Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 23: 23: Trì Công Tử Thỉnh Tự Trọng




Edit: Jena-An
Beta: KaoEva
Tống Trì rời đi, các cô nương hớn hở đi đến hoa viên chọn địa điểm.
Ngu Ninh Sơ thấy mọi người đều vô cùng háo hức, cảm thấy nếu mình khước từ thì có vẻ không tốt nên chỉ đành đi cùng mọi người.
Trên đường đi, Thẩm Minh Lam giải thích cho Ngu Ninh Sơ: “Trì biểu ca có tài hoa hơn người, bất cứ bộ môn nào mà huynh ấy muốn học thì đều vô cùng giỏi.

Huynh ấy giỏi từ cưỡi ngựa, bắn cung đến thương pháp, kiếm thuật lẫn ngâm thơ, vẽ tranh.

Ví dụ như một bài văn, chúng ta có thể sẽ phải mất hai đến ba ngày để thuộc nhưng huynh ấy chỉ cần đọc hai ba lần thì sẽ không bao giờ quên.

Khi huynh ấy mười hai tuổi, Hoàng Thượng chính miệng khen ngợi tư chất hơn người của hắn,  còn nói hắn là hình mẫu cho những người cùng thế hệ.


Ngu Ninh Sơ đã từng thấy Tống Trì vẽ tranh nhưng chưa nhìn kỹ nên không thể nào đánh giá kỹ thuật vẽ tranh của hắn được.
Nhưng vào đêm Trung Thu lần trước, Tống Trì từng bắt mạch và kê thuốc cho nàng vô cùng hiệu quả, có thể thấy y thuật của Tống Trì cũng không tầm thường.
“Một người tài năng như vậy, muội không biết cô nương nào có phúc gả cho huynh ấy nữa.” Thẩm Minh Lam cố ý nhìn Thẩm Minh Y nói.
Thẩm Minh Y phản kích nói: “Muội khen Trì biểu ca nhiều như vậy, chẳng lẻ muội đã động tâm với Trì biểu ca rồi? ”
Thẩm Minh Lam thoải mái nói: “Chỉ cần Trì biểu ca cầu hôn muội thì muội sẽ đáp ứng ngay.

Nhưng muội biết Trì biểu ca chỉ coi muội như biểu muội nên muội cũng chưa bao giờ có ý nghĩ không an phận với huynh ấy.


Mắt thấy hai biểu tỷ vì ca ca mình mà chuẩn bị xảy ra tranh chấp, Tống Tương chỉ có thể đứng ra hòa giải nói: “Kỳ thật ai cũng nói ca ca muội rất tốt và muội cũng thấy vậy.

Nhưng huynh ấy lại có một khuyết điểm rất lớn đó là không biết thương hoa tiếc ngọc.

Dù cho cô nương xinh đẹp đến đâu mà đứng trước mặt huynh ấy thì huynh ấy cũng không liếc nhìn người ta một cái.

Cái tính này hẳn là giống phụ thân muội đi, hai người đều một lòng hướng phật.


Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân liền xuất gia.

Lúc đó Tống Tương còn là một tiểu cô nương mới bốn năm tuổi nên nàng chỉ khóc một trận rồi sau đó cũng quên dần những chuyện buồn kia.

Sau này khi theo ca ca chuyển đến Bình Tây Hầu phủ, tất cả mọi người đều tránh không nhắc đến chuyện ở Tấn vương phủ để nàng đỡ phải buồn.

Nhưng Tống Tương chẳng những không để ý đến chuyện cũ mà còn thường xuyên lấy phụ thân ra để chọc ghẹo ca ca nhà nàng.
Thẩm Minh Y đột nhiên nhớ vào mỗi dịp lễ tết, các ca ca nàng đều uống vài chén rượu nhưng chỉ có Tống Trì là không đụng đến một giọt rượu liền cảm thấy chuyện Tống nhị gia xuất gia quả thật có ảnh hưởng đến Tống Trì?
Khoan đã, Thẩm Minh Y chợt nhớ Tống Trì ăn món mặn liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Ninh Sơ rũ mắt xuống, nghĩ đến lần trước Tống Trì bắt chuyện với nàng khi chơi trốn tìm liền cảm thấy Tống Trì còn cách Phật rất xa.
Hoa viên Bình Tây Hầu phủ khá lớn, Thẩm Minh Y ưng ý chỗ lương đình bên hồ sen, muốn lấy đó làm cảnh nền để vẽ.

Tống Tương thì thấy ở đâu cũng được, Thẩm Minh Lam cũng không muốn đổi chỗ khác để giày vò Tống Trì nên các nàng thống nhất tất cả mọi người sẽ vẽ ở hồ sen.
Thẩm Minh Y bĩu môi cảm thấy như vậy thì bức tranh của nàng sẽ không có điểm khác biệt nên nói: ” Vậy các muội ở bên này đi, tỷ chọn chỗ cây cầu ở đằng kia.”
Thẩm Minh Lam nói: “Tỷ qua đó đi.

Tỷ có muốn gọi nha hoàn cầm ô cho tỷ luôn không?”
Nghe Thẩm Minh Lam có ý trêu ghẹo khiến Thẩm Minh Y trừng mắt.
Đợi khoảng hai khắc thì Tống Trì tới.

Hắn mặc một bộ cẩm bào có thuê hoa văn hình lá cây màu xanh nhạt, nhẹ nhàng xuất trần.

A Mặc ôm giá vẽ và các vật khác đi theo phía sau.
Ngu Ninh Sơ vừa định đứng lên nhưng thấy Thẩm Minh Lam, Tống Tương không nhúc nhích nên nàng dừng một chút lại ngồi yên tại chỗ.
Nếu đổi thành các biểu ca của Thẩm gia thì Ngu Ninh Sơ đều phải đứng dậy chào hỏi nhưng nàng cảm thấy Tống Trì là người cũng không tuân thủ lễ nghi nên không cần khách khí với hắn làm gì.
Tống Trì đi vào lương đình, cười như gió xuân nói: ” Các muội ai lên vẽ trước?”.
Thẩm Minh Lam, Tống Tương không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Minh Y đang xấu hổ.

Tống Trì thấy vậy liền đưa ra chủ ý: “Vậy thì dựa theo thứ tự trưởng thứ đi.


Thẩm Minh Y ôn nhu nói: “Đa tạ biểu ca.

Muội định đứng trên cầu đằng kia, biểu ca cảm thấy thế nào? ”
Tống Trì nhìn mặt cầu, chỉ vào cầu hình vòm nói: “Muội cứ đứng ở đó đi, tư thế thì tùy muội quyết định.


Nói xong, hắn bắt đầu cố định giá vẽ, rồi tịnh tâm chuẩn bị vẽ.
Thẩm Minh Y bước xuống lương đình, rất nhanh liền xuất hiện trên cầu vòm.

Trên đường đi nàng đã nghĩ ra tư thế đứng, tư thế giống như nàng đang đi về phía trước nhưng nghe có người đang gọi nàng nên nàng quay đầu lại nhìn tươi cười thản nhiên.
Trầm Minh Lam đưa một ánh mắt xem kịch về phía Ngu Ninh Sơ, Ngu Ninh Sơ cũng mím môi cười.
Tống Trì dường như không phát hiện sóng ngầm giữa các cô nương mà ngồi trên ghế đá chuyên tâm vẽ Thẩm Minh Y.
Ngu Ninh Sơ đi theo Thẩm Minh Lam, Tống Tương vòng quanh phía sau nhìn hắn vẽ.
Tống Trì vẽ rất thong dong, ngòi bút như du long, rất nhanh đã phác họa hình ảnh mỹ nhân đứng trên cầu vòm.

Sau khi vẽ người hắn lại bắt tay vào vẽ cảnh.
Ngu Ninh Sơ nhìn Thẩm Minh Y trên cầu rồi lại nhìn nữ tử trong tranh.

Nàng cảm thấy dung mạo của hai người không giống nhau hoàn toàn nhưng lại khắc họa rất chính xác nụ cười xấu hổ của Thẩm Minh Y, kết hợp với cảnh sắc tươi đẹp xung quanh làm cho người trong bức tranh sống động hơn so với người thật.
Sau khi vẽ xong, Tống Trì bắt đầu đề chữ và ghi rõ nguyên nhân vì hôm nay hắn luận võ thua Thẩm Trác nên vẽ tặng bốn vị biểu muội mỗi người một bức tranh.
Như vậy, sau này lỡ như có người nào thấy các biểu muội có bức tranh này cũng có thể giải thích rõ ràng, không gây ra lời đồn không đáng có.
Ngu Ninh Sơ nhìn dòng đề chữ phiêu dật của Tống Trì thầm nghĩ người này còn rất biết cách tránh hiềm nghi.
Thẩm Minh Y tràn ngập chờ mong trở về đình để xem bức tranh của mình.

Nàng vô cùng vui vẻ cho đến khi nhìn thấy đề chữ bên cạnh nụ cười cứng ngắc vài phần, thầm giận Tống Trì đem quan hệ phân biệt rạch ròi như vậy.
Kế tiếp là đến Thẩm Minh Lam.

Thẩm Minh Lam cũng không chạy đi xa mà tùy ý ngồi dựa vào ghế đối diện Tống Trì.
Tống Trì nhìn nàng một lát rồi bảo nàng làm bộ như cúi đầu nhìn cá, sau đó hắn vẽ góc nghiêng của nàng.
Bởi vì là tranh cận cảnh nên Thẩm Minh Lam trong tranh rõ ràng hơn thẩm Minh Y hơn rất nhiều.

Tống Trì thậm chí còn vẽ rõ ràng từng món trang sức trên đầu của nàng.
“Cám ơn Trì biểu ca, muội rất thích.” Thẩm Minh Lam yêu thích cầm bức tranh của mình, ngồi sang một bên nghiêm túc thưởng thức.
Đến phiên Tống Tương, nàng thế nhưng lại trèo ra khỏi lương đình, trốn ở phía sau cột đình rồi ló đầu ra cười tươi.
Trong mắt Tống Trì hiện lên ý cười.

Bởi vì không cần phải vẽ thân mình nên bức tranh này hắn vẽ rất nhanh.
Là muội muội ruột nên Tống Tương không hề khách khí mà bắt đầu soi nói: “Tại sao mắt của muội lại nhỏ như vậy?”
Tống Trì trả lời: “tại vì muội cười nheo cả mắt nên mới như vậy.


Tống Tương hừ hừ.
Thâtm Minh Lam quay đầu sang nói Ngu Ninh Sơ: “A Vu, muội cũng chọn một chỗ đi.


Ngu Ninh Sơ rất thích tư thế của biểu tỷ, có thể tránh mặt đối mặt với Tống Trì.

Nhưng nàng còn đang phân vân vì nàng bắt chước biểu tỷ sẽ làm cho tranh của biểu tỷ thiếu đi phần đặc biệt kia.
Trong khi nàng đang phân vân thì Tống Tương đã đưa ra chủ ý nói: “A Vu, muội đến đứng dưới gốc cây hoa phù dung kia, làm bộ như đang ngắm hoa đi.”
Trên đường đi qua thềm đá dẫn đến lương đình có trồng một cây hoa phù dung, hoa phù dung có nhiều cánh nhỏ màu hồng phấn đang đua nhau khoe sắc dưới ánh mặt trời.
Thẩm Minh Lam cũng rất tán thành nói: “Ừm, vị trí này không tệ, không gần cũng không xa, rất vừa vặn.”
Biết biểu muội là người hay thẹn thùng nên Thẩm Minh Lam kéo Tống Tương qua hỗ trợ Ngu Ninh Sơ tạo dáng.
Chờ đến khi các nàng rời đi, Ngu Ninh Sơ xuất hiện trong tầm mắt Tống Trì với khuôn mặt đỏ bừng so với hoa Phù Dung còn đẹp hơn.
Mặt nàng hướng về phía lương đình, nửa người đều ẩn ở phía sau cây hoa chỉ lộ ra một góc áo màu đỏ sen cùng làn váy trắng như tuyết.

Mái tóc đen nhánh của nàng bị các tỷ tỷ cắm một đóa hoa phù dung làm tăng thêm vài phần thẹn thùng.

Một tay nàng nắm cành hoa đưa gần đến chóp mũi, mi mắt dài rũ xuống tạo thành dáng đứng ngắm hoa đúng chuẩn.
Tống Trì thầm nghĩ muốn cho nàng nhìn hắn thì chắc chắn nàng sẽ không dám hoặc không thèm nhìn đi.
Sau khi xác định được bố cục thì Tống Trì bắt đầu vẽ tranh.
Thẩm Minh Y khó nén lòng ghen tị nhìn Ngu Ninh Sơ đang đứng dưới hoa.

Dù nàng coi thường phụ thân Ngu Ninh Sơ có xuất thân thấp hèn hay chê mẫu thân không có liêm sỉ thì vẫn cũng phải công nhận một điều là dung mạo Nhu Ninh Sơ rất đẹp.

Chính vì vậy nàng càng sợ Tống Trì bị sắc đẹp của Ngu Ninh Sơ mê hoặc.
Cho nên nàng muốn tìm manh mối trên bức tranh của Tống Trì, nàng cảm thấy nếu Tống Trì thích Ngu Ninh Sơ thì nhất định sẽ dụng tâm hơn khi vẽ Ngu Ninh Sơ so với các nàng.
Đầu tiên Tống Trì vẽ kỹ khuôn mặt Ngu Ninh Sơ đẹp như một đóa hoa kiều diễm.
Đột nhiên, Tống Trì hơi cúi đầu như đang chịu đựng rồi kiềm nén không được mà hắt hơi một cái, kết quả làm cho đầu bút xẹt ngang một đường.

Tống Trì nhíu mày vươn tay ra giống như muốn thu hồi giấy để vẽ lại một lần nữa nhưng hắn lại nhìn về phía xa một chút rồi buông tha cho việc vẽ lại.

Hắn chỉ có thể cố gắng nghiêng người về phía trước cẩn thận từng li từng tí để cố gắng sửa lại chỗ sai.
Thẩm Minh Y nhìn thấy, khóe miệng đã cong lên.
Tống Tương thì lại không quá cao hứng, chỉ hy vọng ca ca vẽ lại cho Ngu Ninh Sơ một bức tranh khác.
Tống Trì một bên động bút phác họa những nơi khác một bên thấp giọng nói: “Để A Vu xem trước, nếu muội ấy không thích thì huynh sẽ vẽ lại sau.


Ngu Ninh Sơ không nghe được bọn họ nói chuyện với nhau mà chỉ cảm thấy đã trôi qua thật lâu, tay nàng nắm cành hoa đều nhịn không được muốn run lên.
Rốt cục cũng nghe được tiếng Tống Trì vang lên từ trong lương đình:” Được rồi.”
Ngu Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên có người vẽ tranh cho nàng nên không tránh khỏi có vài phần chờ mong.

Nàng đi vào lương đình, dưới ánh mắt muốn nói lại thôi của biểu tỷ nhìn về phía giá vẽ.

Mới nhìn thoáng qua thì thấy cả người và hoa đều đẹp nhưng nhìn kỹ liền phát hiện Tống Trì đem lông mày của nàng vẽ thành hai đường thẳng thô kệch, không thể nói là quá xấu nhưng cũng tuyệt đối không dễ nhìn.
Vốn khuôn mặt của nàng đã bị hoa chặn một phần nên lông mày thô kệch làm khuôn mặt nàng có đẹp đến đâu cũng nhìn không ra được.
“Xin lỗi muội.

Lúc vẽ đến lông mày tay huynh bị run nên nó có chút tì vết.

Nếu A Vu không thích thì huynh vẽ lại bức khác cho muội.” Tống Trì áy náy nói.
Ngu Ninh Sơ cười lắc đầu rồi nhìn bức tranh nói: “Đẹp lắm, muội rất thích.

Cảm ơn Trì biểu ca.”
Tống Trì lẳng lặng nhìn cô.
Ngu Ninh Sơ rũ mi mắt lảng tránh, cố gắng duy trì nụ cười không phải xuất phát từ tận đáy lòng.
Nàng vốn không quá để ý bức tranh này, vẽ không đẹp cũng không sao.

Nhưng Tống Trì vẽ các biểu tỷ đều đẹp như vậy, đến lượt nàng thì lại vẽ xấu hoắc, uổng công nàng vất vả tạo dáng lâu ơi là lâu.

Làm sao mà nàng vui cho nổi chứ?
Thẩm Minh Y đối với kết quả như vậy vô cùng hài lòng nói:” Được rồi, Trì biểu ca mau trở về nghỉ ngơi một chút đi, bọn muội đi trước.”
Các cô gái nắm tay nhau ra khỏi lương đình.
Lúc này nhiều người nên Thẩm Minh Lam cố gắng nhẫn nhịn không nói nhưng chờ đến khi hai tỷ muội đi về tây viện, Thẩm Minh Lam  vội vàng giải thích: “A Vu muội đừng hiểu lầm, không phải Trì biểu ca cố tình vẽ muội xấu đâu mà lúc huynh ấy đang vẽ muội thì bị hắt hơi.

Có thể do lúc luyện võ bị ra nhiều mồ hôi rồi đi tắm liền nên bị cảm lạnh đấy.


Ngu Ninh Sơ không giả vờ hào phóng trước mặt biểu tỷ, chỉ nhìn bức tranh trong tay thấp giọng nói: “Muội không tức giận với biểu ca mà chỉ cảm thấy có chút thất vọng mà thôi.


Kỳ thật nàng cũng có chút tức giận nhưng nàng có tư cách gì tức giận với một người của hoàng tộc chứ?
“Thôi quên đi, để chiều về tỷ nói phụ thân vẽ lại cho chúng ta một bức, không phiền Trì biểu ca nữa, tài vẽ tranh của huynh ấy cũng là học từ phụ thân tỷ đấy.” Thẩm Minh Lam an ủi muội muội nói.
Ngu Ninh Sơ gật đầu.

Hôm nay hưu mộc nên Thẩm Tam gia ở nhà.

Lúc đang dùng cơm có nghe nói đến việc này nên nói chất nữ mang bức tranh lại cho ông xem một chút.
Anh nhận xét về bức tranh của Thẩm Minh Lam: “Ừm, kỹ thuật vẽ của Tử Uyên lại tiến bộ.


Đợi mở bức ngu Ninh Sơ này ra, Thẩm Tam gia lập tức nhíu mày: “Đã vẽ thành như vậy, Tử Uyên còn không biết xấu hổ mà mang ra tặng người ta? ”
Nói xong, Thẩm Tam gia liền không khách khí xé bức tranh.
Tam phu nhân trừng mắt nói: “Thu lại là được rồi cần gì ông phải xé chứ? Người ta tốt xấu gì cũng là một vị hoàng thân quốc thích đấy.”
Thẩm Tam gia nói: “Hoàng thân thì như thế nào, hắn theo ta học vẽ.

Ta là sư phụ không thể chấp nhận học trò của ta vẽ ra loại tác phẩm này được.


Dù sao bức tranh đã bị hủy nên Tam phu nhân dứt khoát mặc kệ.
Trên mặt Ngu Ninh nhu thuận nhưng trong lòng lạo cực kỳ hả hê.

Phải biết rằng lúc nàng vừa mới nhìn thấy bức tranh đã muốn xé nó ngay lập tức nhưng vì còn e ngại nên chỉ có thể nhịn.

Hiện tại tốt lắm, cữu cữu thay nàng xé dù có truyền ra ngoài cũng không có ai nói gì nàng được.
Ăn cơm trưa xong, Thẩm Tam gia tìm được một mơi phong cảnh đẹp ở Tây viện, lớn tiếp vẽ một bức cho nữ nhi, một bức cho chất nữ, rồi lại vẽ một bức tranh chung cả hai tỷ muội.
Ngu Ninh Sơ cuối cùng cũng có được một bức chân dung của mình, nên vô vùng yêu thích.

Sau khi mang qua cho Tam phu nhân xem qua rồi nàng cho người đem bức họa treo ở thư phòng Bích Ngô Đường.
.
Đảo mắt đến ngày hai mươi tháng chín, Phủ Quốc cữu là Hàn gia tổ chức tiệc gả trưởng nữ nên Bình Tây Hầu phủ và Tam phòng đều phải tham gia.
Trước khi đi, Tam phu nhân có hỏi Ngu Ninh Sơ xem nàng có muốn đi hay không.

Nếu là họ hàng gia đình của bà thì bà sẽ trực tiếp dẫn chất nữ đi mà không cần hỏi nhiều.

Nhưng Phủ Quốc Cữu mắt cao hơn đầu, bà chỉ sợ chất nữ đi rồi sẽ coi thường.
Tam phu nhân trước tiên hỏi Ngu Ninh Sơ có muốn đi hay không.
Ngu Ninh Sơ lặng lẽ nói với cữu mẫu: “Lúc chúng con đi Hương Sơn gặp qua Nhị điện hạ, Hàn công tử.

Cháu cảm thấy Hàn công tử không phải là người dễ ở chung.


Tam phu nhân nghe vậy liền hiểu, cười nói: “Vậy cháu liền ở nhà đi nếu Thái phu nhân các nàng nếu hỏi thì ta sẽ nói nguyệt sự của con đến nên không đi cùng.


Sau khi ăn điểm tâm được một lúc thì người Hầu phủ bắt đầu xuất phát.
Ngu Ninh Sơ đã quen mỗi ngày đều chạy hai vòng quanh hoa viên nên hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nàng mới kiên trì rèn luyện một tháng đã cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lúc mới đến kinh thành, nàng từ tam phòng đi đến Vinh An Đường của Thái phu nhân đều cảm thấy mệt mỏi còn bây giờ chạy hết một vòng hoa viên cũng không cần phải dừng lại nghĩ ngơi.
Toàn bộ hoa viên, Ngu Ninh Sơ thích nhất là chỗ xích đu ở vườn Mẫu Đơn.
Ngu gia ở Dương Châu không có xích đu.

Lúc Ngu Ninh đến kinh thành mới biết chơi xích đu vui vẻ thoải mái thế nào, nhưng biểu tỷ cùng Tống Tương đều đã chơi chán nên thường không thích đến bên này.

Hôm nay chỉ có một mình nàng vậy là Ngu Ninh Sơ có thể làm chủ muốn chơi bao lâu liền chơi bấy lâu.
“Em cũng đi chơi đi.” Ngu Ninh Sơ chiếm một cái xích đi rồi bảo Vi Vũ đi chơi cái còn lại.
Hạnh Hoa không quen thuộc quy củ của Hầu phủ bằng Vi Vũ nên mỗi lần ra khỏi Bích Ngô Đường Ngu Ninh Sơ đều mang theo Vi Vũ.
“Cô nương cứ chơi đi, em ngồi ở chỗ này thêu thùa chút là được ạ.” Vi Vũ có chuẩn bị mà đến, nàng cầm theo giỏ châm tuyến đi đến ngồi vào dưới tàng cây.
Trời mùa thu ánh nắng nhẹ nhàng nhưng gió thổi qua hơi lạnh lạnh cho thấy mua đông đang đến gần.
Ngu Ninh Sơ nhắm mắt lại khó có lúc không cần suy nghĩ gì mà lắc lư xích đu.
“Ai da, em mang thiếu một loại chỉ rồi.

Cô nương ngồi chơi em chạy về lấy rồi quay lại liền nhé.” Vi Vũ phải thêu khăn cho chủ tử nên không thể qua loa cho xong được.
Ngu Ninh Sơ đang buồn ngủ sắp thiếp đi, nghe Vi Vũ nói liền hàm hồ đám một tiếng rồi khẽ nhấc mắt lên nhìn Vi Vũ rời đi.
Không biết qua bao lâu lại có tiếng bước chân đến gần.
Ngu Ninh Sơ mở mắt ra nhìn thấy Tống Trì đã đi tới đối diện chỉ cách nàng mười mấy bước chân.
Cơn buồn ngủ tan biến ngay lập tức, chân Ngu Ninh Sơ đặt xuống đất dừng xích đu lại nhíu mày nói:”Biểu ca không đi Phủ Quốc Cữu ăn tiệc sao? ”
Tống Trì cười nhạt nói: “Ta và nhà họ Hàn đâu có thân thiết, vì sao phải đi chứ? ”
Ngu Ninh Sơ nói: “Nhưng Tương biểu tỷ cũng đã đi rồi.

” Cho nên nàng mới hiểu lầm là hôm nay sẽ không gặp bất cứ ai trong hoa viên.
Tống Trì đi tới bên cạnh giá xích đu bên kia đưa tay lắc lắc dây thừng, đôi mắt phượng dài hẹp nhìn chằm chằm Ngu Ninh Sơ nói: “A Tương thích náo nhiệt nên mới đi, để biểu muội chê cười rồi.



Ngu Ninh Sơ mím môi cố ý hỏi: “Vậy biểu ca đến đây là cũng muốn chơi xích đu sao? ”
Tống Trì cười: “Không.

Ta chỉ tùy tiện đi dạo một chút, vừa vặn thấy biểu muội ở đây nên đến chào hỏi thôi.


Ngu Ninh Sơ không cho rằng hai người có giao tình gì mà phải chào hỏi, nàng cảm thấy biểu ca biểu muội không thân thiết nên hạn chế tiếp xúc để tránh hiềm nghi mới đúng.
Tống Trì này lúc tặng tranh cho các nàng đều biết cách làm sao để tránh hiềm nghi nhưng vì sao lúc này lại không biết nhỉ?
Cẩn thận nghĩ lại nàng cảm thấy Tống Trì ở trước mặt Thẩm Minh Y và các biểu tỷ đều rất tuân thủ lễ nhưng chỉ duy đối với nàng lại có chút không nghiêm túc.
Này là thấy sắc nảy lòng tham hay là coi thường xuất thân của nàng?
Suy đoán nào cũng làm cho Ngu Ninh cảm thấy phiền não.
“Biểu ca cứ tiếp tục đi dạo đi, muội chơi đủ rồi nên đi trước đây.” Ngu Ninh Sơ bước xuống xích đu, đi lại chỗ tàng cây thu thập giỏ châm tuyến đặt ở bên này.
Lúc này giọng của Tống Trì từ phía sau truyền đến: “Ta nghe nói biểu muội đã xé bức tranh ta tặng muội?”
Ngu Ninh Sơ cúi đầu nói: “Không phải muội xé.

Cữu cữu cho rằng bức tranh kia làm giảm trình độ của biểu ca nên không cho giữ lại mà xé đi rồi.


Tống Trì: “Nói đi nói lại cũng là do ngày đó ta lỡ tay, không thể họa ra dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của biểu muội.


Ngu Ninh Sơ cau mày cảm thấy bốn chữ “hoa nhường nguyệt thẹn” từ trong miệng Tống Trì nói ra rõ ràng là trêu đùa nàng.
Nàng không thèm để ý tới hắn nữa mà ôm giỏ châm tuyến rời đi.
Lúc nghe Tống Trì nói: “Đúng rồi, nghe nói biểu muội bị thất lạc một cái hà bao trong hoa viên, không biết muội đã tìm được chưa?”
Ngu Ninh Sơ dừng bước, đưa lưng về phía hắn hỏi: “Hà bao gì? ”
Tống Trì nói: “Hôm trước ta có nghe Tứ biểu đệ nói, ngày đệ ấy chạy bộ buổi sáng cùng hai muội thì muội bị mất hà bao.

Sau đó, Tứ biểu đệ đã đi tìm rất lâu, thậm chí ngay cả điểm tâm cũng không ăn để đi tìm mà cuối cùng vẫn không tìm thấy.


Ngu Ninh Sơ sớm đã quên mất việc này, bây giờ nghe thế mới biết ngày đó Thẩm Khoát còn ở lại thật lâu để tìm hà bao cho nàng.
“Ta thường đến hoa viên vẽ tranh, cũng ngẫu nhiên nhặt được một cái hà bao.

Biểu muội nhìn một chút xem có phải là của muội không?”
Nghe vậy, Ngu Ninh Sơ hơi nghiêng đầu thấy Tống Trì lấy từ trong túi áo ra một cái hà bao thêu bạch liên màu xanh nhạt, nàng lập tức phủ nhận nói: “Cái này muội chưa từng thấy qua, chắc hẳn là của người khác.


Tống Trì lại nói: “Nhưng ta thấy bên trong có đồ của biểu muội đó.


Ngu Ninh Sơ nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Tống Trì liền ném hà bao lại phía nàng.
Hắn ném rất chuẩn, hà bao nhẹ nhàng rơi vào trong giỏ kim tuyến Ngu Ninh Sơ đang ôm.
Ngu Ninh Sơ cảm thấy vô cùng hoang mang, nàng buông cái giỏ kim trong tay xuống cầm mở hà bao kia ra, bên trong quả thật có bức tranh cuộn nho nhỏ.
Ngu Ninh Sơ mơ hồ đoán được cái gì, lại không thể tin được.
Nàng mở cuộn tranh nhỏ ra, giấy vẽ chỉ to bằng bàn tay, phía trên rõ ràng khắc họa một mỹ nhân đang ngắm hoa, mỹ nhân kia có quần áo và trang sức cùng ngày đó nàng mặc giống nhau như đúc mà khuôn mặt…
Ngu Ninh lần đầu đỏ mặt tức giận trừng mắt nhìn Tống Trì.
Tống Trì lại thu liễm ý cười ngả ngớn lúc trước mà nghiêm mặt nói: “Bức họa kia làm xấu mặt biểu muội, ta cố ý vẽ lại một bức khác coi như bồi thường.


Ngu Ninh Sơ nếu thật sự nhận lễ vật này, một khi truyền ra ngoài nàng có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch !
“Không cần.

Trì công tử thỉnh tự trọng.”
Cái gì mà thần tiên công tử, cái gì mà có tâm hướng Phật, cái gì là gương mẫu cho người cùng thế hệ, tất cả đều là dối trá.

Tống Trì người này chính là một đăng đồ tử đạo mạo.

Từ Thẩm Minh Y đến biểu tỷ thậm chí là muội muội ruột của Tống Trì đều đã bị diện mạo tốt của hắn lừa gạt rồi!
Trước mặt Tống Trì, Ngu Ninh Sơ xé nát bức tranh nhỏ kia, bỏ giấy vụn vào túi tiền của mình rồi đem hà bao kia ném trở lại dưới chân Tống Trì, tức giận rời đi.
Bên cạnh xích đu, Tống Trì nhặt hà bao trên mặt đất lên, nhìn tiểu biểu muội tức giận rời đi, trong mắt tràn đầy ý cười.
Lời của Kaoeva:
Nam chính nào tôi chọn cũng rất là nhăn nhở, ra vẻ, giỏi diễn kịch nữa
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.