Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 113: 113: Trì Vương Gia Chỉ Cho Phép Quan Phóng Hỏa




Chiêu Nguyên Đế ngồi một mình ở Ngự Thư Phòng rất lâu.

Hai canh giờ sau, hắn mới đi về phía tẩm điện của Trịnh Hoàng Hậu.
Đây là Trung Thu đầu tiên của Chiêu Nguyên Đế sau khi đăng cơ.

Trịnh Hoàng Hậu tin chắc hắn sẽ không để bà một mình trải qua đêm nay nên vẫn một mực ngồi đợi.
Cho đến bây giờ, bà đã không còn trông chờ vào tình cảm của Chiêu Nguyên Đế nhưng bà phải bảo vệ tôn nghiêm Hoàng Hậu của mình.

Hơn nữa, hậu cung của Chiêu Nguyên Đế chỉ có một Hoàng Hậu là bà, nếu hắn không đến tin tức truyền ra sẽ làm thần tử lo lắng Đế Hậu bất hòa, đó không phải là điều Chiêu Nguyên Đế muốn thấy.
Chiêu Nguyên Đế trầm mặt dẫn theo Viên Công Công đi thẳng một đường đến Khôn Hòa Cung.

Bên trong đèn đuốc sáng trưng, xuyên qua ánh đèn Chiêu Nguyên Đế có thể tưởng tượng ra gương mặt cùng ánh mắt của Trịnh Hoàng Hậu chắc chắn rằng hắn sẽ đến.
Chiêu Nguyên Đế nhìn thoáng qua vầng trăng trên cao một lúc rồi mới bước vào.
Nhìn thấy Chiêu Nguyên Đế, Trịnh Hoàng Hậu cười nhạt buông sách trên tay xuống đứng dậy hành lễ: “Hoàng thượng.”
Chiêu Nguyên Đế gật gật đầu, phân phó cung nữ hầu hạ đứng bên cạnh: “Chuẩn bị nước đi.”
Các cung nữ cúi đầu đi ra ngoài, một lát sau bưng chậu đồng đi vào hầu hạ Đế Hậu rửa chân.
Chiêu Nguyên Đế thủy chung rũ mắt xuống giống như đang suy tư chuyện gì đó.
Sau khi rửa chân xong, phu thê hai người lần lượt chui vào chăn mỗi người một chiếc phân biệt rõ ràng.
Trịnh Hoàng Hậu nằm ngửa thẫn thờ nhìn màn trướng tối đen trước mặt.
Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến thanh âm không chút cảm tình nào của Chiêu Nguyên Đế: “Ngươi muốn gả A Thấm cho Mục ca nhi?”
Lông mi Trịnh Hoàng Hậu chớp chớp đáp: “Đúng, ta chỉ có một nữ nhi là A Thấm.

Ta muốn nàng gả cho công tử thế gia tốt nhất Kinh Thành.

A Thấm đã gặp Mục ca nhi, ta cũng đã thử hỏi qua ý của nàng, nàng cũng nguyện ý nên kính xin Hoàng Thượng tứ hôn cho A Thấm.”
Chiêu Nguyên Đế lại nói: “Còn phải xem ý tứ của Trưởng Công Chúa cùng Mục ca nhi nữa.

Ngươi cứ hỏi ý của Trưởng Công Chúa trước đi, nếu bà đồng ý thì Trẫm sẽ tứ hôn.”
Trịnh Hoàng Hậu cười nói: “Sao lại không đồng ý chứ.

A Thấm chính là nữ nhi duy nhất của ngài, Trưởng Công Chúa còn có lựa chọn nào tốt hơn A Thấm sao?”
Giọng điệu đầy chắc chắn giống như Trưởng Công Chúa dám cự tuyệt là chướng mắt nữ nhi của Chiêu Nguyên Đế chứ không phải do hai hài tử không hợp.


Rõ ràng là đêm rất yên tĩnh nhưng mi tâm Chiêu Nguyên Đế lại đột nhiên nhảy dựng, phiền não trong đầu như khốn thú gầm thét muốn phá tan xiềng xích để ra ngoài.
“Ngủ đi.” Hắn không muốn nghe Trịnh Hoàng Hậu nói thêm một chữ nào nữa.
Trịnh Hoàng Hậu xoay người nhắm mắt lại.
Trung Thu vừa qua, Trịnh Hoàng Hậu liền cho mời Tống thị vào Cung.
“Gần đây ngươi bận bộn cái gì mà không chịu vào Cung trò chuyện với ta.” Trịnh Hoàng Hậu thân mật nói với Tống thị.
Tống thị cũng vui vẻ trả lời: “Nữ nhân chúng ta thì có chuyện gì được chứ, không phải chuyện của trượng phu thì cũng là chuyện của hài tử.

Mục ca nhi tuổi cũng không nhỏ, lúc trước hắn đi biên quan rèn luyện nên hôn sự bị chậm trễ hai năm.

Vậy nên ta đang vội vàng chọn thê tử cho hắn trong năm nay.”
Ánh mắt Trịnh Hoàng Hậu khẽ biến: “Kinh Thành có nhiều cô nương danh môn như vậy, ngươi đã nhìn trúng ai chưa?”
Tống thị cười tủm tỉm: “Đương nhiên.

Mục ca nhi cả ngày không chịu ngồi yên nên ta đặc biệt lưu ý các cô nương đoan trang ổn trọng.

Chọn tới chọn lui mãi mới chọn được Tam tiểu thư Ôn Ngọc Chi nhà Lễ Bộ Thượng Thư, người mai mối ta cũng chọn xong rồi.

Thừa dịp ngày mốt là ngày tốt ta sẽ an bài bà mối đi qua đó để đem hôn sự này định ra luôn.”
Trịnh Hoàng Hậu lúc trước vì chọn Vương Phi cho Khang Vương Tống Triều đã xem xét hầu hết cô nương có gia thế tốt trong Kinh Thành.

Lúc trước bà cũng rất thích Tam tiểu thư Ôn Ngọc Chi nhà Lễ Bộ Thượng Thư, xuất thân nhân phẩm tính cách và dung mạo đều nhất đẳng nhưng vì bà coi trọng binh quyền của Quách gia Trấn Nam Hầu Phủ nên mới chọn Quách gia cô nương làm Vương Phi, tháng hai sang năm sẽ cử hành đại hôn.
Không nghĩ tới, hôn sự của nhi tử thuận lợi mà tử tế bà coi trọng lại sắp không còn.
Trịnh Hoàng Hậu khen Ôn cô nương vài câu, hai người tán gẫn thêm một lúc rồi bà kêu cung nữ đưa Tống thị xuất Cung.
Tống thị vừa đi, Tống Thấm liền tới hỏi thăm Mẫu Hậu xem Cô Mẫu nói như thế nào.
Trịnh Hoàng Hậu thở dài nói: “Đều do mẫu thân chậm một bước.

Thê tử của Mục ca nhi đã chọn xong, bọn họ chuẩn bị đính thân luôn rồi.”
Tống Thấm bĩu môi: “Là cô nương nhà nào?”
Trịnh Hoàng Hậu trả lời cặn kẽ cho nàng nghe.
Tống Thấm nghe nói đối phương là cô nương nhà Lễ bộ Thượng Thư, tuy rằng không tôn quý bằng nàng nhưng kết thân cùng Hộ Quốc Công Phủ cũng coi như môn đăng hộ đối, không phải là người mà Cô Mẫu tùy tiện chọn cho có lệ với nàng nên chỉ có thể nhịn xuống.

Nàng quen biết Thẩm Mục không lâu, tình cảm cũng không sâu đậm, cái nàng hài lòng nhất chỉ là thân phận của Thẩm Mục mà thôi.

“Không biết Tống Tương coi trọng ai.

Mẫu Hậu, con nói trước nhé Phò mã của con không thể kém nàng được.”
Trịnh Hoàng Hậu cười nói: “Đó là điều đương nhiên.”
Sau khi Tống thị từ trong Cung đi ra thuận đường đi tới Đoan Vương Phủ.

Hai huynh đệ Tống Trì đều lớn lên bên cạnh bà, bọn họ không khác gì một đôi nhi nữ ruột khác của bà.
Tống Trì đã đi ra ngoài làm việc chỉ có mình Ngu Ninh Sơ tự mình ra nghênh đón bà.

Tống thị hiếu kỳ hỏi: “A Tương đâu rồi?”
Ngu Ninh Sơ cười nói: “Phủ Công Chúa sắp sửa xong, trong lòng A Tương vui mừng nên gần đây muội ấy thường chạy qua bên kia giám sát sợ công tượng sai lầm làm chậm trễ thời gian hoàn công.”
Nàng đương nhiên biết mục đích của Tống Tương nhưng vì đã ước định với Tống Tương trước nên chỉ có thể giúp nàng che dấu.
Tống thị nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của Ngu Ninh Sơ liền thấp giọng trêu chọc nói: “A Tương là người hiểu chuyện, biết mình lớn rồi ở lại Vương Phủ sẽ cản trở huynh tẩu ân ái đây mà.”
Ngu Ninh Sơ xấu hổ cúi đầu, tay vẫn nắm lấy cánh tay Tống thị nhỏ giọng oán trách: “Thì ra A Tương nói nhảm đều là học theo Cô Cô.”
Tống thị giả bộ hồ đồ: “A Tương nói nhảm với con cái gì? Con nói với Cô Cô, Cô Cô sẽ dạy dỗ nàng cho con.”
Luận về trêu chọc người khác làm sao Ngu Ninh Sơ có thể là đối thủ của Tống thị nên nàng vội vàng chuyển đề tài hỏi Tống thị đến có phải có chuyện gì hay không.
Hai người sóng vai nhau vào sảnh đường ngồi xuống uống trà, lúc này Tống thị mới đem chuyến đi vào Cung vừa rồi nói cho Ngu Ninh Sơ nghe rồi khẽ cười nói: “Hoàng Hậu sợ là coi trọng Mục biểu ca của con nhưng đáng tiếc ta đã thay hắn định một cọc hôn sự.

Mục biểu ca của con không có cơ hội làm Phò Mã rồi.”
Trịnh Hoàng Hậu và Đại chất tử của bà bất hòa từ rất lâu, Tống thị hoàn toàn đứng về phía Đại chất tử nên mới nói những điều này với Ngu Ninh Sơ, kỳ thực là muốn thông qua Ngu Ninh Sơ nói cho Đại chất tử tâm ý của bà.
Trong lòng Ngu Ninh Sơ rất cảm động, vội vàng hỏi thăm thê tử tương lai của Thẩm Mục là ai.
Tống thị khen nhi tức mà bà đã chọn xong lại nhắc đến hôn sự của Tống Tương: “Hoàng Hậu đã tính toán cho A Thấm, tính ra thì A Tương còn lớn hơn A Thấm một tuổi, các con là huynh tẩu cũng phải tranh thủ cho nàng.”
Ngu Ninh Sơ cười nói: “Cô Cô yên tâm, con cùng Điện Hạ đã có tính toán hết rồi ạ.”
Nàng cũng không trách Tống thị thúc giục, cô nương mười tám tuổi là một mốc rất quan trọng.

Cho dù là Công Chúa mười tám tuổi gả đi nói ra còn dễ nghe nếu để sang mười chín tuổi liền có chút muộn.
Phủ Công Chúa.
Tống Tương cầm bản thảo của mình ngồi trong một cái đình tại hoa viên đã được tu sửa xong, San Hô ở bên cạnh hầu hạ nàng.
Ánh mặt trời ấm áp, Tống Tương nâng cằm ánh mắt quét một lượt trong hoa viên mới phát hiện bóng dáng áo xanh của Từ Giản đang chạy về phía này.
Từ Giản chạy một đường đến đây rồi lại leo lên bậc thang mới đến được trước mặt Tống Tương, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng thở hồng hộc.
Tống Tương yên lặng nhìn hắn th ở dốc, trong lòng lại dâng lên suy nghĩ rất kỳ lạ.


Nếu đổi lại là nàng thì nàng nhất định sẽ ghét bỏ bộ dạng này nhưng sao nhìn Từ Giản như vậy nàng càng nhìn càng thích.
Trong lòng rất thích nhưng trên mặt nàng lại tỏ ra không vui nói: “Sao ngươi lại đến trễ như vậy?”
Từ Giản vừa lau mồ hôi vừa nói: “Bẩm Công Chúa, hôm nay công vụ có hơi nhiều việc nên làm chậm trễ thời gian.

Lúc nghe Công Chúa đến hạ quan liền ngựa không ngừng vó chạy tới thật nhanh rồi nhưng vẫn để Công Chúa đợi lâu.

Kính xin Công Chúa thứ tội.”
Tống Tương nháy mắt với San Hô.
San Hô hiểu ý lui xuống.
Tống Tương rót chén trà rồi đẩy đến bàn đá gần Từ Giản: “Ngươi uống chén trà trước đi.”
Từ Giản nhìn cái hộp đặt bản thảo ở đầu kia bàn đá nuốt nước miếng nói: “Hạ quan không khát hay là để hạ quan đọc bản thảo trước đi?”
Tống Tương nhướng mày: “Cho ngươi uống thì ngươi cứ uống đi, dông dài cái gì.”
Từ Giản đành phải hai tay nâng chén trà lên nghiêng qua dùng tay áo rộng che lại một ngụm uống sạch.
Tống Tương buồn cười: “Nữ tử uống trà mới phải tránh, sao ngươi cũng thế chứ?”
Vành tai Từ Giản đỏ bừng: “”Hạ quan không dám thất lễ trước mặt Công Chúa.”
Tống Tương hừ hừ, đẩy bản thảo qua: “Ngồi xuống xem đi.”
Từ Giản không dám vi phạm mệnh lệnh của Công Chúa nữa nên chậm rãi ngồi xuống ghế đá, thần sắc thành kính lấy bản thảo ra cúi đầu xem.
Trong núi xuất hiện một vị nữ hiệp đánh chết một con mãnh hổ, ở nhà khách dưới chân núi nàng lại nghe nói hai ác nhân muốn mưu hại một vị công tử đang đi học bên ngoài trở về chịu tang.
Từ Giản chưa bao giờ đọc qua nhân vật nữ hiệp dũng mãnh giết hổ đầy máu me như vậy, càng nhìn trán càng đổ mồ hôi.

Không ngờ Công Chúa bề ngoài nũng nịu lại thích nhân vật như vậy?
“Trận đánh này có thể viết một cách gọn gàng tiêu sái hơn một chút.” Từ Giản uyển chuyển đề nghị.
Tống Tương hai tay nâng cằm nhìn hắn: “Gọn gàng tiêu sái như thế nào?”
Từ Giản vẫn chưa chú ý tới tư thái của nàng, trầm ngâm một lát xuất khẩu thành chương đem một đoạn đánh hổ đẫm máu tàn bạo cải biên thành tiêu sái lưu loát.

Bạch y nữ hiệp chỉ tùy ý vung lên một kiếm mãnh hổ đã đền tội mà cước bộ của bạch y nữ hiệp cũng chưa từng dừng lại, trên người cũng không dính một giọt máu nào.
Tống Tương nghe mê say.
Từ Giản đọc xong cải biên của mình rồi ngẩng đầu nhìn liền đối mặt với một đôi mắt chuyên chú trong suốt xinh đẹp.
Hắn hoảng sợ cúi đầu.
Tống Tương cười bảo hắn tiếp tục.
Từ Giản xem thêm hai trang nữa đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của mình trên người công tử văn nhược kia, mỗi lần gặp nguy hiểm hắn chỉ biết trốn sau lưng nữ hiệp kia.

Mà nữ hiệp kia dùng lời lẽ coi thường công tử văn nhược kia giống như đang mắng chính hắn vậy.

Từ Giản càng đọc càng hổ thẹn không biết nên sửa như thế nào.
Hắn phát hiện sửa thế nào cũng không thích hợp, vị nữ hiệp này là một vị nữ tử tính tình hấp tấp nóng nảy, nói năng tùy hứng khác xa nữ hiệp trong tưởng tượng của hắn, khác xa với thực tế.
“Chuyện xưa của Công Chúa rất sinh động thú vị, hạ quan cho rằng không cần thay đổi lớn, Công Chúa chỉ cần tùy tâm mà viết, hạ quan sẽ giúp Công Chúa trau chuốt lại một chút là được.” Từ Giản thả lại bản thảo trên bàn đứng dậy nói.

Tống Tương chớp chớp mắt hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy sách của ta mang đến thư xưởng có người mua không?”
Từ Giản nói: “Đương nhiên là có.

Mọi người chắc chắn sẽ yêu thích nó, đây là một quyển sách hay hiếm thấy.”
Tống Tương bị vỗ cái mông ngựa này làm cho vô cùng vui vẻ.
Từ Giản lại nói: “Nếu như Công Chúa không có việc gì khác thì hạ quan xin phép cáo lui trước.”
Tống Tương nhướng mày: “Như thế nào, ngươi không muốn nói chuyện với ta sao?”
Từ Giản vội vàng lắc đầu: “Hạ quan không dám, chỉ là ở đây công tượng lui tới thường xuyên hạ quan sợ làm hỏng thanh danh của Công Chúa.”
Tống Tương hậm hực không còn lý do giữ hắn lại đành để hắn rời đi.
Từ Giản ôm bản thảo rời đi không lâu một bóng dáng khác đi về phía này.

San Hô nhìn thấy trước vội vàng chạy tới nhắc nhở Công Chúa.
Tống Tương nhìn theo liền thấy bóng dáng ca ca đã đi đến chân núi.
Nàng mím môi đứng chờ Tống Trì đi lên rồi mới lên tiếng trước: “Huynh không đi làm mà đến chỗ này làm gì?”
Tống Trì bảo San Hô lui ra trước.
San Hô vội vàng lui xuống.
Tống Trì trực tiếp ngồi xuống đối diện muội muội nói: “Nếu muội thích hắn thì tháng sau ta tiến Cung sẽ thay các ngươi thỉnh cầu thánh chỉ tứ hôn.

Nhưng trước khi thành thân, hai người không được gặp nhau nữa.”
Tống Tương trừng mắt: “Vì sao?”
Tống Trì: “Không hợp lễ nghi, nếu bị người khác bắt gặp sẽ làm hỏng thanh danh của muội.”
Tống Tương tuy rằng hiểu được đạo lý này nhưng vẫn tức giận nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Huynh chỉ biết nói muội, làm như huynh chưa từng làm ấy.”
Tống Trì không chút hổ thẹn cười nói: “Ta có thể làm mà không để ai phát hiện còn muội có thể không? Ta dám khinh bạc đại tẩu của muội, muội dám khinh bạc hắn không hay hắn dám khinh bạc muội không?”
Tống Tương:…
Nàng cuối cùng cũng phát hiện da mặt ca ca dày cỡ nào, sau một hồi suy ngẫm nàng mới nói: “Hắn là quân tử chân chính mới không giống huynh!”
Tống Trì: “Chính nhân quân tử thì phải mai mối đàng hoàng, ta lúc trước có nỗi khổ riêng nên bất đắc dĩ mới phải làm người xấu.

Muội cần gì phải đi theo vết xe đổ của ta? A Tương, ca ca chỉ muốn tốt cho muội.

Muội muốn gặp hắn thì thành thân xong sẽ có rất nhiều thời gian.”
“Muội không nói với huynh nữa!”
Tống Tương không thèm nghe ca ca lải nhải xách váy lên chạy thẳng xuống núi.
Tống Trì nhìn lướt qua chén trà trên bàn, chờ bóng dáng muội muội khuất hẳn hắn mới đi ra hoa viên tìm Từ Giản đòi lại bản thảo của muội muội.
Hắn muốn xem thì đợi thành thân xong rồi lại xem.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.