Cao Ý Tuyên, Tạ Tiểu Dung và tổ Công tác tuyên truyền đi ăn cơm, ở cửa đột nhiên nhìn thấy Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến vừa đi vừa nói cười.
Tạ Tiểu Dung khóe miệng hiện lên một chút như thoáng suy nghĩ, một chút như thoáng mỉm cười, thầm nghĩ quả nhiên em chồng mình nhìn trúng đại tài tử của Ban tuyên giáo. Bành Viễn Chinh quả thật không tồi. Trẻ tuổi như vậy đã là cán bộ cấp trưởng phòng, lại là cây bút chủ chốt trong hệ thống tuyên truyền trung ương. Tương lai khẳng định là tiền đồ vô lượng.
Cao Ý Tuyên sắc mặt chợt sa sầm xuống. Y trong lòng sớm có dự cảm, Lý Tuyết Yến là thích người khác. Hơn nữa, vô cùng có khả năng chính là Bành Viễn Chinh.
Y hiện giờ không còn công tác ở tỉnh, đến thành phố này để làm việc. Như thế nào lại cam tâm để cho Bành Viễn Chinh cướp cái mình thích chứ.
Y há miệng thở dốc, vừa muốn gọi một tiếng thì lại nghe Tạ Tiểu Dung bên cạnh cười nói:
- Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến nghe được tiếng kêu thì liền dừng bước chân, xoay người lại, thấy chị dâu của mình, không khỏi vẫy tay cười:
- Chị dâu, sao lại là chị?
Tạ Tiểu Dung bước đến, nhìn Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến đầy thâm ý, nhẹ nhàng nói:
- Hai người đây là….
Tạ Tiểu Dung lời nói rõ ràng là có chút hương vị khác thường. Lý Tuyết Yến thoải mái nói:
- Lúc này thị trấn của em đang mở rộng tuyên truyền. Trưởng phòng Bành gần đây vì thị trấn tụi em làm rất nhiều công tác. Em chịu sự ủy thác của lãnh đạo thị trấn, mời Trưởng phòng Bành một bữa cơm.
Nguồn truyện: Truyện FULLTạ Tiểu Dung nhẹ nhàng cười:
- Ăn một bữa cơm thì ăn một bữa cơm, sao lại dùng công tác làm cờ hiệu thế? À, tôi nói Trưởng phòng Bành nhé, cậu đàn ông thì phải phong độ, sao lại để con gái mời cơm trước chứ?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Chuyện tự nhiên mà. Tôi mời Bí thư Lý ăn cơm cũng giống nhau thôi.
Lúc này Cao Ý Tuyên đã đi tới, hướng Lý Tuyết Yến thân thiết nói:
- Tuyết Yến, em tới thành phố sao không gọi cho anh biết? Vừa lúc chúng ta cũng đi ăn cơm, đi ăn cùng nhé.
Lý Tuyết Yến kỳ thật đã sớm nhìn thấy Cao Ý Tuyên, nhưng làm bộ như không có nhìn thấy. Cao Ý Tuyên chuyển công tác đến thành phố, ý định không từ bỏ, khiến Lý Tuyết Yến cảm thấy đau đầu.
- Haha, Cao Ý Tuyên, không cần đâu. Tôi và Trưởng phòng Bành còn có việc, mọi người cứ đi ăn cơm. Hôm nào tôi sẽ tìm anh.
Lý Tuyết Yến nói xong liền ra hiệu Bành Viễn Chinh rời khỏi.
Lý Tuyết Yến và Bành Viễn Chinh sóng vai nhau rời đi, Cao Ý Tuyên sắc mặt thật sự rất khó coi.
Tạ Tiểu Dung có chút kinh ngạc nhìn Cao Ý Tuyên, như thoáng chút suy nghĩ. Cô cũng là người từng trải, sao không nhìn ra Cao Ý Tuyên có tâm tư mờ ám với em chồng mình chứ. Cô trong lòng ngạc nhiên, thầm nghĩ, hóa ra Cao Ý Tuyên cũng đang theo đuổi Lý Tuyết Yến. Cao Ý Tuyên và Bành Viễn Chinh không ngờ là tình địch với nhau? Tuy nhiên, hiện tại xem ra Cao Ý Tuyên rõ ràng không phải là đối thủ của Bành Viễn Chinh.
- Hóa ra Chủ nhiệm Tiểu Cao không ngờ lại quen biết với Tuyết Yến. Haha, thật sự không thể tưởng tượng được.
Tạ Tiểu Dung thản nhiên cười.
Cao Ý Tuyên vốn tâm trạng không được tốt, nghe xong những lời này của Tạ Tiểu Dung thì trong lòng dâng lên một sự tức giận. Ngay từ đầu, Tạ Tiểu Dung người phụ nữ này vẫn không mặn không nhạt, không âm không dương gọi y là "Chủ nhiệm Tiểu Cao". Chủ nhiệm Cao thì Chủ nhiệm Cao, vì sao lại muốn thêm vào chữ Tiểu chứ? Quả thật là muốn khiêu khích người khác.
Tuy nhiên, hiện tại Cao Ý Tuyên đột nhiên biết được Tạ Tiểu Dung không ngờ là chị dâu của Lý Tuyết Yến, tự nhiên cũng không dám phác tác.
Y cố kềm nén cơn giận của mình, miễn cưỡng cười:
- Chủ nhiệm Tạ, tôi và Tuyết Yến là bạn học cùng đại học, tình cảm rất thân thiết. Tôi cũng không ngờ Chủ nhiệm Tạ lại là chị dâu của Tuyết Yến. Náo loạn nửa ngày mới biết là người một nhà.
Tạ Tiểu Dung trong lòng cười lạnh. Ai là người một nhà với cậu chứ, không cần lôi kéo làm quen. Lôi kéo làm quen cũng vô dụng.
Tạ Tiểu Dung khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn mọi người:
- Chúng ta đi ăn cơm thôi, Chủ nhiệm Tiểu Cao.
Cao Ý Tuyên đuôi lông mày nhảy dựng lên.
Tạ Tiểu Dung cảm thấy lúc này đây, thành phố đang tranh thủ đẩy mạnh hoạt động tuyên truyền, vốn là việc chính của cô, có làm ra thành tích thì cô cũng hưởng phần. Kết quả vô duyên vô cớ lại xuất hiện một Cao Ý Tuyên. Cả ngày trước mặt cô khoa chân múa tay, lúc nào cũng toát ra việc mình đến từ một đại cơ quan ở tỉnh, lại là con cháu cán bộ nên kiêu ngạo. Cho nên, Tạ Tiểu Dung đối với Cao Ý Tuyên ngày càng bài xích, càng ngày càng xem không vừa mắt.
Đây không liên quan đến tính cách, và phẩm hạnh, chỉ có liên quan đến lợi ích. Cao Ý Tuyên tự nhiên ở đâu mò đến hướng mặt tô son điểm phấn. Tạ Tiểu Dung lúc nào cũng có một sự e sợ.
Buổi chiều, Tạ Tiểu Dung, Cao Ý Tuyên lại đến tỉnh, bắt đầu bước đầu tiên trong hoạt động tuyên truyền. Kỳ thật, cái gọi là đẩy mạnh hoạt động tuyên truyền, cũng không giống như xí nghiệp quảng cáo, tuyên truyền, mà là thông qua tỉnh mời dự họp báo. Đài truyền hình tỉnh và truyền thông tỉnh sẽ đưa tin bằng nhiều hình thức, xây dựng hình tượng cho thành phố Tân An. Phát triển không gian, tổng hợp thực lực và tiến hành mở rộng hệ thống dư luận, phối hợp với UBND thành phố trong các trình tự hoạt động và báo cáo.
Mà sự thật, đối thủ cạnh tranh là thành phố Trạch Lâm đã triển khai trước một bước công tác. Nghe nói đài truyền hình tỉnh đã liên tục phát quảng cáo mấy ngày về thành phố Trạch Lâm. Thành phố Trạch Lâm thậm chí còn tổ chức, triển khai hoạt động tuyển dụng cho mấy chục xí nghiệp đơn vị sự nghiệp. Bởi vậy đã bước lên trang đầu tiên của các tờ báo lớn, bốn phía tuyên truyền.
Với sự "Mau, Chuẩn, Ổn" của thành phố Trạch Lâm, thành phố Tân An phản ứng chậm nửa nhịp.
Được sự đồng ý của lãnh đạo Thành ủy, Tạ Tiểu Dung bày ra chính là mở cuộc triển lãm cải cách từ trước đến nay về kinh tế xã hội của thành phố Tân An, làm hơn mười đề mục. Công tác chuẩn bị trước tiên của cuộc triển lãm đã chấm dứt. Ngày 1 tháng 3 sẽ long trọng cử hành tại sân vận động.
Ủy viên thường vụ Thành ủy Tân An, Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thiện Sơn, Phó chủ tịch thành phố Tân An là Mạnh Cường đích thân chạy đến tỉnh tham dự tuyên bố triển lãm. Cao Ý Tuyên còn dùng quan hệ cá nhân, mời một Trưởng phòng của Ban tuyên giáo tỉnh ủy và một Phó chủ nhiệm của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh tham gia hoạt động.
Nhưng điều làm người ta thất vọng chính là, tuy rằng công tác triển khai lúc đầu chuẩn bị rất nhiều, mời hơn mười hãng truyền thông lớn của tỉnh tham dự. Thậm chí còn thông qua những con đường khác nhau để kêu gọi khách mời, nhưng đến ngày triển khai nghi thức và họp báo phóng viên truyền thông, người dân đến xem đều rất ít. Trong hội trường vắng bóng người đến tham dự. Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên đã cho người đứng ở ngoài cửa để phát tài liệu, nhưng một đống tài liệu tuyên truyền không có mấy bản được phát ra.
Nhìn phía dưới hội trường trống rỗng, không cần nói đến lãnh đạo ngồi trên đài Chủ tịch mặt mũi rất khó chịu, ngay cả Tạ Tiểu Dung và người tổ chức cũng cảm thấy có chút xấu hổ vô cùng.
Tại sao có thể như vậy?
Tạ Tiểu Dung có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Cao Ý Tuyên một cái, trong lòng thầm mắng: "Cậu không phải tự xưng là năng lực rất lớn ở tỉnh sao? Sao bây giờ lại để ra tình trạng như thế này? Cậu hết thảy đều giành đảm nhiệm nhiều việc, kết quả như thế nào? Còn không phải muốn làm mất mặt người khác?
Kỳ thật thì Cao Ý Tuyên cũng có mạng lưới quan hệ. Tối thiểu, sân hoạt động là do y tìm. Lãnh đạo tỉnh là do y mời. Chỉ có điều, Cao Ý Tuyên cũng thật không ngờ, người của giới truyền thông lại đến ít như vậy, mà người tham quan lại càng thưa thớt. Y có chút buồn bực và không rõ vấn đề nằm ở chỗ nào.
Cao Ý Tuyên nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Chủ nhiệm Tạ, để tôi đi gọi điện thoại, tìm một vài người quen. Rồi từ đơn vị phụ cận tìm thêm một số người nữa. Nếu thật sự không được thì kéo chút học sinh đến.
Tạ Tiểu Dung lạnh lùng nói:
- Không cần, không kịp nữa rồi. Các lãnh đạo đều lên đài, tuyên bố khai mạc sẽ được bắt đầu. Cậu tìm người để làm gì?
Cao Ý Tuyên nghe trong miệng của Tạ Tiểu Dung ý lời không tốt cũng không khỏi phẫn nộ lên. Y thầm nghĩ: "Hạng đàn bà thối như cô chỉ biết suốt ngày chít chít chóe chóe, đến cả đánh rắm cũng không biết cách. Cô ngay cả hoạt động lẫn tổ chức đều không đụng tay vào, có tư cách gì ở đây mà la lối chứ?"
Nhưng Tạ Tiểu Dung chung quy vẫn là chị dâu của Lý Tuyết Yến. Y bất kể như thế nào cũng không dám đắc tội với Tạ Tiểu Dung. Nếu không thì Lý Tuyết Yến sẽ không bỏ qua, và cả người nhà của cô cũng vậy.
Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thiện Sơn và Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường ngồi ở trên đài, tuy rằng ngoài mặt vẫn mỉm cười, thần thái tự nhiên, nhưng thực tế trong lòng rất căm tức. Vừa nhìn thấy tình hình này, vốn dự định nghi thức cắt băng qua loa rồi chấm dứt, và kế hoạch họp báp trong hai giờ rõ ràng cũng hủy bỏ luôn.
Tổng cộng đến đây chỉ có mấy phóng viên, hơn nữa là vì quà tặng mang về mà tới, thế thì còn tuyên bố cái gì?
Lúc này, hoạt động đã hoàn toàn thất bại, thủ chiến thất bại.
Trịnh Thiện Sơn và Mạnh Cường ở hội trường kiên trì chưa đến nửa giờ liền ngồi xe ra về. Trước khi đi, Trịnh Thiện Sơn nói một câu:
- Tiểu Tạ, Tiểu Cao, tôi thấy buổi triển lãm này không cần phải tiếp tục. Ngày mai thêm một ngày nữa rồi rút lui đi.
Sáng ngày 2 tháng 3, chỉ có báo chiều Giang Bắc đăng đúng một tin tức nhỏ bằng miếng đậu hũ về buổi triển lãm ngày hôm qua, ở trang số 2, trong một vị trí rất bình thường. Nếu không nhìn kỹ sẽ không ai chú ý đến...
Trịnh Thiện Sơn cùng ngày trở về đã báo cáo với Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham. Đông Phương Nham cảm thấy rất bất mãn, lập tức tìm Phó bí thư Thành ủy Trần Ngôn Hề đến, ra một phen chỉ thị.
Trần Ngôn Hề sắc mặt âm trầm bước vào văn phòng Phó chủ nhiệm Ban tuyên tuyền Khang Đống. Công tác đẩy mạnh tuyên truyền này là do Khang Đống dẫn đầu. Bà đương nhiên là muốn tìm y.
Khang Đống từ Tạ Tiểu Dung biết được lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy rất bất mãn, nên trong lòng cảm thấy không yên. Thấy sắc mặt Trần Ngôn Hề khó coi đi vào, y không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy tiếp đón:
- Phó bí thư Trần, tôi đang muốn tìm lãnh đạo báo cáo công tác.
Trần Ngôn Hề cau mày, ngồi xuống sofa trong văn phòng Khang Đống, trầm giọng nói:
- Lão Khang, anh rốt cuộc là muốn làm như thế nào? Chi phí nhân lực vật lực lớn như vậy, kết quả là mất mặt trở về. Các người nhìn thành phố Trạch Lâm đấy, tuyên truyền sinh động đâu vào đấy. Người ta đã chạy đằng trước, chúng ta đuổi theo như thế nào?
Khang Đống không biết làm sao mà chống đỡ.