Quý Sở Nghiêu nói rằng quái vật trông giống người kia gọi là "sinh vật cao duy sau khi tiến hóa".
Lần đầu tiên Tư Thần nghe thấy cách gọi đó, khó tránh khỏi tò mò: "Sinh vật cao duy cũng sẽ tiến hóa ư?"
"Đúng vậy. Hoàn cảnh vũ trụ của chúng ta đã tạo nên chủ nhân của thế giới này có hình dạng là "nhân loại". Sinh vật cao duy muốn sinh tồn lâu dài ở thế giới này thì hình thái tốt nhất cần có là hình dạng của con người, cho nên bọn chúng cũng sẽ "tiến hóa"."
"Trong điều kiện bình thường, loại tiến hóa này cần thời gian rất dài, đến tận mấy triệu năm, thậm chí là lâu hơn. Nhưng ở trong không gian gấp khúc, mọi chuyện đều có thể xảy ra."
Quý Sở Nghiêu đè thấp giọng: "Gia tộc của tôi có một người đã trở thành một trong những tiến hóa giả đầu tiên. Dựa vào một ít nghiên cứu khoa học có thể suy đoán rằng sở dĩ xảy ra "cao duy xâm lấn" vì thế giới của chúng ta là nơi duy nhất còn sinh mệnh trong 10 chiều không gian."
Tư Thần đã hiểu.
Giống như một nhà thiên văn học nào đó đã từng nói rằng sinh mệnh của vũ trụ là hữu hạn.
Nhưng khi vũ trụ muốn chết đi, những chủng tộc có trí tuệ trong vũ trụ vẫn chưa muốn tuyệt diệt.
Vì vậy, những chủng tộc có trí tuệ đó đã bắt đầu "cao duy xâm lấn", muốn chiếm cứ lãnh địa của kẻ khác để tiếp tục duy trì nền văn minh của mình.
Thế nên mới có "không gian gấp khúc" và sinh vật cao duy tiến hóa thành hình dạng con người.
Tóm lại, đây là một làn sóng hai chiều.
Người-thiêu thân phía xa đã mặc quần áo xong, vụng về đứng dậy.
Lúc này Tư Thần mới phát hiện ra rằng nửa thân trên của nó có thể được xem là hình dạng con người, nửa th4n dưới vẫn giữ lại thân thể của côn trùng, chân cũng nhỏ, hai cái chân phủ một lớp lông tơ, căn bản không thể dùng để đi đường nên nó phải dùng cánh để bay.
Lúc này, một ít máu đỏ thẫm sền sệt nhỏ giọt xuống từ chân của thiêu thân.
Tư Thần nhìn thấy ở chỗ nó ngồi có một thi thể không đầu.
Đó là một cyborg. Bây giờ bộ phận thuộc về người đã bị c4n nuốt, chỉ còn lại hai cánh tay và hai cái chân bằng máy.
Đó cũng là nơi phát ra mùi máu tươi mà Tư Thần ngửi được.
Người xui xẻo đó hẳn là đang nạp điện ở trạm nạp điện, sau đó bất thình lình gặp phải một con thiêu thân cỡ bự.
Quý Sở Nghiêu không nói chuyện nữa.
Máy của hắn rà quét thiêu thân này xong, phát hiện số liệu năng lượng dao động đang ở cấp Một của "Thang Trời".
Quý Sở Nghiêu là tiến hóa giả cấp Sáu, có thể giải quyết con thiêu thân kia bằng một phát súng.
Nhưng giải quyết nó xong thì sợ rằng ở đây không chỉ có một con thiêu thân.
Dù là sức mạnh tương đương nhau, sinh vật cao duy và tiến hóa giả vẫn có người mạnh kẻ yếu.
Nhân tố quyết định có rất nhiều, cường độ thân thể, cách tiến hóa, ý thức chiến đấu... Khoan đã.
Bây giờ Quý Sở Nghiêu đang trọng thương, số liệu của Tư Thần có thể nói là yếu hơn so với tiến hóa giả. Hắn không muốn mạo hiểm.
Thiêu thân ăn no xong thì chà xát hai tay, bắt đầu từ từ vỗ cánh, bay lên trời.
Tư Thần nín thở, nắm chặt vũ khí duy nhất trên người.
Dao phẫu thuật rất nhỏ, so với dao gọt hoa quả có khi còn nhỏ hơn, nhưng sự lạnh lẽo của thân dao lại mang đến một ít cảm giác an toàn cho Tư Thần.
Điều cậu buồn rầu duy nhất là Trường Sinh Uyên sau khi nhìn thấy thiêu thân xong thì lại bắt đầu xao động không thôi.
Giống như một con chim non bị nhốt trong lồng, không ngừng đâm đầu muốn tông cửa sắt để ra ngoài.
"Mẹ ơi! Đói! Muốn ăn!"
Nó vừa nói vừa muốn thao tác cho thân thể của Tư Thần xông lên.
Tư Thần là một người có sức mạnh tinh thần cực lớn mới có thể áp chế con quỷ nhỏ không nghe lời này về lại chỗ cũ.
Vì cố gắng nín nhịn, cả người cậu có hơi run rẩy.
Quý Sở Nghiêu nhìn qua, phát hiện Tư Thần đang phát run.
Bỗng nhiên trong lòng hắn sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ.
Trên đường đi, biểu hiện của Tư Thần rất bình thường, vì vậy Quý Sở Nghiêu quên mất người này vẫn còn là "người thường", trước đó không phải là một tiến hóa giả.
Người này không giống hắn từ nhỏ đã được huấn luyện bài bản. Từ năm 4, 5 tuổi, hắn đã bị nhốt trong một cái lồng sắt học cách chém giết sinh vật cao duy.
Hắn vỗ vỗ lên cánh tay của Tư Thần, không tiếng động bày tỏ cảm xúc "trấn an" của mình.
"...?" Cậu nghi hoặc quay đầu nhìn, thấy biểu tình của Quý Sở Nghiêu phá lệ dịu dàng.
Tư Thần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng không giải thích. Vì thiêu thân kia đã bay đến đỉnh đầu của bọn họ.
Bây giờ là thời điểm giao tranh giữa ngày và đêm, ánh sáng và bóng tối nhập nhoạng không rõ. Hai người nấp trong một lùm cây nhìn ra ngoài nên không có gì đáng chú ý.
Giây tiếp theo, thiêu thân đang bay từ từ bỗng nhiên đổi hướng đi, bắt đầu cúi người xuống.
Là một sinh vật có trí tuệ, nó đã nghe thấy hơi thở của hai người từ sớm, đôi mắt kép có cấu tạo độc đáo của nó đặc biệt nhạy bén.
Nó chỉ đang cân nhắc thực lực giữa hai bên. Hơi thở của Tư Thần rất nhẹ, gần như không khác gì người bình thường; nhưng thiêu thân cảnh giác rằng trên người Quý Sở Nghiêu tồn tại một nỗi nguy hiểm cực đoan mơ hồ.
Nó cố ý bay qua đỉnh đầu của hai người thì nhìn thấy thân thể run bần bật của Tư Thần và cơ thể tàn tật của Quý Sở Nghiêu.
Hai người này không có khả năng công kích, cho nên thời gian tiếp theo sẽ là khu vực săn bắt của nó!
Thiêu thân nhịn không được, phát ra tiếng cười quái dị "hắc hắc" sau khi mới tiến hóa xong, cái miệng há rộng lộ ra ba hàm răng cưa cùng cái lưỡi dài.
Thiêu thân lao xuống trước mặt Tư Thần gần như trong chớp mắt.
Quý Sở Nghiêu theo bản năng muốn tóm lấy bả vai của Tư Thần, kéo cậu che chắn sau lưng mình. Nhưng tay hắn chỉ với lấy hư không.
Tư Thần nhanh hơn hắn một bước, từ trên mặt đất nhảy lên.
Con dao trong tay cậu hung hăng đâm thẳng vào con mắt kép của thiêu thân, bộ dáng của nó trở nên mất thăng bằng, tập tễnh đến buồn cười.
Nó há miệng thật lớn, phát ra tiếng hét chói tai, đầu lưỡi dài muốn xuyên thủng qua cổ của Tư Thần.
Tư Thần cảm giác cơ bắp của mình trở nên tan rã ra vì hoạt động với cường độ cao, nhưng tay cậu đã bắt được ba cái lưỡi dài. Gai trên đầu lưỡi muốn chui ngược vào lòng bàn tay của Tư Thần, máu nhỏ giọt xuống đất.
Thiêu thân vẫn còn giãy giụa kịch liệt bỗng chốc cứng còng cả thân trên, hơi thở bắt đầu suy yếu đi.
Tư Thần kẹp chặt cổ họng nó. Chất lỏng nóng hầm hập như là một nồi lẩu dê, uống vào vô cùng ấm bụng.
Trường Sinh Uyên không lừa cậu, thiêu thân này ăn rất ngon.
Tư Thần cầm dao phẫu thuật, đâm thọc mấy chục nhát liên tiếp, máu nóng văng đầy trên mặt đất. Khuôn mặt cậu có chút vặn vẹo.
Sinh vật cao duy vứt bỏ nguyên thân, lựa chọn tiến hóa thành hình dáng của con người thì trên người của chúng sẽ có nhiều nhược điểm.
Thiêu thân đã hoàn toàn bất động.
Tư Thần dừng động tác, người nóng cực độ. Tốc độ máu lưu thông quá nhanh, mạch máu của cậu nổi lên dưới lớp da mỏng, do kích động nên nhìn như một hình xăm hoa văn.
Vì thân thể đã yếu ớt từ nhỏ, Tư Thần luôn tránh phát sinh xung đột vũ lực với người khác. Tốc độ phản ứng cơ thể của cậu không bao giờ theo kịp tốc độ của não nên phần lớn thời gian luôn là bị động chịu đánh. Cho nên cậu cũng không hiểu làm sao mà đánh một chiêu mất mạng được.
Vừa rồi là Trường Sinh Uyên tiếp quản cơ thể của cậu. Tư Thần có cảm giác, nhưng cậu chỉ biết bàng quan mà nhìn.
Tuy nhiên năng lực học tập của Tư Thần rất mạnh. Đây là ưu điểm lớn nhất của cậu.
Cậu mờ mịt s0 soạng lấy vài thứ, trông có vẻ ít, nhưng cũng vừa đủ để cậu nhấm nuốt rồi.
Trường Sinh Uyên trong người cậu bộc lộ niềm vui sướng dạt dào. Đáng tiếc rằng hệ thống ngôn ngữ của nó vẫn chưa đủ nên không thể biểu đạt tâm tình của mình cho mẹ nghe.
Nó săn mồi cho mẹ ăn đó nha!
Như vậy mẹ sẽ không thấy nó là nhãi con vô dụng nữa.
Tư Thần theo bản năng sờ răng của mình.
Không phải ảo giác, răng của cậu đang trở nên nhọn hơn. Có răng nanh đã mọc dài ra, đầu răng nhọn trực tiếp đâm vào lợi.
Những cái răng này ít nhiều mọc đan xen nhau, khi khép hàm lại cũng không có thay đổi gì lớn.
Tư Thần lau máu dính trên mặt.
Quý Sở Nghiêu ở bên cạnh cậu, biểu tình có chút mờ mịt: "... Hình như tôi gây tổn thương nghiêm trọng đến trung khu thần kinh rồi, chứ nếu không thì hệ thống phụ trợ chiến đấu không thể xảy ra lỗi được."
Tư Thần nhìn thiêu thân bị hút khô máu trên mặt đất, hỏi: "Anh ăn không?"
Theo lý thuyết, những bộ phận khác có thể ăn.
Ví dụ như xương và khoang bụng mượt mà phía sau, nhìn qua có vẻ có khá nhiều thịt.
Đáng tiếc cậu uống quá no, ăn không nổi nữa.
Quý Sở Nghiêu nhớ lại hương vị khi ăn thịt côn trùng sinh vật cao duy, lễ phép lắc đầu: "Cảm ơn, tôi chưa đói bụng."
Trong cơ sở dữ liệu của Quý Sở Nghiêu, khi nghe thấy câu trả lời của hắn, hình như trên mặt của Tư Thần bày ra biểu tình "tiếc hận".
... Đúng là gặp quỷ.
***
Ăn uống no say, sau đó miễn cưỡng lau bản thân sạch sẽ hơn, Tư Thần đẩy xe đẩy của siêu thị, dẫn Quý Sở Nghiêu đến trạm nạp điện.
Người xui xẻo bị thiêu thân ăn thịt đã để lại cho hắn một gia tài phú quý: máy móc nhân tạo.
Bây giờ trên thị trường có buôn bán thân thể của cyborg thì cũng bị tập đoàn Cơ Giới làm lũng đoạn. Quý Sở Nghiêu dùng mắt đo kích cỡ rồi bắt đầu tự mình trang bị.
Đồ kim loại bị hắn gõ mà kêu lên "loảng xoảng loảng xoảng".
Người xui xẻo kia bị ăn gần như sạch sẽ chẳng còn gì, nhưng vẫn để lại một ít đồ vật có giá trị.
Tư Thần nhặt thẻ công nhân viên chức từ dưới đất lên.
【 Nhân viên cục An ninh 】
【 Họ tên: Quách Thiên 】
【 Số thứ tự: ****** 】
【 Cấp bậc: cấp Một "Thang Trời" / Cải tạo cơ giới 】
Ảnh chụp của người này có chút quen mắt. Tư Thần cố gắng nhớ lại, hình như hai ngày trước khi cậu ở trong không gian gấp khúc có mở một cái điện thoại, màn hình khóa là một người phụ nữ trẻ tuổi chụp cùng người đàn ông này. Di ngôn của người phụ nữ đó là "Mẹ yêu con."
Cậu cứ nghĩ là vợ chồng, không ngờ lại là mẹ và con trai.
Cũng đúng, nhờ thuốc gen mà tuổi thọ của con người đã tăng cao, 50, 60 tuổi cũng được tính là còn trẻ.
Động tác của Quý Sở Nghiêu rất nhanh, đã lắp ráp xong một cái chân.
Hắn nhìn qua thẻ công nhân viên chức trong tay Tư Thần, thuận miệng nói: "Tôi còn tưởng không có tiến hóa giả nào nguyện ý ở lại Vùng Thiên tai."
Người ở Vùng Thiên tai luôn muốn thoát khỏi đây, thà làm một con chó ở Khu An toàn còn hơn, họ cũng không muốn đi ra ngoài. Ban quản lý ở Vùng Thiên tai cũng có thành phần là nhiều gia đình quý tộc ở Khu An toàn, thành tựu của bọn họ không dựa vào trị an hay kinh tế, mà là có thể vận chuyển tài nguyên đến Khu An toàn.
Quý Sở Nghiêu: "Nhưng mà chuyện này cũng khá bình thường. Dù sao tiến hóa giả cấp Một chỉ có một danh ngạch để chính mình ở lại Khu An toàn, chuyện luyến tiếc người thân..."
Tư Thần mấp máy môi.
Cậu nhớ tới cha mẹ nuôi của mình.
Khi Tư Thần còn nhỏ, mỗi ngày đều đọc sách đến đỏ mắt, cậu mong muốn sau này có thể đậu đại học, trở thành một nhân vật nổi bật, sau đó hãnh diện mà đứng trước mặt bọn họ rồi hỏi một câu: Vì sao không về đón cậu.
Nhất định phải hãnh diện, vì như vậy mới có tư cách nói được một câu "tha thứ" với bọn họ.
Nhưng cậu đã không còn là một đứa trẻ của năm xưa, có một số việc đã không còn cần câu trả lời.
Quý Sở Nghiêu chần chờ một lát, chậm rãi nói: "Xin lỗi, có phải tôi lại nói sai gì không?"
Biểu tình của Tư Thần không quá khổ sở, nhưng hắn đã nắm bắt được một tia bi thương trong mắt cậu.
Tư Thần mỉm cười, hai mắt cong cong: "Sao cơ?"
Quý Sở Nghiêu nghi hoặc cúi đầu: "Không có gì. Có lẽ là vì nguồn năng lượng trung tâm bị hư hại nên số liệu phân tích của tôi có lẽ bị sai. Tình trạng này cũng xảy ra nhiều lần rồi."
***
Ở một nơi xa.
Quý Sở Nghiêu không thể phân biệt được người với người, nói: "Số liệu dị thường bắt đầu nhiều hơn. Tại sao?"
Hắn trôi nổi giữa không trung, đôi mắt xanh phát sáng.
Khác biệt về Thời - Không, nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ được gương mặt của Tư Thần.
Giọng điệu của Quý Sở Nghiêu chần chờ: "Là vì cậu à?"
Lấy giá trị thẩm mỹ của người bình thường xem xét, Tư Thần có một gương mặt rất đẹp.
Nhưng phục chế thể cũng đã từng nhìn thấy một người khác đẹp hơn, sao bây giờ lại xảy ra số liệu dị thường?
Không rõ.
Vậy thì cứ để nó như vậy đi.
Hắn lại nhắm chặt mắt một lần nữa.
***
Phần máy móc mới lắp vào người của Quý Sở Nghiêu không vừa người lắm. Nói đơn giản thì dựa vào tỉ lệ người của hắn thì đôi chân này quá ngắn.
Nhưng sau khi lắp ráp xong, hắn đứng dậy, vẫn cao hơn so với Tư Thần.
Sau khi hắn đứng lên, Tư Thần ý thức được một chuyện: Quý Sở Nghiêu cao hơn hẳn so với người bình thường.
Tư Thần không nhịn nổi lại liếc xuống nửa th4n dưới của hắn.
Vì sao lại phồng lên như vậy? Có phải có chỗ nào bất hợp lý đúng không?
Tư Thần quăng một cái quần qua: "Mặc vào đi."
Trên đường đi, Tư Thần đẩy xe đẩy siêu thị, còn thuận tay nhặt được vài món đồ để sinh tồn, trong đó bao gồm cả quần áo.
Quả thật là có dự kiến từ trước.
Tuy Quý Sở Nghiêu thấy không cần thiết nhưng vẫn nghe lời mặc quần vào.
"Bây giờ năng lượng dao động đã giảm bớt." Hắn nói: "Có lẽ vài ngày nữa, không gian gấp khúc sẽ kết thúc."
Sau khi năng lượng tiêu hao hết, kết giới của vật chất tối sẽ biến mất.
Sinh vật cao duy sẽ quay về vũ trụ của mình, nhưng những vùng đất bị cải tạo hoặc vật phẩm sẽ lưu lại. Ngoài ra, dưới mặt đất còn hình thành một "quặng năng lượng".
Đây cũng là lý do Vùng Thiên tai trở thành một khu vực có nhiều tài nguyên.
Tư Thần nghiêm túc lắng nghe, Quý Sở Nghiêu bổ sung thêm: "Chuyện tôi lo lắng duy nhất là nhiệt độ không khí ở không gian gấp khúc này quá kỳ lạ, cảm giác như là điềm báo trước của nhiệt tịch. Thế nhưng khả năng xảy ra khá thấp, hi vọng là do tôi suy nghĩ nhiều thôi."
Tư Thần "ừm" một tiếng.
Nhiệt tịch là một trong những phương thức khiến vũ trụ bị hủy diệt, nói đơn giản đó là sức nóng vượt ngưỡng giới hạn và hình thành một vụ nổ lớn.
Nhiệt độ không khí ở đây quá cực đoan. Tối vẫn còn ánh sáng nhợt nhạt, nhiệt độ lại tụt xuống đến mức đóng băng.
Quý Sở Nghiêu lại lấy đèn gấp ra, nhưng chưa có mở nó.
Tư Thần ngồi xuống bên cạnh hắn, xử lý vết thương vô cùng nhuần nhuyễn.
Vừa rồi đánh nhau với thiêu thân-người, tay cậu đã bị dập nát, máu thịt nát bét một mảng.
Quý Sở Nghiêu nhìn máu khô trên mặt cậu, từ từ nói: "Được rồi, nếu bây giờ tôi có thể đi lại được, giao dịch của chúng ta có lẽ sẽ kết thúc ở đây. Tiếp theo nên tách nhau ra thôi."
Hắn là tiến hóa giả cấp Sáu, dù trọng thương vẫn có thể đánh nhau với Tư Thần. Trong tình huống bình thường, Quý Sở Nghiêu cũng không muốn Tư Thần rời khỏi mình.
Nhưng hắn đã chọc trúng Nữ vương Trùng Tộc. Buổi tối là thời gian hoạt động của nó, chắc chắn tối nay có khả năng nó sẽ xuất hiện.
Hơn nữa, dù trong không gian gấp khúc có nhiều nguy hiểm nhưng mấy ngày qua hắn đã được chứng kiến năng lực sinh tồn của Tư Thần.
Tư Thần đi với hắn mới là nguy hiểm chân chính.
Nội tâm của Quý Sở Nghiêu liên tục xoay chuyển, nhưng hắn cũng không hiểu rõ từng trình tự, nên chỉ có thể nói ra kết luận cuối cùng của mình.
Hắn đưa đèn gấp cho Tư Thần: "Cái này tặng cho cậu. Có thể dùng để phát sáng hoặc sưởi ấm, buổi tối sẽ không còn lạnh nữa."
Tư Thần nghe hắn nói xong thì có hơi ngơ ngác.
Quý Sở Nghiêu nói từ tốn, không nhanh không chậm, khi hành động lại rất đáng tin cậy.
Nếu không phải hắn mang họ Quý, Tư Thần còn cảm thấy bọn họ có thể trở thành bạn bè.
Không ngờ Quý Sở Nghiêu dùng xong thì lại trở mặt.
Thế nhưng Tư Thần nhớ đến thân phận của hắn, lại cảm thấy không khó lý giải chút nào.
Khi không gian gấp khúc kết thúc, bọn họ sẽ quay lại thế giới của mình, không cần hoài niệm một lần tương ngộ ngắn ngửi như thế này.
Tư Thần mỉm cười nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn hai ngày qua đã giúp đỡ tôi, vậy tôi đi trước."
Cậu đi không hề luyến tiếc, rất giống phong cách bất cần đời "tay đút túi quần, trái tim khép kín".
Tư Thần cũng không nhận đèn gấp.
Quý Sở Nghiêu chống cằm ngồi tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của cậu, cảm thấy có chút ảo não mơ hồ.
Hình như hắn quên hỏi thông tin liên lạc của Tư Thần.
Nhưng không sao, thứ đó chỉ cần hắn trở về có thể dùng cơ sở dữ liệu điều tra được.
...
...
Phạm vi lớn nhất Quý Sở Nghiêu có thể rà quét là 120 km.
Nhưng vì tiết kiệm điện, hắn chỉ rà quét 15 km.
Trong phạm vi này, hắn đã có thể cảm nhận được Nữ vương đang đến gần.
Quý Sở Nghiêu nghiêm túc vạch ra những kế hoạch tác chiến. Nói thật rằng bây giờ có đấu với Nữ vương, xác suất hắn chiến thắng rất thấp.
Tình trạng hiện tại của Nữ vương cũng không phải quá tốt, nó chỉ còn lại hai cái đầu.
Không có nếu như. Dù sao hắn cũng là Quý Sở Nghiêu, là người nhà họ Quý, thậm chí còn là người mạnh nhất của thế hệ này.
Cảm nhận được Nữ vương tiến đến càng gần, năng lượng trung tâm lại hưng phấn nổ vang. Dịch đông lạnh thay thế máu sôi trào trong người hắn.
Quý Sở Nghiêu rút một cây kiếm ra.
Cây kiếm này trang bị ở cánh tay hắn, có thể rút ra từ trong người. Không phải đồ điện tử, mà là một thanh kiếm dài không có chuôi kiếm, có một độ cong ưu nhã.
Cây kiếm này gọi là "Thiên Thanh", từ nhỏ đã ở bên cạnh hắn. Ban đầu Quý Sở Nghiêu còn không cao bằng nó, nhưng dần dà đã có thể điều khiển được nó, không một ai biết mấy năm qua hắn có bao nhiêu nỗ lực.
Thân kiếm phát ra ánh sáng xanh. Quý Sở Nghiêu đã chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu thì ý chí chiến đấu đã vụt tắt.
Vì Nữ vương không chạy về phía hắn.
Nó đang đuổi theo phương hướng của Tư Thần!
Là một sinh vật trí tuệ, nó hiểu rõ quả hồng muốn ăn thì phải mềm.
Sau trận chiến hôm qua, Tư Thần đã đứng đầu danh sách kết liễu của nó.
Nữ vương đi trên đất, mặt đất rung chuyển, đất đá bay mù mịt.
Hai người nhặt được máy móc cấp thấp, không có trang bị hệ thống động lực, cặp chân này chỉ rắn chắc hơn bình thường một chút.
Quý Sở Nghiêu thu kiếm, nhanh chân chạy đi.
Hắn chạy rất nhanh khiến cho đinh ốc ở dưới chân bắt đầu nóng lên.
"Loảng xoảng" một tiếng, có một thứ đã bay ra ngoài.
Chân của Quý Sở Nghiêu đã bị gãy.
"..."
Hắn đứng bằng một chân giữa đường, lần đầu tiên trong đời muốn chửi tục.