: “Ăn ngon quá đi~”
“Đúng vậy, thịt khô và cơm đều vừa chín tới, có thể làm món ăn thương hiệu của Sơ Hạ rồi ~”
“Mẹ Sơ Hạ thật là lợi hại!”
Sơ Hạ bị mọi người khen ngợi đến choáng váng, không rảnh so đo với cách xưng ho của lũ trẻ nữa mà đầy đắc ý nói. “Đây chưa phải là món sở trường đâu nhé!”
“A, vậy là món gì?” Thương Sinh hỏi.
“Món sở trường là khoai tây hầm thịt bò ~ em gái của em rất kiêng ăn mà cũng có thể ăn được ba tô lớn!”
“Vậy bữa nào em cho mọi người ăn một bữa đi!”
Sơ Hạ liếc mắt nhìn Thương Sinh. “Chờ anh tìm được thịt bò rồi hẵng tính!”
Một nồi cơm thật lớn mà ăn sạch không chừa một hạt. Sơ Hạ nấu nước, tuy bản thân và lũ nhỏ không đốt lò nhưng cũng bị muội than bám vào đầy người, cả bọn tắm rửa sạch sẽ rồi chui vào ổ chăn ấm áp. Năm người chen nhau nằm trên một cái giường, nhóm quỷ nhỏ quậy phá cả ngày mệt muốn chết, cơ hồ vừa đặt đầu xuống gối thì ngủ pho pho.
Đợi trong phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đều, Thương Sinh vô sỉ chui vào trong chăn của Sơ Hạ, dùng chăn phủ lên người của cả hai.
Sơ Hạ không cảm thấy lạnh mấy nên muốn đuổi Thương Sinh ra, nhưng ban ngày ăn quá nhiều hải sản lại còn sống nên thân thể vừa chạm vào nhau thì lập tức có phản ứng, muốn đuổi người đi nhưng không cách nào nói ra miệng.
“Có ấm không?”
“Ừm.” Đúng là rất ấm, Sơ Hạ nghĩ.
Hai người chen trong một ổ chăn, nằm cùng một cái gối, Sơ Hạ cơ hồ bị Thương Sinh ôm từ đầu đến chân, tiếp xúc quá gần, có thể cảm nhận rõ rệt nhiệt độ cơ thể của đối phương cũng như tất cả những biến hóa, không nói nhiều lời, hai người ăn ý hôn môi.
Hai thứ cứng rắn cọ vào nhau, hiển nhiên là đã tiến vào trạng thái sẵn sàng ra trận nhưng cả hai không ai sốt ruột, dường như đều chìm đắm trong khúc dạo đầu êm ái. Chỉ đơn giản là ôm, cọ cọ, âu yếm, từng chút một trút bỏ quần áo.
Thương Sinh trùm chăn qua đỉnh đầu, trong không gian tối đen chật hẹp, hai người quấn chặt lấy nhau, da thịt trần trụi ma sát khiến cho Sơ Hạ run rẩy, thoải mái thở dốc.
Nụ hôn cuồng nhiệt trong không gian kín khiến cho cả hai đều khó thở, Thương Sinh nhổm người dậy, không khí mát rượi từ bên ngoài tràn vào, Thương Sinh từ trên cao nhìn xuống ngắm người thiếu niên đang nằm bên dưới, trong bóng đêm mọi thứ thật mờ ảo.
Sơ Hạ đã quen với việc hai người thân thiết, không còn ngại ngùng như ban đầu, dù cho bị Thương Sinh nhìn ngắm toàn thân trần trụi thì vẫn không mất tự nhiên, thậm chí còn lớn mật dùng gan bàn chân xoa thứ đã dựng thẳng lên như nòng pháo nhỏ giữa hai chân Thương Sinh. Cả bàn chân đặt lên căn thịt tráng kiện, ngón chân linh hoạt khiêu khích phần đầu đã dính ướt, cổ chân dùng lực khi nặng khi nhẹ mát xa cho Thương Sinh.
“Bảo bối, nếu em còn làm vậy thì anh không nhịn nữa đâu!”
“Ai cần anh nhịn…ưm…”
Sơ Hạ nhỏ giọng oán giận, rất nhanh liền được thỏa mãn.
Thương Sinh đột nhiên tách hai chân Sơ Hạ ra áp lên hai bên đầu, cái mông tự nhiên nhếch lên, tính khí đang dựng thẳng cùng với hậu huyệt hơi co rút bại lộ trước mặt Thương Sinh. Trong tay không có đồ bôi trơn, Thương Sinh bèn cúi đầu liếm từ vùng bụng xuống dưới, đem ngọc hành non nớt của thiếu niên ngậm vào trong miệng, hấp liếm một lần rồi buông ra, đầu lưỡi xẹt qua túi cầu thẳng tiến đến tiểu huyệt.
“Đừng mà…” Sơ Hạ có cảm giác không ổn, dù sao da mặt Sơ Hạ vốn mỏng, mấy chuyện liếm huyệt đối với Sơ Hạ vẫn là hơi kích thích quá.
“Ngượng thì nhắm mắt lại!”
Sơ Hạ nghe lời nhắm mắt lại, thế nhưng cảm giác xấu hổ cùng xúc cảm phía sau truyền đến càng thêm mãnh liệt, Thương Sinh là như thế nào liếm qua nếp uốn đi đến cửa huyệt, bản thân lại như thế nào kẹp lấy đầu lưỡi ấm mềm của anh, mọi thứ đều có thể cảm thấy rõ ràng rành mạch.
“Được rồi, có thể rồi mà…” Mặt đã sắp nhỏ ra máu, Sơ Hạ nhỏ giọng van xin.
Trong cơ thể của Thương Sinh đã sớm bốc cháy, anh đã phải cố gắng kiềm chế nên khi nghe Sơ Hạ nói vậy thì anh ngẩng đầu lên, có chút thô lỗ đem ngón trỏ và ngón giữa cùng cho vào miệng Sơ Hạ, khi dễ cái lưỡi mềm mại của Sơ Hạ một chút rồi dùng ngón tay ướt cho vào trong tiểu huyệt khuấy đảo vài cái, sau đó khẩn cấp đem thứ đã trướng đau của mình vùi vào trong vùng xoáy căng chặt kia.
Một phát liền đâm vào đến tận cùng, Thương Sinh phải cố gắng khống chế dục niệm muốn chuyển động ngay mà dành cho Sơ Hạ chút thời gian để thích ứng. Ngược lại anh lại khiến cho Sơ Hạ vô cùng khó chịu, thế là Sơ Hạ không biết sống chết vặn vẹo thắt lưng, Thương Sinh lập tức không khách khí nữa mà vòng hai chân Sơ Hạ giúp Sơ Hạ ôm lấy thắt lưng của mình, đem Sơ Hạ cố định dưới thân mà điên cuồng trừu sáp.
“Ưm…a~~”
Cảm giác khoái cảm ập đến như sóng dữ, Sơ Hạ ôm chặt lấy thân thể cường tráng đang ép chặt mình, chỉ sợ nếu như mình buông lỏng vòng tay htì sẽ bị dòng xoáy mãnh liệt cuốn phăng đi mất.
Hai người đang trong cơn kích tình thì Sơ Hạ bất chợt nghe thấy tiếng vải dệt sột soạt ma sát, hồi hồn nhìn qua thì xém chút nữa mồ hôi nóng biến thành mồ hôi lạnh.
Sơ Đông nằm bên cạnh bọn họ không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đang mở to mắt bò lại chỗ bọn họ, nước miếng chảy ròng ròng xuống bàn tay đầy thịt.
Sơ Hạ giật mình xô người đàn ông trên người ra, không kịp mặc quần áo liền đem Sơ Đông nhét trở lại ổ chăn nhỏ của cậu nhóc, nhẹ nhàng vỗ về lưng bé mấy cái năn nỉ. “Ông trời con ơi, mau ngủ ngoan một chút đi!”
Sơ Đông còn vươn tay ra túm lấy một lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của Sơ Hạ chơi một lúc mới an tĩnh lại.
Thương Sinh bị cắt ngang thì cực kỳ khó chịu, không đợi cho tên nhóc bại hoại ngủ say thì đã kéo mắt cá chân của Sơ Hạ lôi ngược về trong ổ chăn.
“Muốn chết à? Anh chờ chút đi!” Sơ Hạ hạ giong nói, giật mắt cá chân ra rồi giơ chân kia đạp Thương Sinh.
Thương Sinh đơn giản nắm luôn cái chân kia kéo lại, vung tay lên, Sơ Hạ chẳng khác nào con cá nhỏ bị lôi ngược trở lại dưới thân anh, hai người lại tiếp tục cùng nhau chìm trở lại vào bể dục, tiếp tục quấn chặt lấy nhau.
Cảm giác ấm áp trên người thật thoải mái nhưng trên mặt rất lạnh, lại còn ngứa. Sơ Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh sáng mờ mờ ảo ảo cùng sương mù trắng xóa khiến cho Sơ Hạ tưởng rằng mình vẫn đang còn nằm mơ.
“Dậy rồi?”
“Ưm!”
Toàn thân rất ấm áp nhưng lại không thể cử động, Thương Sinh từ phía sau đang ôm lấy Sơ Hạ, hai lớp chăn bông đang gắt gao đem họ quấn chặt lấy nhau. Anh đang dùng mấy sợi râu dài ra sau một đêm cọ cọ lên mặt Sơ Hạ, có không muốn tỉnh cũng hơi khó.
“Anh làm cái gì vậy?”
“Hôn chào buổi sáng, thích không?”
“Hứ!” Sơ Hạ quay đầu, tìm được đôi môi của Thương Sinh hôn lên, dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi chào hỏi. “Đây mới là hôn chào buổi sáng! Ý em hỏi là trời còn chưa sáng thì chúng ta ngồi ở đây làm gì?”
“Xem mặt trời mọc.”
“Mặt trời mọc? Anh cảm thấy thời tiết như thế này sẽ xem được à?”
“Ha ha, biết đâu đấy! Đợi lát nữa thì biết thôi!”
“Hừ.”
Hai người bọc mình trong chăn bông ôm chặt lấy nhau, ngồi trên đống cỏ khô ráo ngoài cửa, nhìn sơn cốc được bao trùm bởi sương mù trắng xóa.
Tuy không tin rằng trời đầy mây mù như vậy sẽ thấy được mặt trời mọc nhưng được Thương Sinh ôm trong lòng vừa ấm áp lại thoải mái, Sơ Hạ lười cử động, cũng không cảm thấy tù túng, câu được câu không trò chuyện với Thương Sinh.
“Anh biết không, chỗ này kỳ thật rất giống quê hương của em.”
“Quê nhà của em cũng chỉ có vài ba nhà trong thôn thế này à?”
“Không dám đâu! Chỗ đó của bọn em tuy chỉ có một con đường nhưng hai bên đường vô cùng náo nhiệt, từ chân núi đến đỉnh núi đều có người ở.”
“Sau đó?”
“Cái gì sau đó?”
“Quê của em ấy, nói tiếp đi!”
“Ừm… chỗ đó cũng ở trong núi, có dòng suối rất lớn, còn có rất nhiều thác nước nhỏ nữa, cả ngày đều có thể nghe thấy tiếng thác đổ. Nhà em thì ở gần đỉnh núi, trường học thì ở giữa sườn núi. Chắc anh biết chỗ dưới chân núi thì lúc nào cũng náo nhiệt hơn, nhà ga, cửa hàng đều tập trung ở bên dưới bởi vì thường xuyên có nhiều người qua lại. Chính vì vậy trong nhà có muốn mua sắm cũng không tiện cho lắm…Còn anh thì sao?”
“Nhà anh ở trong thành phố, một thành phố lớn nhưng lại cực nhàm chán. Tạp âm nhiều mà tro bụi cũng nhiều, không khí ở trong núi tốt hơn nhiều!”
“Đương nhiên rồi… Ê, anh thành thật chút đi!”
Tay chân của Thương Sinh lại không chịu an phận mà sờ sờ thắt lưng Sơ Hạ, như vậy thì Sơ Hạ còn nhịn được nhưng anh càng lúc càng lấn tới ngắt đầu nhũ của cậu, đầu ngón tay thì chọc chọc vào đỉnh, giống như nghiện sờ chỗ non mềm đó.
“A, khó trách làn da của em vừa trắng lại vừa mịn.” Tay bị đánh, Thương Sinh cúi đầu hôn lên cần cổ thon gầy của Sơ Hạ. “Thì ra là nhờ khí hậu của quê hương rất tốt!”
“Hừ.”
Sơ Hạ nghĩ thầm, nếu anh còn sờ em nữa thì em sẽ sờ ngược trở lại mới không thiệt thòi. Thế là Sơ Hạ tranh thủ lúc Thương Sinh không để ý bèn sờ vào chỗ giữa hai chân của Thương Sinh, nhưng cái thứ cứng rắn nóng bỏng trong tay khiến cho Sơ Hạ lắp bắp kinh hãi thốt lên. “Đừng nói là anh cả đêm không ngủ nên mới chạy ra đây chờ ngắm mặt trời mọc nhé?”
Đêm qua bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn đánh thức Sơ Đông, sau đó vội vàng tiết qua một lần, Thương Sinh vẫn chưa tận hứng, ở trong thân thể của Sơ Hạ vẫn còn cứng rắn nhưng Sơ Hạ sợ lũ trẻ nhìn thấy họ làm chuyện xấu, như thế nào cũng không chịu cho Thương Sinh lại làm một lần.
“Khó chịu cả một đêm sao?” Sơ Hạ cảm thấy áy náy càng lúc càng nhiều.
“Đúng thế, bị em phát hiện rồi!”
Dù nói thế nhưng trong giọng nói của Thương Sinh lại không hề nghe ra được chút không vui lẫn xấu hổ nào.
“Vậy à?” Sơ Hạ mím môi ngẫm nghĩ, “Chúng ta đều là người tốt, em nguyện ý bồi thường nha.”
“Hửm? Bồi thường thế nào?”
Sơ Hạ không đáp, tránh ra khỏi cái ôm của Thương Sinh rồi xoay người, chậm rãi kéo chăn bông ra vùi đầu xuống giữa hai chân anh, kéo quần ra để cho thứ gì đó đang nghẹn đến sắp hỏng đi ra hít thở không khí.
Nhìn thứ đang giương nanh múa vuốt rất khó coi trước mặt, Sơ Hạ không hề tỏ ra ghét bỏ mà ngược lại lại rất thương tiếc cho bạn nhỏ đang sưng to, đỉnh đầu đã rỉ ra thể dịch khiến Sơ Hạ chợt nhớ tới con hàu ngày hôm qua nếm thử, vừa béo vừa mềm, hơi tanh lại ngòn ngọt.
Sơ Hạ cúi đầu ngậm lấy thứ thô to của Thương Sinh, đầu tiên là đỉnh đầu, nhẹ nhàng liếm hút, đầu lưỡi đảo vòng rồi ngậm càng lúc càng sâu, cho đến khi nó chọc vào yết hầu thì Sơ Hạ vẫn không thể ngậm đến tận gốc. Cảm giác bị chặn tới tận cuống họng khiến cho Sơ Hạ hơi khó chịu nhưng khi nghe thấy tiếng thở dốc của Thương Sinh thì bất chợt lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên Sơ Hạ khẩu giao cho Thương Sinh, khoái cảm cường liệt không cần phải nói, chỉ cần nhìn thấy thiếu niên đang chăm chú gắng sức lấy lòng mình thì đã khiến cho Thương Sinh cơ hồ nhịn không nổi mà muốn bắn.
Sơ Hạ bị nghẹn đến ứa nước mắt, đành phải nhả nhóc con kia ra rồi nhỏ giọng lẩm bẩm. “Sao còn chưa chịu ra?” Mỗi lần Thương Sinh làm như vậy thì Sơ Hạ nhớ là mình rất thoải mái đến bắn ra ngay.
“Bảo bối, được rồi, còn lại giao cho anh.”
Quai hàm tê tê được giải phóng, Sơ Hạ thở một hơi rồi dựa vào đầu vai Thương Sinh nghỉ ngơi.
Thương Sinh một tay ôm Sơ Hạ, một tay luồn xuống dưới mông Sơ Hạ xoa nắn cửa huyệt rồi sau đó lột cả quần trong lẫn quần ngoài ra, Sơ Hạ cũng rất thuận theo mà nhấc mông lên giúp cho quần áo nhanh chóng được trút khỏi thân thể.
Sơ Hạ ngã vào trên đống cỏ, cái eo được Thương Sinh giữ chặt, đầu chạm xuống đến mặt đất. Sơ Hạ thấy mình nhìn thấy một thế giới bị treo ngược, mây chẳng khác nào đang nổi lên từ trên biển, núi thì lại ở phía trên mây.
“A!!!”
Thương Sinh đem căn thịt đã dính đầy nước bọt bôi trơn trực tiếp xông vào, khúc dạo đầu không có khiến cho hơi khó khăn một chút, Sơ Hạ nhỏ giọng rên rỉ.
“Đau không?”
Sơ Hạ lắc đầu,“Không sao cả.”
Thương Sinh giữ lấy vòng eo mảnh mai của Sơ Hạ, vừa tiến nhập vừa nắm eo Sơ Hạ kéo lại gần, tốc độ của anh rất chậm nhưng mỗi một lần đều là toàn bộ rút ra rồi lại toàn bộ tiến vào, tiếng da thịt va chạm vào nhau vang lên rất mạnh mẽ hòa cùng với tiếng rên rỉ ẩn nhẫn của Sơ Hạ rồi phiêu tán trong không trung.
Mặt trời phía sau tầng mây tỏa ra ánh sáng càng lúc càng lớn, tuy rằng không thể thấy được vầng thái dương nhưng bầu trời quả thật rất sáng.
Hoàn toàn khác hẳn với bầu trời đêm tối mịt mù dễ dàng khiến cho tình dục sinh trưởng, ban ngày sáng sủa, đất trời bao la giúp cho Sơ Hạ không cảm thấy xấu hổ nữa mà như hòa tan vào tự nhiên, cuồng dã mà nguyên thủy.
Đầu chúc xuống khiến cho máu tràn lên não khiến cho đầu óc có hơi choáng váng nhưng Sơ Hạ lại nhìn thấy rất rõ ràng sương mù dày đặc khắp bốn phía đang bao phủ xung quanh mình rồi lại tán ra, sau đó lại tụ ngược về, giống như khoái cảm trong cơ thể cứ ập đến từng đợt, hoàn toàn không chịu sự khống chế của bất kỳ thứ gì.
Có thể khống chế được chúng chính là người đàn ông trên người Sơ Hạ. Thương Sinh trừu sáp mãnh liệt mấy chục cái, dục vọng đè nén suốt một đêm lại càng lúc càng nghiêm trọng, thế là anh liền giữ tư thế hạ thân hai người vẫn tương liên mà xoay người Sơ Hạ lại một trăm tám mươi độ, úp sấp người nằm trên đống cỏ.
Ngọc hành đứng thẳng của Sơ Hạ chôn trong đống cỏ kịch liệt ma sát khiến cho Sơ Hạ không nhịn được mà run rẩy bắn ra, tiểu huyệt phía sau co rút lại, tràng đạo co thắt kích thích cho Thương Sinh càng thêm điên cuồng trừu động.
“Bảo bối, em phạm quy!” Thương Sinh đánh lên cánh mông mượt mà của Sơ Hạ, không cho Sơ Hạ có thời gian để thở lại tiếp tục tiến quân thần tốc.
“A a!!!” Điểm mẫn cảm phía sau liên tục bị công kích khiến cho ngọc hành phía trước vừa mới bắn ra lại cương lên, cao trào từ phía trước lẫn phía sau không hề gián đoạn khiến cho Sơ Hạ run lên không ngừng, không nhịn được mà lớn tiếng rên rỉ.
Đống cỏ phía dưới không chịu được sức ép của cả hai người mà bắt đầu rã ra, Thương Sinh cơ hồ đã ép Sơ Hạ nhấn xuống tận mặt đất.
“Không! Bỏ cuộc! A! Chậm một chút!!!” Sơ Hạ bò về phía trước, không thể chịu nổi sự xâm chiếm nữa mà muốn bỏ trốn.
“Sắp rồi bảo bối, ừm… ráng nhịn!!!”
“A!! Đủ rồi, xin anh…”
“Không, còn chưa đủ!”
Thương Sinh đứng dậy nhấc Sơ Hạ lên giúp cho Sơ Hạ quỳ sấp nhưng hai chân Sơ Hạ run rẩy không thể giữ nổi thân mình, trên mặt tràn đầy nước mắt vì bị bức đến cao trào, ý thức gần như mất sạch, không nhịn được mà cầu xin tha.
“Ha!!!” Cuối cùng thì Thương Sinh cũng ở trong cơ thể Sơ Hạ mà phóng ra, chất dịch nóng cháy phun lên vách tường khiến cho Sơ Hạ lại run bắn người lên.
Lúc này tầng mây dày đặc tách ra khe hở, vài ánh mặt trời chiếu xuống ruộng vườn đã bị bỏ hoang lâu ngày, sơn cốc rộng lớn đều được phủ một lớp ánh sáng vàng kim vô cùng đẹp mắt.
Thương Sinh ôm lấy Sơ Hạ đã thất thần, hai người sau cao trào ôm nhau thở hổn hển cùng ngắm cảnh đẹp trước mắt.
Không có mặt trời mọc cũng không sao cả.
Chỉ cần không uổng một buổi sáng tươi đẹp này là được.
——–
Cái giường~~~