Tư Thần không rảnh tiếp tục đút bánh quy cho Trường Sinh Uyên, khoác áo khoác lên đi ra ngoài.
Nhìn thấy con mắt khổng lồ trên đỉnh đầu, Tư Thần cảm thấy vô cùng sợ hãi, có cảm giác như bị giám thị quan sát từng chân tơ kẽ tóc.
Sáng sớm, nắng không chói gắt, độ ấm chiếu lên da thịt cũng không quá nóng.
Lâm Giai Lệ hít sâu một hơi, trấn định lại: "Nó sẽ tỉnh lại ư?"
Tư Thần hy vọng là không.
Sau khi cậu tỉnh ngủ, dấu tay trên eo đã phai nhạt dần.
Trong cái rủi có cái may, thẻ nhân viên trong túi thu dụng không thiếu mất cái nào.
Dù trời đã sáng hơn hai tiếng nhưng ai cũng nhất trí nên trì hoãn một chút, bắt đầu rửa mặt rồi ăn sáng.
Từ nhỏ Lâm Giai Lệ và Trần Chấp đều được giáo dục kỹ lưỡng, không bao giờ để cho bản thân dơ bẩn.
Tư Thần thích sạch sẽ, vì vậy khi còn nhỏ đã kéo đến không ít thù ghét từ những người trong viện phúc lợi nghèo khó.
Theo lý thuyết, ở trong khống gian gấp khúc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thức ăn của họ là dịch dinh dưỡng hoặc bột dinh dưỡng với nhiều hương vị khác nhau.
Cũng may là hôm qua Trần Chấp Chu vừa lột da.
Trần Chấp Chu mặc lại quần áo, thuận thục lưu loát cắt lớp da đã lột thành từng khối vuông nhỏ. Bỏ đi bộ phận bị ô nhiễm, toàn bộ đều đem đi rửa sạch rồi bưng lên bàn.
Lâm Giai Lệ nhìn một mâm da rắn lột này bỗng chốc trầm mặc.
"Ăn được." Trần Chấp Chu giải thích: "Trong nhà tôi đều dùng da rắn tôi lột cho trẻ em và phụ nữ mang thai ăn, có thể cải thiện gen và thể chất. Không phải trong dòng chính thì không được ăn đâu."
Bây giờ cho họ ăn là thuận tiện thôi, vì Trần Chấp Chu ăn không hết và không có cách nào mang đi được.
Lâm Giai Lệ giơ đũa, ăn thử một miếng, mặt nhăn lại đầy thống khổ: "Sao mà tanh quá vậy?! Người ăn được hả? Đúng không, Tư Thần?"
Cảm giác như đang ăn da cá biển, không chỉ tanh mà khi nuốt xuống còn như tra tấn.
Động tác đút ăn cho Trường Sinh Uyên của Tư Thần khựng lại: "... Ừm, quả thật."
Rồm rộp, rồm rộp, rồm rộp.
Một chén cơm lớn đều do một mình Tư Thần giải quyết.
Lâm Giai Lệ thông cảm nhìn cậu, cảm thấy từ nhỏ đến lớn Tư Thần không được ăn cái gì ngon.
Đương nhiên, cô không có ý da rắn lột không tốt, nhưng nếu không phải nó quá quý, với cái hương vị này thì đánh chết cô cũng không nuốt trôi nổi.
Cơ thể con người có hiệu suất hấp thu nguyên liệu cao duy khá thấp, da rắn còn không bằng thuốc gen cấp 4, cấp 5. Thứ cô theo đuổi phải được nghiệm chứng khoa học, những thứ không thể tin được thì là "tăng cường thiên phú".
Tư Thần cảm thấy một mình cậu ăn hết một chén vẫn quá khoa trương. Nhưng Trường Sinh Uyên quá đó, cậu đành phải đút cho nó ăn dưới ánh mắt khó hiểu của người khác.
Tư Thần xấu hổ giải thích: "Nhà hơi khó khăn, không có thói quen lãng phí."
Trần Chấp Chu chậm rãi nói: "Vất vả cho cậu rồi. Xem ra Quý Sở Nghiêu cũng không hào phóng với cậu lắm."
Tư Thần không thể ngờ rằng đề tài lại hướng đến chuyện này: "Không có, anh Quý đối xử với tôi rất tốt."
Cậu nói thật, vì vậy giọng điệu rất chân thành.
Trần Chấp Chu lạnh mặt đáp: "Đó là vì thứ cậu có quá ít. Người khác chỉ cần cho cậu một chút ít trên đầu ngón tay là cậu đã cảm động rơi nước mắt. Thật ra cái này cũng giống hư một kiểu áp bức về mặt tinh thần thôi."
Lâm Giai Lệ hiếm lạ tán thành, gật gật đầu: "Đúng thế, không sai. Đó là cách tôi bao... trợ cấp cho nam sinh viên nghèo khó!"
Tư Thần: "..."
Quên đi. Nói không được. Thực xin lỗi, Quý Sở Nghiêu.
***
Trần Chấp Chu ngồi trên xe Tư Thần theo thường lệ.
Qua một đêm, mùi sầu riêng trên đường ngày càng nồng hơn.
Tư Thần kiểm tra lại trang bị của mình, chắc chắn không để xảy ra thiếu sót gì. Cậu còn lấy cây rìu ra, cột vào trên xe để có thể gỡ ra dùng bất cứ lúc nào.
Lâm Giai Lệ nhìn thấy đồ tốt, khen một câu: "Vũ khí của cậu trông có vẻ không tệ. Tự lấy ở trong không gian gấp khúc hả?"
"Đúng vậy."
Có thể dễ dàng phân biệt được đồ nhặt được trong không gian gấp khúc vì trang bị của những người này đều đi theo bộ, còn có cả hệ thống.
Mà trên người Tư Thần cái gì cũng có, nhìn qua là biết phát triển cuồng loạn, hỗn loạn mà không tinh.
Đương nhiên, Lâm Giai Lệ cũng không rõ, thật sự Tư Thần luôn dựa vào chính sức lực của mình nhiều hơn. Vì vậy cậu không quá coi trọng trang bị, cái gì dùng thuận tay là được.
Trường Sinh Uyên cũng là một bộ phận thân thể của cậu, nó có thần trí riêng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Trên đường chỉ có hai chiếc motor của bọn họ, vô cùng yên tĩnh. Từ đây đã có thể nhìn thấy cổng lớn của khu nghiên cứu.
Khi đi ngang qua một tòa dân cư, Tư Thần cảm nhận rõ rệt một đôi mắt đang nhìn trộm, cộng thêm mùi sâu riêng cực kỳ ngọt ngào.
Lâm Giai Lệ: "Để tôi."
Trong ba người, Tư Thần là người chuyên cận chiến có khả năng tự phục hồi máu, máu càng thấp thì sát thương bùng nổ càng cao; Trần Chấp Chu chuyên cận chiến với sức tấn công cao, lượng máu trung bình, độ nhạy bén thấp; chỉ có cô là đánh cận xa, sức chiến đấu bền.
Cô giơ Klein Blue lên, nhắm thẳng vào tầng 6. Cung cơ khí kết hợp với phần xương bên ngoài cánh tay của cô phát ra một quầng sáng màu xanh đậm, giống như một cục pin đang tích tụ năng lượng.
Trong nháy mắt, một cột sáng xanh đậm bắt ra.
Klein Blue không có dây cung, nhưng Tư Thần nghe thấy tiếng mũi tên xé gió.
Bên cạnh tầng 6, máu thịt nổ tung tóe.
Tư Thần ngay lập tức tăng tốc, vọt tới đầu còn lại của đường cái. Quả nhiên, vài giây sau, những vật thể như thịt đỏ tí ta tí tách rơi xuống như mưa.
Lâm Giai Lệ khởi động máy quét, cuối cùng cũng định hình được sinh vật này là thứ gì.
Cô nói: "Là sinh vật cao duy 607... Hai người hẳn là đã thấy nó trong sách minh họa rồi đúng không?"
Đây cũng là một câu hỏi trong đề thi luận. Họ sẽ rút ra thông tin của vài sinh vật cao duy để hỏi, có 15 điểm.
Để bảo đảm đề thi không bị lộ và dựa theo nhu cầu của thí sinh, thí sinh tham gia cũng đã biết dạng đề cương này. Số lượng sinh vật cao duy họ có thể xem là 2000 con.
【 Sinh vật cao duy 607, sản vật của nền văn minh Hỗn Độn. 】
【 Bề ngoài là một khối thịt không ngừng tăng trưởng, có ý thức cấp thấp. Có đặc tính tăng trưởng vô hạn, tốc độ di chuyển tầm trung. Tính công kích thấp, gần như vô hại, Kiến nghị cách ra, khi bị 607 bao phủ sẽ tự động trở thành một bộ phận của nó. 】
Thân thể của 607 gần như có thể nhét đầy một căn phòng, bây giờ đống thịt nhầy nhụa đang chảy ra ngoài một cửa sổ vỡ nát, trông như phô mai hòa tan.
Tư Thần cảm thấy có chút không đúng.
Qua con phố này rồi đi về phía trước một đoạn sẽ đến khu nghiên cứu.
Tư Thần dừng xe trước cổng của khu nghiên cứu, đột nhiên hỏi: "Cô còn nhớ đề toán đại học không? Tôi đang cố nhớ lại, hình như có liên quan đến định lý Shimura (1)."
Dù yêu cầu của Tư Thần có chút kỳ quái nhưng Lâm Giai Lệ vẫn viết ra một câu hỏi toán học rồi đưa cho cậu.
Tư Thần đọc đề, đầu óc trống rỗng suốt hai phút mới bắt đầu có chút ý nghĩ.
Cậu không giải đề, mà gian nan mở miệng: "Tôi biết... Tôi dị thường ở đâu rồi."
Lâm Giai Lệ là ăn uống quá độ; Trần Chấp Chu là thích ngủ.
Trí lực, là năng lực tư duy của con người, là năng lực học tập, trí nhớ...
Nếu là ngày thường, Tư Thần tự tin chỉ cần đọc đề một lần là có thể cầm bút lên bắt đầu giải, chứ không giống như bây giờ, nhìn một tờ giấy trống suy nghĩ một lúc lâu.
Vừa rồi, Lâm Giai Lệ nói "sách minh họa", sau mấy chục giây, Tư Thần mới phản ứng lại 607 trong sách minh họa là thứ gì.
"Phương hướng phát bệnh của tôi là nhược trí."
Cậu đang từ từ ngốc đi.
Vì chỉ số thông minh của cậu rất cao, lúc đầu nhìn qua có vẻ không ảnh hưởng gì, nhưng càng về sau, ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn.
Nhận thức được chuyện này, trong lòng Tư Thần tràn ngập bất an.
Lâm Giai Lệ sửng sốt: "Không, không sao đâu. Ra khỏi không gian gấp khúc là sẽ ổn thôi."
Tư Thần hít sâu một hơi, cố gắng giúp bản thân bình tĩnh lại.
Ở đây tùy thời đều xảy ra nguy hiểm, cậu không thể để cảm xúc ảnh hưởng đến mình.
Cậu cõng Trần Chấp Chu xuống xe.
Tư Thần cảm thấy đi đâu cậu cũng phải cõng người khác.
Lần trước còn cõng Đồ Linh trong cơ thể của Quý Sở Nghiêu khi hắn bị hôn mê.
Bây giờ, Trần Chấp Chu giống với Quý Sở Nghiêu, ngủ say không biết trời trăng mây nước gì trên lưng cậu.
Lâm Giai Lệ thì ngược lại, nhìn qua luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Các bộ phận nhân tạo kết hợp với vũ khí cơ khí trên người cô tạo cảm giác vô cùng an toàn.
Quả nhiên, không thể dựa vào đàn ông được.
***
Khu thí nghiệm cũng có một bức tường sắt bao quanh thành hình tròn, cánh cổng nhìn âm u, thâm trầm.
Tư Thần nhìn cổng kim loại kín mít không một kẽ hở trước mặt, bên cạnh còn có máy kiểm tra.
Tư Thần vẫy vẫy với máy kiểm tra, một giọng nữ máy móc vang lên: "Chào mừng quay lại, xin hãy cung cấp thông tin nhân viên."
Nhiều năm trôi qua, khu thí nghiệm vẫn còn điện.
Tư Thần lay Trần Chấp Chu tỉnh dậy: "Xuống làm kiểm tra."
Trần Chấp Chu lấy thẻ nhân viên màu trắng ra, quẹt lên máy kiểm tra.
Ở khu vực mà đám Tư Thần không nhìn thấy bên trong xuất hiện một chuỗi số liệu.
【 Kiểm tra thẻ nhân viên 】
【Kiểm tra thành công 】
【 Trùng khớp gen 】
【 Chưa kết hôn 】
【 Có khởi động hệ thống phòng ngự không? 】
【 Tự động hủy bỏ 】
Giọng nói máy móc: "K9-114, kiểm tra thân phận thành công. Xin mời qua."
Từng người đều tiến hành kiểm tra, cuối cùng ba người đi vào khu nghiên cứu.
Khu nghiên cứu này không biết đã bỏ hoang bao lâu, trên mặt đất toàn là cỏ dại.
Bên trong có rất nhiều tòa nhà làm việc, có phòng chứa, xưởng xử lý chất thải, quan trọng nhất là phòng thí nghiệm.
Để nâng cao hiệu suất, kiến trúc ở đây trông khá đơn sơ, mộc mạc. Thậm chí còn có chỗ không được xây dựng như lò thiêu, xưởng xử lý chất thải và một ít máy móc được đặt ở ngoài.
Khiến cho người khác chú ý nhất là bên cạnh khu vực làm việc và máy móc thì lại có rất nhiều tượng đồng.
Do ngày này phơi nắng phơi gió, khuôn mặt trên những bức tượng đồng này đã bị bào mòn không còn nhìn rõ.
Họ có thể miễn cưỡng đọc được vài chữ: "Kỷ niệm... Vĩ đại... Khoa Phụ."
Những bức tượng đồng cao hơn người bình thường, ước chừng khoảng 2, 3 mét, tư thế có khí chất của một nhà lãnh đạo.
Lâm Giai Lệ: "Tự luyến thật đấy. Khi ông ta còn sống, mõi ngày đi làm chắc có cảm giác thành tựu lắm."
Tư Thần không trả lời, cậu tiến lên trước vài bước, đứng trước cửa của một phòng thí nghiệm.
Bảng hiệu treo trước cửa đã sai lệch ít nhiều, nhưng vẫn còn đọc được chữ.
【 Phòng nghiên cứu sự thay đổi thức ăn của sinh vật biến dị 】
Tư Thần im lặng một lát, nói: "Cẩn thận, xung quanh có thể là vườn bách thú."
Chú thích:
(1) Định lý Taniyama–Shimura: là một định lý xây dựng một mối liên hệ quan trọng giữa các đường cong elip, một khái niệm trong hình học đại số và các dạng modular, là các hàm holomorphic tuần hoàn được miêu tả trong lý thuyết số. Định lý này bắt nguồn từ giả thuyết Taniyama-Shimura, còn phần chứng minh được Andrew Wiles, Christophe Breuil, Brian Conrad, Fred Diamond và Richard Taylor hoàn chỉnh. Việc Andrew Wiles hoàn tất chứng minh định lý Taniyama-Shimura trực tiếp dẫn đến chứng minh định lý lớn Fermat nổi tiếng của Pierre de Fermat.