Cao Quan

Chương 182: Chuẩn bị thành lập phòng quản lý xí nghiệp: Nắm chặt trong tay




Sáng sớm hôm sau. Cổ Lượng cùng với một số cán bộ thị trấn trực tiếp đến nhà máy bao bì để làm việc, thúc giục tập đoàn Huệ Phong thanh toán tiền lương còn nợ. Bành Viễn Chinh trong lòng rất rõ, nhà máy bao bì thua lỗ là sự thật, nhưng đối với toàn bộ tập đoàn Huệ Phong mà nói, hiệu quả và lợi ích vẫn còn khá tốt. Hồ Tiến Học có thể dựa vào tài chính của tập đoàn để giúp nhà máy bao bì vượt qua khó khăn, một chút áp lực cũng đều không có. Xem ra là y không muốn làm.

Hồ Tiến Học cũng không nghĩ đến Bành Viễn Chinh thật sự sẽ phái một tổ công tác xuống. Mà công nhân nhà máy bao bì nhìn thấy tổ công tác của chính quyền thị trấn đến thúc giục xử lý, nên trong lòng cũng kiên định không ít.

2h30 chiều, trong phòng hội nghị của chính quyền thị trấn bắt đầu lục tục có các ông chủ xí nghiệp đến họp. Xí nghiệp to nhỏ ở thị trấn Vân Thủy có hơn trăm đơn vị. Chân chính có quy mô cũng hơn năm mươi đơn vị. Có thể khiến thị trấn điểm danh đương nhiên phải là xí nghiệp có quy mô trở lên. Thông báo là 3h họp, nhưng chưa đến 3h thì mọi người đã đến đông đủ.

Lý Tuyết Yến ngồi trong phòng hội nghị, thấy người đã đến đông đủ rồi nên quay đầu nói với Lý Tân Hoa:

- Tân Hoa, cô đi thông báo cho Chủ tịch thị trấn Bành, nói mọi người cơ bản đã đến đông đủ.

Lý Tân Hoa vâng một tiếng, đang muốn xoay người rời khỏi phòng họp đi thông báo cho Bành Viễn Chinh, đã thấy cửa phòng họp mở. Ông chủ lớn Hồ Tiến Học của tập đoàn Huệ Phong trong tay cầm bao công văn màu đen, còn có một cái tách giữ nhiệt bằng inox, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.

Y dừng bước, cười với Lý Tuyết Yến:

- Phó bí thư Lý.

Lý Tuyết Yến không nghĩ Hồ Tiến Học lại đến nên có chút ngẩn ra. Cô cười nói:

- Vâng, Hồ tổng đã đến.

Các ông chủ xí nghiệp đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hồ Tiến Học. Có một số người chủ động đứng dậy chào hỏi, nhưng đa số là ngồi ngơ ngác nhìn nhau, khe khẽ nói nhỏ. Hồ Tiến Học chưa bao giờ tham gia hội nghị của thị trấn. Có thể phái Phó tổng đến đã là nể mặt lắm rồi.

Nhưng hôm nay, người này uống lộn thuốc rồi sao? Bí thư Đảng ủy thị trấn Hách Kiến Niên triệu tập hội nghị, cũng chưa thấy y lộ diện. Ngược lại một Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi mới đến, lần đầu tiên triệu tập hội nghị, y không ngờ tự mình trình diện?

Hồ Tiến Học kiêu ngạo ngồi ở vị trí thứ nhất. Sau khi ngồi xuống, liền chậm rãi uống một ngụm nước nóng.

Không bao lâu sau, Bành Viễn Chinh bước nhanh vào phòng hội nghị. Tiếng ồn trong phòng lập tức bình ổn trở lại. Lý Tân Hoa kính cẩn đi theo phía sau, đặt cái tách của Bành Viễn Chinh trên đài chủ tịch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bành Viễn Chinh nét mặt mỉm cười, ngồi xuống đài Chủ tịch. Sau đó liếc mắt nhìn xung quanh, thấy Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng đều ngồi ở dưới đài thì liền khoát tay nói:

- Phó bí thư Lý, các người lên đây ngồi đi.

Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng đều bước lên đài chủ tịch. Lý Tuyết Yến thì không sao, chứ Cổ Lượng thì đây là lần đầu tiên ngồi trên đài chủ tịch, hướng mặt xuống các đại gia xí nghiệp ở dưới. Trước đây, chỉ có một mình Hách Kiến Niên ngồi trên đài Chủ tịch, nhiều lắm là Lý Tuyết Yến và Nghiêm Khang hai Phó bí thư mà thôi. Ngay cả Ủy viên thường vụ Đảng ủy bình thường đều không có tư cách ngồi song song với Hách Kiến Niên.

- Đồng chí Tuyết Yến, cô trước cứ dựa theo danh sách điểm danh để tôi nhận biết từng đồng chí một.

Bành Viễn Chinh gõ bàn:

- Mọi người im lặng một chút, chúng ta bắt đầu điểm danh.

Lý Tuyết Yến vâng một tiếng, mở danh sách ra điểm danh từng người một.

- Hồ Tiến Học!

- Mã Bình Khang!

- Tôn Cát Dũng!

- Lưu Quế Hoa!

Lý Tuyết Yến gọi đến tên người nào, người đó cũng đều đứng dậy cười. Trí nhớ của Bành Viễn Chinh tương đối tốt. Điểm danh một vòng như vậy, hắn vừa xem danh sách, vừa nhìn người, trên cơ bản đều nhớ hết.

Lý Tuyết Yến sau khi điểm danh xong, ra hiệu Bành Viễn Chinh có thể bắt đầu.

Bành Viễn Chinh hắng giọng, cất cao lời nói:

- Các đồng chí, chúng ta bắt đầu cuộc họp.

- Hôm nay, tôi, Phó bí thư Tuyết Yến, Phó chủ tịch thị trấn Cổ Lượng triệu tập cuộc họp này. Tôi đến thị trấn công tác, cũng cần phải làm quen với mọi người. Những vị ngồi ở đây đa số đều là lần đầu gặp mặt. Sau đây, có ba sự việc khá lớn cần bàn bạc với mọi người.

- Thứ nhất, ngày hôm qua, công nhân nhà máy bao bì của tập đoàn Huệ Phong đã bãi công vì bị nợ lương. Mọi người chắc đã biết nên tôi không nói thêm nữa. Ở đây, tôi không phải là nhằm vào tập đoàn Huệ Phong mà là nói chuyện. Tôi nghĩ, mọi người kỳ thật so với tôi còn rõ ràng hơn. Vấn đề tuy rằng xảy ra ở nhà máy bao bì, nhưng đây là một hiện tượng phổ biến. Mấy chục xí nghiệp lớn trong thị trấn hoặc nhiều hoặc ít đều có hiện tượng nợ lương công nhân.

- Tôi nói lời này, không phải là muốn trách gì mọi người, mà là hy vọng mọi người có thể tận khả năng kiểm tra lại một chút. Nếu có hành vi cùng loại như thế, chỉ cần không đến nỗi phá sản đóng cửa thì trước nên bồi thường thì cứ bồi thường, không cần đến lúc đó lại khiến công nhân bắn ngược, phá hư cục diện ổn định của thị trấn.

- Mọi người đặt tay lên ngực tự hỏi một chút, tiền lương công nhân, thậm chí là toàn bộ phí tổn nhân lực, kỳ thật chỉ chiếm một phần nhỏ trong phí tổn của toàn bộ xí nghiệp. Như vậy, chúng ta có lý do gì để nợ lương công nhân? Không nên như vậy!

- Quá khứ như thế nào, tôi mặc kệ. Nhưng từ nay về sau, tôi không hy vọng xí nghiệp của thị trấn Vân Thủy lại khất nợ tiền lương công nhân. Theo tôi được biết, xí nghiệp của thị trấn chúng ta tạm thời không xuất hiện bất cứ một vấn đề nào về kinh doanh. Bắt đầu từ ngày mai, thị trấn sẽ thành lập một tổ công tác, tiến hành kiểm tra từng xí nghiệp. Nếu phát hiện vấn đề lập tức chỉnh đốn và cải cách ngay. Nếu không chỉnh đốn và cải cách được thì thị trấn sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế.

- Tôi không nói đùa với mọi người. Đây là một việc rất nghiêm túc.

Bành Viễn Chinh vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thanh âm ngưng trọng.

- Vấn đề nợ lương công nhân chỉ nói đến đây.

Bành Viễn Chinh nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp:

- Vấn đề thứ hai là về vấn đề an toàn sản xuất. An toàn là trên hết", khẩu hiệu này ngày nào, năm nào chúng ta cũng hô, nhưng sự cố vẫn phát sinh. Quản lý an toàn vẫn là luận điệu cũ rích, nhai đi nhai lại. Tôi không nói nhiều, chỉ nhấn mạnh với mọi người chính là đầu nhập an toàn. Mọi người nhất định phải tăng cường cho vấn đề đầu nhập an toàn. Nên có thiết bị an toàn và bảo hộ lao động, nhất định không thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu để đục nước béo cò. Hy vọng ánh mắt mọi người có thể nhìn xa một chút, không cần thiển cận, không cần nhìn những lợi ích trước mắt. Đầu nhập cho an toàn mỗi năm khoảng mấy chục ngàn, mọi người sẽ cảm thấy nhiều lắm. Nhưng ngẫm lại, một khi xuất hiện sự cố thương vong, cái giá phải trả còn mắc hơn nữa.

- Bước tiếp theo, thị trấn sẽ tổ chức một cuộc kiểm tra an toàn. Hơn nữa, tôi bước đầu có một ý nghĩ, là xây dựng cơ chế báo động an toàn giữa chính quyền thị trấn và xí nghiệp.

- Thứ ba, là thị trấn chuẩn bị thiết lập văn phòng quản lý xí nghiệp xã thị trấn, chuyên môn phụ trách quản lý những xí nghiệp của thị trấn. Đồng thời thành lập một hội ái hữu giữa các xí nghiệp, định kỳ tổ chức hoạt động giữa mọi người, tăng cường giao lưu tin tức, tập trung tài nguyên và ưu thế lực lượng, ứng đối với thị trường cạnh tranh kịch liệt. Thành lập văn phòng quản lý xí nghiệp, đang trong giai đoạn chuẩn bị. Tôi đã báo cáo với lãnh đạo phân công ở quận, tương lai sẽ có một khối công tác như vầy, sẽ do đồng chí Phó chủ tịch thị trấn Cổ Lượng phụ trách.

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Xí nghiệp của thị trấn chúng ta có rất đông nhưng nhiều năm qua đều tự chiến, phát triển không cân đối. Mạnh thì quá mạnh, còn yếu thì quá yếu. Nếu xí nghiệp thị trấn chúng ta có thể nhất trí đối ngoại, tăng cường hợp tác, tương lai được lợi không chỉ riêng một xí nghiệp nào mà là chỉnh thể. Ngoài ra, quảng cáo sản phẩm của xí nghiệp, đối ngoại tuyên truyền và các phương diện khác, văn phòng quản lý xí nghiệp cũng sẽ cung cấp càng thêm hoàn thiện và phục vụ đúng chỗ.

- Xin mọi người cứ yên tâm, thị trấn sẽ không tiến hành phân chia hành chính với mọi người và mọi người cũng không tốn một phân tiền nào. Tôi hôm nay trong cuộc họp này biểu lộ thái độ. Nếu bộ môn nào của thị trấn vi phạm quy định thu phí, tạo thành gánh nặng không cần thiết cho xí nghiệp. Một khi bị phát hiện, thị trấn sẽ lập tức xử lý, tuyệt không nuông chiều.

Bành Viễn Chinh chuẩn bị thành lập phòng quản lý xí nghiệp của thị trấn, chưa hề nói qua với Hách Kiến Niên. Chỉ nói với Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng, đạt thành nhận thức chung. Ba người đều cho rằng, xí nghiệp thị trấn nhiều như vậy, hẳn là phải có một bộ môn ở giữa phối hợp quản lý so với trước đây, bộ môn nào cũng đều muốn quản khiến cục diện hỗn loạn. Chỉ có điều ý tưởng này nảy sinh khi Hách Kiến Niên đi khảo sát nên chưa kịp nói với ông ta.

Vốn, Lý Tuyết Yến cảm thấy, khi chưa báo cáo với Hách Kiến Niên, đã công khai công bố thành lập quản lý xí nghiệp, chẳng những có chút gấp gáp, mà nhất định còn khiến cho Hách Kiến Niên bắn ngược lại. Nhưng Bành Viễn Chinh lại nói một câu khiến cô phải chấp nhận. Bất kể là kết nối hay không kết nối, Hách Kiến Niên đều nhất định sẽ phản đối. Một khi đã như vậy, chi bằng thừa dịp Hách Kiến Niên không ở đây, Bành Viễn Chinh sẽ trực tiếp tìm Phó chủ tịch phân công quản lý để báo cáo, sau đó sẽ tiến hành thực thi.

Dù sao, Bành Viễn Chinh chỉ là quy hoạch quản lý xí nghiệp, kết hợp với phòng chính Đảng, cũng không mở rộng thêm cơ cấu, lại càng không đề cập đến mở rộng biên chế, đề cập cụ thể đến tình huống thực tế của phần đông các xí nghiệp thị trấn nên lãnh đạo quận đương nhiên là sẽ không phản đối. Nói cách khác, tạm thời mà nói, chỉ gia tăng thêm một chức năng quản lý xí nghiệp. Nhân viên cũng không có gì thay đổi, tạm thời do Cổ Lượng và Lý Tân Hoa phụ trách.

Bành Viễn Chinh đây là bước lót đường trong việc cải cách cơ cấu bộ môn. Tuy nhiên, tâm tư của hắn cũng chỉ có Lý Tuyết Yến đoán ra được vài phần, ngay cả Cổ Lượng cũng không rõ ràng lắm.

Sau khi cuộc họp chấm dứt, Lý Tân Hoa dựa theo chỉ thị của Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến, đã đưa cho các xí nghiệp tham gia hội nghị biên bản "Thư cam đoan của xí nghiệp thị trấn Vân Thủy", yêu cầu từng xí nghiệp ký tên vào. Đơn giản là cam đoan không khất nợ tiền lương công nhân, không vi phạm quy định trái pháp luật. Đây không phải là do Bành Viễn Chinh tự ý làm mà là do bộ môn lao động của quận yêu cầu.

Bành Viễn Chinh triệu tập cuộc họp với các xí nghiệp tuyên bố tin tức thành lập phòng quản lý xí nghiệp cao thấp lan truyền trong cơ quan, khó tránh khỏi việc có người mật báo lại cho Hách Kiến Niên. Sau khi nhận được tin tức này, Hách Kiến Niên giận tím mặt, liên tục gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh, nhưng đều không có ai tiếp. Gọi điện cho Lý Tuyết Yến, cũng tương tự. Lúc này, Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến đã sớm đến tỉnh, bởi vì Sở xây dựng thông báo, hạng múc của thị trấn Vân Thủy thủ tục không phù hợp với quy định nên không thể thông qua.

Hách Kiến Niên lúc này, tạm thời gián đoạn "khảo sát công vụ", dẫn mọi người trở về thị trấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.