Trước mặt mọi người, nhất là ngay trước mặt "nữ thần" Chương Mộ Tình trong lòng y, lại bị một vố bẽ mặt như vậy, có thể hiểu trong lòng An Gia Bình phẫn nộ đến mức nào. Nhưng y lại không thể giáp mặt hỏi Mạnh Cường, người kia rốt cuộc là ai.
Cũng may Chương Mộ Tình cũng không so đo, hơn thua về việc đó, thang máy lại xuống rất nhanh, mọi người vây quanh Chương Mộ Tình cùng vợ chồng Mạnh Cường, Mai Nhạn lần lượt đi vào.
Lúc ăn tiệc, An Gia Bình tranh thủ hỏi nhỏ Lý Dương Minh:
- Cục trưởng Lý, tên nhóc vừa rồi là ai vậy?
Lý Dương Minh cười khổ, hạ giọng nói:
- Trưởng phòng Tin tức Ban Tuyên giáo Thành ủy Bành Viễn Chinh, chính là người gần đây thường xuyên được báo chí và ti vi nhắc tới.
Khóe miệng An Gia Bình nhếch lên:
- Cái gì, chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ của Ban Tuyên giáo?
Y thầm nghĩ, một Trưởng phòng nho nhỏ có thể khiến một Cục trưởng Phân cục công an sợ đầu sợ đuôi, có thể khiến Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường nhân nhượng ba phần? Đây không phải là nói vớ vẩn sao? Từ khi nào thành phố Tân An lại xuất hiện một nhân vật như vậy?
An Gia Bình không hỏi thêm, vì lúc đó Chương Mộ Tình đang nhìn sang. Nhưng thật ra, nếu y hỏi, Lý Dương Minh cũng không có cách nào giải thích. Ngay cả chính Lý Dương Minh cũng không hiểu rõ ràng bối cảnh Bành Viễn Chinh, chỉ biết là hắn rất có lai lịch, tuyệt đối không phải là người có thể trêu vào.
Chưa nói tới gì khác, chỉ cần thấy thái độ của Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường là đủ hiểu.
Lý Dương Minh cũng không biết Bành Viễn Chinh là cháu của Mạnh Cường.
…
Hai nhóm người ăn cơm ở cùng một tầng lầu. Bốn người Bành Viễn Chinh, Hoàng Đại Long, Tống Quả và Hoàng Oanh Oanh, ăn ở phòng 802, nhóm An Gia Bình ở phòng 808, một phòng sang trọng rộng nhất Tân An đại tửu điểm.
Nguồn truyện: Truyện FULLKhi Hoàng Oanh Oanh đi tới phòng vệ sinh, tình cờ gặp Chương Mộ Tình cũng đang cùng các nữ trợ lý đi đến phòng vệ sinh. Hai cô là đồng học, từng hợp tác trong một bộ phim truyền hình, tuy nhiên Chương Mộ Tình là nữ diễn viên ngôi sao, còn Hoàng Oanh Oanh chỉ là diễn viên phụ, nếu không phải là bạn đồng học, cũng không chắc là Chương Mộ Tình có thể nhớ cô.
Đột nhiên gặp phải Chương Mộ Tình, trong lúc nhất thời Hoàng Oanh Oanh hơi sửng sốt, không tin vào mắt mình. Nhưng Chương Mộ Tình nhận ra Hoàng Oanh Oanh, dè dặt mỉm cười:
- Hoàng Oanh Oanh? Sao lại là cô?
- Ồ, chị Mộ Tình, không ngờ là chị.
Hoàng Oanh Oanh hưng phấn lao tới, đối với cô, Chương Mộ Tình không chỉ là người nổi tiếng, mà còn là người cô rất hâm mộ và là thần tượng mà cô muốn noi theo.
Chương Mộ Tình cười cười:
- Đúng vậy, là chị. Chị đến Tân An tham gia hoạt động. À, chị nhớ rồi, nhà em ở thành phố này phải không?
Hoàng Oanh Oanh gật đầu ừ một tiếng, nắm tay Chương Mộ Tình hỏi han.
Bành Viễn Chinh từ phòng ăn đi ra, cũng định đến phòng vệ sinh, thấy hai cô, liền dừng bước. Hắn thấy một người đoan trang, dè dặt như Hoàng Oanh Oanh, khi gặp Chương Mộ Tình lại trở nên cuồng nhiệt như vậy, dường như biến thành một người khác, không khỏi thầm lắc đầu, sức "mê hoặc" của ngôi sao giải trí quả là rất lớn.
Cho đến lúc này, Bành Viễn Chinh mới chợt hiểu, vì sao Hoàng Oanh Oanh thờ ơ trước sự theo đuổi của Tống Quả. Cô một lòng một dạ muốn trở nên nổi tiếng trong giới giải trí, làm sao có tâm tình nghĩ đến chuyện tình cảm. Điều kiện của Tống Quả không tệ, nhưng vẫn còn kém xa so với điều cô đang hướng tới. Hiện giờ, cô hoàn toàn không có ý định kết hôn, lập gia đình.
…
- Chị Mộ Tình, chị nói tập đoàn An Lập muốn đầu tư làm phim, mời chị làm diễn viên chính?
Hoàng Oanh Oanh như thoáng chút suy nghĩ, theo Chương Mộ Tình đi tới.
Chương Mộ Tình gật đầu:
- Ừ.
Chương Mộ Tình làm như chợt nhớ điều gì, quay lại nhìn Hoàng Oanh Oanh, cười nói:
- Nếu em cảm thấy hứng thú, chị sẽ dành chút thời gian nói với đạo diễn và nhà đầu tư, xem có thể mời em đóng một vai.
Hoàng Oanh Oanh cười hì hì:
- Thế này, chị Mộ tình, em có câu muốn nói, nếu có sai, chị đừng giận nha!
Chương Mộ Tình dừng bước, mỉm cười:
- Em cứ nói.
- Tập đoàn An Lập chỉ là một cái thùng rỗng, họ nói đầu tư, chỉ sợ là tay không bắt giặc, lợi dụng danh tiếng của chị để quảng cáo cho tập đoàn của họ. Nếu chị Mộ Tình đồng ý, em sẽ bảo ba em bỏ vốn đầu tư thực hiện bộ phim của chị, được không? Tập đoàn An Lập bỏ ra bao nhiêu tiền, phía ba em nhất định bỏ nhiều hơn.
Hoàng Oanh Oanh trịnh trọng nói.
Chương Mộ Tình có vẻ bất ngờ nhìn Hoàng Oanh Oanh:
- Hì hì, xem ra nhà em cũng có rất nhiều tiền, ba em là…
- Xí nghiệp Tin Kiệt, là xí nghiệp của gia đình em, ba em đang vạch kế hoạch đưa ra thị trường, nếu chị Mộ Tình đồng ý, em sẽ lập tức về nói với ông.
Hoàng Oanh Oanh nắm lấy tay Chương Mộ Tình, năn nỉ:
- Chị Mộ Tình, nể tình là bạn đồng học, cho em một cơ hội đi.
Hoàng Oanh Oanh đột nhiên "đào góc tường" của tập đoàn An Lập, đương nhiên không phải vô vị lợi. Cô muốn nhân cơ hội này để xí nghiệp Tin Kiệt bỏ vốn làm phim, sau đó lợi dụng danh tiếng của Chương Mộ Tình, chính mình cũng tham gia một vai, thực hiện mục tiêu "cá chép vượt Long Môn" để thành danh.
Chương Mộ Tình là nữ diễn viên chính, cô là con gái của nhà đầu tư lớn, rất có khả năng trở thành nữ diễn viên số 2. Cứ như vậy, cô có thể dựa vào sự nổi tiếng của Chương Mộ Tình để tìm kiếm vận may.
Chương Mộ Tình ngẫm ghĩ một chút, cười nói:
- Để chị suy nghĩ đã, đêm nay chị sẽ ở khách sạn này, lát nữa tan tiệc, em đến phòng chị, chúng ta sẽ nói chuyện.
Suy tính của Hoàng Oanh Oanh, đương nhiên Chương Mộ Tình thừa hiểu, chỉ là đối với Chương Mộ Tình, ai ra giá cao thì chọn người đó, cô cảm thấy chuyện này cũng rất bình thường.
Hai cô cười nói đi tới, Bành Viễn Chinh cũng điềm tĩnh đi tới, Chương Mộ Tình trông thấy Bành Viễn Chinh, lễ độ dừng chân, nhìn hắn gật đầu, mỉm cười nói:
- Xin chào.
Bành Viễn Chinh mỉm cười đáp lại, rồi đi lướt qua.
- À này, Hoàng Oanh Oanh, người vừa rồi là ai vậy?
Chương Mộ Tình thuận miệng hỏi một câu.
Hoàng Oanh Oanh cười:
- Là bạn của anh em, hình như là Trưởng phòng ở Ban Tuyên giáo.
- Trưởng phòng?
Chương Mộ Tình kinh ngạc.
Cuộc gặp gỡ đó chỉ là tình cờ và thoáng qua, Bành Viễn Chinh cũng không để ý lắm. Chương Mộ Tình rất nổi tiếng, người lại xinh đẹp, nhưng đối với hắn không quan trọng. Hắn không phải fan hâm mộ cô, đối với ngôi sao giải trí này, phải nói thật là không có hứng thú, cũng không có thiện cảm.
Giới giải trí vàng thau lẫn lộn, quy tắc ngầm hoành hành, mức độ quá sâu. Những nữ diễn viên như thế này, có mấy người tốt?
Bành Viễn Chinh không thể ngờ, cuộc gặp gỡ bất ngờ và ngẫu nhiên với Chương Mộ Tình, sau này lại dẫn đến những "va chạm" nảy lửa, từ đó ầm ĩ lên những xì – căng – đan bịa đặt, khiến tạo ra những sóng gió, thậm chí khiến Phùng lão nổi cơn lôi đình.
Trở lại phòng ăn, Hoàng Oanh Oanh vẫn đắm chìm trong sự hưng phấn vì gặp gỡ thần tượng Chương Mộ Tình và đạt được thỏa thuận bí mật với cô ta, cứ luôn miệng nói với Tống Quả và Hoàng Đại Long về Chương Mộ Tình, mặt mày hớn hở, thái độ khác thường, khiến Tống Quả hơi ngẩn ngơ.
Bành Viễn Chinh thương hại nhìn Tống Quả, thầm nghĩ, anh yêu một người khao khát trở thành nữ diễn viên nổi tiếng như vậy, có thể đoán được kết cục trong tương lai. Một cô gái yêu thích ánh đèn sân khấu, chạy theo phấn son và hoa tươi vây quanh, làm "bình hoa" thì có thể, chứ không thích hợp với một cuộc sống gia đình bình thường. Tống Quả cứ si mê như vậy, sẽ không có bát kỳ kết quả nào.
Hơn nữa, cho dù là Hoàng Oanh Oanh đồng ý chung sống với cậu ta, thậm chí là chịu lấy cậu ta. Tống Bính Nam cha cậu ta cũng không chắc sẽ cho phép.
Nhưng trong lòng Bành Viễn Chinh cũng thừa hiểu, Tống Quả đã yêu sâu nặng đến mức không thể tự kìm chế, mình có nói gì đi nữa, cũng không ăn thua. Chỉ có thể chờ y tự tỉnh ngộ và quay đầu lại thôi.
Hoặc là, nếu một ngay nào đó Hoàng Oanh Oanh thật sự thành công, trở thành ngôi sao trong làng giải trí, lúc ấy Tống Quả cũng phải buộc lòng chặt đứt sợi tơ tình này.
Bành Viễn Chinh nhìn Tống Quả, trong lúc vô tình, nhận thấy một tia chua xót trong đôi mắt cậu ta. Bành Viễn Chinh chợt hiểu, thì ra không phải Tống Quả si ngốc, hẳn là trong lòng đều đã biết rõ. Nhưng rõ ràng, cậu ta biết núi có hổ, mà vẫn lên núi, không khống chế được tình cảm của bản thân.
…
Hoàng Oanh Oanh lại chạy ra ngoài. Cô chủ động đến chỗ Chương Mộ Tình kính rượu, lôi kéo làm quen.
Tống Quả im lặng ngồi đó, tâm trạng có phần u ám.
Bành Viễn Chinh vỗ vai Tống Quả, nhẹ nhàng nói:
- Người anh em, nghĩ thoáng một chút, tôi thấy cô ấy không thích hợp với anh. Nếu còn có thể buông, buông sớm một chút, để sau này khỏi phải đau khổ nhiều hơn.
Tống Quả buồn bã:
- Tôi biết, nhưng tôi không bỏ xuống được, thật sự không bỏ xuống được!
Tống Quả hơi thống khổ, giơ tay ôm đầu. Bành Viễn Chinh lắc đầu.
Hoàng Đại Long giơ chén rượu, cười ha hả:
- Hai vị, nói cái gì vậy, tôi nghe là lạ? Cậu Tống, cậu đừng vội, lát nữa về nhà, tôi sẽ "ngả bài" với con nhỏ Hoàng Oanh. Con bà nó, cậu Tống coi trọng nó là nó có phước lắm rồi, tôi sẽ mắng cho nó một trận, cậu đừng gấp, từ từ sẽ được thôi.
Bành Viễn Chinh không nói gì.
Đột nhiên Tống Quả ngẩng lên nhìn Hoàng Đại Long, hung hăng nâng chén, nói:
- Nào, uống rượu, uống rượu đi, cụng ly.
Nói xong, Tống Quả uống cạn một hơi.
Đây là rượu trắng nồng độ cao, Hoàng Đại Long hoảng sợ, cũng nâng chén uống một hơi cạn sạch. Tống Quả đã uống cạn, y không dám từ chối.
Khi Hoàng Oanh Oanh kính rượu trở về, Tống Quả và Hoàng Đại Long đã liên tục chén chú, chén anh tới năm lần, bắt đầu say mèm.
- Ai không uống là đồ ẻo lả!
- Hoàng Đại Long, ngươi là đồ chó, dám chơi xấu ta, ta đập chết ngươi!
Tống Quả thất tình, lại uống nhiều rượu, say mèm, rốt cục lột bỏ chiếc áo khoác "có giáo dục", lộ ra một mặt chân thật của bản tính lâu nay vẫn ấn giấu.
Hoàng Oanh Oanh vừa mới bước vào cửa, Hoàng Đại Long liền vỗ bàn đánh rầm một cái, trừng mắt nhìn Hoàng Oanh Oanh mắng to:
- Con bé xấu xí kia, không nể mặt bố mày đây à? Chạy đi đâu? Lại đây, xin lỗi cậu Tống mau!
Hoàng Oanh Oanh nhíu mày, trách cứ:
- Anh, anh đùa giỡn cái gì vậy?
- Thôi, được ròi, đừng uống nữa, đi xuống nghỉ ngơi đi.
Bành Viễn Chinh đứng dậy, vỗ vai Tống Quả:
- Đứng lên, đi nào!
Cũng may Hoàng Đại Long đã đặt trước phòng ở đây, Bành Viễn Chinh vội gọi Hoàng Oanh Oanh và nhân viên phục vụ, đưa hai người vào phòng ở lầu dưới, dàn xếp ổn thỏa.