Cao Điệu Ái Thê Đại Trượng Phu

Chương 6



Khi Lâu Thừa Vũ tỉnh lại, nhìn thấy tay của mình vòng quanh thắt lưng Hình Tử Nguyên, một cảm giác ngọt ngào chợt xông tới, nàng nhẹ nhàng tựa đầu hướng lồng ngực trần trụi của hắn, muốn trân trọng cảm giác có hắn ở bên mình.

Đồng hồ báo thức trong phòng chỉ vào số mười, đã mười giờ sáng rồi, bọn họ đúng là heo, lại ngủ lâu như vậy? Cũng khó trách, ngày hôm qua hoả hoạn làm cho hai người đều mệt muốn chết rồi. . . . . . Hoả hoạn -- Trời ạ! Nàng vội vàng xuống giường tìm điện thoại!

Ở trong túi da tìm được điện thoại di động, kiểm tra, quả nhiên đã hết pin! Chết chắc rồi, Tiểu Mạch nhất định đi tìm nàng! Nàng vội vàng thay pin mới gọi điện cho Tiểu Mạch.

"Lâu Thừa Vũ, em muốn làm tổng tài phu nhân của tập đoàn Khai Dương thì cũng phải từ chức trước chứ, vô duyên vô cớ bỏ việc như vậy là sao?" Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Mạch oán trách. Ngày hôm qua, tận mắt nhìn thấy nàng cùng Hình Tử Nguyên hôn môi thật là làm hắn có đủ giật mình rồi, không chỉ hắn, trong đài truyền hình, ai nấy đều muốn rớt kính, nhất thời, thủy tinh còn quét không hết.

"Thực xin lỗi, là em không đúng." Nàng vội vàng nói xin lỗi. "Nhưng tiền bối à, em không có muốn từ chức, em bây giờ lập tức đi qua!"

"Em không phải lesbian thì nói sớm đi." Tiểu Mạch tiếp tục phàn nàn, "Thiệt là, em không biết anh ngày hôm qua có bao nhiêu tan nát cõi lòng."

Nàng nhịn cười."Thực xin lỗi, tiền bối."

"Hơn nữa em cùng Hình tổng tài hôn nhau là loại tin lớn độc nhất vô nhị, phải lưu cho đài truyền hình chúng ta mới đúng, làm sao có thể để cho đài nào cũng đều tiếp sóng được? Em có biết anh bị cấp trên dí đến u đầu sứt trán hay không, lão đại hỏi anh cả ngày làm việc chung với em, tại sao lại không biết em đang cùng Hình tổng tài nói chuyện yêu đương. Anh thật sự rất oan uổng mà."

Lâu Thừa Vũ nhịn không được nữa nở nụ cười. "Biết rồi, tiền bối, chờ thời điểm bọn em kết hôn, độc quyền phát sóng nhất định lưu cho đài truyền hình chúng ta, có được không? Em hiện tại liền qua đó."

"Bỏ đi, ngày hôm qua thấy em đầu tiên là lạc mất hồn vía, sau lại vừa khóc vừa cười, đã trải qua nhân sinh đại bi đại hỉ (chuyện vui lớn, chuyện buồn lớn trong cuộc đời), chắc cũng cần nghỉ ngơi thật tốt, tiền bối đây cũng không phải không hiểu nhân tình, đã thay em xin nghỉ rồi, em hôm nay hãy cùng Hình tổng tài hảo hảo ân ái đi."

"Tiền bối --" ô, nàng rất cảm động.

"Không cần quá cảm động, anh cúp máy đây." Lâu Thừa Vũ cảm động thu hồi điện thoại, xoay người muốn về trên giường, lại bỗng nhiên phát hiện người nào đó đã tỉnh, hơn nữa đang chống nửa thân ngoắc ngoắc nhìn nàng.

"A!" Nàng thấp giọng hô vòng tay che ngực. Đáng chết! Che được trên không che được dưới, đều do nàng vừa rồi vội vã nhảy xuống giường tìm điện thoại. Không nghĩ tới phải tìm quần áo mặc trước.

Nhìn hắn, môi khẽ nhếch như cười lai như không, trong đôi mắt đen toát ra ngọn lửa, nhìn sao cũng là không đứng đắn, thực chịu không nổi a!

"Không nên nhìn!" Nàng chợt đỏ mặt. Nàng thực sự vẫn chưa quen ở trước mặt hắn như vậy, thẹn đến muốn chui xuống đất, bởi vì trần trụi đứng trước mặt hắn thế này cùng đêm qua triền miên là hoàn toàn không giống nhau!

Nhìn ra nàng là thật sự rất thẹn thùng, Hình Tử Nguyên lông mày hiện lên ý cười, nhưng hắn cũng lập tức nhắm mắt lại, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo nàng trở lại trên giường. Nếu như hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng, không khéo nàng sẽ chạy vào phòng tắm trốn mất, như vậy tổn thất của hắn có thể sẽ rất lớn.

Lâu Thừa Vũ ngượng ngùng trở lại trên giường, cả người lập tức rơi vào trong vòng tay của hắn. Hắn đem nàng ôm chặt trong lòng, thở dài nhẹ nhõm, trong lòng có vô hạn thỏa mãn. Ai, nếu như hắn có thể nói chuyện thì tốt rồi, hắn có thật nhiều lời muốn nói cho nàng biết, rằng hắn đã yêu nàng lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn đã động tâm, toàn bộ những lời này hắn đều muốn nói cho nàng biết rõ. Chính là hắn hiện tại cùng người câm không có khác biệt, nên phải nhẫn nại, mấy ngày nữa mới có thể mở miệng.

"Anh có đói bụng không? Em làm bữa sáng cho anh ăn." Nàng hỏi.

Hắn lắc đầu, bỗng nhiên đem nàng đặt ở thân dưới, cúi đầu xuống, muốn hôn nàng.

Nàng thân thủ ngăn trở môi của hắn, trái tránh phải trốn. "Không nên, còn chưa có đánh răng. . . . . ."

Ngón tay của hắn nhẹ lướt qua ngón tay của nàng, ôn nhu kéo năm ngón tay đang khép chặt của nàng ra, tiếp tục cúi đầu.

Mùi hương nam tính tinh khiết, nồng nhiệt lập tức xông về phía nàng, môi hắn dán chặt lấy môi nàng, đầu tiên là trượt qua cánh môi nàng, tiếp đó là nhẹ mút, dùng đầu lưỡi thăm dò vào miệng nàng, theo đó nhẹ nhàng trêu chọc khiêu khích, không cho nàng có chút cơ hội mở miệng phản đối.

Hai người lập tức lâm vào trong dục tình, đôi môi nóng hổi của Hình Tử Nguyên dời đi môi nàng, dọc theo cổ của nàng hôn xuống, chôn giữa nơi đầy đặn mềm mại của nàng, không ngừng vuốt ve nàng, mút hôn nàng.

Tình triều trong nháy mắt che phủ bọn họ, hắn nặng nề thở dài, đem bản thân vùi vào trong cơ thể chặt khít ấm áp của nàng, an tâm cùng thỏa mãn lập tức lấp đầy hắn. Bọn họ sít sao quấn lấy nhau, một lần rồi lại một lần cộng hưởng va chạm đến cực hạn. . . . . .

. . . . . . . . . . .

Vài ngày sau, thanh âm của Hình Tử Nguyên khôi phục bình thường, đến ngày chủ nhật, hắn kiên trì muốn Lâu Thừa Vũ dẫn hắn "Chính danh" về nhà.

"Có cần thiết đi gặp ba mẹ em sớm như vậy không?" Lâu Thừa Vũ cố ý làm ra vẻ mặt khó xử, càn quấy nói: "Bọn họ đều biết anh mà, đặc biệt mang anh về nhà giới thiệu cho họ thực rất kỳ quái."

"Không giống nhau." Hắn nghiêm túc nhìn nàng, thoạt nhìn vừa anh tuấn vừa nguy hiểm. "Trước kia anh chỉ là "bạn" của em, hiện tại anh là "bạn trai" của em, cho nên em nhất định phải dẫn anh về nhà, không có thương lượng."

"Đồ ngốc, anh cứ như vậy thoả mãn với thân phận bạn trai sao?" Nàng nhẹ vuốt tóc mai của hắn, nụ cười mờ nhạt đọng ở trên môi.

"Em nói thử xem?" Hắn đem nàng kéo vào trong ngực, chăm chú nhìn vảo mắt nàng. "Anh chờ em tới bên cạnh anh đã chờ bao lâu rồi, thật vất vả mới có được em, anh đương nhiên muốn cho toàn bộ thế giới cùng biết, nhất là người nhà của em, anh muốn cho bác trai bác gái biết rõ, em bây giờ đang rất hạnh phúc, và anh sẽ còn làm cho em hạnh phúc hơn nữa."

"Anh có thể đừng nói những lời như vậy hay không?" Lâu Thừa Vũ hấp háy mắt, ép lại sóng nhiệt trong mắt.

Hắn thân hình một hồi cứng ngắc. "Vì sao?" Khóe miệng trong nháy mắt mím chặt thành một đường. Nàng. . . . . . còn chưa hoàn toàn nguyện ý đầu nhập trong lồng ngực của hắn, cho hắn cơ hội làm cho nàng hạnh phúc hay sao?

"Bởi vì. . . . . ." Nàng hấp hấp cái mũi, ngước mắt nhìn hắn. "Em sẽ muốn nhéo chính mình."

Hắn hơi sững sờ, không hiểu nhướng mày. A -- cái loại đáp án gì đây?

"Tại sao lời của anh lại làm cho em muốn nhéo chính mình?" Hắn rất có tinh thần học hỏi.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, môi hé ra ý cười nhẹ nhàng. "Bởi vì quá hạnh phúc đó, em sẽ muốn xác nhận có phải sự thật hay không, cho nên muốn nhéo chính mình."

Hắn nhẹ nhàng thở ra, phút chốc giữ chặt eo của nàng, đem nàng kéo về hướng mình. "Em thực nghịch ngợm."

Nàng cười không ngớt, khẽ vuốt hai má của hắn, đôi mắt rạng rỡ. "Anh bị dọa sao?"

"Đúng." Hình Tử Nguyên bộc trực nói, khuôn mặt bình thường lạnh lùng lướt qua một chút u buồn. "Anh đến bây giờ vẫn không quá tin tưởng em thật sự thuộc về anh."

Nàng thở dài, trong lòng dâng lên nhu tình. "Anh thật là ngốc. . . . . ."

"Phải, yêu em làm cho anh trở nên u mê, thần kinh rối loạn lại còn lo được lo mất, nhưng. . . . . . anh tình nguyện!" Nói xong, hắn cúi đầu xuống, môi nóng bỏng ngăn chận nàng, cánh tay mạnh mẽ mà hữu lực ôm nàng.

Cùng lúc, hai tay Lâu Thừa Vũ cũng cuốn quanh cổ hắn. Nàng tim đập dồn dập đáp lại nụ hôn của hắn, vui sướng cảm nhận loại cảm giác mới mẻ khi lần nữa yêu một người, đồng thời cũng cảm nhận hạnh phúc khi được yêu.

. . . . . . . . . .

Hình Tử Nguyên ở Lâu gia được nhiệt liệt hoan nghênh. Không ai đối với thân phận mới của hắn có bất kỳ nghi vấn hay kinh ngạc gì, lớn nhỏ trong Lâu gia trước tiên đã tiếp nhận hắn rồi, má Lâu đối với hắn càng nhìn càng vừa lòng, ý tứ như mẹ vợ xem con rể vậy.

"Chị, mọi người thật sự một chút cũng không cảm thấy kỳ quái sao? Em cùng Tử Nguyên --" hai chị em ở trong phòng bếp chuẩn bị trà chiều, biết rõ Hình Tử Nguyên muốn tới thăm hỏi, trưởng nữ Lâu gia Lâu Thừa Phương liền mang theo chồng con trở về.

"Có gì kỳ quái chứ?" Lâu Thừa Phương đem nước trái cây đổ ra. "Hai người đó, sớm nên đi đến bước này rồi, mọi người chờ đến hai tròng mắt sắp rớt khỏi cửa sổ luôn."

"Chị, chị đang ở đây nói cái gì vậy? Em là nói em cùng Tử Nguyên mà." Chị nàng có phải nghe lầm hay không? Trước khi hai người xác định tình cảm, bọn họ chỉ là bạn tốt thôi, tại sao mọi người lại có mong đợi?

"Đương nhiên là em cùng Tử Nguyên, nếu không còn có ai nữa?" Lâu Thừa Phương khó hiểu liếc nhìn em gái. "Có cái đứa ngốc nào sẽ ở bên cạnh chờ em lâu như vậy chứ?"

Lời này vừa nghe đã thấy có sơ hở, Lâu Thừa Vũ mẫn cảm hỏi: "Chị, có phải là có chuyện gì em không biết không?"

"Chuyện em không biết?" Lâu Thừa Phương hơi sững sờ, suy nghĩ một chút, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Đúng vậy, em còn không biết."

Nàng càng nghi ngờ hơn. "Không biết cái gì?"

"Hiện tại nói cho em biết cũng không sao rồi." Lâu Thừa Phương cười hì hì nói: "Chính là, sau khi tên thối tha họ Triển bỏ rơi em, Tử Nguyên liền tới gặp chúng ta, cậu ấy nói sẽ chăm sóc em thật tốt, cũng sẽ ở bên cạnh bảo hộ em, muốn chúng ta đừng lo lắng."

Lâu Thừa Vũ trái tim nhất thời lỡ một nhịp. "Cái -- cái gì?” Trời ạ, không thể tưởng tượng nổi, hắn lại làm như vậy? Nàng xúc động nhắm mắt, cảm giác nhu tình trong nháy mắt rót đầy trái tim.

Hắn đối với nàng, rốt cuộc là yêu sâu đậm tới đâu? Hắn vẫn luôn yêu nàng, về điểm ấy, nàng cho rằng đã biết rõ ràng, nhưng bây giờ xem ra, nàng tựa hồ hiểu được còn chưa đủ sâu, phần tình yêu sâu đậm kia, rõ ràng là không thể ước lượng . . . . . .

"Tiếp đó, cậu ấy nói cậu ấy yêu em, . . . " Lâu Thừa Phương tiếp tục, ". . . nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, muốn chúng ta tin tưởng cậu ấy, cho nên mọi người đối với chuyện của em rất yên tâm. Có một người đàn ông vừa thâm tình lại vừa si tình như vậy ở bên cạnh, tin rằng em thất tình cũng không đến mức quá bi thảm đâu."

Nàng dở khóc dở cười hỏi: "Chẳng lẽ đây là nguyên nhân mọi người đối với em không quá quan tâm?" Khi nàng thất tình, biểu hiện của người nhà đều rất lạnh nhạt, chỉ có vài lời an ủi trên miệng mà thôi, nàng vẫn cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì người nhà họ Lâu chính là rất đoàn kết , không có lý do đối với nàng không quan tâm. Hiện tại nàng mới biết được. Người nhà họ Lâu đúng thật là đoàn kết, nhưng lần này là đoàn kết lại để sắp đặt một mình nàng!

"Đúng vậy!" Lâu Thừa Phương vẻ mặt đắc ý. "Chúng ta đã nói không cần phải quan tâm em, đem cơ hội đều lưu cho Tử Nguyên, như vậy cậu ấy mới có thể ở trước mặt em biểu hiện thật tốt chứ sao."

Lâu Thừa Vũ bật cười nhìn chị gái. "Thật không dám tin tưởng em vẫn luôn bị mọi người lừa gạt." Khó trách Tử Nguyên đối với mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà nàng đều rõ như lòng bàn tay, bọn họ căn bản là cùng phe mà.

"Cái này chứng minh mắt nhìn của chúng ta thật tốt." Lâu Thừa Phương nháy nháy mắt với nàng. "Chị nói này, em gái ngoan, hiện tại em cũng sắp gả vào nhà giàu có, trở thành Tổng tài phu nhân rồi, đến lúc đó nhớ rõ phải chiếu cố người nhà nhiều hơn a! Tiền lì xì đầu năm của tiểu bất điểm cần phải lớn hơn một chút."

"Chị em hai đứa đang to nhỏ cái gì vậy? Cắt hoa quả mà cắt hết cả buổi." Má Lâu đi vào phòng bếp thúc giục.

"Mẹ!" Lâu Thừa Phương cướp lời, "Con đang nói..., Thừa Vũ sắp gả vào nhà giàu có rồi, từ nay về sau bao lì xì cho tiểu bất điểm của chúng ta phải lớn một chút, mẹ nói có hợp lý hay không?"

Má Lâu mặt trắng không còn chút máu liếc con gái lớn. "Cái gì mà tiền lì xì, chỉ cần đối tốt với Thừa Vũ, cho nó hạnh phúc, chăm sóc nó cả đời thật tốt, ch mẹ không thu sính lễ luôn còn được nữa là, cho nên con, nha đầu kia, cũng không cần suy nghĩ nhiều quá, người ta có tiền hay không chẳng quan hệ tới chúng ta."

"Mẹ. . . . . ." Lâu Thừa Vũ cảm động nhìn mẹ. Nàng thế mới biết,bản thân cho rằng che dấu vết thương rất khá. Thế nhưng người nhà vẫn là vì nàng đau lòng.

"Con gái à, Tử Nguyên tên nhóc kia không tệ, thường đến thăm mẹ với cha con, mỗi lần nghe cậu ấy nói sau này muốn cùng với con trải qua hạnh phúc như thế nào, chúng ta chỉ nghe thôi cũng thấy thỏa mãn, có người đối với con gái mẹ dụng tâm như vậy, chúng ta còn có thể yêu cầu gì, chính là cậu ấy rồi." Má Lâu hài lòng nói.

Lâu Thừa Vũ sững sờ, hỏi: "Mẹ, mẹ nói. . . . . . Tử Nguyên thường tới thăm mẹ cùng cha?" Hắn bận rộn như vậy, làm sao có thể? Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, bọn họ trước kia chỉ là bằng hữu, hắn tại sao phải thường đến thăm cha mẹ của nàng? Hắn thật sự làm nàng thấy khó hiểu.

"Đúng vậy, cậu ấy thường đến." Má Lâu nghĩ đến con rể tiêu chuẩn liền mỉm cười. "Ngay từ đầu đã kêu chúng ta coi cậu ấy như con rể, bảo chúng ta không cần quá khách khí, có bất kỳ sự tình gì cứ gọi điện thoại cho cậu ấy, chúng ta là không có gọi, nhưng tự cậu ấy lại thích gọi tới."

Lâu Thừa Phương cười to. "Điều này chứng minh em rể tương lai rất thông minh a, biết rõ tấn công từ hướng mẹ vợ là hữu dụng!"

"Con gái, có người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh con, mẹ với cha con đều rất yên tâm, các con cũng nhanh một chút định ngày kết hôn đi, chúng ta đợi không nổi muốn thấy con mặc áo voan trắng." Má Lâu thúc giục, tuy không nói ra miệng nhưng là, bọn họ đều lo lắng sẽ giống như Triển Thác, đến rồi lại đi như bọt nước, uổng phí biết bao thời gian thanh xuân cho tên tiểu tử thối kia, thật sự là không đáng.

"Đúng vậy đúng vậy, nhanh lên gả đi, tiểu bất điểm chờ làm hoa đồng của em đấy." Lâu Thừa Phương cũng lên tiếng.

"Nào có nhanh như vậy a." Lâu Thừa Vũ bật cười. Nàng thật sự. . . . . . rất cảm động. Một người đàn ông yêu nàng, lại đồng ý đối xử tốt với người nhà của nàng.

Trước kia Triển Thác rất bài xích việc đến nhà nàng, cho rằng như thế là lãng phí thời gian, hắn luôn nói hắn xem đồ án kiến trúc đến thời gian ngủ còn không đủ nữa, làm sao có thời giờ xã giao với người nhà của nàng.

Tử Nguyên thì ngược lại, hắn giống như đã đem người nhà của nàng làm người nhà mình mà đối đãi, phần tâm ý này ngàn vàng khó mua, nàng thực thỏa mãn.

"Làm sao có thể không nhanh chứ?" Má Lâu mở to hai mắt nhìn.

"Vừa mới rồi, Tử Nguyên ở phòng khách nói với chúng ta, phải nhanh một chút cưới con về nhà, bằng không cậu ấy sẽ lo lắng."

"Chúng ta đây còn đứng ở trong này làm gì? Nhanh đi ra ngoài bàn việc hôn sự thôi!" Lâu Thừa Phương gấp gáp thúc giục.

"Đúng đúng, đi ra ngoài bàn việc hôn sự, đi ra ngoài bàn việc hôn sự. . . . . ." Má Lâu vội vàng đi trước ra ngoài.

Lâu Thừa Vũ không biết nên khóc hay cười nhìn hai người. Nào có chuyện "vừa có gió đã lại mưa ngay" như vậy? Bọn họ vừa mới ở cùng một chỗ, nhanh như vậy liền kết hôn thực quá giật gân đi? Người không biết chuyện sẽ cho rằng nàng có phải là "có" cho nên mới vội vàng kết hôn.

Nàng lại cười. Nàng hiện tại rất thích cười, bởi vì, nàng thật sự rất hạnh phúc.

. . . . . . . . . .

Đêm đó, bọn họ mãi đến quá mười giờ mới rời khỏi Lâu gia, cùng nhau trở lại căn hộ của Hình Tử Nguyên.

Bọn họ đã gần như sống chung -- nói là gần như, bởi vì kỳ thực không có khác sống chung là mấy, chỉ là Lâu Thừa Vũ không có đem đồ đạc của mình chuyển vào, cho nên không có tính là chính thức ở chung.

Nhưng hắn hiện tại thực siêu khoa trương, chẳng những mỗi ngày tự mình đưa nàng đi làm, ngay cả tan tầm cũng không buông tha. Nếu như nàng đang chạy tin, hắn liền đi đợi nàng, giống như biến thành lái xe chuyên dụng của nàng, hơn nữa còn rất kiên trì nói nàng không có làm chậm trễ đến công việc của hắn một chút nào.

Không có sao?

Không có mới là lạ!

Dù sao, hắn chính là dính chặt lấy nàng, giống như lúc nào cũng sợ sẽ không thấy được nàng, bất luận nàng nói ra sao cũng không được, hắn đều cứng rắn muốn cùng theo, cho nên nàng, đối với hắn đã triệt triệt để để giương cờ đầu hàng rồi.

Ha, để cho nàng hưởng thụ một chút tư vị được sủng ái cũng tốt, kỳ thật được một người coi trọng như vậy là rất hạnh phúc, nàng thậm chí hoài nghi bản thân gần đây đến nằm mơ cũng cười.

"Anh đi tắm rửa trước đi, mẹ của em có bao lại một ít thức ăn chính tay mẹ làm, em sắp xếp lại một chút rồi bỏ tủ lạnh đã." Đã muộn, ngày mai hai người đều phải đi làm, cho nên Lâu Thừa Vũ vừa vào cửa liền giục hắn đi tắm rửa.

"Cùng nhau tắm." Hắn cầm tay của nàng, đem nàng kéo vào trong ngực, trong mắt lóe ra hào quang.

Nàng cười muốn chạy trốn. "Không được a, em sẽ thẹn thùng." Tuy rằng bọn họ cùng giường chung gối, cũng trần trụi tương đối rồi, nhưng cùng nhau tắm rửa thì lại khác, hiện tại bảo nàng không mảnh vải che thân đứng ở trước mặt hắn vẫn là không được tự nhiên.

"Anh sẽ nhắm mắt lại, không nhìn em." Hắn cam đoan nói.

"Hình Tử Nguyên, em dễ gạt như vậy sao?" Lâu Thừa Vũ cười nhìn hắn. "Anh nói cho em biết, nhắm mắt lại thì tắm rửa như thế nào?"

Đôi mắt hắn mang ý cười, nhìn nàng không chớp mắt. "Rất đơn giản, em giúp anh tắm." Hắn muốn nàng càng ngày càng thân mật với hắn hơn, như vậy nàng mới chạy không thoát, mục tiêu cuối cùng đương nhiên là mang nàng về làm bà xã, làm cho nàng sinh hạ con của hai người.

"Đại, sắc, lang! Anh từ từ mà chờ đi!" Lâu Thừa Vũ cười đẩy hắn ra, muốn đi lấy chút thức ăn, nhưng bất ngờ bị hắn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm trở lại trong ngực, còn đem nàng nâng lên hướng phòng tắm đi tới.

"Anh làm gì vậy?" Nàng hô nhỏ một tiếng, cười đập vào bờ vai rộng của hắn. "Đừng náo loạn nữa, nhanh thả em xuống!"

"Không có thương lượng." Hình Tử Nguyên đi thẳng về hướng phòng tắm, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ vì được như ý, tắm uyên ương, bọn họ hôm nay phải tắm uyên ương. . . . . . Hắn, nhất, định, phải, thành, công!

Không lâu sau đó, phòng tắm liền truyền đến tiếng nước cùng tiếng thở dốc, thanh âm của đôi tình nhân. . . . . . Một giờ sau, Lâu Thừa Vũ mặt đỏ, tim đập từ phòng tắm trốn ra, vừa ra tới liền vội vàng tìm tủ lạnh rót cốc nước đá một hơi uống sạch.

Đáng chết! Người phụ nữ vừa mới rồi lớn mật bám lấy hắn rên rỉ thật sự là nàng sao? Nàng làm sao có thể trở nên phóng khoáng như vậy? Lúc mới đầu còn không được tự nhiên nhưng càng về sau càng đầu nhập hưởng thụ, nàng thật sự hoài nghi hắn là có ma thuật, nhất định đã hạ lời nguyền với nàng rồi. . . . . .

"Tại sao lại không đợi anh?" Hình Tử Nguyên khóe môi ẩn hiện ý cười từ phòng tắm đi tới, khăn tắm vây quanh thắt lưng, đi đến ôm nàng từ phía sau.

Nàng nuốt nước miếng một cái, liếm môi lên tiếng: "Em khát nước." Trời ạ, tại sao có thể như vậy? Cho tới bây giờ, tim của nàng vẫn còn nhảy rất nhanh, chuyện phát sinh trong phòng tắm. . . . . . thực khiến cho người ta phải sôi máu, nàng bị hắn câu dẫn rồi.

Không nghĩ tới hắn lại có một mặt bá đạo cuồng dã giống như thế này, hơn nữa còn đem nàng kéo đến bên người làm nàng xấu hổ đến không dám mở to mắt. "Em đang ở đây thẹn thùng sao? Thật đáng yêu." Hình Tử Nguyên vui vẻ, tiếp đó khẽ lay động nàng, ở bên tai nàng ôn nhu hỏi: "Thừa Vũ, em chừng nào thì muốn gặp cha mẹ anh, bọn họ đều rất chờ mong có thể nhìn thấy em."

Tim của nàng lập tức nhảy dựng lên. "Bọn họ biết em sao?"

Hắn nở nụ cười. "Em cho rằng TV tiếp sóng trực tiếp làm giả được sao? Ngay cả bà nội anh ở miền trung cũng gọi tới hỏi mẹ anh em là thiên kim nhà ai, còn hỏi khi nào thì tới nhà em cầu hôn."

Cổ họng của nàng khô khốc, trong nội tâm không khỏi sợ hãi. "Bác gái nói như thế nào?" Đây chính là vấn đề tồn tại. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ cùng một danh viện môn đăng hộ đối kết hôn, trong quá khứ đến nàng cũng cho rằng như vậy, hào môn thông gia nha, chuyện như vậy thường xuyên tồn tại giữa các tập đoàn.

Nhưng nàng không phải danh môn thiên kim, cha nàng là đại lý tây phục Châu Âu, mẹ thì đơn thần là bà nội trợ, cùng với kiểu danh gia như vậy hoàn toàn chẳng có chút liên quan, chuyện này chẳng phải sẽ trở thành vật cản giữa bọn họ sao? Nàng phán đoán như vậy.

"Mẹ của anh nói cho bà nội, em không phải danh môn thiên kim, nhưng mẹ cho rằng chỉ cần anh thích là được, thân phận địa vị không quan trọng."

Lâu Thừa Vũ nhẹ nhõm thở phào. "Bác gái thực sáng suốt." Là nàng suy nghĩ nhiều rồi, nàng cho rằng tất cả nhà giàu có đều là như vậy, Vy Băng thời gian này cũng bị người nhà an bài cùng một người thừa kế giàu có thân cận, nếu như song phương đều không phản đối thì sẽ kết hôn, hôn nhân không có tình yêu làm cơ sở như vậy thật là quá mạo hiểm.

"Cho nên em đã chuẩn bị sẵn sàng muốn gặp bọn họ sao?" Hình Tử Nguyên truy vấn. Muốn đem nàng về làm bà xã thì nhất định phải mau chóng để nàng cùng cha mẹ của hắn gặp mặt, chờ gặp mặt rồi thì có thể chính thức bàn hôn sự .

"Anh an bài đi." Nàng thản nhiên cười, xoay người ôm eo của hắn, đem hai gò má chôn ở lồng ngực trần trụi tinh tráng của hắn. Vật cản lớn nhất đã không tồn tại, nàng cũng không có lý do gì để phản đối, nàng cũng muốn dùng loại quan tâm như hắn đối với người nhà nàng để đối đãi người nhà của hắn.

Hạnh phúc nguyên lai ở gần như vậy, trước kia nàng làm sao lại không phát hiện ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.