Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 54: 54: Huynh Đừng Quá Phận




Đêm nay trời không có gió, mặt sông yên ả.

Người chèo thuyền ăn phải dưa hấu tẩm thuốc nên đã ngủ say.

A Mặc thay thế vị trí của hắn điều khiển con thuyền vững vàng theo sát con thuyền phía trước.
Ngu Ninh Sơ vừa bước ra khỏi khoang thuyền đã cảm nhận được sự yên tĩnh này.

Hai bên bờ sông là cánh đồng lúa bao la bát ngát, ở phía xa xa có ngôi làng đang chìm vào bóng đêm.
Tống Trì đang đứng ở một bên cửa khoang.

Lúc này, hắn mặc một chiếc áo choàng mùa hè màu đen, chỉ cần hắn đứng đưa lưng về phía sau thì người ở xa sẽ không dễ dàng phát hiện ra hắn.
Ngu Ninh Sơ không khỏi nhìn lại chính mình.

Nàng không có xiêm y màu đen, lúc ra ngoài nàng cũng không nghĩ nhiều mà mặc luôn chiếc áo màu xanh biếc nổi bật lên giữa ánh trăng.
“Muội yên tâm, tất cả mọi người đều ngủ cả rồi.”
Tống Trì ra hiệu cho nàng đi về phía đuôi thuyền.
Ngu Ninh Sơ liền đi ở phía trước hắn, giày thêu đế mềm giẫm lên ván thuyền bằng gỗ cơ hồ không có bất kỳ tiếng động nào, người phía sau cũng không truyền đến chút âm thanh nào.

Ngu Ninh Sơ quay đầu lại cúi người nhìn xuống liền phát hiện Tống Trì chỉ mang một đôi tất màu đen.
Vòng qua khoang thuyền, tầm nhìn phía trước đột nhiên mở rộng.

Mặt sông bao la rộng lớn, trên bầu trời có treo một vầng trăng sáng, phía dưới cũng có một vầng trăng lững lờ trôi giữa dòng sông.
Gần mạn thuyền có đặt một cái bàn thấp, trên bàn có bày sẵn trà, dưa hấu và các loại bánh ngọt.
Tống Trì dẫn đầu ngồi xuống một bên bàn thấp cười nói: “Muội ngồi đây đi, sàn nhà này huynhlau kỹ lắm rồi.”
Hắn lại nhắc đến chuyện lau sàn làm trái tim vốn thấp thỏm của Ngu Ninh Sơ càng thêm rối loạn.

Thân hình nàng cứng ngắc ngồi xuống đối diện hắn.
Tống Trì rót trà cho nàng, lúc đưa chén trà tới liền thấy nàng rũ mi ngồi đó.

Thấy nàng không còn tự nhiên như lúc hai người chơi cờ hai ngày trước nữa, hắn liền lên tiếng giải thích: “Huynh nhắc lại chuyện lau sàn ngày hôm qua chỉ để chọc muội thôi.

Ngoài ra, huynh cũng muốn xem thử muội có bị huynh dọa hay không thôi.

Một chiếc thuyền lớn thế này, nếu huynh không nguyện ý thì làm sao có thể lau chùi toàn bộ nó được chứ.

Hơn nữa, bên khoang của muội huynh còn lau qua lau lại những hai lần, có khi còn sạch hơn là Hạnh Hoa lau nữa đấy.”
Ngu Ninh Sơ càng nghe đầu cúi càng ngày càng thấp.

Hôm qua, nàng không còn tâm tư để xem thành quả lau chùi của Tống Trì nhưng Hạnh Hoa có luyên thuyên lại với nàng rằng Quận Vương lau sàn sạch cỡ nào với giọng điệu đầy kinh ngạc.
Ngu Ninh Sơ chỉ nghĩ rằng Tống Trì đang tức giận nên mới dùng nhiều sức để lau như thế, mà dùng nhiều sức thì sàn nhà chắc chắn sẽ rất sạch.
Sau khi sợ hãi lâu như vậy, bây giờ Ngu Ninh Sơ cũng không phân biệt được Tống Trì chỉ đang chọc cho nàng vui hay là hắn đang nói lời thật lòng nữa.
“Sáng nay, huynh chờ mãi không thấy muội ra làm huynh còn tưởng muội bị dọa sợ phát bệnh luôn rồi chứ.”

Lông mi Ngu Ninh Sơ run rẩy.

Sáng nay, Hạnh Hoa có báo lại với nàng rằng Tống Trì bảo em ấy vào kiểm tra xem nàng có bị sốt không, hắn còn đến nhiều lần như thế nữa.
Tống Trì đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Ngu Ninh Sơ khẩn trương ngẩng đầu.
Tống Trì nhìn đôi mắt đầy bối rối của nàng, hắn liền vội vàng nhận lỗi: “A Vu, hôm qua là huynh sai rồi.

Sau này, huynh cam đoan là sẽ không bao giờ cố ý hù dọa muội nữa.”
Ánh trăng sáng tỏ soi sáng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cũng soi rõ sự nghiêm túc trong mắt hắn.
Ngu Ninh Sơ lập tức lại dời tầm mắt.

Hắn luôn như vậy, mỗi lần hắn làm ra hành động này liền dễ dàng khiến người khác tin tưởng lời hắn nói.
“Thật ra, huynh rất thích bộ dáng của muội khi phạt huynh, nó làm huynh cảm thấy chúng ta rất thân thiết.

Tối hôm qua, huynh vẫn luôn thấy hối hận vì đã trêu chọc muội.”
Hắn ngồi đó nói luyên thuyên còn Ngu Ninh Sơ chỉ là nghe chứ không đáp lại lời nào.
Tống Trì bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời bỏ qua đề tài kia rồi lấy từ trong ngực một cái túi hương đưa qua cho nàng nói: “Huynh đã cho vào trong một ít thảo dược đuổi côn trùng.

Bên bờ sông nhiều muỗi lắm, muội đeo vào đi.”
Ngu Ninh Sơ nhìn túi hương trên mặt bàn lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Mỗi khi mùa hè đến, trong phòng nàng đều đốt hương này để đuổi muỗi.
Tống Trì chỉ vào hông mình rồi nói với nàng: “Còn đây là của huynh.

Muội có muốn ngửi thử không? Muội yên tâm, các loại thảo dược bên trong hai túi giống hệt nhau, không có loại nào bất thường đâu.”
Ngu Ninh Sơ nhìn qua liền thấy được túi hương vô cùng bình thường mà nàng đã làm.
Nhưng nàng cũng tin hắn sẽ không bỏ thuốc mê vào túi hương của nàng.

Nếu hắn thật sự muốn chiếm lấy th@n thể nàng thì nàng tin rằng lúc nào hắn cũng có thể xuống tay được.
Nàng cầm lấy túi hương buộc vào bên hông.
Nếu đã đến đây ngắm trăng thì Ngu Ninh Sơ cũng muốn thật sự ngắm trăng, nàng ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng trên bầu trời.
Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt của nàng, tiểu cô nương mười lăm tuổi da thịt trắng tuyết.

Ngọc ngà châu báu cũng không so được với vẻ đẹp của nàng lúc này.

Cả người nàng như được ánh trăng bao bọc lại tạo nên một vòng sáng nhu hòa ấm ấp.
Nàng ngửa cổ nhìn lên, mái tóc đen mềm mại buông xõa sau lưng, lông mi dài cong vút, đôi môi mím nhẹ.
Tống Trì cầm lấy bảng vẽ đặt ở bên cạnh đặt dựa lên mạn thuyền bắt đầu vẽ.
Ngu Ninh Sơ lập tức chú ý tới động tác của hắn lập tức kêu lên: “Không được vẽ muội.”
Tống Trì cười: “Ừm.

Không vẽ muội.”
Mặc dù nói như vậy nhưng hắn vẫn nhìn nàng, giống như cố gắng nhớ kỹ vẻ mặt của nàng rồi lại nhấc bút vẽ.

Ngu Ninh Sơ không chịu phối hợp với hắn, nàng đứng thẳng người lên.
Tống Trì vẫn tiếp tục vẽ.
Ngu Ninh Sơ muốn xác nhận xem hắn đang vẽ cái gì nên bước đến bên cạnh hắn nhìn.

Vừa nhìn, nàng liền thấy hắn đang phác họa ra xiêm y mà nàng mặc tối nay.

Túi hương trên đó cũng không có bất kỳ hoa văn nào nên cũng không có bằng chứng nào chứng minh hắn đang vẽ nàng.

Trong lòng Ngu Ninh Sơ bắt đầu buồn bực, nàng cúi đầu bước lên ý đồ cướp lấy tờ giấy vẽ này.
Trong nháy mắt, Tống Trì đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, Ngu Ninh Sơ nhất thời mất thăng bằng ngã nhào vào lòng hắn.
Ngu Ninh Sơ xấu hổ và giận dữ, nàng giãy dụa muốn đứng lên mà không được.
Tống Trì một tay đẩy giá vẽ ra rồi dùng cả hai tay ôm lấy nàng, hắn còn thì thầm bên tai nàng: “Muội ngồi yên không được nhúc nhích nữa, nếu muội còn động nữa thì huynh không chắc chắn sẽ không làm cái gì đó đâu.”
Ngu Ninh Sơ toàn thân cứng ngắc: “Vậy huynh buông tay ra trước đi.”
Tống Trì: “Ai biểu muội đến cướp giấy vẽ của huynh làm chi!”
Ngu Ninh Sơ: “Nhưng huynh đã nói là sẽ không vẽ muội rồi mà!”
Tống Trì: “Huynh đâu có vẽ muội.

Huynh đang vẽ mèo, nếu muội không tin thì cứ ngồi trong lòng huynh xem đi.”
Nói xong, Tống Trì xoay người nàng lại, tay trái vững vàng giữ vòng eo Ngu Ninh Sơ ấn nàng ngồi trên đùi hắn, tay phải điều chỉnh lại giá vẽ.
Ngu Ninh Sơ có thể cảm giác được hô hấp của hắn thổi qua tai nàng.

Hơn nữa, tư thế thân mật như thế làm Ngu Ninh Sơ cực kỳ hối hận, nàng cố gắng nghiêng đầu để kéo dài khoảng cách với khuôn mặt hắn: “Huynh muốn vẽ cái gì thì vẽ đi.

Muội mặc kệ, huynh phải buông muội ra trước đã.”
Tống Trì chỉ cười, hắn nhìn bản vẽ nói: “Khi nào vẽ xong huynh sẽ tự động thả muội ra.

Muội đừng có lộn xộn nữa chỉ làm kéo dài thời gian thôi.”
Ngu Ninh Sơ cũng không dám động nữa.
Tống Trì điều chỉnh giá vẽ, một lần nữa cầm bút vẽ lên.
Tay hắn cũng chỉ thành thật ôm lấy Ngu Ninh Sơ mà không có hành động nào khác.

Lực chú ý của Ngu Ninh Sơ dần dần bị tiếng xào xạc của đầu bút di động trên giấy Tuyên Thành hấp dẫn, nàng lặng lẽ nghiêng đầu nhìn về phía giá vẽ.

Tống Trì rất kiên nhẫn vẽ ra từng chi tiết trên xiêm y của nàng.

Sau khi vẽ được một nửa th@n dưới hắn lại bắt đầu vẽ mạn thuyền phía sau nàng, mặt sông, hai bên bờ sông.

Tiếp đến, hắn lại vẽ cái bàn thấp trước mặt cùng với bánh trái trên bàn và vầng trăng trên bầu trời.
Hắn dường như hoàn toàn chìm chắm vào bức tranh, dường như hai người lại trở về thời điểm cùng nhau đánh cờ.
Ngu Ninh Sơ cũng dần dần cũng quên những thứ khác, nàng hết sức chăm chú nhìn bức họa đang dần thành hình chỉ còn thiếu khuôn mặt của nàng.
Đầu bút của Tống Trì rốt cục dừng lại, hắn dường như đang suy nghĩ nên vẽ như thế nào.


Sau đó, ánh mắt của hắn lại nhìn xuống khuôn mặt của nàng.
Ngu Ninh Sơ tức giận cúi đầu.

Hắn rõ ràng đã nói không vẽ nàng thì vì lý do gì mà cứ nhìn nàng như thế?
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của hắn, tiếp theo hắn cố ý lại gần bên tai nàng nói: “Muội nhắm mắt lại trước đi, khi nào huynh bảo muội nhìn thì muội mới được nhìn.”
Ngu Ninh Sơ lại không muốn như vậy, nàng muốn xem hắn làm thế nào vẽ ra khuôn mặt của người khác sau khi nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng.
Vì thế, nàng nhìn thấy Tống Trì dùng nét bút cùng kỹ xảo vô cùng thuần thục vẽ ra một con mèo đang ngửa đầu ngắm trăng.
Ngu Ninh Sơ đầu tiên là khiếp sợ trí tưởng tượng của hắn, sau đó lại bị bức tranh đầu mèo thân người kết hợp này làm chấn động thật lâu.

Bức tranh hoang đường như thế nhưng Tống Trì lại vẽ ra một con mèo tuyệt đệp, đặc biệt là đôi mắt mèo kia.
Sau khi vẽ xong, Tống Trì buông bút vẽ xuống, một tay ôm eo Ngu Ninh Sơ, một tay thừa dịp nàng không phòng bị mà véo mặt nàng, thấp giọng trêu chọc: “Đây mà là muội sao? Nếu không phải sao muội còn muốn cướp nó làm gì.”
Một khắc trước, hắn còn là một văn nhân chuyên tâm vẽ tranh, lúc này hắn lại biến thành kẻ tiểu nhân vô sỉ trong lòng Ngu Ninh Sơ.
Nàng vỗ vỗ vào tay hắn làm bộ muốn đứng lên.
Tống Trì đột nhiên hạ thấp cánh tay đỡ sau lưng nàng, Ngu Ninh Sơ đột nhiên rơi xuống.

Thấy gương mặt Tống Trì đột ngột đến gần, Ngu Ninh Sơ theo bản năng nhắm mắt lại, nghiêng đầu qua bên cạnh để hắn không thể hôn lên mặt nàng.
Môi Tống Trì liền rơi xuống cổ nàng.

Có lẽ, ngay từ đầu mục tiêu của hắn chính là nơi này.

Hắn cũng không có ý định hôn lên môi Ngu Ninh Sơ, hắn hôn xuống cái cổ trắng nõn mỏng manh mà hắn vẫn lưu luyến kia.
Sự rung động xa lạ áp chế phẫn nộ trong lòng Ngu Ninh Sơ, nàng không tự chủ trốn qua trốn lại trong lòng hắn.

Nhưng vô luận nàng có trốn như thế nào thì Tống Trì cũng bắt được tay nàng, hắn gạt mái tóc đen đang dần tán loạn của nàng ra rồi ép nàng phải lộ một bên cổ ra.
Đến khi Ngu Ninh Sơ cảm thấy không thể nào thoát được nữa thì nàng vẫn cảm thấy may mắn.

May mắn chính là Tống Trì không có hôn lên môi nàng, hắn không ép nàng làm chuyện chỉ có phu thê mới có thể làm kia.

Điểm mấu chốt được bảo toàn nên nàng cũng không còn sợ hãi nữa mà nhắm chặt mắt để mặc cho Tống Trì hôn loạn lên người nàng.

Mặc dù nàng đã cố ôm chặt thân mình nhưng thân thể nàng vẫn không kìm được run rẩy.
Tống Trì đột nhiên dừng lại bên tai nàng, thở hổn hển nói: “Muội còn dám nói mình không phải mèo, vừa rồi không phải muội hừ hừ như một con mèo sao.”
Ngu Ninh Sơ không hiểu hắn đang nói cái gì, nàng mới không có hừ.
Tống Trì lấy trán chống lên mặt nàng, không dám nhúc nhích nữa.

Người nàng rất thơm, chóp mũi hắn đều là hơi thở của nàng.

Càng tới gần cổ áo nàng thì mùi hương kia càng nồng hơn, nó từng chút từng chút xâm nhập lý trí của hắn.
Tống Trì chỉ môi nàng thấp giọng thương lượng: “Muội hôn lại huynh một cái ở chỗ này thì huynh liền thả muội đi.”
Ngu Ninh Sơ lập tức che miệng lại, trong mắt nổi lên nước mắt: “Huynh đừng quá đáng.”
Tống Trì nhìn bộ dạng lã chã chực khóc của nàng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ôm chặt nàng.

Trong lòng hắn thầm nghĩ cổ và môi thì có gì khác nhau? Vì sao hôn cổ thì được mà hôn môi lại biến thành quá đáng?
Tuy nhiên, bởi vì nàng chạy đến cướp giấy vẽ làm hắn có được ngọt ngào ngoài ý muốn.

Còn những cái khác, Tống Trì nguyện ý tiếp tục chờ đợi.
“Được rồi.


Muội đừng khóc nữa.” Tống Trì dùng tay áo lau nước mắt nàng, thấp giọng dỗ dành.
Ngu Ninh Sơ nhắm mắt lại, không muốn nhìn hắn.
Tống Trì cúi người xuống cầm bức tranh trên giá vẽ vô tình bị nàng đạp đổ, hắn nhìn con mèo trong tranh rồi hỏi: “Bức họa này muội còn muốn nữa không?”
Ngu Ninh Sơ: “Muội không cần.

Huynh cũng không được giữ lại mà phải xé rồi ném nó xuống sông đi.”
“Được.” Tống Trì đặt nàng sang một bên rồi tháo giấy vẽ ra chậm rãi xé.
Tay chân Ngu Ninh Sơ mềm nhũn, nàng bước ra đi về phía mạn thuyền.

Sau đó, nàng tận mắt nhìn thấy Tống Trì xé nát tờ giấy vẽ rồi thả xuống sông.

Lúc này, nàng trừng mắt hắn rồi xoay người trở về phòng.
Trên cổ dường như còn lưu lại cảm giác lúc hắn hôn nàng, Ngu Ninh Sơ thắp một ngọn đèn dầu rồi tìm được khăn làm ướt tỉ mỉ lau cổ ba lần.

Lúc này, nàng mới vô lực ngồi xuống ghế.
Trên bàn bày chiếc kính tây dương của nàng, chiếc gương soi rõ bộ dáng hiện tại của nàng, tóc rối tung, bộ dạng vô cùng chật vật.
Trong đầu hiện lên một ít hình ảnh, Ngu Ninh Sơ đặt mạnh gương xuống bàn.
Hắn còn nói cái gì mà không bắt nàng làm chuyện vượt quá tình cảm biểu huynh muội.

Vậy hành động vừa rồi của hắn thì tính là cái gì?Nàng biết Tống Trì chịu ngoan ngoãn lau sàn nhà thì hắn nhất định đã nghĩ ra biện pháp trừng phạt nàng, Mời nàng ngắm trăng chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
Bên ngoài khoang thuyền, Tống Trì vẫn đang ngồi trước bàn thấp.
Tâm tình hắn rất tốt.

Hắn ngồi đó vẽ lại một bức tranh, trong tranh không có sông không có thuyền, chỉ có một vầng trăng sáng một mảnh bóng cây, dưới tàng cây hai con mèo đang đùa giỡn.
Sáng hôm sau, Ngu Ninh Sơ đã tỉnh dậy từ sớm nhưng nàng cố ý nằm lại giường không muốn đi ra ngoài.
Bên ngoài, Tống Trì có đến hỏi Hạnh Hoa một lần biết được nàng chỉ nằm trên giường liền không thúc giục nữa.
Nhưng Ngu Ninh Sơ không thể nằm mãi được, nàng vẫn phải đứng lên đi ra ngoài.
Trước tiên, nàng bảo Hạnh Hoa ra ngoài rồi tự mình kéo cổ áo xuổng kiểm tra cẩn thận.

Sau khi xác nhận trên cổ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì thì lúc này nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Cô nương mau nhìn kìa, phía trước có bến thuyền.”
Ngu Ninh Sơ đi tới gần cửa sổ, rèm trúc chỉ vén lên một nửa miễn cho mỗi lần Tống Trì đi ngang qua bên này có thể nhìn thấy bên trong.
Xuyên qua khe hở này, Ngu Ninh Sơ nhìn thấy một cái bến thuyền nhỏ, trên bờ đê có bày một số quầy hàng bán nhu yếu phẩm bình thường.
Con thuyền phía trước đã cập vào bờ.

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì Tống Trì cũng sẽ phân phó thuyền phu cập thuyền vào bờ.
Ngu Ninh Sơ buông rèm xuống.
Chiếc thuyền dừng lại trong chốc lát rồi tiếp tục.
Ngu Ninh Sơ lại kéo rèm lên cao một chút để thông gió.
Bỗng có tiếng bước chân tới gần, Ngu Ninh Sơ cảnh giác nhìn qua thì một chiếc áo cẩm bào quen thuộc lọt vào tầm mắt nàng.

Ngu Ninh Sơ vừa định quay đầu vào trong thì một cành hoa màu đỏ đột nhiên bị người ta nhét vào dưới rèm.
Người nam nhân nhanh chóng bỏ đi, chỉ để lại cành hoa.
Đó là một cành hoa nguyệt quý, lá xanh biếc, cánh hoa nở ra từng lớp từng lớp.

Trên cánh hoa có hai ba giọt nước mang lại cảm giác xinh đẹp kiều diễm.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.