Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 46: 46: Người Động Tâm Bụng Dạ Hẹp Hòi




Mùng sáu tháng tư, Thẩm Minh Y chính thức xuất giá trở thành An vương phi.
Cuối cùng, Bình Tây Hầu phủ sau nhiều ngày náo nhiệt cũng yên tĩnh lại.
Ngày hôm sau, Ngu Ninh Sơ, Thẩm Minh Lam và Tống Tương ngồi trong đình hóng mát trong hoa viên mẫu đơn hồi tưởng lại bữa tiệc khiến các nàng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Hai ngày nay, số lần muội cười còn nhiều hơn cả năm ngoái đấy, cười nhiều đến nỗi mặt muội cũng đau luôn.” Tống Tương dùng tay bóp bóp hai má của nàng nói.
Thẩm Minh Lam: “Muội với A Vu còn đỡ đấy, tỷ mới là người mệt mỏi nhất đây này.

Bọn nha hoàn gặp chuyện gì cũng đến tìm tỷ trước, làm tỷ nói và cười nhiều đến nỗi mặt thì đau mà lưỡi thì khô luôn đây này.”
Ngu Ninh Sơ không thích than phiền, nàng chỉ ngồi tựa vào ghế dựa nghe hai tỷ tỷ nói chuyện.
Tống Tương đột nhiên gọi hai người đến ngồi gần nàng, ánh mắt nàng hiện lên vẻ gian xảo nói: “Rốt cuộc hai người có biết chuyện gì xảy ra trong đêm động phòng hoa chúc không?”
Mặt Ngu Ninh Sơ đỏ lên, bước nhanh chân ra ngoài.
Thẩm Minh Lam cũng muốn đi theo nhưng nghĩ đến Tào Kiên lại không khỏi có chút tò mò hỏi nên cố nán lại hỏi: “Tỷ không biết.

Muội còn nhỏ hơn cả tỷ thì làm sao mà biết được?”
Dù sao thì Tống Tương đã xem trộm một đống thoại bản của hai vị biểu ca Thẩm Mục và Thẩm Khoát nên nàng cũng biết nhiều hơn một chút.

Nội dung trong đó có một số chuyện đứng đắn, khôi hài nhưng nó cũng miêu tả không ít chuyện không đứng đắn trong đó.

Nàng kề sát vào tai Thẩm Minh Lam kể lại những chuyện mà nàng biết.
Ngu Ninh Sơ tuy rằng không nghe thấy nhưng khi nàng nghiêng đầu nhìn lại thì thấy mặt biểu tỷ càng ngày càng đỏ, so với hoa mẫu đơn ngoài đình còn diễm lệ hơn.
Ngu Ninh Sơ thu hồi tầm mắt.

Nàng ngồi đó nhẹ nhàng đong đưa hai chân nhưng trong lòng lại vì những lời của Tống Tương mà mất tập trung.
Rốt cuộc, động phòng hoa chúc là như thế nào? Tại sao một đôi nam nữ thành thân không bao lâu sau thì sẽ có con?
Nghĩ đi nghĩ lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà trong đầu nàng lại hiện lên ánh mắt Tống Trì khi nhìn môi nàng.

Chẳng lẽ, động phòng hoa chúc chính là hôn môi? Vì vậy cho nên Tống Trì mới uy hiếp nàng nếu nàng dám ném vòng tay đi thì hắn liền hôn nàng.

Hắn chính là muốn đem chuyện động phòng hoa chúc làm sớm hơn thì xem như mọi việc đã định sao?
Hắn đúng là tiểu nhân vô lại.

Ngu Ninh Sơ cắn răng, nàng hạ quyết tâm tuyệt đối không để Tống Trì thực hiện được điều đó.
Cũng tại thời điểm đó, Thẩm Minh Y và An vương xuất phát tiến cung thỉnh an Chính Đức Đế và Hoàng Hậu.
Trong xe ngựa, An Vương không ngừng hồi tưởng lại chuyện đẹp tối hôm qua khiến lòng hắn càng thêm ngứa ngáy.

Hắn không để ý đến sự kháng cự của Thẩm Minh Y mà ôm người vào trong lòng rồi hôn lên.

Thẩm Minh Y không cự tuyệt được hắn nên nàng đành phải nhắm chặt mắt lại, cố gắng tưởng tượng người đàn ông lúc này đang ôm nàng là Tống Trì thì trong lòng nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Còn An vương thì chỉ nghĩ biểu muội xinh đẹp vừa mới thành thân nên còn ngại ngùng.
Khi xe ngựa đi tới ngoài cửa cung thì rốt cuộc An vương cũng chịu buông Thẩm Minh Y ra, một bên hắn vừa cười vừa nhìn nàng, một bên hắn chỉnh đốn lại y phục trên người.

Đôi mắt Thẩm Minh Y quét qua đôi môi dày mọng nước của hắn làm dạ dày nàng cuộn trào từng cơn, nàng phải cố gắng lắm mới không nôn ra.
An Vương bước xuống xe ngựa trước.
Thẩm Minh Y mới vừa ló đầu ra khỏi xe ngựa thì thấy bên cạnh có một người đang cưỡi tuấn mã đi tới, người đó chính là Tống Trì.

Hiện tại, hắn đang đi làm việc cho Cẩm Y Vệ.

Đầu hắn đội mũ quan, thân hắn mặc một bộ phi ngư màu đen kết hợp với khuôn mặt như ngọc lại tăng thêm phần uy nghiêm lẫm liệt.

Sau khi nhìn thấy phu thê bọn họ, Tống Trì siết chặt dây cương, xoay người nhảy xuống ngựa.

Chỉ với những động tác lưu loát ngắn ngủi kia cũng làm cho Thẩm Minh Y cảm thấy tim đập loạn xạ.
Nếu tối hôm qua, người nhiều lần khi dễ nàng là Tống Trì thì dù có chết nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Bao nhiêu uất ức hiện lên trong lòng, nàng muốn cho hắn biết nhưng nàng lại hận hắn ngày trước vô tình cự tuyệt nàng.

Thẩm Minh Y nhanh chóng thu liễm sắc mặt, thoải mái bước xuống xe ngựa rồi thẹn thùng đứng bên cạnh An vương.
“Tử Uyên gặp qua Vương thúc, Vương thẩm.” Tống Trì đi tới, mỉm cười hành lễ với hai người.
An Vương đã sớm quen nên chỉ cười rồi bảo hắn miễn lễ mà không chú ý tới Thẩm Minh Y ở một bên khi nghe được tiếng “Vương thẩm” kia thì sắc mặt lại thay đổi.
“Tử Uyên hôm nay tiến cung có chuyện gì không?”
Khi ba người đồng hành đi vào trong thì An Vương lên tiếng hỏi.
Tống Trì nói: “Tử Uyên có vụ án cần phải tiến cung bẩm báo Quốc Cữu.”
Vụ án của Cẩm Y Vệ đều là đại sự, An Vương liền bảo hắn đi tìm Hàn Quốc Cữu trước rồi ngày khác rảnh rỗi lại uống trà nói chuyện sau.
Tống Trì nhanh chân bước đi trước.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không có liếc mắt nhìn Thẩm Minh Y một cái nào.
Tâm tình Thẩm Minh Y vô cùng phức tạp, nàng hỏi An Vương: “Lúc ở Hầu phủ, muội thấy ngoài thời gian làm việc thì Trì biểu ca rất ít ra ngoài.

Nhưng sao muội thấy hai người thân thiết quá vậy?”
An Vương cười nói: “Tử Uyên là một nhân tài.

Tuy hắn không gần nữ sắc nhưng hắn lại am hiểu rất nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ta cũng học được rất nhiều từ chỗ hắn đấy.

Nhân tiện đây ta cũng nói luôn với nàng, trước đây nàng có thể gọi hắn là biểu ca nhưng giờ nàng đã là thê tử của ta rồi thì nàng có thể gọi thẳng tên chữ của hắn giống như ta vậy.

Còn hắn thì phải gọi nàng là Vương thẩm.”
Lại là Vương thẩm!
Thẩm Minh Y vô cùng ghét bỏ cái xưng hô này, gọi nó so với gọi biểu muội thì không đáng yêu chút nào!
Ngày thứ ba lại mặt, An Vương cùng Thẩm Minh Y đến Hầu phủ.
Vừa vào đến sảnh đường, tầm mắt Thẩm Minh Y đảo quanh một vòng cũng không nhìn thấy Ngu Ninh Sơ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù, An vương là người háo sắc nhưng nếu trường hợp như hôm nay mà An Vương chỉ lo nhìn chằm chằm Ngu Ninh Sơ thì quả thật hắn không chịu nể mặt nàng.

Mặc dù vậy, An Vương cũng liếc nhìn Thẩm Minh Lam vài lần.
Theo lẽ thường, nhạc phụ và đại cữu tử đều sẽ nồng nhiệt tiếp đón con rể nhưng trong lòng Bình Tây Hầu lại chướng mắt An vương nên hắn liền đem việc tiếp đón này giao cho Thẩm Trác.

Thẩm Trác cũng không ưa gì An Vương nhưng ngại thân phận của hắn, không cách nào hành sự tùy thích giống như đối đãi với Hàn Tông Duyên nên hắn chỉ đành cố gắng nhẫn nại ngồi ở sảnh đường cùng An Vương.
Ngồi ở đây theo đúng nghĩa đen vì An Vương không nói lời nào thì Thẩm Trác cũng không nói lời nào.
Thẩm Trác là người có tính nhẫn nại cao nhưng An Vương lại không như thế.

Hắn không thích ngồi cùng một chỗ với Thẩm Trác bèn hỏi: “Đại ca, hôm nay Tử Uyên có ở nhà không?”
Trong thế hệ người trẻ tuổi của Bình Tây Hầu phủ thì người An vương thích tiếp xúc nhất lại là một người ngoại lai như Tống Trì.
Thẩm Trác nói: “Tối hôm qua, hắn nói với ta hôm nay cần phải ra ngoài xử lý một vụ án nên nhờ ta thay mặt hắn bồi tội với Vương gia.”
An Vương vuốt cằm có chút tiếc nuối nói: “Ở đây nhàm chán quá, chúng ta đi ra hoa viên dạo đi.”
Từ sáng đến giờ, Thẩm Trác vẫn không thấy Ngu Ninh Sơ xuất hiện liền biết nàng có ý tránh mặt An Vương.

Vì tránh mặt An Vương nên hôm nay nàng chắc chắn sẽ không đi hoa viên, vì thế Thẩm Trác đồng ý với đề nghị của An Vương.
An vương mang tâm tình vui sướng đi dạo hoa viên để ngắm mỹ nhân nhưng lại không có thu hoạch gì.

Hắn chẳng những không nhìn thấy Ngu mỹ nhân trong truyền thuyết kia mà ngay cả một nha hoàn đủ tiêu chuẩn cũng không thấy.
Sau một hồi đi dạo mệt mỏi, hắn bảo Thẩm Trác vào lương đình nghỉ ngơi một chút.
Sau khi An Vương cùng Thẩm Trác tán gẫu một số chuyện mà nam nhân quan tâm thì hắn hỏi một câu đầy ẩn ý: “Sắp tới đại ca cũng thành thân rồi, không biết Tử Uyên có truyền thụ bí quyết gì cho đại ca không?”
Mặt Thẩm Trác trầm xuống.
An vương thấy vậy liền nhíu mày nói: “Đại ca, ngươi nhìn mặt ngươi kìa.

Từ nhỏ mặt mày của ngươi lúc nào cũng cau có, lời nói ra thì nghiêm túc như ông già.

Nếu không phải Tử Uyên không có ở nhà thì đệ cũng không thèm ngồi đây nói chuyện với huynh đâu.”
Thẩm Trác nghiêng đầu nhớ lại gương mặt luôn mang theo nụ cười của Tống Trì.

Hai người quen biết đã được mười năm nhưng chưa bao giờ Tống Trì nói năng bậy bạ trước mặt hắn, cho dù là nói đùa thì hắn cũng luôn chú ý chừng mực.

Thì ra khi Tống Trì và An Vương ở cùng một chỗ thì hắn cũng sẽ nói những chuyện phong nguyệt kia? Nhưng Tống Trì là một người nam nhân chưa có hôn ước, hắn cũng chưa từng thấy Tống Trì đến những chỗ ăn chơi kia thì Tống Trì biết những chuyện đó từ đâu?
Sau khi dùng cơm trưa thì An Vương cùng Thẩm Minh Y rời đi.

Ngoại trừ Hàn thị có chút luyến tiếc nữ nhi còn Bình Tây Hầu và Thẩm Trác đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc phủ không có khách đến thăm là thời điểm thích hợp để ba cô nương Ngu Ninh Sơ cùng nhau chơi đùa trong hoa viên.

Tống Trì và ba người Thẩm Trác, Thẩm Mục, Thẩm Dật đều ra ngoài làm việc.

Trong phủ hiện tại chỉ còn Thẩm Khoát đang siêng năng học tập, hắn không còn tìm cách dây dưa với Ngu Ninh Sơ nữa.


So với thời điểm này năm ngoái thì năm nay Ngu Ninh Sơ cảm thấy tự do thoải mái hơn hẳn.
Mùng mười tháng tư, các nam nhân lớn nhỏ trong phủ đều được nghỉ.
Bình Tây Hầu gọi Ngu Ninh Sơ, Tống Tương đi luyện võ trường để tiếp tục truyền thụ thức thứ sáu của Mai Hoa Thương cho các nàng.
Từ giữa tháng hai đến hôm nay, cứ đến ngày hưu mộc Bình Tây Hầu đều dành thời gian dạy dỗ hai tiểu cô nương.

Bởi vì ông biết các cô nương có thể định thân hoặc xuất giá bất cứ lúc nào nên các nàng sẽ không còn nhiều thời gian để tập luyện nữa.

Ông không muốn đến lúc xuất giá mà tỷ muội hai người vẫn chưa học xong bộ Mai Hoa Thương này.
Thẩm Trác, Thẩm Mục và Thẩm Dật đều có việc ra ngoài nên chỉ có Tống Trì, Thẩm Khoát và Thẩm Minh Lam tới xem.
Tống Tương đi học, Tống Trì quan tâm nên đến xem là lẽ đương nhiên.

Thẩm Khoát lại muốn đến để Đại bá chỉ dạy còn Thẩm Minh Lam chỉ đến xem náo nhiệt.
Bình Tây Hầu bảo Tống Tương luyện năm thức đầu tiên của Mai Hoa Thương một lần cho ông xem.
Ngu Ninh Sơ cầm thương của Thẩm Trác tặng nàng đứng ở một bên chờ đến phần mình lên đài.
Tống Trì nhìn lướt qua cây thương trong tay nàng.
Sau đó đến lượt Ngu Ninh Sơ lên đài.

Hôm nay, nàng mặc võ phục, thần sắc chuyên chú, tóc dài được cột cố định lại trên đỉnh đầu như nam tử.

Nhìn từ xa trông nàng giống như một thiếu niên thực sự.
Nền tảng sức khỏe của nàng tương đối kém nhưng sau một năm kiên trì rèn luyện thì sức khỏe nàng hoàn toàn khôi phục.

Mặc dù, các động tác của nàng còn xa mới đến mức lô hỏa thuần thanh nhưng so với Tống Tương thì các động tác của nàng đã mượt mà hơn rất nhiều.

Đặc biệt là khi nàng xoay người đâm thẳng ngọn thương về phía trước, động tác không những nhanh, ổn định mà còn mang theo vài phần sắc bén.”
Bình Tây Hầu vuốt cằm nói: “A Vu quả thật là một mầm non luyện võ.”
Nhưng đáng tiếc nàng chuyển đến Hầu phủ đã quá muộn.

Nếu lúc bảy tám tuổi nàng chuyển đến Hầu phủ thì ông sẽ truyền hết ba mươi sáu thức Thương pháp của Thẩm gia cho nàng.
Ngu Ninh Sơ thu thương lại.

Những hạt mồ hôi trên chóp mũi nàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Bởi vì được Đại cữu cữu khen ngợi mà nàng nở nụ cười tận đáy lòng.
Thẩm Khoát nhất thời không nhịn được liền bước lên nói: “Chờ A Vu luyện xong bộ Mai Hoa Thương thì huynh và muội cùng so chiêu đi.”
Những người khác thì không có thời gian nhưng hắn lại có rất nhiều thời gian rảnh.
Ngu Ninh Sơ lập tức nói: “Muội không có đủ sức đánh với Tứ biểu ca đâu, muội tập chung với Tương biểu tỷ là được rồi.”
Bình Tây Hầu nhìn ra một chút gì đó liền quay đầu nói với Tống Trì: “Ta dạy các nàng tập luyện còn con qua kia đánh với lão tứ vài chiêu đi.”
Tống Trì cười cười rồi mang Thẩm Khoát đi.
Chờ hai tiểu cô nương nhớ kỹ thức thứ sáu của Mai Hoa Thương rồi thì Bình Tây Hầu rời đi trước.
Lúc này đã gần đến buổi trưa, ánh mặt trời dần dần nóng lên.

Ngu Ninh Sơ lau mồ hôi trên trán, nàng vừa định đề nghị trở về nghỉ ngơi thì một tiểu nha hoàn trong viện Thẩm Minh Lam đột nhiên chạy tới vừa thở hổn hển vừa hưng phấn nói với Thẩm Minh Lam: “Cô nương, cô nương, có người đến cầu thân.

Đó là Nhị công tử của Ninh Quốc Công phủ, Võ trạng nguyên Tào Kiên Tào công tử!”
Thẩm Minh Lam đang thoải mái ngồi xem các muội muội luyện võ, nghe nàng nói thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.


Sau đó, nàng lại nghe tiếng kêu đầy ngạc nhiên làm nàng ngượng ngùng không chịu nổi nữa liền đứng dậy chạy thật nhanh đi.
Thẩm Khoát thì chạy ra phía trước xem náo nhiệt.
Ngu Ninh Sơ cũng cảm thấy cao hứng thay cho biểu tỷ.

Sau khi nghỉ ngơi đủ, nàng nói với Tống Tương: “Biểu tỷ, chúng ta cũng trở về thay quần áo rồi tới chúc mừng biểu tỷ luôn nha.”
Tống Tương cười gật đầu.
Bởi vì trong nhà đang có khách nên các nàng đi đường vòng từ luyện võ trường đến hoa viên hậu viện rồi chia nhau trở về Mặc Hương Đường và Bích Ngô Đường.
Tống Trì vẫn giữ khoảng cách đi phía sau hai cô gái.

Mãi đến khi sắp chia tay thì hắn mới nói với Tống Tương: “Gần đây, huynh có một vụ án liên quan đến quan viên ở Dương Châu nên muốn hỏi thăm biểu muội một số chuyện.

Muội đi về trước để huynh nói chuyện riêng với muội ấy vài câu được không?”
Tống Tương: “Huynh muốn hỏi muội ấy chuyện gì?”
Tống Trì cười: “Chuyện của Cẩm Y Vệ nên tiểu cô nương như muội đừng hỏi thì tốt hơn.”
Tống Tương trừng hắn một cái rồi nhìn về phía Ngu Ninh Sơ: “Vậy chúng ta đi đến phía trước đứng chờ hai người nhé?”
Ngu Ninh Sơ năn nỉ: “Biểu tỷ đừng đi xa quá nhé.”
Tống Tương hiểu được ý nàng nên mang theo Vi Vũ và San Hô đi tới đứng dưới bóng của một cái cây gần đó để cả hai người đều có thể nhìn thấy.
Lúc này, Ngu Ninh Sơ mới yên tâm.

Nàng rủ mắt nhìn về phía Tống Trì: “Huynh muốn hỏi muội chuyện gì?”
Ánh mắt Tống Trì nhìn về phía muội muội bên kia, giọng điệu lại thản nhiên nói: “Hình như biểu muội rất thích cây thương do đại ca tặng thì phải.”
Ngu Ninh Sơ luôn cảm thấy hắn đang ám chỉ điều gì đó: “Muội không thể thích nó sao?”
Tống Trì: “Đại ca sắp thành thân rồi, muội nên tránh tị hiềm thì hơn.

Nếu biểu muội không chê thì huynh sẽ tặng muội một cây thương khác tốt hơn.”
Ngu Ninh Sơ bị câu nói của hắn làm tức đến đỏ mặt.

Nàng trừng mắt nhìn hắn nói: “Đó là lễ vật sinh thần mà Đại biểu ca tặng muội, ai cũng biết điều đó thì sao có thể gây hiểu nhầm được chứ?”
Tống Trì hơi chột dạ khi nhìn vào ánh mắt của nàng nên nhìn về nơi khác.

Thanh âm của hắn cũng thấp hơn so với lúc trước: “Thực sự là không có gì.

Chắc tại huynh lấy bụng ta suy bụng người nên mới cảm thấy như thế.

Mặc dù, biểu muội vẫn chưa đáp ứng gả cho huynh nhưng thấy muội trân trọng lễ vật đại ca tặng như vậy làm huynh không thoải mái lắm.

Nếu cô nương Hàn gia biết được muội yêu thích không buông tay cây thương do đại ca tặng chắc cũng sẽ không thoải mái giống như huynh.”
Ngu Ninh Sơ ngẩn ra không biết là bởi vì vẻ mặt hiếm thấy của hắn hay là bởi vì lời nói của hắn.
“Người nào động tâm thì bụng dạ sẽ hẹp hòi.

Biểu muội tự mình cân nhắc đi.”
Tống Trì liếc mắt nhìn nàng một cái, giả bộ làm tư thế cảm ơn rồi đi trước.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.