Buổi sáng hôm sau, bởi vì Lý Tân Hoa xin phép nghỉ vì lý do cá nhân, nên Bành Viễn Chinh cũng không đi xuống. Đến trưa, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Vi Minh Hỉ nét mặt hoan hỉ, gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh chủ động giải quyết vấn đề khó khăn của ông, Vi Minh Hỉ trong lòng rất cảm kích. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, Bành Viễn Chinh không phải là chịu sự nhờ đỡ của ông mà là chủ động hỗ trợ. Điều này đối với Vi Minh Hỉ mà nói thì không phải là cảm động mà là ân tình.
Hơn nữa, lãnh đạo thị trấn luôn bài xích ông ta. Tính đi tính lại, chỉ có Bành Viễn Chinh đối với ông là chân tình. Điều này khiến ông sinh ra vài phần cảm giác hiền thần gặp minh chủ.
- Chủ tịch thị trấn Bành, xin cảm ơn…
Bởi vì cảm xúc kích động, Vi Minh Hỉ trong lúc nhất thời không biết mở miệng cảm ơn như thế nào, nghẹn cả nửa ngày cũng chỉ thốt được vài chữ "cảm ơn".
Tập đoàn Huệ Phong là tập đoàn lớn nhất và cũng là nơi có tiền lương cao nhất ở thị trấn. Người bình thường có muốn vào cũng không được. Người của tập đoàn Huệ Phong tìm đến Vi Tiểu Quyên, thông báo cô lập tức có thể đến công ty làm việc, đồng thời cũng nói rõ tiền lương và đãi ngộ. Vi Tiểu Quyên bán tin bán nghi đến tập đoàn Huệ Phong, Hồ Tiến Học tự mình tiếp đãi cô, cũng chứng minh được là do Chủ tịch thị trấn Bành an bài.
Vi Minh Hỉ vui mừng quá đỗi, lại tiếp tục cảm thán, gần như rơi lệ đầy mặt.
Lẽ ra thị trấn có nhiều xí nghiệp như vậy, ông tốt xấu gì cũng là lãnh đạo thị trấn, cấp cho con gái mình một đơn vị tốt cũng không phải là chuyện khó khăn. Nhưng mà, ông ở bộ máy xếp hạng của lãnh đạo thị trấn, tuy rằng xếp hạng trước, nhưng lại không có thực quyền, chẳng khác nào Phó chủ tịch thị trấn xếp hạng gần cuối, lại gần về hưu, nên các ông chủ xí nghiệp căn bản là không để ông vào mắt. Bởi vậy, Vi Tiểu Quyên chỉ có thể làm việc tại nhà máy ươm tơ đòi hỏi cần nhiều thể lực nhưng tiền lương lại không cao.
- Chủ tịch Vi, đừng khách khí như vậy. Tôi cũng vừa lúc gặp được ông chủ Hồ Tiến Học của tập đoàn Huệ Phong, nên nói với anh ấy tình hình của con gái ngài. Mặc kệ nói như thế nào, ngài cũng là lãnh đạo thị trấn, vì thị trấn Vân Thủy mà có cống hiến rất nhiều. Xí nghiệp giúp đỡ giải quyết một chút khó khăn thực tế cũng là nên thế.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, mời Vi Minh Hỉ ngồi xuống.
Vi Minh Hỉ không ngồi xuống, mà run run bắt hai tay lại, cúi đầu thật sâu trước Bành Viễn Chinh, run giọng nói:
- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Lão Vi tôi vô cùng cảm kích. Sau này nếu lãnh đạo có việc gì cần nhờ đến lão Vi tôi, thì tôi có vượt lửa qua sông cũng không chối từ.
- Đừng khách sáo với tôi như vậy. Về sau trong nhà nếu có khó khăn gì thì cứ việc nói với tôi. Nếu tôi có thể giúp thì sẽ giúp.
Lý Tuyết Yến đứng ở ngoài, nhìn qua cửa sổ, nghe hết cuộc nói chuyện giữa Bành Viễn Chinh và Vi Minh Hỉ, liền quay đầu bước vào.
Vi Minh Hỉ nhìn thấy Lý Tuyết Yến liền chủ động đứng dậy:
- Chủ tịch thị trấn Bành, xem ra Phó bí thư Lý có việc tìm cậu. Tôi xin đi trước. Nếu có thời gian thì mời cậu đến nhà uống rượu. Không có đồ ăn ngon, chỉ có tấm lòng của lão Vi tôi thôi.
- Được, tôi nhất định đi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, tiễn Vi Minh Hỉ ra cửa. Lý Tuyết Yến đi tới, liếc mắt nhìn theo bóng dáng già nua của Vi Minh Hỉ, hạ giọng nói:
- Tôi nghe nói anh giúp con gái của lão Vi giải quyết vấn đề công tác?
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Cũng không phải là giải quyết vấn đề công tác. Gia cảnh của lão Vi thật sự rất khó khăn. Chúng ta là đồng nghiệp với nhau, nếu có thể giúp thì giúp.
Nguồn: http://truyenfull.xyzĐều nói là gia cảnh của Vi Minh Hỉ không tốt, nhưng lãnh đạo thị trấn chẳng ai đến nhà Vi Minh Hỉ lần nào cho nên cũng không có khái niệm cụ thể. Lý Tuyết Yến ồ lên một tiếng:
- Anh đúng là quá nhiệt tình. Hy vọng lần này lão Vi sẽ nhớ đến ân tình của anh.
- Haha, không nói chuyện này nữa. Gần đây công tác thị trấn có bận không?
Bành Viễn Chinh hỏi, rồi bước vào văn phòng.
- Công tác của thị trấn thật ra không bận, chỉ cần làm từng bước. Anh vẫn tiếp tục điều tra nghiên cứu xuống dưới chứ?
Lý Tuyết Yến nhớ đến một số nghị luận gần đây của thị trấn, không kìm nổi hạ giọng nói:
- Người khác nói anh sợ Hách Kiến Niên nên thông qua phương thức này hướng Hách Kiến Niên yếu thế cầu hòa.
- Sợ? Thật sự là buồn cười. Đều là vì Đảng vì dân mà làm việc, đều là cán bộ do Ban tổ chức cán bộ bổ nhiệm, cũng chẳng phải gia đinh của Hách Kiến Niên, thì sợ cái gì?
Bành Viễn Chinh cười lạnh một tiếng:
- Cứ để cho bọn họ nghị luận đi. Tuyết Yến, không cần phải xen vào những việc không đâu. Cứ làm tốt công tác, tận lực làm việc là được rồi.
- Tôi hiểu rồi, tôi chỉ lo cho uy tín của anh thôi.
Lý Tuyết Yến thở dài.
Bành Viễn Chinh phất tay:
- Uy tín thì không phải tự dưng mà sinh ra, càng không phải nói là có được, mà là phải làm thật sự.
Bành Viễn Chinh lại tiếp tục cùng với Lý Tân Hoa xuống dưới điều tra, giằng co cả nửa tháng. Buổi sáng, đến cơ quan thì liền rời khỏi thị trấn, mãi cho đến giờ tan tầm mới trở về. Các cán bộ của thị trấn đều ở sau lưng nghị luận, không biết vị Chủ tịch trẻ tuổi này trong hồ lô tột cùng là bán thuốc gì.
Đương nhiên, cũng có một số người cho rằng, Bành Viễn Chinh đây là sợ Hách Kiến Niên.
Ngày 23 tháng 7, thứ Năm.
Bành Viễn Chinh theo thói quen thu dọn văn kiện trên bàn làm việc, chuẩn bị tiếp tục đi khảo sát. Đã gần một tháng qua, hắn gần như là đi khắp thôn làng và xí nghiệp trong thị trấn, nắm giữ một số lượng tin tức trực tiếp rất lớn. Có lẽ, rất nhiều người nghĩ rằng, hắn đây là trốn tránh giao phong với Hách Kiến Niên, nhưng trên thực tế, việc điều tra nghiên cứu này của hắn rất quan trọng. Còn về phần triển khai công tác thì không cần sốt ruột.
Hắn làm việc từ trước đến nay đều là chuẩn bị thỏa đáng, kế hoạch chu đáo, chặt chẽ, dứt khoát, chú trọng đến hiệu quả.
Bành Viễn Chinh đến cửa phòng chính Đảng. Lý Tân Hoa đang cầm lấy túi xách của mình bước ra. Cô đã có thói quen ngày nào cũng đi cùng với Bành Viễn Chinh xuống điều tra nghiên cứu. Mỗi ngày khi đi làm đều thu dọn vệ sinh trong phòng, xong rồi mang theo bình nước và khăn mặt, chờ Bành Viễn Chinh đến gọi cô.
Hai người sóng vai nhau bước ra khỏi cơ quan. Hách Kiến Niên đứng trên hành lang lầu ba nhìn theo bóng dáng hai người, cau mày rồi trở lại văn phòng, gọi điện cho Lý Tuyết Yến.
- Bí thư Hách, ngài tìm tôi có việc gì?
Lý Tuyết Yến cười nói.
- Đồng chí Tuyết Yến, cô hãy thông báo cho Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh, sáng nay chúng ta sẽ mở một hội nghị liên tịch bộ máy chính Đảng, để thảo luận lại những công tác của thị trấn gần đây. Năm 92 đã qua một nửa, đối với công tác của sáu tháng cuối năm, bộ máy chính Đảng của chúng ta nhất định phải xuất ra một ý nghĩ khả thi.
Hách Kiến Niên phất tay:
- Khẩn trương bảo Chủ tịch thị trấn Bành trở về. Tôi thấy cậu ta vừa mới đi cùng với Tiểu Lý.
- Không nghĩ tới Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh ngày nào cũng điều tra nghiên cứu. Mỗi ngày đều chạy bên ngoài, không giống như Chủ tịch thị trấn mà giống như Trưởng thôn.
Lý Tuyết Yến cau mày lại, nhưng chợt thản nhiên nói:
- Bí thư Hách, Chủ tịch thị trấn Bành là một người làm việc đến nơi đến chốn. Anh ấy cho rằng nếu mình không biết tình huống của thị trấn thì không thể triển khai công tác. Cho nên liền xuất ra một tháng để điều tra nghiên cứu.
- Trước cứ họp đã, còn về phần điều tra nghiên cứu, buổi chiều lại đi.
Nghe được thái độ của Lý Tuyết Yến rõ ràng là nhất trí với Bành Viễn Chinh, Hách Kiến Niên liền nhíu mày, trầm giọng nói.
- Được, tôi sẽ cho người gọi Chủ tịch thị trấn Bành và Lý Tân Hoa trở về.
Lý Tuyết Yến nói xong liền bước đi.
Bởi vì Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến hiện tại quan hệ với Hách Kiến Niên khá khẩn trương. Lý Tuyết Yến cảm thấy Hách Kiến Niên chẳng có phong độ, lại quá mức đắc ý vênh váo. Bành Viễn Chinh vừa mới đến nhận chức, còn chưa làm cái gì, thì Hách Kiến Niên liền rắp tâm tiến hành các loại chèn ép hắn, khiến Lý Tuyết Yến cảm thấy phản cảm, thậm chí là có chút phẫn nộ.
Nhìn theo bóng dáng vội vàng của Lý Tuyết Yến, Hách Kiến Niên khóe miệng hiện lên một tia tức giận. Ông ta vẫn là Bí thư Đảng ủy thị trấn, lại kiêm nhiệm Ủy viên thường vụ quận ủy, nhưng Lý Tuyết Yến không ngờ lại đảo về phía Bành Viễn Chinh. Quả thật là buồn cười.
Nhưng ông ta không dám làm gì Lý Tuyết Yến. Cha của Lý Tuyết Yến đã từng làm Phó bí thư Thành ủy, là nhân vật số ba của thành phố. Hiện giờ, tuy rằng ông ta đã về hưu, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không phải là cán bộ lão thành thì ông ta muốn làm gì thì làm.
- Đồ lẳng lơ!
Hách Kiến Niên âm thầm mắng:
- Chẳng khác nào đồ chó, thấy Bành Viễn Chinh liền vồ lại.
Giữa mùa hè tháng 7, thời tiết rất nóng bức.
Mỗi bước đi đều làm người ta mồ hôi đổ đầy mặt. Nếu như không phải biết Bành Viễn Chinh bản lĩnh rất lớn, quan hệ rộng, lại quyết tâm đi cùng với Bành Viễn Chinh đến cuối chặng đường, Lý Tân Hoa tuyệt không cam tâm tình nguyện đi cùng Bành Viễn Chinh trong những ngày hè nóng bức như thế này.
Những ngày qua, cô cũng nghe không ít những lời nghị luận sau lưng. Một số đồng chí lão thành ở phòng chính Đảng thậm chí đã ám chỉ cô, không cần quá mức thân mật với Bành Viễn Chinh. Nếu chẳng may để cho Hách Kiến Niên chú ý thì thiệt cho cô rồi.
Lý Tân Hoa liền ngoảnh mặt làm ngơ. Cô càng tiếp xúc với Bành Viễn Chinh, thì lại càng biết được vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này không tầm thường chút nào. Tuyệt đối không phải là người mà Hách Kiến Niên có thể uy hiếp. Hắn hiện tại trầm mặc và khiêm tốn, chính là chuẩn bị cho sự bùng nổ sau này.
Hai người đang ở một quầy đồ uống lạnh mua hai que kem, nói nói cười cười thì Tiểu Vương phòng Chính Đảng vội vàng chạy ra ngoài cơ quan, hướng Bành Viễn Chinh và Lý Tân Hoa hô to:
- Chủ tịch Bành, Phó bí thư Lý bảo tôi thông báo với ngài. Sáng nay Bí thư Hách triệu tập hội nghị liên tịch bộ máy chính Đảng, mời ngài quay về. Khi nào họp xong thì đi tiếp.
- Hội nghị liên tịch bộ máy chính Đảng?
Bành Viễn Chinh kinh ngạc nói.
Lý Tân Hoa ở một bên cười nói:
- Lãnh đạo, dựa theo lệ thường ở thị trấn, hội nghị liên tịch bộ máy chính Đảng nửa năm sẽ mở một lần. Bình thường là tổ chức vào giữa năm. Hiện tại là tháng bảy, hẳn là sẽ bàn về công tác nửa năm còn lại.
- Ồ, là như vậy sao. Vậy chúng ta về trước. Hôm nay không đi nữa.
Bành Viễn Chinh phất tay.
- Lãnh đạo, ngày mai còn đi không?
Lý Tân Hoa do dự một chút, rồi nhẹ nhàng hỏi một câu.
- Ngày mai không đi nữa. Điều tra nghiên cứu đến đây chấm dứt.
Bành Viễn Chinh sải bước chân trở về cơ quan. Lý Tân Hoa hơi có chút hưng phấn đi theo sau đó.
Cô trong lòng hiểu được. Im lặng đến đây là chấm dứt. Một cuộc bão táp sắp xảy ra.
Bành Viễn Chinh nếu muốn ở thị trấn Vân Thủy đứng vững gót chân, triển khai công tác, nhất định là phải có một trận giao phong với Hách Kiến Niên. Thắng thì thế cục thay đổi. Bại thì ảm đạm ly khai.
Lý Tân Hoa đối với Bành Viễn Chinh rất tin tưởng.