Nam hài ngốn không chút khách khí, còn chỉ vào một dĩa nói với Tiêu Tiêu: “Cái này ăn ngon, ăn nhiều một chút.”
Tiêu Tiêu nhìn hắn hành sự quỷ dị, trong lòng sợ hãi, căn bản ăn không ngon. Nam hài nhìn hắn không ăn, cười nói: “Làm sao? Chỉ thích ăn cùng họ Hắc kia, không thích ăn cùng họ Cao ta đây sao?”
Hắn vừa nói xong, Tiêu Tiêu ngạc nhiên nói: “Ngươi biết Hắc đại ca sao?”
Nam hài sờ sờ lỗ tai, “Thật ngại, ta không nói cùng người không ăn cơm với ta.”
Hắn còn chưa nói xong, Tiêu Tiêu liền cầm bát lên ăn.
Nam hài nhìn hắn ăn cơm, mới vui vẻ cười nói: “Như vậy mới ngoan chứ! Ta cho ngươi biết, ta từ nhỏ đã biết hắn.” Hình như nói như vậy cũng không đúng lắm, nam hài lại nói: “Kỳ thật thì cũng không phải nói như vậy, bởi ta ra đời không lâu sau thì mất tích, bất quá còn không coi như đã chết rồi.”
Nói mơ hồ đến vấn đề sinh tử của mình, nam hài lập tức thay đổi chủ đề, “Tóm lại hắn vừa dốt vừa ngốc, ngoại trừ võ công, còn lại căn bản đều không được, trong đầu chỉ toàn báo ân thật là kỳ quái, người ta còn không muốn hắn báo ân. Cái đầu của hắn quả thực còn nát hơn bã rượu.”
“Ngươi đừng nói xấu Hắc đại ca, hắn là người tốt, hắn đối với ta rất tốt.”
Nam hài hừ một tiếng. “Ngươi chớ gạt ta, hắn đối với ngươi mới không tốt, hắn ném người lên giường, sau khi trái ôm phải hôn với ngươi, liền bỏ chạy không thấy bóng nếu nam nhân của ta dám đối với ta như vậy, ta mà không đem hắn đến chỗ lấy cung hình, ba chữ Cao Dật Linh ta sẽ cho hắn viết ngược lại.”
Tiêu Tiêu không biết Cao Dật Linh như thế nào lại biết chuyện hắn cùng Hắc Ảnh. Mặt hắn đỏ lên, vội vả lắc đầu. “Không liên quan đến Hắc đại ca, là chính ta dốt nát, cho nên Hắc đại ca mới ghét ta.”
“Sai rồi sai rồi! Là hắn dốt, cho nên mới hại ngươi chịu khổ. Sao ngươi không phân rõ ràng lý lẽ? Đúng rồi, ngươi chia cho ta một trăm lượng bạc, ta thay ngươi thiến hắn được không? Cao Dật Linh cao hứng đề nghị.
Tiêu Tiêu sợ hãi kêu một tiếng, giữ chặt tay áo của Cao Dật Linh, “Ngươi đừng xằng bậy, ta không cần, không cần —”
“Sao? Luyến tiếc? Hắn bổng như vậy sao?” Âm thanh của Cao Dật Linh trầm thấp ám muội.
Trên mặt Tiêu Tiêu đỏ bừng, cúi đầu, “Ngươi không nên nói lung tung, ta cùng Hắc đại ca không có gì. Hắc đại ca vẫn tốt với ta lắm, hắn chưa từng có hành vi không tốt với ta, chỉ là chính ta nguyện ý, cùng hắn không có chuyện gì, hắn chỉ là giúp ta mà thôi.”
Cao Dật Linh không chút khách khí đánh lên đầu hắn.
Tiêu Tiêu bị đánh đau quá, hắn kêu lên: “Sao ngươi lại đánh ta?”
Cao Dật Linh thất thường hừ nói: “Ai bảo ngươi nói lời này khiến cho ta muốn đánh ngươi! Ta cho ngươi biết, nếu lúc trước ngươi đánh vài cái bạt tai thật mạnh vào mặt Hắc Ảnh, hắn cũng không dốt nát mà rời ngươi đi.”
Tiêu Tiêu nghe mà hoảng sợ, “Đánh Hắc đại ca?”
“Không chỉ đánh, còn muốn đá mấy cái vào mông của hắn, sẵn tiện giẫm lên đầu của hắn vài cái mới đủ.”
Cao Dật Linh vừa nói, Tiêu Tiêu một bên lắc đầu mãnh liệt. “Sao có thể, không thể, sao có thể đánh Hắc đại ca!”
“Ngươi không thích đánh hắn, chúng ta đổi cách khác, ngươi sẽ cởi y phục nhào tới. Mỗi lần nếu hắn ở đâu mà kể ra thân thế của mình không tốt, ngươi liền cởi sạch y phục bổ nhào vào người hắn, làm cho hắn không thời gian suy nghĩ. Nếu ngươi không biết dùng tư thế nào, chỗ của ta có sách cho ngươi mượn tham khảo.”
Mặt của Tiêu Tiêu đỏ như quả cà chua, hắn lắc đầu, xấu hổ đến nói không ra lời, “Ngươi nói bậy gì đó, ta…Hắc đại ca…” Tài ăn nói của hắn làm sao là đối thủ của Cao Dật Linh, đương nhiên chỉ có ấp a ấp úng cũng chưa nói được.
Cao Dật Linh thấy hắn bộ dạng lóng ngóng đến đơn thuần quá mức, tức giận nói: “Này cũng không được, cái kia cũng không được, các ngươi tốn mấy trăm năm cũng không có kết quả. Nào có người dốt nát như ngươi chứ? Rốt cuộc ngươi có muốn gặp Hắc Ảnh a!”
Tiêu Tiêu cố sức gật đầu, “Đương nhiên ta muốn gặp Hắc đại ca.” Đầu hắn từ từ rũ xuống, có chút thương tâm nói: “Chỉ sợ Hắc đại ca không muốn gặp ta.”
Cao Dật Linh không kiên nhẫn nói: “Đủ rồi, ta chịu đủ giọng điệu của ngươi rồi, ngươi còn nói nữa, cam đoan ta sẽ đoản mệnh hai ba năm. Này ăn hết cho ta, ta nhìn hai người các ngươi, thế nào cũng phải tốc chiến tốc thắng.”
“Ăn cái gì?”
Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, thấy lòng bàn tay của Cao Dật Linh có cái gì đó kỳ quái, nhìn nó đen đen nho nhỏ.
Cao Dật Linh cũng không để hắn nhìn rõ, kề sát đến miệng hắn, không nói không rằng để hắn nuốt xuống.
Tiêu Tiêu muốn nhổ ra, nhưng sớm đã nuốt vào. Hắn sợ nói: “Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?”
“Thứ tốt! Cái này chính là ta nuôi năm, sáu năm mới ra thứ tốt này.”
Tiêu Tiêu mặt mũi trắng bệch, “Nuôi? Đây là trùng sao?”
“Sợ cái gì? Ta là cổ độc sư hàng đầu Miêu Cương, muốn hại ngươi không cần đem thứ tốt cho ngươi ăn huống chi trùng này không lấy mạng của ngươi, chỉ là, ngươi có thấy thân thể nóng lên không?”
Há lại chỉ có nóng lên, hắn nóng đến độ mồ hôi chảy đầm đìa.
Tiêu Tiêu đứng lên, không thể tưởng được vừa mới đứng dậy, hắn choáng váng hoa mắt, lại ngã xuống ghế thở.
“Yên tâm, không có việc gì, đây là phản ứng bình thường. Ta cho ngươi ăn chính là con cái, ăn con cái, cũng rất dễ dàng nóng lên ăn con đực cũng không có một cảm giác, còn con đực ta sẽ cho Hắc Ảnh ngốc kia. Con vật này có cái tên rất dễ nghe, gọi là Tình cổ, đa số nhất công nhất mẫu đều phối thành đôi, là cho tình nhân ăn. Lúc mới ăn sẽ rất muốn cùng người mình yêu thân thiết, nếu tình ý của đối phương càng sâu, lại càng khống chế không được *** của chính mình nếu tuyệt không yêu đối phương, tình cổ không phát huy tác dụng, coi như ăn cái gì không tốt, đau bụng đi ngoài lập tức mất tăm.”
Cao Dật Linh nở nụ cười, “Bất quá, nếu thực rất yêu đối phương, con vật này liền có lợi rất lớn, các ngươi mới đụng tới đối phương sẽ như củi khô lửa bốc, không có đối phương là không được, nếu Hắc Ảnh ngốc kia muốn rời ngươi đi, bỏ rơi ngươi, hắn sẽ bắt đầu đau đầu, đau đến lăn lộn trên mặt đất như vậy thì không cần ngươi đánh hắn, tình cổ của hắn sẽ chủ động giúp ngươi đánh hắn một chút, hắn bất đắc bất dĩ, nhất định phải mang ngươi theo, hảo hảo yêu thương ngươi.”
Tiêu Tiêu nóng đến mồ hôi vẫn chảy, Cao Dật Linh nâng hắn dậy, phải một lúc, mới đem hắn đỡ lên giường.
Cao Dật Linh bỗng nhiên vỗ đầu nói: “Không đúng, nếu hắn nhìn thấy ngươi, lập tức quay đầu bước đi, các ngươi không mập hợp, tình cổ không phát huy tác dụng, ta đây không phải uổng phí thứ tốt cho ngươi ăn sao? Ngươi lại ở đó khóc một mình, không biết nên làm sao cho tốt. Với công lực làm mai của ta, tại sao có thể phát sinh chuyện này?”
Nhìn nhìn Tiêu Tiêu, Cao Dật Linh cười nói: “Thật ngại, cho ta mượn y phục một chút, hắn vừa đến, thấy ngươi không có mặc y phục, với cá tính của hắn, hắn tuyệt đối sẽ giúp ngươi mặc y phục tử tế. Đến lúc đó hắn vừa chạm vào ngươi, con Tình cổ trong cơ thể hắn sẽ phát huy tác dụng, khi đó thế nào hắn cũng phải cùng một chỗ với ngươi.”
Tay của Tiêu Tiêu mềm nhũn đến không cách nào kháng cự Cao Dật Linh cởi y phục của hắn. Toàn thân hắn trần trụi, tay chân còn bị Cao Dật Linh trói hình chữ đại.
Cao Dật Linh thấy sắp xếp hết (xảy =))) thảy, hắn hì hì cười, “Tiêu Tiêu, ngươi không cần cảm tạ ta, ta cho ngươi biết, hôm nay Hắc Ảnh cũng tới thành trấn này, hắn đang ăn cơm ở một khách *** khác, giờ ta lập tức dẫn hắn tới nơi này, sẵn tiện cho hắn hiểu lấy đại nghĩa. Cái tên ngốc kia trong lòng yêu ngươi chết được, chỉ bất qua đầu óc của hắn làm bằng đá, muốn thông cũng thông không được, về sau phiền ngươi chiếu cố hắn nhiều! Cao gia chúng ta sẽ cảm tạ ngươi đã làm cho hắn thật sự vui vẻ.”
Cao Dật Linh làm việc tốc độ rất nhanh từ trước đến nay, huống chi cho tới bây giờ hắn chưa từng làm mai, với cá tính thích nếm món ngon của hắn, chuyện tốt như vậy, làm sao hắn có thể bỏ qua được.
Hắc Ảnh ở khách *** ăn cơm. Y mới từ Miêu Cương chạy tới, chỉ vì người ở Miêu Cương nói lão lục Cao Dật Linh đã sớm đi lên bắc. Người Miêu không thích nói chuyện cùng người Hán, hơn nữa cổ độc sư Cao Dật Linh ở Miêu Cương tương đối có địa vị, người Miêu Cương nhắc đến tên của hắn đều phi thường tôn trọng, cũng không bằng lòng nói cho người ngoài biết tin tức của hắn, cho nên hắn thám thính thế nào cũng không có tin tức, ngay cả bộ dạng của Cao Dật Linh thế nào cũng không biết duy nhất chỉ biết cái tên “Cao Dật Linh”, vì thế y đành phải một thân một mình lên bắc, chuẩn bị trở về Tô Châu bẩm báo tin tức Cao Dật Linh ở Trung Nguyên.
“A! Xin chào huynh đài, gần đây ta tu luyện một loại pháp luật, pháp thuật kia rất thú vị, có thể nhìn thấy tương lai của ngươi, ta nhìn ngươi tất có đại hạn, cho nên nhanh tới khuyên ngươi quay đầu lại.”
Ngay cả đầu Hắc Ảnh cũng lười nâng lên. Lời nói của thuật sĩ giang hồ, y làm như không nghe không thấy, tiếp tục ăn cơm.
“Huynh đài, trong nhà của ngươi vốn là hạnh phúc mỹ mãn, nhưng cha của ngươi lại yêu một người không nên yêu, cho nên gặp rất nhiều tai nạn, đến nỗi ngươi từ nhỏ mất chỗ nương tựa, sống nhờ nhà của người khác.”
Hắc Ảnh run lên ngẩng đầu nhìn về người nói chuyện, không ngờ người nói chuyện tuổi chẳng những không lớn, thoạt nhìn cũng tương đương Tiêu Tiêu, hơn nữa tuấn mỹ vô cùng. Hắc Ảnh chưa từng nhìn thấy nam nhân linh khí như vậy, y ngẩn ra, lại nghĩ tới Tiêu Tiêu, rõ ràng trong lòng đã luôn cảnh cáo chính mình không được nghĩ tới Tiêu Tiêu.
Nam hài kia không e dè ngồi xuống, cười nói: “Muốn ta giúp coi tướng số không, huynh đài?”
“Nhiều chuyện!”
Nam hài kia cười hi nói: “Đã có người còn nhiều chuyện hơn ta, ta bất quá chỉ hơi nhiều chuyện một chút, cũng không quá đáng.” Hắn bỗng nhiên nói nhỏ, như muốn nói bí mật với Hắc Ảnh. “Huynh đài, chuyện này cũng kỳ quái, có một nhà giàu, nuôi một hài tử, đứa bé này bởi trong lòng có hổ thẹn, vẫn muốn chính mình thế nào cũng phải dùng cả đời để báo đáp nhà giàu kia.”
Hắc Ảnh kinh ngạc nhìn hắn, nam hài này đắc ý cười càng vui vẻ. “Nhà giàu này có mấy nhi tử, từng đứa đều muốn hài tử này nói thỉnh hắn không cần nghĩ nhiều nhưng sợ khi nói ra, làm tổn thương trái tim (nhỏ bé yếu ớt mong manh dễ vỡ như pha lê =]]]]]]) của hắn, ngược lại không tốt. Bọn họ nghĩ, người sẽ thay đổi, có lẽ chờ hài tử này lớn thêm một chút, suy nghĩ của hắn sẽ thay đổi, nhưng tiểu hài tử này cho dù bao nhiêu tuổi, chính là không thay đổi được suy nghĩ này. Thật không dễ ở trên đường đi, hắn đã yêu một hài tử vừa đáng thương vừa đáng yêu, chính hắn ngược lại đã giật mình, đã nghĩ cả đời này tuyệt không yêu thương ai, nếu không chẳng phải là báo đáp không được nhà họ Cao.”
Hắn nói tới đây, sắc mặt Hắc Ảnh thoáng chốc biến đổi. Y nắm lấy tay của nam hài, quát: “Ngươi là ai? Làm sao biết Cao gia?”
Nam hài bị y nắm lấy tay, cũng không kêu đau, còn cười hì hì, “Ta cho ngươi biết, kẻ ngốc này thật sự đa sự, người khác cũng không muốn hắn báo đáp, hắn cứ muốn báo đáp người khác. Vì thế hắn đem hài tử đáng thương này bỏ lại, muốn nói hài tử đáng thương này là thiếu gia nhà người khác, nhất định sẽ có người hảo hảo chiếu cố hắn, nhưng không biết đứa bé này số khổ, không quá hai ba ngày đã bị người ta đuổi đi…”
Hắc Ảnh biến sắc, “Vì sao Tiêu Tiêu bị đuổi đi? Hắn đúng là hài tử của nhà đó.”
“Người ta không chịu nhận thì làm cái quái gì được? Hắn ở kỹ viện làm việc vặt, lại bị nam nhân chiếm tiện nghi, người trong nhà hắn chê bai hắn hắn là hài tử không biết thế sự, cứ như vậy đi ở thế đạo hiểm ác, thật đáng thương. Đều do nam nhân dốt nát kia không biết xấu hổ, chiếm tiện nghi người ta, lại còn vội vả ra đi, để hắn lại một mình để cho người ta khi dễ.”
Hắc Ảnh nghe hắn nói, đã biết hắn biết Tiêu Tiêu ở nơi nào. Y lạnh nhạt nói: “Hắn ở nơi nào?”
“Nhờ người khác mà có thái độ này sao, Hắc Ảnh?”
Hắc Ảnh lại giật mình. Thiếu niên này chẳng những biết Cao gia, còn nói không sai tên của hắn, nếu không phải cường địch, chính là bằng hữu nhưng bạn bè Cao gia y không nhớ có người này, y lãnh khốc ra tay, chiêu chiêu đều chế trụ chỗ hiểm của Cao Dật Linh.
Cao Dật Linh hừ nói: “Ta hảo tâm nói cho ngươi, ngươi chó cắn Lã Động Tân (không biết phân biệt tốt xấu), không nhìn được người tốt tâm ta đây cũng lười khách khí với ngươi, ta trực tiếp đem Tình cổ thổi vào cho rồi.”
Ngón tay của Cao Dật Linh búng một cái gì đó, Hắc Ảnh tưởng ám khí, y lắc mình né qua vì vậy hai người bọn họ lại càn gần nhau, y lui không thể lui, Cao Dật Linh vỗ một cái trên tay của y.
Lần này không đau không ngứa, căn bản không hề thương tổn. Hắc Ảnh ngẩn ra, cái vỗ của nam hài này, cho thấy hắn không có ý đối địch với y, cho nên Hắc Ảnh cũng không có tiến công nữa, hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Nam hài sửa sang lại mái tóc đen bóng có chút bị rối khi vừa đánh nhau, ngáp một cái, biểu cảm lại có chút nghiêm túc. “Ta nói thật, Hắc Ảnh, ngươi thật sự nhàm chán! Kỳ thật tâm tính báo ân của ngươi đối với người Cao gia mà nói căn bản là một gánh nặng. Cao gia có tiền có quyền, bạc mấy đời xài cũng không hết, bọn họ căn bản không cần ngươi báo ân vả lại, huynh đệ bọn họ đều võ công cao cường, trên thế gian này cũng không có chuyện khiến cho bọn hắn phiền não, nếu hỏi chuyện làm bọn hắn phiền não nhất, bọn họ có thể còn nói cho ngươi biết, bọn họ hy vọng ngươi có thể vui vẻ cả đời. Rốt cuộc ngươi có hiểu hay không?”
Hắc Ảnh giật mình. Từ nhỏ hắn tùy thị lão đại Cao gia, lão đại thật rất tốt khiến y khắc cốt ghi tâm, các huynh đệ Cao gia khác nhìn y, cũng đều là loại tình cảm tôn kính dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói) mà ngay cả lão tứ Cao Dật Ngọc phá gia chi tử phóng đãng nhất Cao gia, nhìn thấy y cũng cung cung kính kính gọi một tiếng Hắc đại ca, không dám lỗ mãng. Y ở Cao gia được đãi ngộ không kém.
“Nếu để cho bọn họ biết, ngươi vì báo ân vô vị gì mà đem vứt bỏ Tiêu Tiêu, sáu huynh đệ Cao gia tuyệt đối sẽ đại giang nam bắc tìm được Tiêu Tiêu, đưa hắn về bên cạnh ngươi nếu tìm không thấy, bọn họ chỉ có thể cảm thấy rất xin lỗi ngươi, cho rằng đều là huynh đệ bọn họ làm hại ngươi vứt bỏ người quan trọng nhất. Kính nhờ! Ngươi đừng làm cả người khác chết không toàn thây, chạy đại giang nam bắc thì mệt chết!”
Ánh mắt Hắc Ảnh lóe lên, người này đối với huynh đệ Cao gia đều phi thường thấu hiểu, nhưng y lại không nhận ra người này!
“Cho nên kính nhờ ngươi, đừng nghĩ nhiều, ngươi mà vui vẻ, đối với huynh đệ Cao gia mà nói, coi như đã giải tỏa tâm sự, bọn họ đều chỉ hy vọng ngươi vui vẻ mà thôi.”
“Ngươi là ai?”
“Ta là ai quan trọng như vậy sao, bất quá nếu ngươi không chạy nhanh đuổi theo, Tiêu Tiêu cả thân trần trụi, nếu bị người xấu xa nhìn thấy thân thể trắng như tuyết của hắn, có khởi tâm tà hay không ta không biết! Bất quá, ta đoán người thờ ơ với người xinh đẹp như vậy, thiên hạ tìm không ra mấy người.”
Bộ dáng thân thể trần trụi của Tiêu Tiêu đáng yêu mềm mại thế nào, đương nhiên Hắc Ảnh biết rất tường tận. Thoáng chốc sắc mặt y tái xanh, “Ngươi nói cái gì?”
Cao Dật Linh cười đáng yêu, “Không có gì, ta chỉ nói, toàn thân Tiêu Tiêu trần trụi, còn bị cột vào giường, người nào đi vào phòng hắn, cũng có thể lăng nhục hắn một phen. Ngươi không cảm thấy ngươi nên chạy tới đó sớm một chút sẽ tốt hơn sao?”
Hắc Ảnh đẩy Cao Dật Linh ra. Nhìn hắn cười cao hứng như vậy, là biết hắn đang âm thầm giở trò quỷ, muốn giáo huấn hắn, nhưng lúc này Tiêu Tiêu quan trọng hơn, Y hung tợn hỏi: “Hắn ở nơi nào?”
“Ở phòng cuối trên lầu khách *** Phượng Lai.”
Hắc Ảnh lập tức lao đi, Cao Dật Linh thì cười ha hả, khoe khoang tự khen mình, “Kỳ thật làm mai cũng không khó, ta cảm thấy được ta có đủ thiên phí, ta thật sự quá lợi hại, đã có thể làm mai, chính mình nhịn không được mà khâm phục mình. Cao Dật Linh a Cao Dật Linh! Ngươi thật sự quá thần kỳ, võ công cao thủ kia cũng không chú ý tới, ngươi chỉ vỗ nhẹ, đã hạ được cổ trên người hắn, hơn nữa còn hạ tình cổ. Tóm lại, Hắc Ảnh sẽ không bao giờ bỏ Tiêu Tiêu lại nữa.”
Cười đủ rồi, Cao Dật Linh sửa sang lại hành lý, “Không thể cười nữa, còn phải lên đường, nếu không tướng công tương lai của ta sẽ cưới người khác, sự tình sẽ có thể nguy rồi.” Hắn tiếp tục lầm bầm lầu bầu: “Thật sự là dốt nát, còn chưa thấy ta, dám đi lấy vợ, không sợ ta chỉnh chết hắn sao? Tên hỗn đản này, tự cho là bộ dạng anh tuấn tiêu soái, ở trong đám nữ nhân đều thuận lợi, liền nhảy dựng lên dính vào. Không mê được hắn đối với ta chảy cả thùng nước miếng, ta Cao Dật Linh liền nằm thẳng cho hắn ăn không phải trả tiền!”
Đoạn lầm bầm lầu bầu hắn nói không tỉ mỉ, ai cũng không biết tướng công trong miệng hắn là vị nào, chỉ biết người bị hắn quấn lấy, chỉ sợ không thoát khỏi hai chữ không may này hẳn là cũng không xa.
Hoàn toàn không suy nghĩ, Hắc Ảnh một đường nhắm đến khách *** của Tiêu Tiêu.
Khách *** ồn ào, căn bản không ai chú ý tới quái dị của y. Y trực tiếp xông vào phòng theo lời của Cao Dật Linh, chỉ thấy Tiêu Tiêu bị trói nằm trên giường, không động đậy.
“Tiêu Tiêu?”
Tiêu Tiêu nhìn thấy y, tựa hồ cũng rất khiếp sợ. Hắn khó khăn nói: “Hắc… Hắc đại ca?”
Hắc Ảnh vội vàng đóng cửa lại, để tránh người đi ngang nhìn thấy Tiêu Tiêu trần như nhộng. Y đi đến bên giường, “Ngươi sao lại như vậy?”
Vẻ mặt Tiêu Tiêu đỏ bừng, đem mặt quay đi chỗ khác, xấu hổ nói: “Ta không biết, nam hài kia nói với ta, bỗng nhiên cho ta ăn cái gì đó, toàn thân ta liền nhũn ra nóng lên, bị hắn ôm lên đây. Hắn cởi y phục của ta rồi đi ra, nói muốn tìm ngươi đến ta nghĩ hắn thuận miệng nói thôi, không ngờ ngươi thật sự đến đây.”
Hắc Ảnh vội vã cởi bỏ y phục buộc hai tay của hắn. Y mới tới gần, mặt của Tiêu Tiêu càng trở nên hồng hơn, hắn thở hổn hển, nhũ tiêm gắng gượng nhú lên, hắn xấu hổ thiếu chút nữa kêu lên.
“Sao thế? Tiêu Tiêu.”
Tiêu Tiêu dùng tay đã được thả ra che mặt lại, lắp bắp nói: “Ta không biết, ta rất quái…”
Vừa nói xong, hạ thân của Tiêu Tiêu cũng cương lên, thân trần không che đậy đều bị thấy rõ ràng, Tiêu Tiêu cố gắng chống cự cảm giác sung sướng khi Hắc Ảnh lại gần.
Nếu nói là Tiêu Tiêu kỳ quái, Hắc Ảnh cũng biết được chính mình dường như cũng có chút quái dị. Động tác cởi bỏ trói buộc của y chậm chậm dần, ánh mắt của y lại nhìn chăm chăm vào mặt, cổ, vào dục vọng phấn hồng đang thẳng đứng quá mức rõ ràng của Tiêu Tiêu.
Lúc hắn chưa phát hiện, y đã cúi xuống, hôn lên cổ của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu run rẩy một chút, phát ra tiếng rên rỉ.
Hắc Ảnh cảm thấy nhiệt triều trong cơ thể hoàn toàn bị khơi mào, máu toàn thân tràn đầy dục vọng, khoái cảm kịch liệt, làm cho y nhịn không được rên nhẹ.
“Hắc… Hắc… Đại ca?”
Tiếng gọi e lệ này của Tiêu Tiêu, làm cho khoái cảm toàn thân Hắc Ảnh dâng trào không cách nào hình dung. Y hướng tới đôi môi diễm lệ hông hồng của Tiêu Tiêu mà hôn tới tấp, Tiêu Tiêu cũng nhịn không được hôn trả.
Nụ hôn kích thích này, gợi lên tình sâu nhất của hai người. Trong nháy mắt, Hắc Ảnh đã đặt cả người lên thân của Tiêu Tiêu.
Cảm giác được thể nhiệt của Hắc Ảnh, miệng của Tiêu Tiêu lại truyền tới hơi thở gấp gáp thanh thúy, toàn bộ thân thể vây lấy thể nhiệt của Hắc Ảnh, hơi run rẩy.