Suốt một tuần, Cận Tịch Dạ gọi điện thoại cho An Tinh Nguyệt, trạng thái đều là "Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Cuối cùng anh cũng tin mình bị cô gái nhỏ cho vào danh sách đen.
Nhân viên trong công ty lục tục tan làm, vừa ra tới cửa chính liền trông thấy Cận tổng với gương mặt vừa u ám lại cáu kỉnh đang dựa vào đầu xe thể thao, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, cúi đầu không biết suy nghĩ chuyện gì.
Có người bị dọa sợ tới mức không dám về nhà, lập tức xoay người trở lại công ty chuẩn bị tăng ca đến khi Cận tổng đi mới thôi.
Trong lòng mọi người đều biết, đừng thấy bình thường Cận tổng mang bộ dáng cợt nhả, bất cần đời, dễ ở chung, còn thường xuyên cười đùa với bọn họ, ai cũng biết đó chỉ là vẻ bề ngoài mà Cận tổng vờ thể hiện cho bọn họ xem mà thôi.
Cận Tịch Dạ đưa tay kéo cà vạt, trong lúc vô tình khóe mắt nhìn thấy một đống người đứng ở cửa công ty, thấy anh nhìn sang, toàn bộ xoay người trở về công ty như nhìn thấy quỷ.
"......"
Không phải tan làm rồi sao?
Cận Tịch Dạ lười quan tâm cái đám cấp dưới ngốc nghếch này, anh lại mở điện thoại lên, đưa mắt nhìn danh bạ, tạm dừng ở hai cái tên Chu Đình Quân và Thời Tư một chút, cuối cùng chọn Thời Tư.
Chuông reo đến bảy tám lần vẫn không có ai bắt máy, Cận công tử mém chút nữa không nhịn được tính nóng nảy mà đập điện thoại.
Cũng may trợ lý nhỏ mới tới của Thời Tư kịp thời nhấc máy: "Alo, xin chào. Thầy Thời vừa quay phim xong, bây giờ đang thay quần áo, xin hỏi anh tìm thầy ấy có chuyện gì không?"
Cận công tử giơ tay nhéo nhéo giữa mày: "Cậu đưa điện thoại cho cậu ấy."
Trợ lý nhỏ sửng sốt vài giây: "Nhưng mà thầy Thời còn đang thay......"
Thời Tư nghe được động tĩnh, dịu dàng hỏi: "Tiểu Thái, điện thoại của ai vậy?"
Trợ lý nhỏ đưa điện thoại lên nhìn cái tên trên màn hình, nói: "...... Nhị ngốc."
"......"
Thời Tư ho khan, mặc áo khoác đi ra nhận điện thoại: "Tìm tớ có chuyện gì?"
Đầu lưỡi Cận Tịch Dạ đảo một vòng khoang miệng, cười lạnh không nói gì.
Thời Tư vẫn chưa ăn tối, không có tâm trạng đánh đố với cậu ta: "Cậu không nói tớ cúp máy đây."
Cận Tịch Dạ liếm khóe môi, thản nhiên nói: "Không có chuyện gì, chỉ là nắm đấm của tớ hơi ngứa, đi đánh quyền không?"
Ngày mai Thời Tư còn phải đóng phim, từ chối không chút nghĩ ngợi: "Không đi."
Cận Tịch Dạ vừa định phát hỏa, đối phương lại nói: "Mời tớ ăn cơm thì được."
Cận Tịch Dạ thuận miệng báo một địa chỉ cho Thời Tư rồi cúp điện thoại, một tay chống cửa xe, xoay người nhảy một cái, cả người ổn định vững chắc ngồi ở ghế lái.
Lúc Thời Tư đến nơi, trước mặt Cận công tử đã bày vài chai Brandy, trong đó có một chai đã uống hơn phân nửa.
Anh chậc lưỡi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cận Tịch Dạ, cầm thực đơn lên gọi vài món ăn.
Ăn xong, Thời Tư mở TV, tự chọn một bộ phim do mình đóng rồi xem.
Cận Tịch Dạ nhìn cậu ta một cái, lại bưng ly lên uống một hớp rượu rồi hỏi: "Một người phụ nữ...... À không, một cô gái đột nhiên chặn số cậu thì có nghĩa là gì?"
Thời Tư cứ tưởng chuyện gì, nghe vậy hết sức vui mừng: "Chỉ có thể là không thích cậu thôi, chứ còn gì nữa?"
Dứt lời, anh nghiêng người nhìn Cận Tịch Dạ, phát hiện sắc mặt cậu ta không được tốt cho lắm, nhướng mày tiếp tục nói: "Làm sao? Cậu bị người ta bỏ?"
Cận Tịch Dạ bắt chéo chân, cười lạnh: "A, cậu thấy có khả năng ư?"
Thời Tư nghiêm túc nhớ lại, tuần trước nữa vì Cận công tử bấm theo dõi nữ chính bộ «Truyền thuyết gợn sóng» mà lên hot search một lần, tuần tiếp theo bị bắt gặp đi bơi với một nữ minh tinh ở biển Hải Đào, tuần này lại bị phát hiện đi ra từ một tiệc tối xa hoa cùng tiểu hoa đán nào đó ——
Quả thật rất bận rộn, không có khả năng bị bỏ.
Thời Tư cười khẽ: "Đừng nói là cậu bị nghẹn chết đấy nhé."
Cận Tịch Dạ bực bội đẩy ly rượu trước mặt, anh dừng một chút, lại thở dài mới nói: "Khoảng thời gian trước không phải tớ đang theo đuổi một cô gái đó sao? Theo đuổi cũng gần một tháng rồi. Tớ đoán người ta đã động lòng, đang muốn lạnh nhạt một thời gian để cô ấy chủ động tới quấn lấy mình, kết quả......"
Anh nghiến răng tiếp tục nói: "Kết quả hai ngày trước tớ phát hiện không liên lạc được với cô ấy."
Thời Tư suy đoán: "Người đi tắm biển Hải Đào hay người đi dạ tiệc cùng cậu?"
Cận Tịch Dạ nhăn mày: "Biển tiệc gì?"
Ngừng vài giây anh mới kịp phản ứng: "Loại tin tức không đầu không đuôi này mà cậu cũng tin?"
Thời Tư hỏi ngược lại: "Tại sao tớ không được tin?"
Cận Tịch Dạ a một tiếng: "Té ra truyền thông nói cậu ẩn hôn thì cậu có vợ thật?"
Thời Tư: "......"
Anh lười cãi cọ với Cận Tịch Dạ: "Vậy giờ cậu muốn làm gì? Tùy tiện chơi đùa thì đổi mục tiêu, không muốn chơi thì cậu an phận thủ thường, khiêm tốn một chút, đừng cứ không có chuyện gì lại chạy lên hot search. Không chừng con gái nhà người ta nhìn thấy mấy vụ tai tiếng đó của cậu, sau đó phát hiện cậu chính là một tên đại móng heo rõ đầu rõ đuôi, cuối cùng mấy hôm trước hạ quyết tâm chặn số cậu, vậy chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao?"
Cận Tịch Dạ: "......"
Đây là chuyện khiến Cận Tịch Dạ oan uổng nhất, anh luôn luôn giữ mình trong sạch nhưng ba ngày hai bữa lại bị người ta kéo lên hot search, cứ làm như hễ là nữ nghệ sĩ thì sẽ bị anh nhắm tới không bằng.
Lại nói tiếp, không phải vì anh giữ mình trong sạch mới không yêu đương.
Chẳng qua là mấy năm nay nhìn bộ dạng ngã lòng của Chu Đình Quân làm anh vô cùng sợ hãi, sợ một ngày nào đó cũng đánh mất trái tim rồi không tìm lại được, chỉ có thể để người nắm giữ trái tim mình khống chế.
Cho nên trước kia anh cảm thấy có gì cũng chẳng sao, lên hot search thì lên, bị dính lấy cứ dính, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Bây giờ hình như có chút sai sai.
Cận Tịch Dạ rót đầy ly rượu, ngửa cổ, sau khi một hơi uống hết thì đứng lên ra ngoài.
Thời Tư dừng một chút, cười nói: "Cận công tử đây định cả cơm cũng không ăn, suốt đêm theo đuổi con gái?"
Cận Tịch Dạ lười biếng xoay người, nhẹ nhàng liếc nhìn cậu ta một cái: "Ông đây đi vệ sinh. Sao nào? Cậu muốn đi cùng?"
Ý cười trên khóe môi Thời Tư càng sâu: "Không cần. Nhớ về trả tiền. Đã nói là cậu mời khách."
Cận Tịch Dạ tiện tay lấy áo khoác màu đen trên giá xuống khoác lên người, duỗi cánh tay dài vào trong tay áo, kéo cửa đi thẳng ra ngoài không thèm ngoái đầu lại.
Vừa ra khỏi cửa anh lập tức đến quầy lễ tân thanh toán, cũng mặc kệ bản thân vừa mới uống rất nhiều rượu, lái xe về phía Tây Nam thành phố B.
An Tinh Nguyệt sống ở đó, tiểu khu hoa viên Thịnh Bắc tòa 3 phòng 503, anh nhớ rất rõ, chỉ là chưa từng có lý do đi vào.
Lại nói tiếp, thời gian quen biết giữa anh và cô gái nhỏ thật sự rất lâu nhưng thời gian chung đụng lại rất ít, ba ngày hai bữa cô lại theo Giang Phán chạy đến phim trường, bình thường cũng không thấy mặt, dần dà quên mất anh cũng không có gì lạ.
Anh có chỗ không hiểu, tuổi cô còn trẻ, làm gì cũng được sao một hai phải làm trợ lý cho minh tinh.
Nhưng, chuyện khiến anh đau đầu chính là, rõ ràng cô gái nhỏ còn thích Giang Phán nhiều hơn cả anh.
Lúc nói chuyện với anh, mười câu đã hết câu dính tới Giang Phán, hiển nhiên là fan trung thành cỡ bự.
Lúc trước anh từng đưa cô về nhà, bảo vệ gác cổng đã biết mặt, lần này cũng cho anh vào.
Tới dưới lầu nhà An Tinh Nguyệt, anh ấn chuông số căn hộ của cô, nghe được âm thanh cô gái nhỏ từ loa truyền tới, mềm mại lại khàn khàn mang theo giọng mũi dày đặc: "Ai vậy ạ?"
Nói xong, trong loa không có ai đáp lại, cửa cũng không mở.
Cận Tịch Dạ vừa định nói chuyện thì có một hộ gia đình khác mở cửa vào, anh lập tức đi theo, người ta quay đầu lại nhìn anh vài lần, sau khi xác nhận anh ăn mặc không giống người xấu mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi thang máy lên lầu 5, Cận Tịch Dạ liếc mắt một cái đã thấy cửa căn hộ 503 đang mở một nửa, ngoài cửa còn có một chiếc dép.
Trong lòng anh căng thẳng, vội đi qua, vừa mở cửa liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang cúi người nhặt giấy vẽ khắp phòng.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng, váy chỉ dài tới đầu gối để lộ đôi chân thẳng tắp tinh tế, làn da trắng sáng, cả người nhỏ nhắn thoạt nhìn khiến người ta vô cùng muốn bảo vệ.
Nghe thấy động tĩnh nên cô nhìn ra cửa, thấy là anh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, bộ dáng rất không vui, âm thanh cũng có vẻ tủi thân: "Anh vào đây bằng cách nào? Tôi vẫn chưa dọn dẹp xong......"
Nói xong, cô gái nhỏ lại bắt đầu rơi nước mắt, khịt mũi, bất mãn nhìn anh: "Anh có thể ra ngoài trước được không, ai bảo anh tới vậy?"
Cận Tịch Dạ không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nhặt mấy tờ giấy gần mình nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện cô vẽ khá tốt.