Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 125: 125: Hố Phò Mã




Trung Thu vừa qua khí trời Kinh Thành liền bắt đầu trở lạnh.
Ngu Ninh Sơ thành thật ở trong Vương phủ ở cữ, thật ra thời gian ở cữ chỉ có một tháng nhưng phải đợi cho đến khi hết sản dịch thì tháng ngày ở cữ mới chân chính chấm dứt.
Đến cuối tháng tám, trên người Ngu Ninh Sơ đã sạch sẽ nhưng nàng cố ý không nói cho Tống Trì biết, nàng muốn xem khi nào thì hắn có thể phát hiện ra.
Tống Trì tự có cách của mình, đôi khi tay hắn vô tình xẹt qua thân thể nàng cho dù cách một lớp y phục hắn cũng biết nàng có đệm đồ hay không nhưng hắn thấy Ngu Ninh Sơ không nói gì liền cho rằng nàng còn chưa chuẩn bị tốt nên nguyện ý chờ.
Thời gian thấm thoát trôi, mới đó mà đã đến Tết Trùng Dương.
Thời tiết bắt đầu ấm áp lên, Tống Trì tự mình ôm nữ nhi sắp đầy tháng và Ngu Ninh Sơ đi dạo trong hoa viên.
Tiểu Quận Chúa mặc một thân xiêm y hồng phấn, thoải mái tựa vào khuỷu tay Phụ Vương.

Có lúc Phụ Vương nâng nàng lên cao nhìn ngọn cây Phù Dung, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào bông hoa không chớp mắt.

Có lúc Phụ Vương lại ngồi xổm xuống cho nàng xem những đoá hoa hồng ven đường, ánh mắt Tiểu Quận Chúa cũng nhìn rất say sưa.

Đôi mắt trong suốt tròn như hạt long nhãn phản chiếu bầu trời xanh ở xa xa, hoa cỏ gần đó và cả bóng hình phụ mẫu bên cạnh nàng.
Khí trời ấm áp, Tiểu Quận Chúa dần dần ngủ thiếp đi được Phụ Vương giao cho nhũ mẫu ôm về phòng ngủ trước.
Sau khi nhũ mẫu và nha hoàn đều lui ra, Tống Trì không nhịn được phải bóp bóp hai cánh tay.
Ngu Ninh Sơ nhìn thấy liền cười hắn: “Không phải huynh tự nhận mình là văn võ song toàn sao? Mới ôm nữ nhi một lúc đã mỏi tay rồi sao?”
Tống Trì: “Ôm nửa canh giờ mà muội gọi là một lúc sao?”
Ngu Ninh Sơ cũng lười tranh cãi với hắn, hai người tiếp tục đi dạo.
Tống Trì vươn tay hái một đóa hoa màu hồng phấn từ bồn hoa bên cạnh.
Ngu Ninh Sơ đi đến gần liền thấy đó là một đoá Nguyệt Quý đang kỳ nở rộ nhất, từng cánh hoa màu hồng nhạt kiều diễm ôm lấy nhụy h0a màu vàng nhạt ở giữa.
Tống Trì đột nhiên đè lại bả vai không cho nàng nhúc nhích, sau đó cài bông hoa lên tóc nàng.
Bông hoa này còn lớn hơn nửa mặt của Ngu Ninh Sơ, cài lên quá khoa trương nên nàng không muốn mang.
“Trong vườn chỉ có muội với ta, muội sợ cái gì chứ.” Tống Trì vẫn cố chấp cài hoa lên tóc nàng.

Bông hoa hồng nhạt kiều diễm sánh với hồng nhan diễm lệ kiều mị.

Tống Trì nâng cằm nàng lên tinh tế đánh giá một lát liền đến gần lỗ tai nàng nói: “Quả nhiên người vẫn là đẹp hơn.”
Ngu Ninh Sơ ngước mắt lên nhìn thấy bộ dáng của nàng trong mắt của Tống Trì, cũng thấy đáy mắt hắn bắt đầu nảy ra d*c vọng của nam nhân đối với nữ nhân.
Trời mùa thu cả khu vườn đều mất đi màu sắc, Tống Trì dắt Ngu Ninh Sơ hướng Toái Tuyết Đình mà đi.
Trung Thu năm ngoái, hai người ở Toái Tuyết Đình trải qua một đêm cả đời khó quên, nhất là với Ngu Ninh Sơ.

Từ đó về sau mỗi lần nhìn thấy Toái Tuyết Đình, tim nàng đều đập lên một cách mãnh liệt.
Biết rõ Tống Trì muốn làm cái gì, Ngu Ninh Sơ cũng chỉ coi như không biết, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Nhưng Tống Trì cũng không dẫn nàng đến Toái Tuyết Đình mà là tìm một cái động đá bí ẩn nhất trong dãy núi giả phía dưới Toái Tuyết Đình.
Vách đá chung quanh thạch động dày đặc, phía trên lại có lỗ thủng lộ ra ánh mặt trời khiến cho ánh sáng bên trong bị vây trong sáng và tối, người bên trong có thể nhìn rõ bên ngoài nhưng người ở bên ngoài cho dù đến gần cũng tìm không thấy một khe hở nào để nhìn vào trong, trừ phi người đó bò lên phía trên núi giả.
“Lúc tu sửa hoa viên này, lúc nào ta cũng nghĩ đến muội, nghĩ đến ngày ta yêu thương muội ở trong khu vườn này.”
Tống Trì dắt Ngu Ninh Sơ đi tới trước một vách đá, nơi này có một khối đá núi nhô ra ngoài giống như một cái bàn được người ta cố ý dựng để cho ai đó cần để viết gì đó.
Nhưng Tống Trì không cần Ngu Ninh Sơ viết cái gì, hắn chỉ tìm cho nàng một chỗ có thể mượn lực mà thôi.
“Trong đầu huynh toàn nghĩ đến chuyện không đứng đắn thôi.” Ngu Ninh Sơ nhỏ giọng mắng hắn.
Tống Trì hôn lên cổ nàng: “Ở bên muội đều là chuyện đứng đắn nhất.”
Ngu Ninh Sơ cắn chặt môi, ánh mắt tuần tra trên vách đá lo lắng sẽ có khe hở khiến người ta nhìn thấy.

Trong lúc nàng đang quan sát xung quanh, đột nhiên “ba” một tiếng có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống “bàn đá” trước mặt nàng.

Ngu Ninh Sợ sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra, nếu không phải Tống Trì ở phía sau ôm nàng lại thì nàng nhất định đã nhảy lên rồi.

Hiển nhiên, Tống Trì biết không có nguy hiểm nên hành động không dừng lại chút nào, mà lúc này Ngu Ninh Sơ cũng thấy rõ cái gì vừa rơi xuống.
Là đóa hoa nguyệt quý kia, nó chịu không nổi Tống Trì gõ sơn chấn hổ nên rơi từ giữa tóc nàng xuống.
Đối mặt với đoá hoa kiều diễm trước mặt, Ngu Ninh Sơ không biết vì sao lại ngượng ngùng, đưa tay đem đoá hoa Nguyệt Quý kia phất xuống.
“Sao lại vứt đi, muội không thích sao?” Tống Trì đột nhiên bắt lấy bông hoa, cài lên đầu nàng một lần nữa.

Ngu Ninh Sơ không lên tiếng.
Sau một thời gian, đoá Nguyệt Quý kia lại rơi xuống một lần nữa.
Bên tai vang lên tiếng cười buồn bực của hắn, Ngu Ninh Sơ lại ném bông hoa kia nhưng Tống Trì vẫn nhanh hơn một bước chụp lại, lần thứ ba cài lên tóc nàng.

Lần này, hắn còn cố tình cắm đoá hoa kia vào sâu trong tóc nàng.
Ngu Ninh Sơ thẹn quá hóa giận: “Huynh có nhanh lên không?”
Tống Trì cười nói: “Xong rồi, làm phiền Vương Phi nhịn thêm một lát nữa.”
Hắn còn cố tình trầm giọng nói “thêm một lát”.
Ngu Ninh Sơ chợt nhớ tới lúc nàng cười nhạo hắn không có khí lực ôm nữ nhi liền hiểu được Tống Trì chắc chắn sợ là không nhanh như hắn nói.
Buổi chiều, Ngu Ninh Sơ ngủ rất sâu.
Tống Trì chờ nàng ngủ say mới lặng lẽ đứng dậy, mặc xong ngoại bào đi thư phòng.
A Phong đã sớm chờ ở đây từ lâu.

Nhìn thấy Tống Trì, hắn thấp giọng bẩm báo một ít tin tức, cuối cùng chần chờ một lát lại nói: “Vương Gia, người phụ trách giám thị Lý Gia phát hiện gần đây có một người bán hàng rong thường xuyên qua lại hai con hẻm trước và sau Tĩnh Ninh Hầu Phủ.

Người giám thị cố ý theo dõi đối phương liền phát hiện người bán hàng rong kia là người của Phò Mã nhà chúng ta.”
Tống Trì nghe xong nhiều tin tức phía trước thần sắc không thay đổi nhưng lúc này rốt cục lộ ra một tia kinh ngạc, Từ Giản?
A Phong xin chỉ thị của hắn: “Vương Gia có muốn đánh tiếng với Phò Mã không? Người của chúng ta đều ở trong bóng tối, nếu người của hắn bị người của Hầu Phủ phát hiện bắt lại chỉ sợ Hầu Phủ sẽ hoài nghi đến trên người Vương Gia.”
Tống Trì suy nghĩ một lát hỏi: “Vậy người bán hàng rong kia làm việc như thế nào?”
A Phong nói: “Hắn trông vậy mà lại là người lanh lợi, trang sức và son phấn mà hắn bán đều tương đối độc đáo.

Tiểu nha hoàn, bà tử các phủ chung quanh đều thích, theo lẽ thường thì sẽ không làm cho người khác hoài nghi.”
Tống Trì nói: “Vậy thì các ngươi coi như không biết đi, xem rốt cuộc thì Phò Mã muốn làm cái gì.”
Từ Giản không muốn gì cả.

Chỉ là hắn không quen nhìn Tống Thấm cứ bắt bẻ Công Chúa nhà hắn.

Trước mặt hắn và Đoan Vương mà nàng ta còn dám nói như thế thì không biết lúc chỉ có nữ quyến thì Tống Thấm còn quá đáng đến mức nào nữa.
Công Chúa lòng dạ rộng rãi nên không thèm để lời của Tống Thấm trong lòng nhưng Từ Giản lại không muốn Công Chúa bị Tống Thấm làm tức giận cho nên hắn phái người đi nhìn chằm chằm Lý Tích và Tống Thấm.
Đôi phu thê này, người thì kiêu ngạo túng dục háo sắc, người lại kiêu ngạo ương ngạnh không biết lễ nghĩa, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện cho Ngự Sử làm.
Về phần tên bán hàng rong kia, hắn chỉ là tiểu khất cái nhỏ gầy đến mức ngay cả cơm cũng bị đám khất cái lớn bắt nạt.

Nếu không phải Từ Giản nhìn thấy giúp hắn cho hắn công việc này thì có lẽ hắn sớm đã bị đông lạnh đến chết từ lâu rồi.

Công việc này cũng rất thích hợp với tiểu khất cái.

Từ Giản cho hắn vốn liếng, sáng sớm mỗi ngày tiểu khất cái sẽ gánh hàng xuyên qua các đường lớn ngõ nhỏ, nhà ai có chuyện gì hắn đều có thể thăm dò một hai, vừa bán hàng kiếm tiền vừa cung cấp tin tức cho Từ Giản.
Tiểu khất cái đó trung thành và tận tâm tuyệt đối với Từ Giản, dù hắn bị bắt cũng sẽ không bán đứng Từ Giản.

Hơn nữa, Từ Giản chỉ phân phó tiểu khất cái chú ý tin tức lớn nhỏ liên quan đến Tĩnh Ninh Hầu Phủ chứ không nói cho hắn biết nguyên nhân làm như vậy.

Vậy nên, dù tiểu khất cái bị Lý Tích bắt nghiêm hình tra khảo khai ra hắn thì Từ Gản cũng có thể nói là do hắn kính nể tài học của Lý Tích nên hắn muốn biết Lý Tích bình thường đối nhân xử thế như thế nào để về tham khảo miễn cho người ta lại nói hai người đều là Phò Mã mà hắn lại kém Lý Tích quá nhiều.
Chuyện này Từ Giản cũng không nói cho bất luận kẻ nào, kể cả Tống Tương.
Giữa tháng Mười Một, Từ Giản từ Công Bộ trở về nhìn thấy người bán hàng rong đợi ở ven đường.
Từ Giản mắt nhìn thẳng bình tĩnh cưỡi ngựa đi ngang qua hắn như không có chuyện gì.

Ngày hôm sau, Từ Giản dậy sớm hơn nửa canh giờ xuất phát đi vòng đến một quán trà.
Quán trà này là sản nghiệp của hồi môn của mẫu thân Từ Giản nhưng trước đây làm ăn không tốt, thiếu chút nữa đã bị mẫu thân Từ Giản bán đi.

Nhưng Từ Giản từ nhỏ đã thích đến chỗ này uống trà nghe người ta tán gẫu nên mẫu thân Từ Giản mới giữ lại, về sau bà dứt khoát cho Từ Giản luôn.

Phía sau quán trà có một sân nhỏ, Từ Giản thường xuyên gặp mặt người bán hàng rong ở chỗ này.
“Đại nhân, hôm qua tiểu nhân hỏi thăm được một tin tức lớn.” Người bán hàng rong nhìn thấy Từ Giản hành lễ xong liền kích động nói.

“Bên cạnh Lý Phò Mã hiện tại có ba nha hoàn, hai người hầu hạ sinh hoạt cho hắn, một người hầu hạ ở thư phòng.

Trong số đó có một nha hoàn chuyên hầu hạ sinh hoạt cho hắn tên là Xuân Yến, nàng rất thích mua son phấn của tiểu nhân, một lần mua cũng không nhiều lắm, mỗi lần mua đều là lúc phát tiền hàng tháng mới mua.”
“Hôm qua, tiểu nhân ở trong hẻm nhỏ phía sau Lý Gia phát hiện cô nương ấy đi ra, tay xách theo một cái túi giống như chuẩn bị về nhà.

Tiểu nhân thấy lạ lên mới tiến đến hỏi thăm, lúc đầu cô ấy không nói nhưng sau đó lại bắt đầu khóc.

Nàng ta nói Lý Phò Mã đã ngủ với nàng ta, hiện tại nàng ta có thai nhưng không biết làm thế nào, lại không dám nói cho Lý Phò Mã nên muốn về nhà thương lượng với mẫu thân nàng.”
“Tiểu nhân không biết khuyên nàng thế nào nên chỉ im lặng nghe.

Lát sau, nàng lại nói phụ thân nàng vừa mất được nửa năm, nàng không dám nói cho mẫu thân nàng biết nên lại trở về Hầu Phủ.”
Từ Giản yên lặng nghe, chờ người bán hàng rong nói xong hắn mới hỏi: “Theo ngươi thì Xuân Yến muốn làm di nương sao?”
Tiểu khất cái lắc đầu: “Người muốn làm di nương lúc mang thai hài tử khẳng định cao hứng nhưng nàng khóc thương tâm như vậy tám phần là chuyện ngủ với Lý Phò Mã là bị ép buộc.

Lý Phò Mã kia thật sự không phải người tốt lành gì, cưới được Công Chúa đẹp như thiên tiên còn đi gây hoạ cho nha hoàn bên cạnh, thật đúng là không để cho người ta sống mà.”
Từ Giản liếc mắt nhìn người bán hàng rong một cái, Tống Thấm thì tính là thiên tiên gì.
“Được rồi, kế tiếp ngươi không cần đi bên kia nữa mà chuyển sang phụ cận nhà Tôn Thanh Tôn Ngự Sử.

Ngươi nghĩ biện pháp đem tin tức này truyền đến tai Tôn đại nhân hoặc gia quyến của hắn cho ta.”
Từ Giản thưởng cho người bán hàng rong một ít tiền rồi tỉ mỉ dặn dò.
Người bán hàng rong đang bất bình cho Xuân Yến, vừa nghe lời này liền hiểu Từ Giản muốn vì dân trừ hại liền không lấy tiền thưởng mà vẫn nguyện ý ôm việc này.
Hai người còn đang lặng lẽ tính toán, người của Đoan Vương Phủ đã lặng lẽ báo cáo hành tung của người bán hàng rong về cho A Phong.

A Phong cũng đoán được dụng ý của Từ Giản liền vội vàng đến bẩm báo Tống Trì: “Vương gia, hiện giờ Kinh Thành đều truyền tin ngài sẽ làm Thái Tử.

Ngài phái người theo dõi Lý Gia cũng là sợ Lý Gia mưu đồ gây rối.

Nếu lúc này để Ngự Sử tham gia vào gia sự của Lý Gia có thể nào làm cho Hoàng Thượng và các triều thần nghi ngờ đến ngài hay không? Nghi ngờ ngài muốn diệt trừ thế lực phía sau Khang vương?”
Tống Trì cúi đầu, người tự cho là thông minh khẳng định đều nghĩ như vậy, bọn họ cho rằng là hắn đang nhắm vào Lý gia.
Tuy rằng, Từ Giản biết viết sách nhưng suy cho cùng đều là đàm binh trên giấy, quá mức rập khuôn.

Hơn nữa, hắn cũng là người không quá am hiểu về mặt này, nếu không phải do Hàn Quốc Cữu bức bách Từ đại nhân thì Từ Giản đâu thể nghĩ đến việc viết sách kiếm tiền thay phụ thân bù vào lỗ hổng của Hộ Bộ.
Bất quá, Tống Trì rất hài lòng với phần tâm ý của Từ Giản đối với muội muội.

Tống Thấm nhằm vào muội muội như vậy, nếu Từ Giản cái gì cũng không làm thì sẽ làm lạnh tâm của thê tử và huynh trưởng.
Tống Trì vốn định sau này sẽ thu thập Lý Tích nhưng hiện giờ muội phu đã hao hết tâm tư muốn lấy lòng muội muội thì Tống Trì nguyện ý thành toàn cho hắn.
Vừa lúc, hắn cũng muốn thăm dò Chiêu Nguyên Đế đến tột cùng là nghĩ như thế nào.
Ngự Sử Tôn Thanh nổi danh là người ngay thẳng.

Khi Chính Đức Đế còn tại vị, ông đã đứng lên chỉ trích Chính Đức Đế sau đó từ quan ở nhà trồng trọt.

Sở dĩ Chính Đức Đế không để Hàn Quốc Cữu giết hắn là do phụ thân Tôn Thanh có khuôn mặt dài tai to bụng bự cười rộ lên giống như Phật Di Lặc.

Khi hắn đến Đế Đô, Chính Đức Đế còn tự mình triệu kiến hắn một lần.


Chính Đức Đế dù ngu ngốc đến đâu thì trong lòng hắn vẫn kính Phật, nể mặt phật tướng của phụ thân Tôn Thanh mới không đuổi tận giết tuyệt.
Sau khi Chiêu Nguyên Đế đăng cơ, Tôn Thanh lại khôi phục chức quan Ngự Sử.

Hơn nữa, lúc Chiêu Nguyên Đế truy phong mẫu thân Ngu Ninh Sơ, hắn đã đứng ra phản đối nhưng sau khi nghe Chiêu Nguyên Đế chỉ muốn dùng đó làm gương để cảnh tỉnh bản thân không phạm sai lầm tương tự nên Tôn Thanh mới bỏ qua.
Dưới sự nỗ lực của người bán hàng rong rất nhanh tin tức Lý Tích đã truyền đến tai Tôn Thanh.

Khi hắn phái người đi điều tra xem tin tức đúng hay sai thì vừa lúc bắt gặp Xuân Yến bị một bà tử đẩy ra từ cửa sau Tĩnh Ninh Hầu Phủ.

Tiểu nha hoàn cầm theo túi hành lý, tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.

Người của Tôn Thanh tiến lên hỏi thăm mới biết được Xuân Yến bởi vì triệu chứng nôn mửa bị Tĩnh Ninh Hầu Phu Nhân hoài nghi nên tối hôm qua bà ta lặng lẽ cho nàng uống dược phá thai, sáng nay lại cho người đuổi Xuân Yến về nhà.
Cấp dưới liền trực tiếp mang Xuân Yến đến trước mặt Tôn Thanh.
Thân thể Xuân Yến đau đớn mà trong lòng cũng khổ, nghĩ đến việc mình cứ như vậy về nhà cũng bị mẫu thân mắng chửi, hàng xóm nghi ngờ chỉ trỏ còn không bằng phối hợp với Ngự Sử đại nhân, ít nhất có thể lấy lại công bằng cho bản thân, chứng minh nàng là bị Phò Mã ép buộc chứ không phải nàng tự mình bò lên giường hắn.
Vì thế sáng sớm hôm sau lâm triều, Tôn Thanh đứng lên chỉ trích Phò Mã Lý Tích một hồi, chỉ trích hắn thân là Phò Mã lại ỷ thế hiếp người, hoan dâm với một nha hoàn còn đang để tang phụ thân làm bại hoại đạo đức thẹn với dân, là phu quân thẹn với Công Chúa, là Phò Mã có thẹn với Đế Vương.
Ba tiếng “có thẹn” liên tục ném xuống mắng cho Lý Tích mặt mày nở hoa, lúc thì trắng lúc thì đỏ lúc thì xanh.
“Hoàng Thượng, thần oan uổng! Nha hoàn kia quả thật có thai nhưng hài tử trong bụng nàng ta không phải của thần.

Không biết nàng ta ở ngoài lang chạ với dã nam nhân nào giờ lại vu hại thần, chắc chắn có người muốn mưu hại thần.

Kính xin Hoàng Thượng minh giám!”
Lý Tích quỳ gối trên điện dập đầu với Chiêu Nguyên Đế.
Chiêu Nguyên Đế nhìn Lý Tích đang quỳ ở đó khó nén được vẻ mặt tức giận.
Ngay từ khi Trịnh Hoàng Hậu đề nghị gả nữ nhi cho Lý Tích, Chiêu Nguyên Đế đã điều tra về tính cách của Lý Tích nên hắn không đồng ý với cuộc hôn sự này nhưng Trịnh Hoàng Hậu cứ ở bên tai hắn nói tới nói lui, chỉ trích hắn chưa từng quan tâm nữ nhi.

Hắn quan tâm đ ến hôn sự của nữ nhi thì bà lại cho rằng hắn không muốn nữ nhi gả tốt hơn chất nữ nên mới ngăn cản cọc hôn sự tốt này.
Mỗi khi Trịnh Hoàng Hậu nói như vậy thì Chiêu Nguyên Đế lại đau đầu vô cùng, còn khó chịu hơn so với việc thừa nhận đau khổ da thịt, một chữ hắn cũng không muốn.
Nhưng Trịnh Hoàng Hậu có nói một câu không sai, hắn quả thật không quá quan tâm đ ến nữ nhi và cả nhi tử.

Cho nên khi Trịnh Hoàng Hậu nói để cho bà chọn nhi tức, nữ tế thì Chiêu Nguyên Đế cũng nguyện ý tôn trọng ý tứ của bà.
Giống như Trịnh Hoàng Hậu không cách nào thay đổi tâm ý của hắn bao nhiêu năm nay thì việc Trịnh Hoàng Hậu nhận định Lý Tích, Chiêu Nguyên Đế cũng không cách nào thuyết phục Trịnh Hoàng Hậu đổi người khác được.
Lúc đó, Chiêu Nguyên Đế liền đem quyền quyết định giao cho nữ nhi.
Nữ nhi lại một lòng với mẫu thân nàng, muốn gả cho Lý Tích.

Hơn nữa, nàng còn tin tưởng mình có thể làm cho Lý Tích hồi tâm chuyển ý.
Vậy nên, Chiêu Nguyên Đế mới đồng ý hôn sự này.
Nhưng hai người vừa thành thân mới bao lâu thì Lý Tích liền xảy ra chuyện như vậy.
Đây là chuyện gia sự của Chiêu Nguyên Đế, Chiêu Nguyên Đế tạm thời không muốn xử trí ngay tại buổi triều.

Sau khi bãi triều, hắn tiếp tục ngồi trên long ỷ chỉ để lại phụ tử Lý Tích, Tôn Thanh và phái thị vệ đi mời Tĩnh Ninh Hầu phu nhân, Công Chúa Tống Thấm, nha hoàn Xuân Yến tiến cung.
Tống Thấm căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới Lý Tích đã cưới nàng mà còn có thể xuống tay với nha hoàn tư sắc bình thường bên người.
Lúc tới đại điện, nàng cũng chưa vội vàng lên tiếng mà đứng một bên nhìn bà bà và trượng phu một mực khẳng định hài tử trong bụng Xuân Yến không phải của Lý Tích.

Nàng lại nhìn Xuân Yến lặng lẽ rơi lệ kể lại chi tiết mấy lần Lý Tích xuống tay với nàng.
Lần đầu tiên Lý Tích ép buộc Xuân Yến chính là vào đêm Trung Thu năm nay, cái đêm Tống Thấm từng nắm chặt tay áo Lý Tích hy vọng hắn ở lại với nàng.
Thấy điều này còn chưa đủ chứng minh mình không nói dối, Xuân Yến còn chỉ vào Lý Tích nói: “Hoàng Thượng minh giám, ngoại trừ nô tỳ thì Thu Yến và Đỗ Quyên cũng sớm đều bị Phò Mã thu vào phòng.

Các nàng có thân thể trong sạch hay không chỉ cần thỉnh người kiểm tra liền biết, Chẳng lẽ nào cả ba chúng ta đều nuôi dã nam nhân sau lưng chủ tử? Phò Mã, ngài thật là độc ác.

Dù sao đó cũng là cốt nhục ruột thịt của ngài, ngài tự tay giết hắn thì thôi, vậy mà ngài còn oan uổng nó là dã chủng.

Ngài muốn nó trên đường đến hoàng tuyền còn bị người khác chê cười hay sao?”
Mặt Lý Tích trắng bệch như tờ giấy.
Chiêu Nguyên Đế mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Phò Mã có nhận tội không? Hay là ngươi muốn Trẫm lại phái người đi kiểm tra nha hoàn bên cạnh ngươi?”
Toàn thân Lý Tích phát run, mồ hôi không ngừng túa ra như tắm.

Hắn muốn tiếp tục ngụy biện nhưng Xuân Yến đã khai ra hai nha hoàn kia, hai nha hoàn kia tự nhiên cũng có thể chứng minh hắn đã sủng hạnh qua Xuân Yến.

Đến lúc đó hắn lại phủ nhận nữa thì rõ ràng hắn đem Chiêu Nguyên Đế làm kẻ ngốc.

“Thần đáng chết, đều trách thần tham uống rượu gây ra…”
Lý Tích còn chưa nói xong, Tống Thấm rốt cục cũng nhịn không được nữa xông lên hung hăng tát hắn một cái, chỉ vào Xuân Yến lệ rơi đầy mặt hỏi Lý Tích: “Vì sao a, rốt cuộc ngươi coi trọng nàng ta ở chỗ nào, ngươi cứ như vậy…”
Nói đến đó nàng lại không nói thêm được chữ nào nữa, nếu nói tiếp nàng lại muốn nôn.

Từ trước đến giờ nàng vẫn cho rằng trượng phu của mình là quý công tử an nhàn sung sướng, thức ăn ít nhất cũng sơn hào hải vị nhưng bây giờ nàng mới biết hắn thứ gì cũng ăn, ngay cả cục đất cũng không tha.
Cảm giác phẫn nộ và bị sỉ nhục đan xen, Tống Thấm không còn quan tâm đ ến chuyện gì nữa thương tâm trở về Phủ Công Chúa của nàng.
Sau khi Tống Thấm rời đi, Chiêu Nguyên Đế tuyên bố trừng phạt mọi người Lý gia và Lý Tích.

Lý Tích bị phán tội cưỡng dâm tỳ nữ gia đình lương dân bị cách chức và phạt hình năm mươi đại bản, không xứng làm Phò Mã.

Tĩnh Ninh Hầu không biết cách dạy con bị giáng chức, tước vị từ nhất đẳng hầu tước xuống làm bá tước.

Hơn nữa, Lý Tích bị tước tư cách Thế Tử, Lý Gia chọn nhi tử khác có phẩm hạnh đa tài khác thỉnh phong làm Thế Tử.
Lý Tích như bị người ta rút xương sống, chán chường quỳ gối ở đó.
Tĩnh Ninh Hầu lau mồ hôi trên trán, may mắn Hoàng Thượng còn giữ lại chức quan cùng tước vị của hắn, không bởi vì nghịch tử mà phủ nhận công lao trước đây của Lý gia.
Bất quá, Khang Vương đã vô duyên với Đế Vị, nhi tử không làm Phò Mã cũng là chuyện tốt.
Tống Thấm trở lại Phủ Công Chúa liền nhốt mình trong phòng, khóc đến không thở nổi.

Lúc thì nàng khóc vì Lý Tích đã làm tổn thương trái tim nàng, lúc thì nàng khóc vì Lý Tích đã làm mất mặt nàng, về sau làm sao nàng còn mặt mũi ra ngoài gặp người được nữa?
Nhưng cho dù thương tâm hay phẫn nộ như thế nào thì Tống Thấm cũng không nghĩ tới việc bỏ Lý Tích.
Nhưng nàng không ngờ Chiêu Nguyên Đế đã trực tiếp thay nàng ra một đạo thánh chỉ hưu phu, một đạo cho Tống Thấm, một đạo cho Lý gia.
Một khắc trước, Tống Thấm còn mắng Lý Tích là hỗn đản nhưng lúc nhận được đạo thánh chỉ nàng lại nhớ lại đủ loại lời ngon tiếng ngọt của Lý Tích liền không chờ được mà vội vàng  chỉnh trang lại chạy vào cung hy vọng Chiêu Nguyên Đế có thể khôi phục chức quan của Lý Tích và tước vị của Lý Gia, càng quan trọng hơn là không nên chia cắt nàng và Lý Tích.
Chiêu Nguyên Đế nhìn nữ nhi khóc lóc thương tâm liền ho vài cái rồi mới nói: “Loại nam nhân này có cái gì tốt? Con bỏ hắn đi rồi Phụ Hoàng sẽ tìm cho con một Phò Mã khác tốt hơn.”
Tống Thấm vẫn khóc: “Cái gì gọi là Phò Mã tốt? Nữ nhi đã gả cho người, còn nam nhân nào nguyện ý cưới con nữa? Cho dù hắn cưới con thì cũng là vì nể tình người, hắn sẽ thật lòng đối đãi với con sao? Vậy thì không bằng con tiếp tục sống với Lý Tích như trước.

Phụ Hoàng, người tha thứ cho hắn lần này đi, chỉ cần người tha cho hắn thì sau này hắn chắc chắn sẽ không tái phạm nữa, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với con.

Phụ Hoàng, nữ nhi cầu xin người…”
Chiêu Nguyên Đế sẽ không tha thứ cho Lý Tích.
Về tư, hắn đã dung túng Trịnh Hoàng Hậu đem nữ nhi đẩy vào trong hố lửa một lần rồi, khó lắm mới có cơ hội kéo nữ nhi ra thì dù bị nữ nhi oán hận thì hắn cũng sẽ không để nữ nhi gả cho loại người như Lý Tích một lần nữa.
Về công, hắn đã quyết định lập chất tử làm Thái Tử.

Vậy nên, thế lực phía sau của nhi tử càng yếu thì chất tử mới có thể yên tâm, nhi tử của hắn mới có thể an ổn được.
Sau khi đã đưa ra quyết định, hắn lên tiếng: “Người đâu, đưa Công Chúa ra khỏi cung.”
Nếu không cho được câu trả lời mà nữ nhi muốn nghe, Chiêu Nguyên Đế cũng không muốn nghe nữ nhi khóc lóc vì loại người này nữa.
Tống Thấm không muốn đi nhưng thấy cung nữ đang tiến đến bộ dạng thực sự muốn kéo nàng thì Tống Thấm đột nhiên đứng lên, lui ra sau vài bước ánh mắt bi phẫn nhìn Chiêu Nguyên Đế: “Phụ Hoàng, ta mới là nữ nhi của ngài.

Ngài phong tỷ tỷ làm Công Chúa, để tỷ ấy cướp đi phong quang vốn nên thuộc về một mình con.

Giờ ngài lại hưu Phò Mã của con để con trở thành trò cười, làm cho con không thể ngẩng cao đầu với tỷ ấy.

Phụ Hoàng, xin người nói cho con biết, rốt cuộc nữ nhi đã phạm phải sai lầm gì mà ngài nhất định phải chà đạp con như vậy chứ?”
Chiêu Nguyên Đế khiếp sợ nhìn nữ nhi của mình.
Vì hắn chưa từng quan tâm nàng nên nàng hận hắn, hắn có thể hiểu được nhưng tất cả chuyện này thì liên quan gì đến chất nữ chứ?
Sao lại nói chất nữ cướp đi phong quang của nữ nhi?
Lúc chất tử mạo hiểm trước mặt Chính Đức Đế, chất nữ ở Kinh Thành cũng phải gánh chịu nguy hiểm giống như vậy.

Đó là chưa nói đến năm đó Trịnh thị quỷ kế đa đoan, vì ghen ghét phu thê Nhị đệ ân ái mà nhẫn tâm đẩy đệ muội xuống hòn giả sơn, khiến cho chất tử và chất nữ mất đi mẫu thân từ khi còn rất nhỏ.

Hắn bồi thường cho chất nữ một phong hào Công Chúa thì có gì sai?
Cho dù, hắn đối với chất tử và chất nữ tốt như thế nào thì hắn cũng không cảm thấy mình sai.
Sai lầm của hắn là không nên cô phụ Thẩm Yên, không nên cưới Trịnh thị rồi lại lạnh nhạt với Trịnh thị, không nên để Trịnh thị sinh hài tử rồi lại thờ ơ với hai hài tử.
Là hắn hại chết Thẩm Yên, bức điên Trịnh thị, cũng liên lụy đến một nhà Nhị đệ.
Sai lầm trong quá khứ cũng không thể bù đắp được nữa, điều duy nhất hắn có thể làm chính là vì giang sơn dân chúng này chọn ra một minh quân.
Chuyện gia sự hắn đã hồ đồ nửa đời người rồi, chuyện quốc sự thì tuyệt đối không thể hồ đồ được nữa.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.