Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt

Chương 23



Thoát khỏi trạng thái chôn chân trong nhà tham gia vào vòng xã giao mới, cảm giác như trong hang đá nóng bức bỗng nhiên thổi đến làn gió mát mẻ. Ở trong môi trường sáng tác cần tập trung cao độ, nếu như trước đây tôi phải mất hơn nửa năm, thậm chí là lâu hơn mới có thể hòa nhập thì bây giờ lại chẳng lâu như thế.

Tôi đặt tay lên ngực, cảm nhận sức sống mới mẻ và động lực tràn đầy nơi đó. Tuy thỉnh thoảng vào khuya tôi vẫn nhớ Vương Chiêu nhưng không còn đau khổ như trước, lâu lâu lại nhớ đến những hồi ức đẹp mà tôi và hắn đã có nhưng cuộc sống của tôi đã không còn xoay quanh hắn nữa.

Tôi biết, Biên Dã cho tôi một mảnh trời rộng lớn hơn, tôi phải cảm kích và quý trọng.

Không lâu sau đó thì đến ngày tụ hội cuối tháng của công ti. Nói là tụ hội cuối tháng còn chẳng bằng nói thẳng ra là mở tiệc tẩy trần cho tôi.

Khi tôi mới vào Zoon tâm trạng không quá tốt, đồng thời khi đó công ti cũng đang vướng một hạng mục nên không tổ chức lễ chào đón tôi. Điều này khiến tôi lần thứ hai nhận rõ sự tỉ mỉ của Biên Dã. Trước đây tôi chỉ thấy năng lực quan sát của anh mạnh hơn người thường, ví dụ như lúc trước nhận ra Vương Chiêu có ý với Đường Hiểu Thần, bây giờ lại thấy cái chuyện “Tôi biết, nhưng tôi không nói ra, tôi sẽ nhớ kĩ và cẩn thận chú ý” này thật khiến người ta ấm lòng.

… Mặc dù bên ngoài Biên Dã không giống vậy xíu nào.

“Anh là cô nhi hả?” Biên Dã đang ngồi trên ghế sô pha nghe điện thoại, vì cửa mở nên toàn bộ văn phòng đều nghe anh chửi ầm lên, “Xóa nick luyện lại đi, đương nhiên là thật, tôi bíp.”

(*) chỗ này bị bóp vẹo thành ô vuông, thay vì chém bậy thì tui xen sọt thành bíp bíp luôn =)))

Xung quanh tôi lập tức vang lên tiếng cười khúc khích, kèm theo đó là “Không biết xấu hổ”, “Lưu manh”, “Đủ ác”…

Biên Dã ném điện thoại, đứng dậy chậm rãi xoay người. Phòng làm việc của Biên Dã là tầng lửng ở cuối hành lang, anh mở cửa sổ, tuyên bố với toàn thể nhân viên: “Ngày mai cuối tháng tụ hội, bao toàn bộ X tràng! Làm lễ tẩy trần cho Lâm Nguyệt Lượng nhà chúng ta!”

Nói xong tự mình vỗ tay trước, tiếc là chẳng ai thèm vỗ theo.

Mọi người cười ha hả, nhao nhao đáp lời: “Vâng thưa sếp, không thành vấn đề đâu sếp.”

Tôi chỉ ước có cái lỗ cho tôi chui xuống ngay lập tức.

À đúng rồi, bắt đầu làm việc ở Zoon thì tôi có thêm một nickname mới, Lâm Nguyệt Lượng. Vốn trong phòng mỹ thuật chúng tôi có một anh bạn người Quảng Đông, lần đầu gặp mặt anh chàng khen tôi “Thật lượng quá!(*)” rồi quay sang nói với mấy người còn lại là Lâm Nguyệt lượng. Sau khi Biên Dã nghe được thì vỗ tay bảo hay, còn tiên phong gọi tôi như thế.

(*) từ “lượng” theo phương ngữ Quảng Đông nghĩa là rất đẹp (trai)

Tối hôm đó, tôi được kéo vào vòng bạn bè wechat của Biên Dã. Anh up status, để tạo không khí, bao hết nhé các anh em.

Hmmmm, các bạn cứ hiểu đại khái như add fr zalo bên mình nhé:))))

Bên dưới là một đám xếp đội hình bình luận: Vâng thưa ba, không thành vấn đề đâu ba.

Tôi cười run người, cũng theo bọn họ bình luận: “Vâng thưa ba, không thành vấn đề đâu ba.”

Nào ngờ trong cả dãy đó hắn chỉ trả lời mỗi bình luận của tôi: “Ngoan.”

Ngay lập tức, các anh em bay vào bình luận dưới câu “ngoan” của Biên Dã: Ố ồ ~~~~~~~~

Tôi thừa nhận, có những lúc không cẩn thận bị Biên Dã làm cho rung rinh..

Trở về tin nhắn riêng, Biên Dã gọi điện cho tôi, tôi tiếp máy, chất giọng lười biếng của anh truyền đến: “Tối mai tôi tới đón anh, chỗ kia khó tìm, đồng nghiệp trong công ty đều là công nhân viên kỳ cựu, bọn họ có xe quen đường, để tôi dẫn anh tới nhận cửa.”

“Còn nhận cửa nữa cơ đấy, ai không biết còn tưởng tôi xuất giá.” Tôi chọc.

“Cũng có thể mà.” Tôi nghe tiếng vỗ đùi, “Nếu anh muốn nhận cửa ngày khác cũng được, cửa nhà tôi luôn mở rộng chào đón anh đó.”

“Cút, đừng thả thính lung tung. Không trách lão nhị và mấy người khác đều bảo anh phóng đãng, mở miệng ra là thính rắc khắp nơi, sao trước đây tôi không nhận ra nhỉ?”

“Ưu điểm đấy. Trước đây tốt xấu gì vẫn còn sinh hoạt cá nhân, vả lại, trước đó anh có để ý đến tôi hả?” Nghe Biên Dã hờ hững nói, trong lòng tôi khẽ động, “Đúng rồi, mặc tùy ý là được, mấy con khỉ đó điên lên là mất hết tính người. Nhưng mà đừng lo, ba đây sẽ che chở con.”

Tôi bị anh chọc cười, ném điện thoại qua một bên, bỗng nhiên hơi hơi chờ mong lần tụ hội này.

Năm giờ chiều thứ sáu, tan tầm sớm hơn bình thường. Nhân viên phóng lẹ như làn khói, loáng cái đã không còn ai, chỉ còn vài người chậm rãi thu dọn đồ đạc, riêng phòng làm việc trên tầng lửng vẫn sáng đèn. Lát sau, người về gần hết Biên Dã mới tắt đèn rời phòng đi xuống.

Anh mặc áo sơ mi đen hơi rộng, áo chẽn khoác trên cánh tay, trông phong lưu vô cùng, y chang mấy ông anh con nhà quan. Chìa khóa xe xoay tròn trên ngón trỏ, tâm tình có vẻ rất tốt, trực tiếp kéo tôi đi: “Đi nào ~~~”

Không ngoài dự đoán của tôi, lần này anh lái con xe Mustang màu trắng.

“Tâm tình tốt thế cơ à?” Tôi cười cười hỏi.

“Bình thường anh có hay chơi game không?” Biên Dã hỏi lại.

“Thỉnh thoảng có chơi giải trí, không quá nghiện. Nhưng mà bây giờ phải thiết kế nhân vật nên cần tiếp xúc liền nhiều hơn. Phải biết rõ tính cách nhân vật trong game thì mới vẽ được.”

Biên Dã khen tôi thật ngoan thật chịu khó, lại nói: “Vậy anh có biết ngày hội game điện tử toàn quốc thường niên không?”

Ngày hội đó đã từng nghe nói nên tôi gật đầu. Tôi nghĩ Biên Dã hẳn sẽ nói là sẽ đi xem vài game yêu thích, hoặc là có game nào đó rất đáng xem, tôi cướp được vé bla bla đại loại thế.

“Còn sáu tháng nữa là tới ngày tổ chức, bên đó vừa liên lạc bảo sẽ giao cho chúng ta phần mở màn cho game toàn tức.”

Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Game toàn tức là một phương hướng phát triển khá khả quan. Theo khoa học kỹ thuật phát triển, càng ngày càng nhiều kĩ thuật mới du nhập vào game. Ví dụ như game kết hợp với công nghệ thực tế ảo, thực tế Zoon vẫn luôn khai thác đề tài này nhưng cần rất nhiều vốn, nhân sự và kĩ thuật cao cho nên chủ yếu chia ra làm ở phân bộ.

Lần đầu tiên biết chuyện tôi đã phải cảm thán, Biên Dã nhìn qua từ sáng đến tối có vẻ keo kiệt nhưng trên thực tế lại rất có tầm nhìn. Từ mấy năm trước anh đã bắt đầu bỏ vốn đầu tư tìm hiểu về lĩnh vực toàn tức. Xét về mặt kĩ thuật thì Zoon không phải công ti giỏi nhất, nhưng nếu nhìn từ góc độ nghiên cứu và tính chuyên nghiệp thì đảm bảo đứng hàng kiệt xuất trong nước. Ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ đến, chỉ là tôi không ngờ nó tới nhanh đến vậy, cũng không ngờ tôi may mắn được chứng kiến ngày đó cùng Biên Dã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.