Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 50: 50: Khéo Léo Đối Phó Dương Châu Gửi Thư




Sau ngày đại hôn là lễ kính trà của tân nương tử.
Ngu Ninh Sơ cũng đi theo nhà cữu cữu đến xem lễ.
Tháng trước, Thẩm Minh Y mang theo trượng phu trở về Hầu phủ lại mặt, nàng không lộ mặt thì sẽ không có vấn đề gì, vì nàng sẽ không thường xuyên tiếp xúc với hai phu thê An Vương.
Nhưng Hàn Cẩm Tranh thì khác, nàng là con dâu trưởng của Hầu phủ, sẽ sinh sống lâu dài tại Hầu phủ.

Ngu Ninh Sơ là biểu cô nương ở nhờ Hầu phủ, thường xuyên gặp mặt nên nàng phải đến chào hỏi để không bị thất lễ.
Lúc các nàng đến thì thời gian còn hơi sớm, Ngu Ninh Sơ theo ngồi bên cạnh biểu tỷ nghe các trưởng bối nói chuyện được một lúc thì hai phu thê Thẩm Trác đến.
Ánh nắng mùa hè hơi chói mắt, Hàn Cẩm Tranh mặc một bộ lễ phục kính trà màu đỏ thắm như chim nhỏ nép vào người của Thẩm Trác.

Khi còn bé, nàng thường đến Hầu phủ chơi nên sớm quen thuộc với các vị biểu ca biểu muội và trưởng bối tam phòng.

Thần sắc nàng tự nhiên, cử chỉ thân thuộc nói chuyện cùng các trưởng bối và các biểu ca, biểu muội.

Thỉnh thoảng, nàng cũng lộ ra chút thẹn thùng của nàng dâu mới.

Còn Thẩm Trác thì mặt mày vẫn lạnh lùng nghiêm túc không khác gì so với trước khi thành thân.

Nhưng lúc hai người bước qua ngưỡng cửa, hắn còn biết dừng lại để đỡ Hàn Cẩm Tranh.
Mặt Hàn Cẩm Tranh càng đỏ hơn, ánh mắt oán trách nhìn về phía Thẩm Trác, cuối cùng trên mặt Thẩm Trác lộ ra một tia ngượng ngùng xấu hổ.
Sau lúc động phòng tối qua, hắn vốn định đi ngủ nhưng biểu muội lại mơ màng chui vào trong ngực hắn.

Thẩm Trác theo bản năng ôm lấy nàng, tay chân tiếp xúc với da thịt trơn nhẵn của nữ nhân làm hắn nhất thời không nhịn được nên mới khi dễ nàng thêm một lần nữa.

Hắn cũng không nghĩ tới thân thể tiểu cô nương lại yếu ớt như thế.

Buổi sáng lúc rời giường, nàng thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Động tác nhỏ cùng biểu tình qua lại của phu thê hai người làm các nữ trưởng bối trong sảnh đường đều lộ ra nụ cười hiểu rõ.
Hàn thị là người hài lòng nhất.

Lúc trước, bà tác hợp mối hôn sự này cho nhi tử thì hắn còn lấy lý do là Hàn Cẩm Tranh quá quấn người để từ chối.

Nhi tử ngốc của nàng làm sao biết được Hàn Cẩm Tranh đã thích hắn từ lâu.

Nhưng nhi tử của bà lại quá lạnh lùng nếu Hàn Cẩm Tranh không quấn người thì hai huynh muội bọn họ làm sao có cơ hội tiếp xúc với nhau được? Bây giờ thì quá tốt rồi, Hàn Cẩm Tranh vốn xinh đẹp động lòng người, nay lại gả cho nhi tử của bà thì nàng có thể quang minh chính đại lấy lòng hắn, không cần phải đủ cớ để tiếp cận hắn nữa.

Buổi tối ở trên giường, nàng sẽ thay đổi các thủ pháp triền miên thì làm sao nhi tử bà có thể không thích nàng được chứ?
Sau khi nha hoàn dọn bồ đoàn xong, Thẩm Trác mang theo Hàn Cẩm Tranh quỳ xuống, bắt đầu kính trà cho các trưởng bối.
Hàn thị nhận và uống trà con dâu sau đó nói với Hàn Cẩm Tranh: “Biểu ca con từ nhỏ tính tình lạnh lùng, không biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người khác.

Nhưng hắn cũng sẽ không bắt nạt người khác, con chịu khó dỗ dành hắn một chút là được.


Nhưng nếu hắn để con chịu ủy khuất gì thì con cứ nói lại với mẫu thân, mẫu thân sẽ làm chủ cho con.”
Hàn Cẩm Tranh đương nhiên là hiểu rõ tính tình của Thẩm Trác.

Nhưng hồi tưởng lại sự nhiệt tình của Thẩm Trác tối hôm qua, trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Sau một vòng kính trà, các huynh đệ cùng thế hệ cùng tiến lên để chào hỏi trưởng tẩu.
Đến phiên Ngu Ninh sơ, Hàn thị giới thiệu: “Đây là biểu muội A Vu nhà Nhị cô của các con.

Nàng mới chuyển đến kinh thành vào năm ngoái nên con chưa từng gặp mặt nàng.”
Hàn Cẩm Tranh quan sát đánh giá Ngu Ninh Sơ một lượt rồi lên tiếng: “Bộ dáng của biểu muội thật là đẹp.

Đây là khăn tay do chính tay tẩu thêu tặng muội làm lễ gặp mặt, biểu muội đừng có chê cười nữ hồng của tẩu nha.”
Ngu Ninh Sơ tiếp nhận khăn tay, cẩn thận đánh giá rồi cười nói: “Biểu tẩu thêu thật là đẹp.”
Sau khi chào hỏi xong, Ngu Ninh Sơ liền lui về chỗ ngồi.
Hàn Cẩm Tranh liếc về phía phu quân nàng.
Thẩm Trác đang đứng bên cạnh nàng, mặt mày nghiêm túc mắt nhìn thẳng.
Đêm qua trước khi bước vào tân phòng, quả thật trong đầu hắn có xuất hiện một số hình ảnh không nên khắc sâu như vậy.

Nhưng chính hắn đã đồng ý mối hôn sự này, biểu muội cũng không có bất cứ sai lầm nào nên Thẩm Trác chỉ đứng lại dưới mái hiên trong chốc lát rồi bước vào gặp tân nương tử của hắn.
Có một số người nếu đã bỏ lỡ thì không nên nhớ mãi nữa.
Ngày thứ năm sau đại hôn của Thẩm Trác, Bình Tây Hầu mang theo Thẩm Mục và Thẩm Dật cáo biệt thân nhân đi Đại Đồng nhậm chức.
Sau khi Tam phu nhân tiễn nhi tử đi xa, lòng bà vừa lo lắng vừa nhớ mong hắn trong một thời gian dài.

Cũng may bà còn phải chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi nên rất nhanh bà đã thoát ra được cảm giác đó.
Thẩm Khoát thiếu mất hai huynh trưởng làm bạn nên hắn cũng thấy không quen.

Còn đối với Ngu Ninh Sơ, cuộc sống khuê phòng của nàng cũng không có biến hóa quá lớn.

Sáng sớm mỗi ngày nàng sẽ đi luyện thương, ban ngày đi theo biểu tỷ học quản lý chuyện nhà hoặc là chơi đùa cùng Tống Tương.

Sự khác biệt duy nhất là trong nhà có nhiều thêm một người biểu tẩu.
Sáng sớm hôm đó, Tống Tương hẹn Ngu Ninh Sơ đến hồ sen luyện thương.
Thẩm Minh Lam còn muốn ngủ nướng nên một mình Ngu Ninh Sơ mang theo Vi Vũ đến chỗ hẹn.

Sau khi đến hồ sen, nàng thấy Tống Tương đã đến trước ngồi trong lương đình.

Ngạc nhiên hơn là Hàn Cẩm Tranh cũng đang ngồi cùng với Tống Tương.
Ngu Ninh Sơ bước vào lương đình, tươi cười chào hỏi: “Biểu tẩu dậy sớm vậy ạ.”
Hàn Cẩm Tranh cầm quạt trong tay, vừa quạt vừa cười nói với nàng: “Vừa rồi tẩu còn đang than phiền với A Tương là Đại biểu ca các muội dậy sớm luyện võ, động tĩnh quá lớn làm tẩu cũng bị đánh thức.

Tẩu nằm tới nằm lui thêm một lúc nữa nhưng vẫn không ngủ được nên quyết định đến hoa viên đi dạo, không nghĩ đến lại đến đúng chỗ các muội muốn luyện thương.


Tẩu còn chưa từng thấy các cô nương luyện thương bao giờ nên muốn ở lại xem một chút.”
Khuôn mặt Ngu Ninh Sơ ửng đỏ nói: “Muội với Tương biểu tỷ mới học thương pháp từ chỗ Đại cữu cữu, luyện còn chưa thuần thục lắm.

Lát nữa, biểu tẩu có xem cũng đừng cười bọn muội nha.”
Hàn Cẩm Tranh: “Tẩu sẽ không cười đâu.

Các muội cứ thoải mái luyện đi, đừng để ý đến tẩu.”
Ngu Ninh Sơ gật gật đầu rồi cùng Tống Tương ra khỏi lương đình.
Đầu tiên, hai người tập luyện trước một bộ thương pháp rồi sau đó cả hai cùng đánh tay đôi với nhau.

Vừa rồi, Ngu Ninh Sơ đỏ mặt là bởi vì nàng nói không phải là lời khách sao.

Nàng cùng Tống Tương tự mình luyện một mình thì coi như lưu loát nhưng khi hai người thi đấu với nhau thì động tác càng ngày càng chậm, không phải thương của nàng đánh trúng Tống Tương thì chính là thương của Tống Tương đánh trúng nàng trông vô cùng buồn cười.

Nàng và Tống Tương đều sợ bị đánh trúng, lại càng sợ đánh trúng đối phương nên động tác cả hai đều rất chậm.
Hàn Cẩm Tranh nhìn các nàng lần lượt từng người luyện thương thì cảm thấy kinh diễm cùng hâm mộ.

Chờ đến khi nhìn thấy động tác vụng về và hài hước khi hai người đánh với nhau mà Hàn Cẩm Tranh cười đến đau cả bụng, nước mắt đều muốn chảy ra ngoài.
Tống Tương giả vờ tức giận nói: “Biểu tẩu mà cười nữa là bọn muội mời tẩu đi trước đấy!”
Hàn Cẩm Tranh cầm khăn lau khóe mắt, vung quạt đoàn nói: “Được.

Tẩu không cười nữa, hai muội tiếp tục đi.”
Ngu Ninh Sơ lại cùng Tống Tương đánh thêm vài hiệp nữa đến khi mệt rã rời mới kéo nhau vào lương đình nghỉ ngơi.
Hai cô nương đều đổ rất nhiều mồ hôi, mồ hôi làm ướt hai bên tóc mai của họ lại làm tăng vẻ quyến rũ của các nàng.
Cả hai đều là cô nương xinh đẹp nhưng có vẻ hai nàng đều không để tâm lắm đến việc chải chuốt lại tóc tai.

Ngu Ninh Sơ còn đang cầm khăn tay cẩn thận lau chùi cây thương trong tay.
Hàn Cẩm Tranh đã sớm chú ý tới cây thương của nàng.

Đầu thương vẫn chưa được khai phong nhưng thân thương mảnh mai lại được khảm một lớp bạc, mặt trên điêu khắc hoa văn kỳ lân hí châu, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Đây là thương Thẩm Trác tặng cho Ngu Ninh Sơ sao?
Vị chua nổi lên trong lòng nàng, Hàn Cẩm Tranh vòng vo hỏi: “A Tương dùng thương bằng gỗ, A Vu lại dùng loại thương bằng bạc này không thấy nặng sao?”
Ngu Ninh Sơ nghe xong, cười đem cây thương đã được lau chùi xong cho nàng xem: “Biểu tẩu xem này, bên ngoài nó là bạc nhưng lõi bên trong lại là gỗ.

Biểu tẩu cầm thử một cái xem, nó không hề nặng chút nào đâu.”
Hàn Cẩm Tranh đưa hai tay nhận thương, nàng âm thầm kinh ngạc là thương nặng như vậy nhưng Ngu Ninh Sơ lại có thể cầm nó trên tay, múa thương lên xuống nhẹ nhàng đẹp mắt như vậy.

Nàng cẩn thận đánh giá Ngu Ninh Sơ từ trên xuống dưới lại một lần nữa rồi ra vẻ tò mò nói: “Cây thương này thật là đẹp, A Vu muội lấy nó từ đâu vậy?”

Vẻ mặt cùng ngữ khí của nàng đều hết sức tự nhiên nhưng Ngu Ninh Sơ đã từng đổi thương một lần, kết hợp với khuôn mặt tươi cười của Hàn Cẩm Tranh, đột nhiên Ngu Ninh Sơ nhận ra mục đích của Hàn Cẩm Tranh xuất hiện ở đây sáng nay chính là vì cây thương này.
Trong lòng kinh ngạc nhưng ngoài mặt Ngu Ninh Sơ vẫn cười nói như thường: “Muội kêu quản sự ra cửa hàng binh khí bên ngoài mua về cho muội đấy.

Biểu tẩu có điều còn không biết, lúc đầu muội cũng dùng thương gỗ do Đại biểu ca tặng nhưng đáng tiếc lúc đó muội mới vừa học sử dụng thương còn vụng về nên đã làm thân cây thương bị nứt.

Muội sợ dùng thương như vậy không an toàn nên mới đổi sang loại thương mạ bạc này.”
Tống Tương kinh hãi nói: “Muội làm nó nứt luôn rồi sao? Vậy lần trước Đại biểu ca hỏi muội vì sao muội không nói cho huynh ấy biết, để huynh ấy hiểu lầm mà mắng muội như thế.”
Ngu Ninh Sơ xấu hổ cúi đầu.
Hàn Cẩm Tranh cũng lắp bắp kinh hãi: “Biểu ca mắng muội sao?”
Tống Tương: “Cũng không thể tính là mắng mà huynh ấy nói những lời rất khó nghe.

Biểu ca nói loại thương hoa hòe này chỉ thích hợp để biểu diễn, ý tứ chính là A Vu chỉ yêu thích hư vinh.”
Ngu Ninh Sơ càng xấu hổ hơn, nàng quay mặt ra ngoài lương đình.
Hàn Cẩm Tranh theo bản năng an ủi nàng vài câu, trong lòng lại sinh ra hoài nghi với những lời Thẩm Minh Y từng nói.

Khi còn bé, nàng cũng thích bám lấy biểu ca nhưng biểu ca cũng chỉ nghĩ biện pháp trốn tránh nàng chứ huynh ấy chưa bao giờ hung dữ với nàng.

Nhưng biểu ca lại nặng lời với Ngu Ninh Sơ, biểu ca tặng cũng không phải cây thương quý giá gì.

Nhìn thế nào cũng thấy biểu ca đối với Ngu Ninh Sơ không hề có cái ý nghĩ kia.
Ngồi một lát thì ba người đều muốn trở về nghỉ ngơi.
Hàn Cẩm Tranh và Tống Tương về chung một đường.
Hàn Cẩm Tranh nói với Tống Tương: “A Tương, chúng ta lớn lên cùng nhau nên đã sớm quen thuộc lẫn nhau.

Nhưng A Vu biểu muội mới đến kinh thành không lâu, tẩu lại chưa biết gì về muội ấy cả.

Muội nói cho tẩu biết một ít về tính cách của muội ấy đi, miễn cho tẩu không cẩn thận lại đắc tội với muội ấy.”
Tống Tương nói: “Con người A Vu rất tốt.

Bọn muội chơi chung với nhau lâu như vậy nhưng chưa từng cãi nhau bao giờ.

Tẩu càng không cần phải lo lắng sẽ đắc tội muội ấy.

Thân thế muội ấy có chút đáng thương, chuyển đến Hầu phủ lâu như vậy rồi mà muội ấy vẫn luôn hành xử rất cẩn thận, chưa từng chủ động trêu chọc ai.

Chỉ cần tẩu đừng hùa với Minh Y biểu tỷ nhằm vào muội ấy là được, còn lại mọi chuyện chắc chắn có thể xử lý được.”
Hàn Cẩm Tranh: “Minh Y thường xuyên nhắm vào muội ấy lắm à?”
Tống Tương gật đầu: “Đúng vậy.

Có thể là do biểu tỷ ghen tỵ A Vu xinh đẹp hơn tỷ ấy nên mỗi lần nhìn thấy A Vu là tỷ ấy lại kiếm chuyện với muội ấy.”
Hàn Cẩm Tranh đăm chiêu suy nghĩ.
Khi nàng trở lại viện của nàng và Thẩm Trác thì thấy Thẩm Trác vừa mới luyện võ xong đang dùng khăn lau người.
“Nàng đi đâu về vậy?” Nhìn thấy thê tử, Thẩm Trác thuận miệng hỏi một câu.
Hàn Cẩm Tranh cho bọn nha hoàn đi xuống.

Nàng nũng nịu ngồi vào trong ngực Thẩm Trác, ôm cổ hắn nói: “Muội đi hoa viên nhìn thấy A Tương cùng A Vu đang luyện thương.”
Thẩm Trác không quen thân mật với người khác giữa ban ngày nhưng nhìn khuôn mặt nũng nịu của Hàn Cẩm Tranh, hắn lại không thấy phản cảm nên cũng đáp theo lời của nàng: “Nàng thấy bọn họ luyện thế nào?”
Hàn Cẩm Tranh bật cười: “Nếu chỉ xem từng người luyện thì không sao nhưng lúc hai người đấu với nhau thì còn buồn cười hơn so với trẻ con đánh nhau nữa.”

Thẩm Trác suy tư một lát rồi nói: “Hai người bọn họ là thật lòng muốn học võ.

Lúc trước có phụ thân ở đây đốc thúc bọn họ, bây giờ phụ thân đi rồi nên chắc huynh phải đi mời Nhị thúc tiếp tục dạy cho các muội ấy mới được.

Chỉ là không biết Nhị thúc có nguyện ý hay không nữa?”
Hàn Cẩm Tranh cố ý nói: “Cần gì phải làm phiền Nhị thúc, huynh là Đại biểu ca của các nàng thì cũng có thể dạy các nàng được mà.”
Thẩm Trác nghiêm mặt nói: “Các muội ấy đều đã là đại cô nương, huynh cần phải tránh hiềm nghi.”
Hàn Cẩm Tranh hậm hực nói: “Sao bây giờ huynh mới biết tránh hiềm nghi.

Muội còn nghe Minh Y nói huynh còn tự mình dạy A Vu cưỡi ngựa? Người ta cũng có biểu ca ruột, huynh cần gì phải tự mình dạy chứ?”
Thẩm Trác trong lòng cả kinh, hắn không nghĩ muội muội lại tới chỗ Hàn Cẩm Tranh đùa bỡn thị phi.

Nhưng chuyện dạy Ngu Ninh Sơ cưỡi ngựa, hắn lại không thấy thẹn với lương tâm.

Thần sắc hắn không thay đổi giải thích: “Cưỡi ngựa quá mức nguy hiểm, Tam đệ kinh nghiệm không đủ, huynh là huynh trưởng sao có thể ngồi yên mặc kệ được chứ? Nếu như Tam đệ rèn luyện từ biên cương trở về thì huynh sẽ yên tâm để cho đệ ấy dạy.”
Hàn Cẩm Tranh hiểu rõ nói: “Thì ra là như vậy.

Muội còn tưởng rằng A Vu biểu muội xinh đẹp nên huynh đối với nàng có tâm tư gì chứ.”
Câu này chỉ là một câu nói đùa thuần túy.
Thẩm Trác bất đắc dĩ nhéo nhéo tay nàng nói: “Lời này muội nói cùng huynh thì không sao nhưng chớ để người ngoài nghe được.

Mười mấy năm qua, cuộc sống của A Vu trải qua không mấy dễ dàng.

Về sau, Hầu phủ chúng ta chính là nhà mẹ đẻ của nàng, không thể làm hỏng thanh danh của nàng được.”
Sau khi xác nhận thái độ của hắn xong, Hàn Cẩm Tranh gật đầu nói: “Muội hiểu rồi.

Biểu ca yên tâm, muội sẽ không học theo Minh Y khi dễ muội ấy đâu.”
Nàng gả đến Hầu phủ sẽ sống cùng Thẩm Trác, nàng chỉ cần Thẩm Trác toàn tâm toàn ý với nàng.

Còn Ngu Ninh Sơ cũng chỉ là một biểu cô nương sắp gả ra ngoài, không thù không oán thì nàng cần gì để ý làm gì.
Bởi vì lần thăm dò của Hàn Cẩm Tranh, Ngu Ninh Sơ có chút lo lắng Hàn Cẩm Tranh sẽ biến thành Thẩm Minh Y thứ hai nên nàng cư xử càng thêm cẩn thận.

Phàm là ở cùng một chỗ với Hàn Cẩm Tranh thì nàng sẽ không chủ động nhắc tới Thẩm Trác.
May mắn, Hàn Cẩm Tranh tựa hồ bỏ đi hoài nghi, đối xử thân thiện với nàng cũng chưa từng chèn ép nàng.
Cuối tháng năm, ngay khi Ngu Ninh Sơ cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm thì lúc nàng đang nghỉ trưa, Tam phu nhân đột nhiên đến.
“Cữu mẫu?” Ngu Ninh Sơ dụi mắt ngồi dậy.
Tam phu nhân đau lòng nhìn nàng, đưa tới một phong thư: “Dương Châu gửi tới báo phụ thân con đi tuần tra đê sông không cẩn thận ngã xuống sông.

Tuy rằng hắn được người cứu kịp thời nhưng đầu hắn bị va vào tảng đá nên tới giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.”
Ngu Ninh Sơ ngây ngẩn cả người.
Phụ thân …
Đúng vậy, nàng còn có một phụ thân làm quan ở Dương Châu.

Nàng mới đến kinh thành được một thời gian mà nàng đã quên luôn người nam nhân có quan hệ huyết thống kia.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.