Cáo Nhỏ Của Tôi

Chương 2: Bố mày là trai thẳng!



Dịch: Bông

Beta: Tao là bố mày

3.

Tôi mang cáo nhỏ về doanh trại. Thuộc hạ đều nói tôi "đói khát" lâu quá rồi, tìm nữ không được nên tìm nam đến thay thế. Có một lần còn để tôi nghe thấy cái gì mà "mỗi đêm đại chiến ba trăm hiệp".

Đù má, một đám hạ lưu óc bò, nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, ông đây mang y về là bởi vì người ta có học thức cao, có thể giúp đỡ quân sư nhiều việc! Đến ngón tay của người ta, ông đây còn chưa chạm vào nữa nghe chưa? Hơn nữa, bố mày là trai thẳng! Trai! Thẳng!

Nhưng sự đời khó lường, cáo nhỏ vậy mà lại si mê tôi. Y chặn đường tôi trước lều trại rồi tặng tôi một cái thắt lưng trông nữ tính chết mịa, lại còn chớp chớp mắt nhìn tôi nữa.

Ban đầu tôi chẳng hiểu gì hết, chạy đi hỏi quân sư, hắn ta giải thích: "Cởi qu@n áo cần tháo thắt lưng, ý của y là muốn ngủ với ngươi đó". Sấm nổ giữa trời quang, đầu tôi cũng nổ tung theo. Ông đây trông vậy mà nhà ngươi cũng thích được, mắt mù rồi hả?

Để "bẻ thẳng" cáo nhỏ, tôi quyết định tìm y tâm sự. Nhưng mà tôi còn chưa kịp mở miệng, mắt y đã ửng đỏ, tủi thân nhìn tôi, vẻ mặt như bị tôi bắt nạt vậy đó.

"..."

Đờ mờ, làm vậy thì ông đây còn nói gì được nữa!

4.

Đối phó với thư sinh thật phiền phức, tôi quyết định dùng chiến thuật vu hồi để giải quyết chuyện này. Từ dạo đó, tôi bắt đầu thường xuyên kể về cô nàng thanh mai ở quê cho cáo nhỏ nghe. Nhưng lần nào cáo nhỏ cũng chỉ mỉm cười mà không nói năng gì. Tôi thấy hơi hoảng, lẽ nào y đã biết chuyện nàng thanh mai ấy đã được tên thư sinh cách vách ôm về nhà, con cũng đẻ được mấy lứa sao?

Thật ra, trừ chuyện đoạn tụ thì cáo nhỏ là người rất có sức hút, y thường dạy tôi những thứ liên quan đến thi từ ca phú*. Chỉ riêng chuyện này thôi đã tốt hơn quân sư ngàn lần, hắn ta chỉ biết cười nhạo tôi thất học, chẳng chịu chỉ dạy tôi điều gì cả. Không những thế, những lúc cáo nhỏ yên lặng ngồi trước bàn viết thơ, thiệt tình là đẹp như tranh vẽ vậy.

*thi từ ca phú: thi, từ, ca, phú là các thể loại văn học của Trung Quốc. Cụm thi từ ca phú được dùng để chỉ văn học cổ Trung Quốc.

Chỉ có điều, cáo nhỏ hình như không thích chuyện tôi nói tục chửi bậy. Mỗi khi nghe thấy tôi mắng người khác, y luôn chau mày. Từ đó, tôi chẳng mấy khi mắng người nữa. Tôi nghĩ, mình chắc là vị tướng quân có văn hóa nhất cái triều này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.