Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 10: 10: Nam Nhân Là Mầm Tai Hoạ Phải Đề Phòng




Sau khi Ngu Ninh Sơ hành lễ chào hỏi trưởng bối xong xuôi, Thái phu nhân cho cả ba phòng về nghỉ ngơi, buổi tối mọi người sẽ cùng nhau ăn bữa cơm sum họp.
Phủ Bình Tây hầu thiết kế phủ đệ phía trước hoa viên phía sau, phủ đệ được chia thành ba hướng đông, trung, tây.

Một nhà Thẩm tam gia ở phủ hướng tây.
Ngu Ninh Sơ đi theo cữu mẫu vượt qua không biết bao nhiêu cánh cửa, chân muốn rã rời, hồi ở Dương Châu nàng toàn làm tổ trong hậu viện có bao giờ phải đi xa đến mức này?
“Ọt ọt” bụng nàng đột nhiên kêu lên.
Ngu Ninh Sơ lúng túng nhìn về phía Thẩm Minh Lam.

Bọn họ sáng sớm đến bến tàu, rồi lại ngồi xe ngựa hai canh giờ, chưa kịp ăn gì, giờ thì mặt trời đã ngả về phía tây sớm đã qua giờ cơm trưa.
Thẩm Minh Lam đứng cạnh nghe được, lại thấy biểu muội đỏ mặt xấu hổ, nàng cũng khéo léo không để lộ chỉ nhỏ giọng bảo Ngu Ninh Sơ chịu đựng thêm một chút.
Ngu Ninh Sơ cảm kích biểu tỷ tinh ý.
Rột cuộc cũng đến Tây viện, Thẩm Minh Lam cười nói với mẫu thân:” Nương, mọi người đều chưa ăn cơm trưa, con sai người hâm nóng đồ ăn rồi bưng lên nhé.”
Tam phu nhân:” Cũng được, tùy con sắp xếp.”
Thẩm Minh Lam sai nha hoàn Phương Hoa đi truyền lời.
Phương Hoa nghịch ngợm nói:” Tiểu thư còn muốn ăn thêm cùng lão gia phu nhân nữa không?”
Minh Lam nghĩ nghĩ rồi nói:”Ăn hay không thì cũng chuẩn bị thêm cho ta một bộ bát đũa.”
Phương Thảo tươi cười rời đi.

Sau đó nha hoàn khác bê nước đến hầu hạ mọi người rửa mặt.


Lau xong thì phòng bếp vừa kịp đem đồ ăn tới, một bàn cực kỳ phong phú.
Thẩm tam gia, tam phu nhân, Thẩm Dật lần lượt ngồi xung quanh chiếc bàn vuông, Thẩm Minh Lam ngồi cạnh Ngu Ninh Sơ, giúp nàng giới thiệu các món ăn.
Nhiệt tình như vậy Ngu Ninh Sơ muốn khách khí cũng không được, ăn muốn no căng bụng.
” Nương, mọi người cứ thong thả trò chuyện, con dẫn biểu muội đi xem phòng của mình.” Cơm nước xong xuôi Thẩm Minh Lam kéo Ngu Ninh Sơ đứng dậy.
Tam phu nhân quan tâm dặn:”Chơi một lát thôi rồi đi tắm, buổi chiều tỉnh ngủ cũng nên nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.”
Lênh đênh một tháng trên sông, bà cũng cảm thấy mệt mỏi huống chi chất nữ lần đầu xa nhà chắc khó mà khỏe nổi.
Nơi ở của Thẩm Minh Lam là Thanh Huy đường, liền kề ngay sau chính là Bích Ngô đường của Ngu Ninh Sơ.
Bích Ngô đường của Tây viện trồng một hàng ngô đồng, lúc này đang tràn ngập sức sống, ánh mặt trời rực rỡ của ngày thu nhảy nhót trên tán lá xanh biếc.
“Thật là đẹp” Ngu Ninh Sơ cảm thán khen.
Thẩm Minh Lam cười nói:” Cảnh sắc hoa viên còn đẹp hơn, buổi chiều sẽ dẫn muội đi xem.”
Trong Bích Ngô đường, Ôn ma ma cùng Hạnh Hoa đã thu xếp đồ đạc ổn thoả, trừ hai người còn có vài kẻ hầu và nha hoàn do Tam phu nhân lựa chọn.

Sân được quét dọn sạch sẽ, bồn hoa hải đường đương tiết thu nở rộ rực rỡ xinh đẹp, sức sống bừng bừng, viện nhỏ như luôn có người chăm nom không có cảnh lạnh tăng bỏ trống nhiều năm.
Trong thính phòng cửa sổ sáng sủa , bàn ghế sang trọng , tranh chữ bày trí lịch sự nho nhã, khắp nơi đều thấy người phụ trách bày biện thật có tâm.
Thẩm Minh Lan kéo tay Ngu Ninh Sơ, cười nói:” Hầu phủ chúng ta thiếu gia đông, tiểu thư ít, trước kia chỉ có tỷ cùng Thẩm Minh Y hai người.

Nhưng người ta ỷ vào thân phận phòng chính, nào có thích tỷ, chúng ta chỉ hoà thuận trên mặt thôi, bây giờ thì tốt rồi, tỷ có muội, a Vu muội coi ta là tỷ muội ruột chứ?”
Ngu Ninh Sơ lo lắng mình không xứng với lòng tốt của nàng, nhỏ giọng đáp:” Muội tất nhiên quý biểu tỷ,  chỉ sợ biểu tỷ sau khi chơi với muội lại không thích tính tình của muội .”
Thẩm Minh Lam dắt nàng đi một lát, hai tỷ muội ngồi bên cửa sổ nói chuyện, ánh mặt trời chiếu qua lớp thuỷ tinh, thật ấm áp.
“A Vu vậy muội nói một chút về tính cách của mình đi.” Thẩm Minh Lam nghiêm túc nói.


Ngu Ninh Sơ khẽ run.
Thẩm Minh Lam hiểu nàng khó trả lời, lại gọi Hạnh Hoa vào:” Người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc thanh tỉnh, ngươi nói cho ta biết cô nương nhà ngươi tính tình như thế nào, tốt xấu đều kể, không được giấu giếm nửa lời.”
Đây là có chuyện gì ?
Hạnh Hoa nghi hoặc nhìn về phía chủ tử của mình.

Ngu Ninh Sơ cười nói:” Không cần khẩn trương, nghĩ cái gì thì nói cái đó, ta chỉ cùng biểu tỷ tâm sự mà thôi.”
Hạnh Hoa mơ hồ hiểu ra, phải nói trên đời này nàng là người hiểu Ngu Ninh Sơ nhất, không nói điêu vì khi nàng bốn tuổi được Thẩm thị mua đến để chơi cùng tiểu thư, sau đó lớn lên thì hầu hạ bên người.
“Thưa biểu tiểu thư, cô nương nhà chúng tôi cũng không có tính xấu gì đặc biệt, chỉ là tính cách vô dục vô cầu, bọn nha hoàn có phạm sai lầm cô nương cũng không giận chỉ nhắc nhở chúng ta sửa lại, nếu không gây sự gì cô nương càng không để ý, chỉ chú tâm vào việc đọc sách và luyện chữ của mình.

Hồi trước Trần thị không thích mang cô nương ra khỏi nhà, cô nương không tranh không nháo, giống như một cái cây, quá bình lặng.

À, chuyện to gan nhất mà cô nương dám làm là vị cọc hôn sự kia, khóc lóc viết thư cầu cứu Tam gia.”
Ngu Ninh Sơ yên tĩnh lắng nghe, nàng chính xác là như vậy chẳng qua khi nghe Hạnh Hoa nói sao có cảm giác mình vô cùng nhàm chán ?
Biểu tỷ hoạt bát sẽ thích nàng sao?
Ngu Ninh Sơ nhìn về phía Thẩm Minh Lam thấy nàng đang khóc.

Hai hàng lệ lã chã rơi xuống, lau đi lại trào ra, vành mắt đỏ ửng, nắm lấy tay Ngu Ninh Sơ nói:” Trước kia muội không thích ra ngoài là do không có người nguyện ý dẫn muội theo chứ không phải bản thân muội không muốn, a Vu , về sau biểu tỷ đi đâu cũng mang muội đi, kinh thành có rất nhiều chỗ hay, mỗi chỗ ta dẫn muội chơi một lần.”
Ngu Ninh Sơ bật cười:” Được, muội đều nghe biểu tỷ.”

Được người yêu chiều nàng rất thích.
Hai tỷ muội dạo quanh Bích Ngô đường một hồi thì Ôn ma ma đến, báo rằng phòng bếp đã nấu xong nước tắm, hỏi Ngu Ninh Sơ có muốn tắm không.
Trên thuyền nấu nước rất bất tiện, mấy ngày rồi Ngu Ninh Sơ chưa được tắm rửa đàng hoàng, giờ chỉ mong có thể thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm.
“Muội tắm đi, chút nữa ta lại qua.” Thẩm Minh Lam cười nói trước khi quay người trở lại Thanh Huy đường.
Ngu Ninh Sơ tiền nàng ra cửa rồi trở lại phòng tắm.
Bình thường Hạnh Hoa là người phục vụ nàng, nhưng lần này Ôn ma ma dặn Hạnh Hoa ở bên ngoài trông cửa còn mình sẽ chăm sóc Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ và Ôn ma ma mặc dù đều ở Dương Châu, cùng một nhà, nhưng thực chất hai người không có thân quen.

Lúc mẫu thân còn sống, bà không thích nàng ở cạnh, cũng không thích Ôn ma ma hầu hạ, vậy nên cơ bản hai người không bao giờ chạm mặt nhau.
“Ma ma ăn chưa?” Quá an tĩnh, Ngu Ninh Sơ chủ động hỏi.
Ôn ma ma đứng trước mặt giúp nàng cởi qu@n áo, rũ mắt nói:”Ăn rồi, cô nương mới vào Hầu phủ, cảm giác thế nào?”
Ngu Ninh Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:” Hầu phủ giàu sang, Ngu gia còn phải chạy xa mới theo được.”
Trút xiêm y, chỉ còn kiện áo lót, Ngu Ninh Sơ khẽ run lên, thật may bây giờ là mới qua trưa, tắm muộn hơn chút nữa khắng định sẽ lạnh cóng.
Trong phòng tắm có một cây cột, phía dưới cây cột có bệ tròn, nước tắm từ trên chảy xuống ướt đẫm sàn nhà, nơi này chuyên dành cho các chủ tử dựa lưng để người hầu phục vụ.
Ôn ma ma đỡ Ngu Ninh Sơ đứng ngay ngắn lên bệ, tưới ướt người cho nàng, nước ấm chảy xuôi từ cổ đến chân xua tan đi cái lạnh.
Lần đầu tiên để Ôn ma ma hầu tắm, Ngu Ninh Sơ có chút thẹn thùng, da thịt trắng như tuyết ửng hồng.
Ôn ma ma biết nàng đang ngại ngùng, thấp giọng nói :” Cô nương nhìn thấy đó, Minh Y, Minh Lam cũng gọi là xinh đẹp nhưng còn lâu mới so được với cô nương kiều diễm lay động tâm can, thực ra cô nương và phu nhân giống lão di nương.

Đàn ông Thẩm gia có truyền thống không nạp thiếp, chỉ có lão Hầu gia, năm đó đối với lão di nương vừa gặp đã yêu, cân nhắc mãi mới dám đem lão di nương nạp vào phủ.”
Ngu Ninh Sơ nghe không ít lời ong tiếng ve về chuyện này, đây cũng là lần đầu tiên có người chính thức kể chuyện của bà ngoại cho nàng.
“Lão di nương xuất thân không cao, nên đến Hầu phủ sinh hoạt như hồi cô nương ở Ngu gia vậy, luôn giữ khuôn phép náu mình trong tiểu viện, bị bắt nạt cũng nín nhịn, dù được lão Hầu gia sủng ái cũng không chạy ra ngoài diễu võ dương oai, thành thành thật thật, cuộc sống không gọi là tốt cũng không coi là xấu.”
“Phu nhân thì ngược lại, nhan sắc có bao nhiêu xinh đẹp thì có bấy nhiêu kiêu ngạo, trước khi xuất giá sống tuỳ ý buông thả làm người ta ghen tị, chưa từng nghĩ đến việc kia xảy ra, danh tiếng sụp đổ, lại phải tuỳ tiện gả cho một kẻ không ra gì rời xa kinh thành, sống ảm đạm rồi mất.”
“Cô nương, người muốn sống cuộc sống như thế nào.” Ôn ma ma vừa lau người vừa thầm thì hỏi nàng.

Ngu Ninh Sơ ngây người một lát hỏi ngược lại:” Vậy theo ma ma ta nên sống thế nào?”
Ôn ma ma yên lặng rất lâu, chợt thở dài:” Tôi cũng không biết, phu nhân cùng lão di nương đều có nỗi khổ riêng, cô nương nếu có thể tự tìm ra một con đường vừa an ổn vừa tự do thoải mái thì toàn vẹn nhất .”
Lau người xong xuôi, Ngu Ninh Sơ ngâm mình trong thùng , Ôn ma ma thả vài giọt hoa lộ vào trong nước, mùi hương thoang thoảng lan ra tứ phía.
Ôn ma ma đem cái ghế ngồi sau lưng Ngu Ninh Sơ, giúp nàng gội đầu.
Từ đây Ngu Ninh Sơ có thể nhìn thấy tóc bên mai của bà lấm tấm bạc xen lẫn với vài sợi tóc đen, thỉnh thoảng bà nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh rèn giũa qua năm tháng.
“Ma ma, năm đó lão di nương sai người đi theo chăm lo cho mẫu thân vậy mà nương lại lạnh nhạt với ma ma như vậy, người có oán mẫu thân không?”
“Không oán, nói cho cùng, nương người năm đó mới chỉ là một tiểu cô nương, người trẻ tuổi gặp chuyện khó khăn nghĩ không thông chứ thực ra bản chất không xấu.”
“Ma ma, ta cũng còn trẻ chưa hiểu chuyện, sau này mong người lưu tâm, nếu chỗ nào ta chưa đúng, ma ma nhớ phải nhắc nhớ .”
Cữu phụ cữu mẫu đối với nàng rất tốt nhưng dù sao trưởng bối cũng có việc của mình chỉ có Ôn ma ma toàn tâm toàn ý trông nom nàng, Ngu Ninh Sơ tin tưởng Ô ma ma cũng mong bà đối với mình hết lòng.
Ôn ma ma cười gật đầu một cái.
Ngu Ninh Sơ lấy tay khuấy động làn nước, rũ mắt nói:” Vừa rồi ma ma có nhắc đến mẫu thân ta và lão di nương, thật ra nỗi khổ của hai người họ căn nguyên không phải từ chuyện cưới gả, lão di nương làm thiếp cho người dù có được sủng ái nhưng cũng không thể tự mình làm chủ, nương ta thì có quyền nhưng khi gả cho người lại không cam lòng.

Ma ma , ta sẽ không lựa chọn như nương, cữu phụ cữu mẫu thương ta, hẳn sẽ tìm cho ta một phu quân môn đăng hộ đối, đến lúc đó ta an tâm gả cho người làm vợ là được.”
Ôn ma ma không nghĩ rằng tiểu cô nương lại có thể thông suốt đến như vậy nhưng đáng tiếc chuyện cưới gả đâu có dễ dàng như lời nói, cảm tình có phải muốn thích ai là thích, có người mọi mặt đều tốt nhưng không có cách nào động tâm, có người phong lưu tính tình lạnh nhạt ích kỳ nhưng lại khiến cho người ngày nhớ đêm mong.
Chẳng qua, Ôn ma ma đem những lời này nuốt vào, chỉ khen :” Cô nương nghĩ như thế là đúng rồi, trưởng bối đều là người từng trải, bọn họ sẽ biết cô nương thích hợp với người như thế nào, gia cảnh ra sao, sau này cô nương chỉ cần chơi đùa với Minh Lam tiểu thư, nếu có công tử nào đến gần, cô nương lịch sự lại là được không cần phải để ý nhiều.”
Hồng nhan hoạ thuỷ, đàn ông đều là mầm tai hoạ, to gan vô sỉ hơn các cô nương, sinh ra đã có ưu thế hơn hẳn.

Đàn ông nói năng cử chỉ tuỳ tiện, bị người phát hiện nhạo báng cười cợt vài câu là xong ,nhưng nếu đổi thành một cô nương nhẹ thì danh tiếng hỏng bét, nặng thì bồi cả tánh mạng theo.
“Ma ma yên tâm, ta hiểu được.”
Phía trước có vết xe đổ của mẫu thân, Ngu Ninh Sơ tuyệt đối không thân cận với đám đàn ông quá gần.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.