[Cao Gia Phong Vân] Siêu Đại Bài Nam Phó

Chương 10



Đêm qua Cao Dật Linh bị Đàm Thiên Diễn phó túng ‘ái’, lại là lần đầu tiên của hắn, mềm như hoa, buổi sáng thế nào xuống được giường Đàm Thiên Diễn để cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi, tự mình rời giường sơ tẩy, định ra ngoài, đã thấy dược sư Miêu Cương đứng ở trước cửa, Đàm Thiên Diễn nhã nhặn gật đầu một cái với hắn.

Hắn đứng ở cửa, tuyệt không có khả năng là tản bộ nơi này, tuy rằng Đàm Thiên Diễn biết hắn không có địch ý, nhưng trên người hắn truyền đến hơi thở lạnh như băng như đâm vào người, hơn nữa trên người của hắn truyền đến cảm giác, làm cho Đàm Thiên Diễn cảm được người này nhất định không dễ đối phó, gặp phải hắn tuyệt chỉ có hai chữ ‘xúi quẩy’ để hình dung, có thể sẽ muốn chết không được, muốn sống cũng không xong. “Ta có lời nói với ngươi, đi theo ta.” Dược sư nói ngắn gọn, cũng rất có mạnh mẽ.

Đàm Thiên Diễn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trực giác có thể có đại sự nói với y, vì thế y gật đầu, đi theo dược sư ra phía sau.

Dược sư ngừng lại ở một nơi vắng vẻ của Trần gia, Đàm Thiên Diễn ở phía sau hắn dừng lại, dược sư quay đầu nói: “Nữ nhân mang thai kia là tỷ tỷ của ngươi?”

Đàm Thiên Diễn không biết hắn hỏi chuyện này làm gì, nhưng y vẫn gật đầu. “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Tỷ tỷ ngươi sinh non, bất quá thai nhi kia vốn phải sảy, lại miễn cưỡng giữ lại, đúng không?”

Đàm Thiên Diễn vô cùng giật mình, xem ra người này được xưng là dược sư của Miêu Cương cũng không phải là hư danh.

Y cố sức gật đầu. “Ta có nghe Cao Dật Linh nói qua, là hắn dùng cổ hộ mệnh tặng cho tỷ tỷ của ta.”

Dược sư nhíu mày, “Ta vốn không thích quản chuyện, cũng không muốn cứu người Trung Nguyên, nhưng nhìn khí sắc của tỷ tỷ ngươi, liền đoán là do Cao Dật Linh làm, họa của người Miêu Cương gây ra, tự nhiên do ta giải quyết. Tiểu hài tử này, cái gì cũng không biết mà còn làm bậy cổ của hắn ăn chính là máu của hắn, đến lúc bỏ vào trong bụng người khác bảo trụ đứa bé của người khác, làm sao có thể không có chuyện. Chuyện kia đã bao lâu?”

Đàm Thiên Diễn nghe hắn nói thận trọng như thế, cũng không khỏi khẩn trương.

“Làm sao? Thai nhi của tỷ tỷ ta sẽ xảy ra chuyện sao?”

“Thai nhi của tỷ tỷ ngươi không có chuyện gì, nhưng tỷ tỷ ngươi thì có chuyện. Loại cổ bảo mệnh này chỉ lo nuôi dưỡng chính mình, không để ý người khác, nếu là đơn độc một thân thể, liền hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu là ký sinh trên thân của người khác, đối với thân thể của kí chủ mà nói là gánh nặng quá lớn. Mà loại cổ này chẳng những khó kiếm, lại càng khó giải quyết, chỉ có thể thả lại trên người của Cao Dật Linh, hy vọng thời gian chưa đủ lâu để nó cùng đứa bé hợp thành một.”

Nghe hậu quả nghiêm trọng như thế, tim của Đàm Thiên Diễn đều run lên. “Không quá hai tháng, có biện pháp có thể cứu sao?”

“Có, lúc lệnh tỷ sinh, Cao Dật Linh đứng bên người nàng, ta đem cổ dẫn tới trên người hắn.”

Đàm Thiên Diễn đau đầu, với tình trạng căm thù đến xương tủy của Đàm Vận Nguyệt đối với người Cao gia mà nói, làm sao có thể lúc nàng sinh, để cho Cao Dật Linh đứng bên cạnh.

“Không có cách nào khác sao?”

“Không có, nếu không tự ngươi nghĩ cách đi. Thân thể của Cao Dật Linh đã không có việc gì, ngày mai ta phải về Miêu Cương, sau hai ngày tỷ tỷ ngươi sinh, nếu nàng không đáp ứng, ngày mai ta đi, sống chết của đứa nhỏ cùng ta không quan hệ.”

Nói xong, hắn quay đầu bước đi, cá tính hắn lạnh lùng, không nghĩ cùng Đàm Thiên Diễn nói chuyện lâu đến thế.

“Tỷ tỷ, tỷ đáp ứng không?”

Bởi tình thế nghiêm trọng, Đàm Thiên Diễn mặc kệ tỷ tỷ có tin lời mình hay không, y luôn muốn nói rõ ràng.

Đàm Vận Nguyệt do dự. Không thể phủ nhận, nam tử tóc bạc kia hết sức lợi hại, lúc trước nói Đàm Thiên Diễn không chết, vả lại còn ném Đàm Thiên Diễn ra ngoài cửa mặc kệ y, làm như thế thật quá đáng nhưng cho dù thế nào, Đàm Thiên Diễn đã sống lại, Còn Trần Sinh Tài nói với nàng, khi nàng ngất xỉu, nam nhân này chẳng qua chỉ chạm nhẹ một cái đã cứu nàng tỉnh lại, chứng tỏ y thuật của hắn phi phàm.

Mặc dù lúc Đàm Thiên Diễn chết, nàng có nói nàng không thù oán Cao gia, nhưng nàng thà rằng nhắm mắt làm ngơ, không thấy Cao Dật Linh, huống hồ nàng cũng không tin Cao Dật Linh lại có lòng tốt đem cổ bảo mệnh bảo trụ con của mình như thế.

“Ta không cần.”

Trên mặt Đàm Thiên Diễn mồ hôi chảy xuống, y cầm tay của Đàm Vận Nguyệt. “Tỷ hãy nghe đệ, dược sư Miêu Cương không muốn cứu người Trung Nguyên, nhưng bởi hắn biết đây là họa của Cao Dật Linh làm ra, hắn mới miễn cưỡng chữa cho tỷ. Nếu tỷ không đáp ứng, ngày mai hắn trở về Miêu Cương, nếu tỷ xảy ra chuyện gì, đại phụ nơi này cứu được tỷ sao? Tỷ nghĩ xem, y thuật của hắn cao minh như vậy, ngay cả đệ chết đi hắn còn cứu sống được, tỷ đi đâu tìm đại phu cao minh như vậy?”

Lần này y thuyết phục, nói đến động lòng người vô cùng, cũng phân tích nguyên nhân lợi hại. Đàm Vận Nguyệt đương nhiên cũng biết sinh đứa bé rất nguy hiểm, nếu có đại phu cao minh như vậy bên người, tự nhiên an lòng không ít, nhưng nàng thật sự không tin Cao Dật Linh đã đem cổ bảo mệnh cho nàng, nàng suy nghĩ một chốc rồi nói: “Nếu dược sư kia có thể cho ta thấy tận mắt cổ bảo mệnh của Cao Dật Linh ở trong bụng ta, ta đây để cho hắn cứu trị, nếu không thì miễn bàn nữa.”

Đàm Thiên Diễn vừa nghe nàng nói như vậy, đành phải đi cầu dược sư, để cho tỷ tỷ của y tận mắt chứng kiến.

Đàm Vận Nguyệt ngồi trên ghế, thấy dược sư tiến vào, dùng châm đâm vào ngón tay mình, chảy một chút máu. Đàm Vận Nguyệt không biết hắn đang làm cái gì, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

Dược sư lạnh lùng nói: “Đưa cổ dẫn tới cho ngươi xem, ngươi không phải muốn xem sao?”

Hắn đưa ngón tay có chút máu tiếp cận bụng của Đàm Vận Nguyệt, Đàm Vận Nguyệt giận đến đỏ mặt, bởi nàng cảm thấy động tác của hắn có ý khinh bạc. “Lấy tay ngươi…”

Nàng còn chưa nói xong, Đàm Thiên Diễn đã phát ra tiếng. “Tỷ, bụng của tỷ…”

Đàm Vận Nguyệt nhìn xuống, thì thấy bụng của mình nhô ra không hề bình thường, không ngừng nhảy lên, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, dược sư rút ngón tay về, hiện tượng dị thường kia liền biến mất, Đàm Vận Nguyệt sợ đến nỗi thần tình tái nhợt.

Dược sư lạnh nhạt nói: “Nó nhất thiết phải nhờ máu mới đi ra được, cho nên lúc ngươi sinh chảy nhiều máu cổ này mới đi ra, nếu không chuyển cổ này, lúc ngươi sinh chảy quá nhiều máu sẽ chết. Bất quá ngươi nên cảm tạ Cao Dật Linh, nếu không có cổ bảo mệnh của hắn, đứa bé này đã chết trong bụng rồi.”

Đến lúc này Đàm Vận Nguyệt mới tin lời của Đàm Thiên Diễn, nàng hãi đến hoang mang không dứt.

Đàm Thiên Diễn muốn lấy khăn cho dược sư lau máu, dược sư cự tuyệt, Đàm Thiên Diễn lại nói: “Vừa rồi thật sự đa tạ ngươi, để ta lau máu cho ngươi.”

Dược lạnh nhạt nói: “Máu của ta có trăm ngàn loại độc cổ, không thể lưu lại nơi này, nếu không chỉ cần một giọt máu, đủ độc chết mọi người trong kinh thành, tự ta xử lý.”

Đàm Thiên Diễn nghe hắn nói kinh khủng như vậy, sợ đến tái xanh mặt, không tự chủ lui về sau, dược sư chỉ cười lạnh lùng quay đầu bước đi, chỉ có hắc điêu trên vai hắn, vươn chân đùa đùa sợi tóc bạc rối tung của hắn.

Qua hai ngày, quả nhiên như lời dược sự nói, Đàm Vận Nguyệt sinh đứa bé, Cao Dật Linh đứng ở bên cạnh Đàm Vận Nguyệt.

Đàm Vận Nguyệt từ ngày nhìn thấy cổ, mới tin Cao Dật Linh đối nàng thật là tốt, nàng đối với Cao Dật Linh không còn thù hằn như trước, nhắc tới Cao gia cũng chỉ là thản nhiên, hiển nhiên cũng không còn oán thù nữa.

Nàng sinh khi có dược sư bên người, thoáng cái đã dẫn cổ lên người của Cao Dật Linh, cho nên nàng thuận lợi sinh hạ một đứa bé tròn tròn trắng trắng, làm cho Trần Sinh Tài vui sướng ngây ngất ôm con của mình.

Sinh xong đứa bé, Đàm Vận Nguyệt vô cùng suy yếu, lại kéo Đàm Thiên Diễn lại. “Ta có lời nói với ngươi.”

Đàm Thiên Diễn thấy nàng cực nhọc, liền nói: “Ngày mai chúng ta cùng nói, tỷ nghỉ ngơi trước đã.”

Đàm Vận Nguyệt nói: “Ngày mai ta có thể sẽ không nói ra được.” Nàng hít sâu một hơi. “Ta biết gần đây Cao Dật Linh ngủ trong phòng của ngươi.”

Đàm Thiên Diễn cứng đờ, mấy ngày nay y đều cùng Cao Dật Linh cùng giường cùng ngủ, tuy rằng chỉ có đêm thứ nhất mới thân ái, sau đó Cao Dật Linh sợ đau, không chịu làm nữa, nhưng tình cảm của y cùng Cao Dật Linh quả thực tăng lên, y không thể nói dối với tỷ tỷ, nhưng việc này sớm muộn cũng sẽ phơi ra. “Đúng, buổi tối đệ cùng hắn ở một chỗ.”

Đàm Vận Nguyệt rủ mắt. “Dù sao việc hôn nhân của phủ thượng thư cũng xong rồi, trong kinh thành còn nói ngươi chết rồi sống lại, cô nương muốn gả cho ngươi cũng ít một nửa, tùy ngươi cao hứng, tỷ tỷ không có ý kiến, chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi. Chẳng qua hai người các ngươi đều là nam, đừng quá minh mục trương đảm (lộ liễu, táo bạo), ta không muốn chứng kiến ngươi chết trước mặt ta.”

Đàm Thiên Diễn sửng sốt, biết Đàm Vận Nguyệt đã bằng lòng, y kinh hỉ giữ chặt tay của Đàm Vận Nguyệt. “Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ, chỉ cần tỷ hiểu và bỏ qua, đệ còn cái gì vui vẻ hơn.”

Đàm Vận Nguyệt mệt lã xuy xuy tay. “Đi đi, Cao Dật Linh đang đợi ngươi, nhân tiện thay ta cảm tạ hắn, để cho ta có thể sinh đứa bé này.”

Đàm Thiên Diễn gật đầu mỉm cười, y khép cánh cửa lại, đi về phía cánh cửa mà Cao Dật Linh đang chờ y.

Đàm Thiên Diễn cùng Cao Dật Linh trên đường đến Cao gia Tô Châu.

“Nóng quá ác, sao lại nóng như vậy, ta chịu không nổi.”

Cao Dật Linh kêu la nóng, Đàm Thiên Diễn thì châm trà cho hắn uống. “Đừng la nữa, ta đã nói qua với ngươi thời tiết rất nóng, muốn ngươi trễ mấy ngày mới đi, ngươi lại không nghe.”

“Chỉ là ta viết thư nói bốn tháng sau trở về Cao gia, cho nên phải xuất phát sớm thôi! Dược sư cũng thật là, không theo một đường chúng ta đi, chỉ nói muốn đi một mình rồi không thấy bóng dáng. Người kia sao khó lấy lòng như vậy, dù sao hắn muốn về Miêu Cương, ta muốn đến Tô Châu, cùng xuôi nam thì có sao đâu.”

“Đừng la nữa, ngươi còn la, ngay cả ta cũng nóng lên.”

“Ngươi không phải đã từng muốn ta liền không đau ta? Ta kêu nóng, ngươi cũng không thay ta nghĩ cách.”

Chuyện gì hắn cũng có thể lấy ra càu nhàu, Đàm Thiên Diễn bật cười. “Ta nhớ rõ nơi này có một con suối lạnh ẩn mật, chờ một lát ta dẫn ngươi đi, ngươi ngâm trong nước sẽ không kêu nóng nữa.”

Cao Dật Linh mừng rỡ. “Thật vậy sao? Vậy mau đi…”

Đàm Thiên Diễn đưa Cao Dật Linh đến suối lạnh, y phục của hắn đều cởi ra xuống ngâm nước, vui vẻ cười to. “Thật đã, Đàm Thiên Diễn, thật sự rất đã! Nước rất lạnh, rất buốt.”

Tiểu tình nhân của y tuy rằng rất thông minh, nhưng tuổi còn nhỏ, vui đùa rất vui vẻ mà quên phòng bị ý xấu của y.

Đàm Thiên Diễn ngồi ở trên bờ, chậm rãi cởi y phục, Cao Dật Linh vốn đang đùa, nhìn thấy y cởi y phục, hít một hơi, giống như bị sặc nước miếng, giọng nói trở nên vừa thé vừa nhỏ: “Ngươi làm gì?”

“Rất nóng, ngoạn nước a!”

Cao Dật Linh nhìn y cởi sạch tiến xuống nước, dùng nước đập đập vào người mình nói: “Quả nhiên rất lạnh…”

Cao Dật Linh vẫn phòng bị nhìn y, từ đêm hôm đó cùng Đàm Thiên Diễn hoan ái, về sau bất luận Đàm Thiên Diễn cầu hoan như thế nào, Cao Dật Linh vẫn là sợ đau không chịu hiện tại hắn nhìn Đàm Thiên Diễn cởi sạch y phục, chính mình cũng trụi lũi, không khỏi cảnh giác nói: “Ta cho ngươi biết, ta không muốn làm chuyện kia, bởi rất đau ác.”

“Không làm thì không làm, dù sao cũng không có cái gì đáng lo.” Đàm Thiên Diễn mỉm cười nhìn dòng nước chảy từ trên núi xuống, lộ vẻ say mê. “Từ nơi này ngắm, quả nhiên nước từ trên núi chảy xuống thật tú lệ, thật là đẹp mắt.”

Y ngâm mình trong nước, không liếc mắt nhìn Cao Dật Linh nhìn một cái. Cao Dật Linh vốn đang phòng bị y, hiện tại ngay cả liếc mắt mình một cái cũng không có, hắn nghi hoặc nhìn về hướng Đàm Thiên Diễn nhìn, nước từ trên núi chảy xuống cũng bình thường, cũng không có cái gì đặc biệt để xem, thật không biết Đàm Thiên Diễn đang nhìn cái gì, còn nhìn rất chăm chú như vậy. Hắn tới gần Đàm Thiên Diễn, hỏi: “Lúc trước không phải ngươi muốn làm?”

Đàm Thiên Diễn lắc lắc đầu, nói ôn nhu với hắn: “Ngươi không phải sợ đau sao? Vậy không cần làm, dù sao có làm hay không đều không sao cả.”

Cao Dật Linh cảm thấy lời của y có chút kỳ quái, trong lòng loạn tưởng, khẩu khí có chút dữ dội. “Vì sao có làm hay không đều không sao cả, ngươi không thích ta sao?”

Đàm Thiên Diễn lấy tay vỗ vỗ nước, trên mặt lộ vẻ sầu khổ, thở dài thật to. “Kỳ thật ta luôn luôn nghĩ, chúng ta cùng một chỗ có đúng hay không? Nhị ca ngươi cùng tỷ tỷ của ta càng nói càng không rõ, lần trước ta lại phá đám tình cảm của nhị ca ngươi cùng tình nhân của y, vạn nhất nhị ca ngươi thấy ta cùng ngươi một chỗ, y phản đối thì làm sao? Cho nên ta cảm thấy chúng ta…” Y thở dài chồng chất.

Tiếng thở dài của y, làm cho trên mặt Cao Dật Linh xanh mét, chỉ vào Đàm Thiên Diễn tức giận mắng: “Ngươi bớt lo, căn bản nhị ca của ta không phải là người hay mang hận như vậy, huống chi hiện tại y cùng tình nhân của y rất tốt, làm sao có thể nghĩ tới. Ngươi nói thật cho ta, có phải ngươi cấu kết nữ nhân khác đúng không, cho nên mới cố ý nói lời như thế muốn chia tay cùng ta?”

Đàm Thiên Diễn kêu oan: “Làm sao ta có thể? Ta thật tâm thật ý yêu ngươi.”

“Ngươi gạt ta, nửa tháng nay ngươi đều đi đến nơi tửu lâu, nói cái gì muốn giúp ta xuôi nam, muốn giúp tỷ phu ngươi bàn chút chuyện làm ăn, mới không phụ lòng với tỷ phu ngươi, kết quả buổi tối trở về trên người ngươi toàn mùi nữ nhân, ngươi căn bản không phải đi tửu lâu, mà đi tới kỹ viện cấu kết nữ nhân khác? Ngươi không phải không thể cùng ta làm, nên muốn đi tìm người khác làm? Ngươi nói a, ngươi nói rõ ràng cho ta.”

Hoàn toàn bất giác mình như nương tử hung hãn hỏi tướng công của mình có ngoại tình hay không, Cao Dật Linh rống to.

Nhưng Đàm Thiên Diễn kêu oan kêu đến càng dữ dội: “Trời đất chứng giám, làm sao ta dám làm như vậy, ta có ngươi còn chưa đủ sao? Hơn nữa tinh lực nam nhân có hạn, nếu nửa tháng nay ta đều đi tìm người làm loạn, hôm nay tuyệt đối không có tinh cực cùng ngươi một chỗ.” Đàm Thiên Diễn làm ra vẻ bộ dạng mình nói sai.

Ánh mắt Cao Dật Linh hung ác vuốt hạ thân của y, dán vào thân thể của hắn nói: “Hôm nay ta muốn làm.”

Đàm Thiên Diễn vội vàng lắc đầu. “Ngươi không phải sợ đau sao? Ta nghĩ hôm nay không tốt, nóng chết đi được, hai người dính vào nhau sao chịu được như thế? Đây cũng là rìa nước ngoại thành, không được tốt?”

Cao Dật Linh tức giận nói: “Mặc kệ, hôm nay ta phải làm, hơn nữa là bây giờ, ngươi không làm, ta sẽ đánh ngươi.”

“Sao ngươi hung như thế?”

Sắc mặt Cao Dật Linh xanh mét. “Ta chỉ hỏi ngươi có làm hay không?”

Đàm Thiên Diễn ôm eo của hắn. ” Là ngươi cầu ta làm, chút nữa không được kêu đau rồi không làm.”

Giọng của Cao Dật Linh rất lớn: “Hôm nay cho dù ta đau chết, cũng muốn ngươi làm.”

Đàm Thiên Diễn nở nụ cười, vuốt tóc hắn. “Ta làm sao để ngươi đau chết? Hôm nay muốn ngươi thét đến không có tiếng, Mở hai chân ra, ta muốn yêu ngươi.”

Đàm Thiên Diễn cười rất vui vẻ. “Tin ta không cùng người khác làm loạn chưa? Đều với ngươi làm đến chiều.”

Tuy rằng toàn thân Cao Dật Linh không còn khí lực, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, hắn hồ nghi nói: “Sao ta có cảm giác bị lừa?”

(Đúng là em bị lừa mà =)))

(Beta: là chuẩn không cần chỉnh =)))

Đàm Thiên Diễn đè nén tiếu ý trên mặt mình, y ôm lấy hắn, ngọt ngào hôn hắn. “Phải không? Ai to gan như vậy dám lừa ngươi thông minh như vậy, chẳng phải không muốn sống nữa?”

Y nói rất ngọt ngào, Cao Dật Linh cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng ít nhất biểu hiện hôm nay cũng khẳng định y không làm loạn sau lưng hắn, hắn an tâm ôm lấy Đàm Thiên Diễn. “Ta mệt quá, để cho ta ngủ một chút.” Nói xong, hắn nằm ở trên đùi của Đàm Thiên Diễn ngủ.

Đàm Thiên Diễn yêu thương gạt nhưng cọng tóc rối trên mặt hắn, trên mặt lại có nụ cười đắc ý cùng thỏa mãn, làm cho người ta biết kỳ thật đối với sự quỷ quyệt hôm nay có thể thực hiện được phi thường đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.