Cao Quan

Chương 127: Điểm sáng: Hiểu lầm lớn




Tâm trạng Lý Tuyết Yến không tốt, liếc mắt nhìn cha mình một cái, cười khẩy nói:

- Ba, cây lành vẫn có thể sinh trái độc mà! Hổ phụ vẫn có thể sinh ra khuyển tử, chuyện này có gì lạ đâu? Chị dâu, chị cũng thật là, đi thông đồng với Cao Ý Tuyên, lừa gạt em!

Hiện giờ Lý Tuyết Yến rất tức giận vì bị Cao Ý Tuyên lừa gạt, nếu biết Bành Viễn Chinh là người liên hệ với CCTV, cô đã tìm gặp hắn trước rổi, đâu đến nỗi để đến phút cuối cùng bị động như vậy.

Tạ Tiểu Dung đang định lên lầu, nghe em chồng lớn tiếng trách cứ như vậy, mặt cô hơi đỏ lên.

Tạ Tiểu Dung bước nhanh lên lầu, cô không có cách nào giải thích với em gái của chồng, càng không thể đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cha chồng.

- Bành Viễn Chinh? Chính là người trước kia con nói là người viết bài của Ban Tuyên giáo?

Lạc Thiên Niên hết sức cưng chiều con gái, không để ý đến giọng điệu của con, chợt cười hỏi lại.

Trước kia Lý Tuyết Yến nhiều lần nhắc đến Bành Viễn Chinh trong lúc ăn cơm, mà Tạ Tiểu Dung cũng từng ám chỉ với cha chồng, cô gái nhỏ luôn "mắt cao hơn trán" của nhà này dường như thích người ta.

- Dạ, là hắn, ba.

Lý Tuyết Yến đang buồn bực, cũng không chú ý vẻ mặt đầy thâm ý của cha.

- Như vậy thì dễ rồi, không phải quan hệ của con với cậu ta không tệ sao? Nói thẳng với cậu, tìm biện pháp! Ba làm công tác nghiên cứu mấy chục năm, rất hiểu mấy chuyện này, chỉ cần nghĩ biện pháp, không có gì mà không làm được. Chỉ là một bản tin tuyên truyền mà thôi, thêm vài cảnh chỗ thị trấn của con, không có gì khó khăn cả!

LạcThiên Niên xuất thân là Trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy, đối với lĩnh vực tuyên truyền cũng không xa lạ gì.

Lý Tuyết Yến sâu kín thở dài:

- Ba, đâu có dễ như ba nói, lãnh đạo Thành ủy thì đang ngó chừng, mà CCTV cũng không phải là đài truyền hình thành phố, muốn đưa tin gì thì đưa, con nghĩ người ta đã có quy định rõ ràng hết rồi.

- Ôi trời, con có việc cần nhờ đến người ta, chưa nhờ thì đã thay người ta tìm ra một mớ lý do để từ chối mình, con như vậy thì làm sao làm được việc? Hả?

Lạc Thiên Niên cười ha hả:

- Cái con bé này, thật là thú vị! Thôi, cũng đừng để ở trong lòng nữa, chỉ cần công tác của con làm được vững chắc, có tuyên truyền hay không cũng đã có thành tích, không cần đặt nặng mấy chuyện này! Quá đặt nặng thì sẽ không phân biệt được cái gì là chủ yếu và cái gì là thứ yếu.

Câu cuối cùng, giọng Lạc Thiên Niên trở nên rất nghiêm nghị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc này Lý Tuyết Yến mới nhận ra ý khác trong lời nói của cha, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi ửng hồng, quay đầu đi.

Thật sự là cô có thiện cảm sâu đậm đối với Bành Viễn Chinh, loại thiện cảm này, bất cứ lúc nào cũng có khả năng chuyển hóa thành tình cảm. Một khi lớp màn che mỏng manh cuối cùng này được vén lên, địa vị của Bành Viễn Chinh trong lòng cô liền thay đổi.

...

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, Bành Viễn Chinh liền cùng với bốn người bọn Phùng Khang Niên đi Tân An đại tửu điếm. Nơi này hiện nay là công trình cao nhất thành phố Tân An, từ góc độ này quay chụp toàn cảnh thành phố Tân An là tốt nhất. Quay xong vài cảnh của thành phố Tân An, đoàn người theo kế hoạch chạy tới mấy doanh nghiệp nổi tiếng.

Ngồi trên chiếc Mercedes-Benz, Bành Viễn Chinh quay lại hỏi Phùng Khang Niên:

- Chủ nhiệm Phùng, các anh thấy mấy cảnh quay này có thể dùng được không? Các anh kinh nghiệm phong phú, bản tin cần cảnh gì cứ đề xuất, chúng tôi thấy cần xí nghiệp hay ngành nào cần phối hợp, lập tức bố trí!

- Trưởng phòng Bành, mấy cảnh này có thể sử dụng được. Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, chúng không có gì đặc sắc, cứ như vậy đưa tin, không thể gây ấn tượng với người xem. Nào là toàn cảnh thành phố, dây chuyền sản xuất xí nghiệp công nghiệp, sự năng động của người dân…đều là khuôn sáo, xem qua rồi thôi, không để lại ấn tượng nào sâu sắc cho người ta cả.

Cho nên, tôi đề nghị cần phải tìm vài điểm sáng thu hút hơn. Không hắn phải là cảnh hoành tráng gì cả, cũng có thể chỉ là một chi tiết nhỏ nào đó, chẳng hạn như vừa rồi ở quảng trường thành phố, chúng tôi quay cảnh tập luyện Thái Cực Quyền, rất tự nhiên, rất chân thật, một cảnh như vậy có thể phản ánh đời sống văn hóa tinh thần của người dân thành phố Tân An, không cần phải quay mấy cái trung tâm văn hóa này nọ, rồi giảng giải rằng đã đầu tư vào đây bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền v.v…

Phùng Khang Niên mỉm cười, nói.

Bành Viễn Chinh gật đầu, trầm tư một lát, đột nhiên cười nói:

- Bác tài, anh quay xe về phía Tây, dừng ở lề đường, tôi gọi điện một chút.

Lý Tuyết Yến ngồi trong phòng khách, vừa trông chừng điện thoại vừa nói chuyện với cha, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, cô vội vàng nhấc điện thoại lên, hấp tấp nói:

- Lý Tuyết Yến nghe đây, xin hỏi là ai vậy?

- Tuyết Yến, tôi là Bành Viễn Chinh. Cô lập tức trở về thị trấn, chúng tôi đang chạy chầm chậm tới thị trấn của cô. Cô bố trí một chút, lát nữa chúng tôi sẽ quay trường học, nhà trẻ và bệnh viện của thị trấn, đồng thời cô ũng nhớ bố trí một học sinh nhận phỏng vấn nhé!

Lý Tuyết Yến mừng như điên, gần như nhảy lên. Cô vội đáp ứng, rồi không cần sửa sang lại quần áo, liền chạy ra cửa.

Bên kia, Bành Viễn Chinh dẫn bốn người Phùng Khang Niên đến đường quốc lộ ở vành đai thành phố quay mấy cảnh, sau đó từ từ chạy về phía thị trấn Vân Thủy.

Nhóm Phùng Khang Niên không có mục tiêu cố định, tới đâu quay cũng không quan trọng lắm, dù sao, chỉ là bản tin vài ba phút, tài liệu ghi nhận được, đem cắt nối biên tập, chỉ cần đài xét duyệt qua là có thể phát sóng. Cấp trên đã gật đầu, sẽ đưa bản tin này vào loạt bài tuyên truyền "Tinh thần cài nói chuyện Nam tuần" để phát sóng vào Thứ Sáu.

Xe vào đến thị trấn Vân Thủy, hai bên đường là hàng dãy nhà xưởng, Phùng Khang Niên nhìn ra cửa sổ, ngạc nhiên nói:

- Trưởng phòng Bành, thị trấn này không đơn giản nha, xí nghiệp nhiều như vậy, chắc chắn đóng thuế rất nhiều cho thành phố, đồng thời cũng là một thị trấn rất giàu có?

- Cũng không phải là quá tốt nhưng cũng khá tốt, quả thật xí nghiệp khá tập trung ở thị trấn. Từ thập niên 80 đến nay, hơn mười năm, xí nghiệp ở thị trấn Vân Thủy phát triển rất nhanh, mang lại không ít lợi ích và hiệu quả tốt, không ít doanh nghiệp kinh doanh ở xuất nhập khẩu.

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Hôm nay dẫn các vị đến đây xem nơi này một chút, tôi cảm thấy thị trấn này là điểm sáng khá có ý nghĩa, có thể khai thác tốt.

Xe dừng trước tòa nhà Ủy ban nhân dân thị trấn Vân Thủy, Bành Viễn Chinh và nhóm Phùng Khang Niên xuống xe, Lý Tuyết Yến và Bí thư Đảng ủy thị trấn Hách Kiến Niên dẫn theo không ít cán bộ thị trấn vẻ mặt tươi cười ra nghênh đón.

- Hoan nghênh các vị phóng viên CCTV, địa phương nhỏ như chúng tôi lại có thể được CCTV ghé đến, thật sự là vô cùng vinh dự! Rất cảm ơn! Trưởng phòng Bành và các đồng chí phóng viên vào văn phòng nghỉ ngơi một chút đi.

Hách Kiến Niên nhiệt tình tiếp đón.

Lý Tuyết Yến bất ngờ thông qua Bành Viễn Chinh đưa phóng viên CCTV đến phỏng vấn, khiên Hách Kiến Niên phấn khởi đến nỗi không kìm chế được cảm xúc. Nếu thị trấn Vân Thủy có thể xuất hiện vẻ vang trên sóng của CCTV, ông ta là Bí thư Đảng ủy thị trấn, không chỉ là vinh dự suông, mà sau này nhất định sẽ được nhanh chóng lên chức.

Phùng Khang Niên cười:

- Đừng khách khí như vậy, đây là công tác của chúng tôi mà. Lãnh đạo thị trấn có công việc thì cứ đi lo liệu, chúng tôi quay vài cảnh thôi, sẽ không làm ảnh hưởng công tác hàng ngày của lãnh đạo!

Bành Viễn Chinh cũng gật đầu:

- Ừ, Bí thư Hách cứ đi, để Bí thư Lý tiếp chúng tôi là được.

Phùng Khang Niên và mấy phóng viên vác máy quay đi về phía trước, dẫn đường là Bí thư Đảng Chính thị trấn Vân Thủy. Hai bên đường, nghe nói có phóng viên CCTV đến phỏng vấn, nhiều người dân thị trấn chạy tới xem.

Lý Tuyết Yến và Bành Viễn Chinh sóng vai đi tới, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của cô tươi cười rạng rỡ, cô quay lại:

- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.

Lý Tuyết Yến dịu dàng nói:

- Mai mốt tôi mời anh ăn cơm.

- Khách sáo làm gì? Cũng là yêu cầu của bản tin, người ta nói muốn tìm một điểm sáng, đột nhiên tôi nghĩ tới các mặt giáo dục, y tế và đầu tư cho cuộc sống người dân ở đây khá tốt, nên dẫn họ đến đây. Tuy nhiên, cô cũng đừng hy vọng là được quay nhiều, tối đa là chỉ phát sóng một phút đồng hồ thôi!

Bành Viễn Chinh cười cười, bước nhanh hơn.

Phùng Khang Niên đưa máy quay cho một phóng viên, dừng lại trước cổng trường trung học thị trấn Vân Thủy, ngoái lại nhìn Bành Viễn Chinh gật đầu khen ngợi:

- Trưởng phòng Bành, quả thật nơi này có điểm rất đặc sắc. Tôi xem qua một lượt, phát hiện ở thị trấn này, công trình được xây dựng đẹp đẽ nhất chính là trường học, bệnh viện và trung tâm thể dục thể thao, còn kém nhất lại là văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn. Rất hiếm thấy! Trưởng phòng Bành, tôi thấy hôm nay chủ yếu quay ở đây. Bình thường một tin có thời lượng là 5 phút; nếu là tiếp sóng, có thể phải "nén" lại thành còn hơn một phút, chỗ này là cảnh quay trọng điểm!

- Ừ, Chủ nhiệm Phùng, anh xem cụ thể quay như thế nào, bảo họ phối hợp.

Bành Viễn Chinh cười, gật đầu.

- Không cần phối hợp, không nên sắp đặt trước, có vẻ không thật. Chúng ta vào quay cảnh vườn trường và cảnh học sinh đi học, từ đó có thể cắt nối biên tập ra vài cảnh có giá trị.

Phùng Khang Niên chỉ vào phía trước trường học, lại khen:

- Thật sự tôi không ngờ, tại một thị trấn nhỏ thế này lại có thể có một trường học xinh đẹp sạch sẽ như vậy! Lãnh đạo thị trấn rất xuất sắc!

Phùng Khang Niên nói, rồi quay lại nhìn Lý Tuyết Yến.

Lý Tuyết Yến mỉm cười, vội đỡ lời:

- Chủ nhiệm Phùng quá khen. Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc. Lãnh đạo thị trấn chúng ta luôn liên trì, dù nghèo cũng không thể để giáo dục nghèo, có tiền nhất định đầu tư cho giáo dục trước. Vài năm nay, xí nghiệp trong thị trấn phát triển khá nhanh, mạnh mẽ ủng hộ sự nghiệp giáo dục. Chủ nhiệm Phùng xem kìa, đằng kia là nhà trẻ, được xây dựng bời tiền đóng góp của mấy doanh nghiệp, còn có bệnh viện, thiết bị chữa bệnh của bệnh viện phần lớn đều do xí nghiệp quyên góp, mua về.

Hơn nữa, mỗi ngày, mỗi học sinh trung học cơ sở thị trấn chúng ta còn được trợ cấp một tệ tiền ăn trưa, trường học có căn-tin rất sạch sẽ và hợp vệ sinh, cung cấp bữa sáng và cơm trưa cho học sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.