Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 30: 30: Muội Muốn Gả Cho Một Văn Nhân




Tống Trì là chất tử khác chi của Chính Đức Đế.

Nhị hoàng tử lại là một trong hai nhi tử duy nhất của Chính Đức Đế nên đãi ngộ mà hai người nhận được hoàn toàn bất đồng.

Huống chi Nhị hoàng tử còn có một vị mẫu thân là Hoàng Hậu đứng đầu hậu cung.

Cho dù Chính Đức Đế chỉ lo tham hoan hưởng lạc mà chậm trễ Nhị hoàng tử nhưng vẫn có Hoàng Hậu thay hắn tỉ mỉ lựa chọn con dâu.
Từ mấy năm trước, Chính Đức Đế đã chọn một tòa nhà dưới sự đồng thuận của Hoàng Hậu, lệnh cho Công Bộ dựa theo quy chế của Vương phủ mở rộng cải tạo.

Quan viên trong triều đều ngầm hiểu đó là phủ đệ chuẩn bị cho Nhị hoàng tử, nên Công Bộ, Hộ Bộ đều hết sức phối hợp.

Muốn bạc có bạc, muốn thợ thủ công thì có thợ thủ công lành nghề nên mấy năm trôi qua Vương phủ đã được xây dựng vô cùng tráng lệ chỉ đang chờ chủ nhân vào ở nữa thôi.
Sau khi Bình Tây Hầu phu nhân báo tin đồng ý hôn sự cho Hoàng Hậu thì cuối tháng mười, Chính Đức Đế hạ chỉ phong Nhị hoàng tử làm An Vương, đồng thời tứ hôn đích nữ Bình Tây Hầu là Thẩm Minh Y làm Vương Phi, tháng tư năm sau sẽ tổ chức đại hôn.
Sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban ra, Tống Tương đến tìm Ngu Ninh Sơ, Thẩm Minh Lam cùng đi chúc mừng Thẩm Minh Y.
Thẩm Minh Lam: “Bây giờ chúng ta đi qua chỉ sợ tỷ ấy sẽ không vui.

Tỷ ấy lại nghĩ chúng ta đến để chê cười tỷ ấy đấy.


Thẩm Minh Y si mê Tống Trì là điều mà tỷ muội các nàng ai cũng biết.
Ngu Ninh Sơ lại nghĩ đến lần thổ lộ tình cảm của Thẩm Minh Y với Tống Trì.
Tống Tương thở dài nói: “Biết là vậy nhưng mọi người ở chung nhiều năm như vậy, bây giờ tỷ ấy được tứ hôn mà chúng ta lại không tỏ vẻ gì thì lại không hay cho lắm.

Hơn nữa, nếu Minh Y biểu tỷ đã đáp ứng hôn sự này chứng tỏ tỷ ấy đã quyết tâm quên ca ca muội để toàn tâm toàn ý chuẩn bị làm Vương Phi rồi.


Suy nghĩ của Tống Tương rất đơn giản.

Ca ca của nàng chỉ một lòng hướng Phật còn Thẩm Minh Y vẫn luôn đơn phương tương tư mà chưa một lần được ca ca đáp lại thì tình cảm có thể sâu nặng được đến đâu.

Bây giờ vị trí Vương Phi tôn quý đang đợi nàng thì có lẽ Thẩm Minh Y cao hứng còn không kịp làm sao rảnh để nhớ đến ca ca nàng được chứ.
Thẩm Minh Lam làm chủ nói: “Được rồi.

Tất cả chúng ta cùng đi.

Nếu tỷ ấy không cảm kích thì cũng coi như chúng ta đã tận tình tận nghĩa.


Ba cô nương cùng nhau đi đến đại phòng.
Nơi này của Thẩm Minh Y vô cùng náo nhiệt.

Trong cung có phái tới nữ quan của Thượng Y phường thay Thẩm Minh Y đo kích thước để quay về may hỷ phục cho Vương Phi.
Thẩm Minh Y cố gắng nở nụ cười nhưng đáy lòng vẫn nghẹn một cỗ oán khí.
Lúc Tống Trì mới đến Hầu phủ nàng mới có bảy tuổi.

Lúc ấy, nàng cảm thấy vị biểu ca này bộ dạng thật đẹp.

Mấy năm kế tiếp, Tống Trì dần dần từ một tiểu thiếu niên thành một mỹ nam tử tuấn mỹ vô song.

Phóng tầm mắt cả kinh thành cũng không có ai sánh bằng hắn, kể cả ca ca ruột của nàng.

Thẩm Minh Y càng ngày càng si mê hắn.
Từ khi nàng biết đến chuyện tình cảm, chưa bao giờ nàng nghĩ đến việc gả cho người khác ngoài Tống Trì.
Thế nhưng Tống Trì hết lần này đến lần khác cự tuyệt nàng.
Thẩm Minh Y rũ mắt nhìn dưới chân, mượn chuyện này che dấu oán hận cùng không cam lòng của nàng.

“Phu nhân, cô nương.

Nhị tiểu thư các nàng lại đây.”
Nha hoàn tiến vào bẩm báo.
Thẩm Minh Y vừa nghe thấy liền cố kiềm lại sự khó chịu, mặt nàng lộ ra vẻ kiêu ngạo và hạnh phúc của người sắp làm Vương Phi.
Ba cô nương lần lượt đi vào, ánh mắt Thẩm Minh Y từ trên mặt Thẩm Minh Lam, Tống Tương đảo qua rồi rơi xuống trên người Ngu Ninh Sơ.
Tính ra, Ngu Ninh Sơ vào kinh đã hai tháng rưỡi.

Rõ ràng nàng đến đây ăn nhờ ở đậu nhưng thân thể lại đầy đặn hơn, vóc dáng cao hơn một chút, khuôn mặt trắng nõn được nuôi đến trắng trẻo hồng hào.

Hiện tại đang là mùa đông nên nàng mặc quần áo dày che đi dáng người, cả người chỉ lộ ra đôi mắt câu người, tựa như đóa hoa sen tẻ nhạt biến thành đóa hoa hồng sắc diễm lệ.
Thẩm Minh Y rất hâm mộ gương mặt này nhưng cũng ghen tị với gương mặt này.

Nàng hận ông trời không thiên vị nàng thêm một chút, tại sao không đem dung mạo này cho nàng chứ.

Nếu thân phận tôn quý kết hợp với nhan sắc bậc này thì Tống Trì còn có thể không thích nàng sao?
Các tiểu cô nương đi vào hành lễ với Hàn thị trước.
Hôn sự của nữ nhi thuận lợi nên tâm tình Hàn thị rất tốt, ngay cả đối với Ngu Ninh Sơ cũng rất nhẹ nhàng.
Chờ nữ quan Thượng Y phường đo kích thước xong, Hàn thị đi theo các nàng để cho các tiểu cô nương nói chuyện.
“Chúc mừng tỷ tỷ kết được lương duyên tốt.

Sang năm tỷ tỷ đã là Vương Phi rồi, sau này gặp mặt, bọn muội còn phải hành đại lễ với tỷ đấy.” Thẩm Minh Lam chọn những lời hay để nói với Thẩm Minh Y.
Thẩm Minh Y quả thật thích nghe.

Tuy rằng Nhị hoàng tử xấu thì xấu nhưng hắn mang đến cho nàng địa vị tôn quý mà cả đời các muội muội của nàng không bao giờ có được.
Thẩm Minh Y ngồi lên ghế chủ vị, lời nói và cử chỉ đã có vài phần cao quý của Vương Phi.

Nàng nói: “Chúng ta đều là tỷ muội chung nhà.

Cho dù tỷ gả cho người thì các muội cũng không cần quá câu nệ.”
“Tính ra thì thời gian đại hôn của Minh Y biểu tỷ còn sớm hơn một tháng so với Đại biểu ca nữa.

Sắp tới phải xa tỷ rồi, muội thật không nỡ xa tỷ đâu.” Tống Tương cảm khái nói, “Về sau chúng ta đánh bài cũng không đủ tay nữa.


Thẩm Minh Y cười nói: “Các muội có thể đi Vương phủ tìm tỷ mà.

Vương phủ lớn như vậy, Vương gia lại bận rộn làm việc, chỉ có một mình tỷ ở nhà cũng rất buồn.


Tống Tương nghĩ đến tính háo sắc của Nhị hoàng tử trong lòng liền kháng cự đi An vương phủ.
“Các muội cũng không cần luyến tiếc tỷ.

Sang năm mới, hôn sự của Minh Lam chắc cũng sẽ được định ra.

A Tương thân phận tôn quý, người tới của cầu hôn nối liền không dứt, chậm nhất năm sau cũng sẽ gả đi.

Chỉ có A Vu có thể sẽ trễ hơn một chút.”
Thẩm Minh Y có thâm ý khác nói.
Trong bốn người các nàng, chỉ có Ngu Ninh Sơ có thân phận thấp nhất.

Cho dù nàng có bộ dạng xinh đẹp thì trong giới huân quý của kinh thành nhà ai cưới thê tử chỉ nhìn vào nhan sắc chứ.

Hơn nữa, tiếng xấu của mẫu thân Ngu Ninh Sơ đã sớm vang xa cả kinh thành.

Chỉ sợ cuối cùng nàng cũng sẽ giống như mẫu thân nàng, chỉ có thể gả cho tiến sĩ nhà hàn môn.

Ngu Ninh Sơ chỉ cười nhạt, coi như không nghe rõ ý nói của Thẩm Minh Y.
Thẩm Minh Lam mất hứng, đứng dậy nói: “Tỷ tỷ bên này bận rộn, bọn muội cũng không quấy rầy tỷ nữa.

Ngày khác tỷ rảnh rỗi bọn muội lại đến.


Thẩm Minh Y cũng không giữ các nàng lại.

Bởi vì nàng biết Thẩm Minh Lam cùng Tống Tương đều thân cận với Ngu Ninh Sơ hơn nàng.

Hiện tại, nàng nhìn ai cũng không thấy vừa mắt.
Sau khi các cô nương rời đi, Hàn Thị quay lại ngồi bên trò chuyện với nữ nhi.
Thẩm Minh Y đuổi nha hoàn rời đi rồi đến ngồi bên mẫu thân, ra vẻ tò mò hỏi:” Mẫu thân.

A Vu đẹp hơn hay Nhị cô mẫu không biết xấu hổ kia của con đẹp hơn?”
Hàn thị kinh ngạc nhìn về phía nữ nhi: “Sao đột nhiên con lại hỏi tới chuyện này? ”
Thẩm Minh Y hừ hừ: “Con chỉ tò mò chút thôi.

Mẫu thân, người nói cho con nghe đi.


Hàn thị nhớ lại một lát, nói: “Cả hai người đều rất đẹp.

Chỉ là một người kiêu ngạo quá mức làm nam nhân không dám thân cận còn một người quá mức nhu nhược.” Ngay cả tiến sĩ xuất thân hàn môn hay tham tướng ở Dương Châu mà nàng cũng dám ngấp nghé, tính kế.
Thẩm Minh Y: “Vậy rốt cuộc là ai đẹp hơn?”
Hàn thị bất đắc dĩ nói: “Mỗi người một vẻ.

Tùy vào ý thích của mỗi người, có người thì thích người diễm lệ, có người lại thích người nhu mì.


Thẩm Minh Y lặng lẽ nói: “Nói như vậy thì Tấn vương gia không thích diễm lệ cho nên mới không trúng bẫy của Nhị cô mẫu? ”
Nhị cô mẫu từng lén lút câu dẫn Tấn vương gia.

Nếu Tấn vương gia có tâm tự nhiên sẽ phối hợp che lấp mà không phải lôi kéo để bị người ta nhìn thấy.
Hàn thị không muốn cùng nữ nhi nói nhiều đến chuyện này nên chỉ gật gật đầu.
Thẩm Minh Y bỗng nhiên hài lòng.
Xem ra cho dù người có đẹp đến đâu cũng chưa chắc được tất cả nam nhân thích.

Tấn vương gia chướng mắt mẫu thân Ngu Ninh Sơ, có lẽ Tống Trì cũng chướng mắt Ngu Ninh Sơ.

Dù sao, bản thân Tống Trì cũng là rồng trong loài người, sao có thể dễ dàng bị mỹ sắc mê hoặc như nam nhân bình thường?
Chỉ có cóc ghẻ mới muốn ăn thịt thiên nga còn rồng thì chỉ có phượng hoàng mới xứng đôi.
Nàng sẽ chờ xem Tống Trì sẽ đi đâu tìm Phượng Hoàng.
Cho dù hắn thật sự tìm được thì nàng cũng sẽ biến đối phương thành một con gà trọc khiến Tống Trì hối hận vì sự lựa chọn ngày đó của hắn.
.
Tống Tương muốn đi Đông viện nên Thẩm Minh Lam cùng Ngu Ninh Sơ sóng vai trở về.
Thẩm Minh Lam nói: “Tỷ ấy vẫn luôn tự hào về xuất thân của mình nên A Vu không cần để ý tới lời tỷ ấy nói nhé.


Ngu Ninh Sơ cười nói: “Tâm ý của biểu tỷ muội đều biết.

Muội cũng không để ý đến mấy cái này đâu.


Ngược lại là tỷ đó, không biết cữu mẫu sẽ chọn tỷ phu cho tỷ như thế nào đây.


Thẩm Minh Lam hừ nói: “Chỉ riêng bọn họ nói thì không tính, còn phải xem tỷ có đồng ý không mới được.

Người quá đen, quá xấu thì không cần.

Người quá mức văn nhược cũng không được.

Ít nhất phải giống như Đại bá phụ, vừa tuấn tú vừa giỏi công phu vậy mới được.”
Nàng ấy rất thích võ tướng.
Ngu Ninh Sơ thiếu chút nữa phải gả cho một lão tham tướng tàn bạo.

Cho dù đã thoát ly nguy hiểm nhưng nàng vẫn còn hơi sợ hãi đối với võ tướng nên tiếp lời nàng nói: “Muội thì lại muốn gả cho một văn nhân”
Lời còn chưa dứt, Tống Trì cùng Thẩm Dật sóng vai từ ngã tư bên cạnh đi tới.
Ngu Ninh Sơ lập tức ngậm miệng, nàng không biết có hai người kia có nghe thấy không làm nàng ngại ngùng đến đỏ cả mặt.
Quả thật là Thẩm Dật đã nghe thấy.

Hắn vốn định trêu chọc các muội muội một hai câu nhưng thấy biểu muội xấu hổ đỏ mặt liền quan tâm nói: “Chúng ta vừa mới học xong buổi sáng, hai người các muội đi chơi đâu đấy? ”
Vị trí hiện tại của bọn họ là con đường dẫn tới Tây viện.
Thẩm Minh Lam nói: “Trong cung tứ hôn nên bọn muội mới đến chúc mừng tỷ tỷ trở về.


Thẩm Dật: “Ừ.

Vậy cùng nhau trở về đi.


Thẩm Minh Lam nhìn Tống Trì.
Tống Trì cười giải thích: “Lúc trước huynh có mượn Tam gia quyển sách.

Bây giờ huynh đến trả sách sẵn tiện mượn lại cuốn khác để đọc.


Thẩm Minh Lam nói: “Loại chuyện nhỏ này, Trì biểu ca chỉ cần an bài A Mặc chạy đi làm là được, cần gì huynh phải tự mình đi chứ.


Tống Trì: “Trả sách thì dễ nhưng huynh muốn mượn thêm sách nữa thì sao có thể kêu người khác đi được.


Nhìn bộ dáng quân tử nho nhã lễ độ của hắn, nếu Ngu Ninh Sơ chưa từng bị hắn đùa giỡn qua thì sẽ nhịn không được khen hắn một câu quân tử như ngọc.
Nàng hơi nghiêng đầu không muốn nhìn bộ dáng dối trá của hắn.
Tống Trì liếc về phía đỉnh đầu nàng.

Hôm nay, nàng cài một cái trâm hoa màu hồng nhạt, không còn thấy cái trâm hồ điệp kia đâu nữa.
Có lẽ, sau này nàng cũng sẽ không đeo nó nữa cũng nên.
Bốn người cùng đi về phía tây viện.
Đến Tây viện, chỉ thấy một mình Tam phu nhân ngồi ở trong sảnh đường.

Trước mặt bà có một quản sự giống như đang thưa chuyện.
Ngu Ninh Sơ không có suy nghĩ nhiều, chuẩn bị cùng biểu tỷ đi Thanh Huy Đường ngồi một chút chờ quản sự đi rồi lại tới.
Hai nàng chưa kịp đi đã thấy Tam phu nhân cười vẫy vẫy tay với bọn họ.
Quản sự kia cũng quay đầu lại, không ngờ lại là Lý quản sự chuyên quản lý đồ hồi môn của mẫu thân Ngu Ninh Sơ!
Lúc trước Ngu Ninh Sơ theo cữu mẫu đến kinh thành.

Lý quản sự vẫn ở lại Dương Châu xử lý sản nghiệp mẫu thân nàng mua ở Dương Châu.

Thoáng cái đã hơn hai tháng trôi qua, Lý quản sự nhất định là đã xử lý xong hết thảy rồi mới trở về.
Vì thế Ngu Ninh Sơ, Thẩm Minh Lam đều đi sảnh đường.

Thẩm Dật mang theo Tống Trì đến thư phòng của phụ thân lấy sách.
“Lý thúc, ngài trở về kinh thành lúc nào vậy?”
Vừa vào sảnh đường, Ngu Ninh Sơ cao hứng nói.
Lúc nàng đi tới, Lý quản sự đã đánh giá cô nương nhà mình.


Thấy khí sắc cô nương hồng nhuận, thần sắc nhìn cũng sáng sủa hơn lúc ở Dương Châu rất nhiều.

Lý quản sự rất vui mừng, khom lưng đáp: “Tối hôm qua lão nô đi theo thuyền buôn vào kinh, sau khi đến nơi còn phải chỉnh đốn lại hồ sơ sổ sách.

Sáng nay không muốn đến sớm quấy rầy cô nương nên bây giờ mới đến thỉnh an cô nương được.”
Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra một cái hộp bọc kín, từ đó lấy ra tráp đưa cho Ngu Ninh Sơ và nói: “Sản nghiệp mà Phu nhân mua ở Dương Châu đều đã bán đi.

Ruộng thượng đẳng thì bán sáu lượng một mẫu, hai cửa hàng đều bán với giá bốn trăm hai mươi lượng, năm căn nhà thì bán tổng cộng được một ngàn năm trăm lượng.

Tất cả đều được đổi thành ngân phiếu, sổ sách cũng ở bên trong, mời cô nương kiểm tra.


Ngu Ninh Sơ nhìn về phía cữu mẫu.
Tam phu nhân gật gật đầu.
Ngu Ninh Sơ liền ngồi xuống ghế bắt đầu xem sổ sách.

Thẩm Minh Lam cười cười cũng đến giúp nàng đếm ngân phiếu.

Tổng cộng nàng thu được ba ngàn một trăm lượng.
Thật không nhìn ra A Vu cũng là người có tiền như vậy a! Thẩm Minh Lam tuy rằng cũng là người có của ăn của để nhưng cũng chưa từng thấy qua nhiều ngân phiếu như vậy.
Ngu Ninh Sơ ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại chua xót.

Nàng thà rằng đem hết số tiền này để đổi lại mẫu thân được bình an trường thọ còn hơn.
Tam phu nhân bảo nha hoàn thưởng cho Lý quản sự một đại hồng bao rồi cho hắn về nhà nghỉ ngơi hai ngày trước sau đó lại đến Hầu phủ nghe sai sử.
Lý quản sự cảm tạ xong thì cáo từ.
Tam phu nhân lại nói với chất nữ: “Bạc lúc trước lấy từ chỗ phụ thân cháu đặt ở tiền trang thì giữ lại dùng lúc khẩn cấp.

Còn số bạc này cháu kêu Lý quản sự mua lại một số sản nghiệp, ruộng tốt ở ngoại ô kinh thành, lấy tiền sinh tiền mới là con đường lâu dài.

Gần đây thời tiết trong xanh, cháu có thể đi theo Lý quản sự ra ngoài xem.

Tiêu tiền như thế nào thì cháu tự có chủ ý, miễn đừng để bị người ta lừa gạt là được.


Ngu Ninh Sơ đáp: “Dạ, cháu đã biết.

Cháu sẽ chuẩn bị hai ngày sau xuất phát.


Thẩm Minh Lam nắm tay nàng nói: “Tỷ cũng muốn đi.

Nếu muội không biết tiêu tiền như thế nào thì tỷ giúp muội tiêu.

Haha.


Ngu Ninh Sơ liền nở nụ cười.
Tam phu nhân làm sao yên tâm hai cô nương một mình ra ngoài.

Ngoại trừ Lý quản sự, Ôn ma ma đi theo, bà còn an bài nhi tử Thẩm Dật cưỡi ngựa đi cùng.

Xem như để ba huynh đệ bọn họ tự mình tìm hiểu tình hình mua bán ruộng đất cũng là việc tốt.
Tống Tương mặc dù biết đến việc này nhưng bởi vì có liên quan đến tiền bạc nên nàng thức thời không đến góp vui.
Tống Trì phát hiện muội muội buồn chán ngồi ngẩn người trong khu vườn nhỏ ở Mặc Hương Đường liền hỏi: “Hôm nay sao muội không ra ngoài chơi?”
Tống Tương lười biếng nói: “Y biểu tỷ sắp lập gia đình, muội không muốn đi quấy rầy tỷ ấy.  A Vu bọn họ đi ra ngoài mua sản nghiệp, muội cũng không tiện đi theo.


Tống Trì cười gõ đầu nàng: “Đi thôi.

Ca ca dẫn muội ra ngoài chơi.”
Tống Tương lập tức lấy lại tinh thần, nhảy lên.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.