Lẽ ra hành động này của Hồ Cương cũng không phải ác ý, nhưng thần thái và giọng điệu của y lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, giống như người giàu bố thí cho người nghèo, người từ trên cao nhìn xuống nên có vài phần ngạo mạn.
Đối với thằng nhãi này, Bành Viễn Chinh thực có chút hết chỗ nói. Kiêu ngạo, ngông cuồng đến một mức gần như là thiểu năng trí tuệ. Chẳng lẽ đây là kiểu giáo dục của cái loại nhà giàu mới nổi? Loại đức hạnh rác rưởi này khẳng định là sẽ truyền đến đời thứ ba.
Nếu chấp nhặt cái loại đầu óc trái nho này thì thật sự là mất thân phận. Trong lúc nhất thời, Bành Viễn Chinh ngay cả hứng thú cũng đều đánh mất.
- Không cần!
Hắn thản nhiên nói, cúi người nhìn xuống túi du lịch của mình, sau đó kéo khóa kéo, từ bên trong lấy ra cái điện thoại di động mà Vương An Na đã tặng, rồi đứng thẳng dậy đi ra chỗ khác gọi điện thoại.
Bành Viễn Chinh không ngờ từ trong túi xách lấy ra một chiếc điện thoại di động, Mã Hiểu Yến và Sơ Đan đều giật mình kinh hãi, còn Hồ Cương thì biến sắc, khó chịu liền thu tay về, kịch liệt ho khan lên.
Chỗ nối giữa toa ăn và toa hành khách đang có mấy người mặc áo kiểu dân công đang ngồi dưới đất.
Bành Viễn Chinh châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu. Hắn không có vội vã trả lời điện thoại của Lý Tuyết Yến, mà sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút.
Đối với khu sản nghiệp bỏ không của thị trấn Vân Thủy, hắn đã sớm có chuẩn bị. Sau này, hắn nghe Hoàng Đại Long nói, tập đoàn Tín Kiệt đang tìm một nơi, chuẩn bị chỉnh hợp lại khối công ty xí nghiệp, đem những công ty con vể chế tạo và gia công máy móc thành lập thành hai công ty có quy mô lớn.
Bành Viễn Chinh tâm tư liền động. Hắn trước đây đã chính thức nói qua một lần với Hoàng Đại Long, cố ý đem tập đoàn Tín Kiệt vào khu sản nghiệp Vân Thủy với giá cả và chính sách ưu đãi trên diện rộng. Thông qua quy hoạch, tập đoàn Tín Kiệt có thể đem đất đai xung quanh sản nghiệp Vân Thủy vận tác xuống dưới. Bởi vì cơ sở hạ tầng của khu sản nghiệp đã có sẵn, nên cũng tiết kiệm được một số tiền lớn.
Đối với thị trấn Vân Thủy mà nói, có thể làm sống dậy khu sản nghiệp để không này, đồng thời có thể gia tăng thu nhập từ thuế và nhân khẩu vào nghề, từ đó sẽ kéo được kinh tế thị trấn Vân Thủy phát triển lên.
Có thể nói là hai bên đều có lợi.
Ông chủ xí nghiệp Tín Kiệt Hoàng Bách Thừa biết rất rõ lợi ích trong đó nên đương nhiên không phản đối. Mà lúc này đây, Hoàng Bách Thừa đích thân tìm đến Phó chủ tịch thành phố Tiêu Quân, thông qua thành phố giật dây bắc cầu cũng là chủ ý của Bành Viễn Chinh. Có thành phố ra mặt, có thể bài trừ rất nhiều quấy rối, tối thiểu là đến từ quận. Các loại chướng ngại đều có thể dọn sạch.
Nếu không, nếu để thị trấn Vân Thủy ra mặt, trực tiếp hợp tác với tập đoàn Tín Kiệt, chỉ cần các loại thủ tục, phê duyệt cũng khiến người khác phải đau đầu.
Lý Tuyết Yến lo lắng chờ đợi trong phòng làm việc, chờ Bành Viễn Chinh gọi về. Vừa rồi, Hoàng Bách Thừa đề xuất ý kiến này, Tiêu Quân cũng kẻ xướng người họa. Cô cũng không biết đây có phải là kết quả do Bành Viễn Chinh vận tác hay không, nên sốt ruột chờ nghe ý kiến của hắn.
Vài phút sau, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Lý Tuyết Yến vội bắt điện thoại:
- Xin lỗi ai vậy, tôi là Lý Tuyết Yến.
- Tuyết Yến, là tôi.
Nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm tĩnh của Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến thở phào một cái, đơn giản nói qua sự việc một chút rồi mới hỏi:
- Viễn Chinh, ý anh thế nào?
- Tuyết Yến, trước kia tôi và Hoàng Đại Long đã nói qua một lần về chuyện này. Tôi cảm thấy sản nghiệp này nên bán ra ngoài. Nếu bán ra ngoài thì dường như chúng ta hơi thiệt thòi, nhưng trên thực tế thì chúng ta rất có lời. Thứ nhất, bán tài nguyên để không thì có thể thu hồi phí tổn xây dựng. Thứ hai, hạng mục này đầu tư ít nhất mấy ngàn vạn, xây dựng ở thị trấn, có thể giải quyết được vấn đề vào nghề của một ngàn người, cấp cho thị trấn chúng ta gia tăng thu nhập từ thuế và thu nhập tài chính.
Bành Viễn Chinh cười:
- Tuyết Yến, không cần sốt ruột. Hôm nay, Hoàng Bách Thừa và Phó chủ tịch thành phố Tiêu đến, trước là nhìn xem như thế nào. Còn cụ thể hợp tác thì chờ tôi về nói sau.
Lý Tuyết Yến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chợt cười nói:
- Anh không nói cho tôi biết trước, tôi còn tưởng rằng là do Hách Kiến Niên vận tác chứ. Anh không biết, vừa rồi Hách Kiến Niên rất hào hứng, luôn mãi khoe thành tích trước mặt Chủ tịch thành phố Tiêu và Bí thư Tần, nói là đã xây dựng khu sản nghiệp này như thế nào…..
- Mặc kệ ông ta. Phó chủ tịch thành Tiêu đi chưa?
Bành Viễn Chinh hỏi.
- Vẫn chưa, tôi phỏng chừng là đã đến khu sản nghiệp rồi. Tôi do vội trở về gọi điện thoại cho anh. Cổ Lượng và Hoàng Hà thì đi cùng.
- Ừ, Tuyết Yến, tôi đêm nay sẽ về. Tôi hiện tại đang ngồi trên xe lửa, đại khái là bảy giờ tối sẽ đến ga. Đến lúc đó cô cho xe đến đón tôi nhé.
- Trên xe lửa?
Lý Tuyết Yến ngẩn ra, vừa muốn tiếp tục hỏi tại sao hắn đang trên xe lửa mà có thể gọi điện thoại được thì Bành Viễn Chinh đầu dây bên kia đã cúp máy.
Lý Tuyết Yến lấy lại bình tĩnh, cũng cố không suy nghĩ nữa, vội vàng ngồi xe đến khu sản nghiệp Vân Thủy.
Tiêu Quân cùng với Bí thư Quận ủy Tần Phượng, Chủ tịch quận Cố Khải Minh cùng đứng ở bên ngoài khu sản nghiệp Vân Thủy chỉ trỏ.
Hách Kiến Niên vẻ mặt có chút hưng phấn, giới thiệu cho các lãnh đạo về khu sản nghiệp. Khu sản nghiệp Vân Thủy vẫn là một khối tâm bệnh của ông. Từ lúc xây dựng cho đến nay đều để đó không dùng. Tương lai khẳng định sẽ trở thành một vết hỏng trong sự nghiệp chính trị của ông ta.
Hiện giờ tập đoàn Tín Kiệt đột nhiên nhìn trúng nó, muốn đầu tư xây dựng một hạng mục lớn, với ông ta mà nói chính là một chuyện vui không ngờ.
Tiêu Quân quay đầu lại vẫy tay:
- Lão Hoàng, anh cảm thấy thế nào?
Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tín Kiệt Hoàng Bách Thừa mỉm cười bước đến:
- Phó chủ tịch thành phố Tiêu, nói thật, trước đây, Chủ tịch thị trấn Bành đã có nói qua với tôi về chuyện này. Tôi khi đến đây cảm thấy vị trí cũng không tệ lắm, gần tỉnh lộ, quốc lộ, giao thông tiện lợi. Khi khởi công xây dựng thì đường cao tốc cách đây cũng không xa. Tôi khá hài lòng.
- Phó chủ tịch thành phố Tiêu, như vầy đi, tôi trở về mời dự họp ban giám đốc tập đoàn nghiên cứu một chút, sau đó tiến thêm một bước công tác, bảo con trai của tôi thảo luận thêm với Chủ tịch Bành. Đương nhiên, cũng hy vọng lãnh đạo thành phố và quận chiếu cố thêm.
Tiêu Quân cao giọng cười, phất tay:
- Không thành vấn đề. Thu hút đầu tư, đẩy mạnh xây dựng kinh tế, đây là chức trách của chính phủ. Lão Hoàng, nếu hợp tác có gì khó khăn thì cứ việc tới tìm tôi. Tiểu Tần, Tiểu Cố, các người ở quận muốn đẩy mạnh hạng mục này thì nhất định phải có được chính sách ưu đãi hợp lý.
- Xin lãnh đạo thành phố cứ yên tâm, ở quận chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ủng hộ.
Tần Phương tỏ thái độ nói:
- Một hạng mục lớn như vầy có thể tập trung tại khu Tân An của chúng tôi, với sự ủng hộ của lãnh đạo thành phố và tập đoàn xí nghiệp Tín Kiệt, tôi sau khi trở về sẽ lập tức cùng với Chủ tịch quận Cố nghiên cứu một chút, triệu tập các bộ môn tổ chức cuộc họp, vì hạng mục này mà chiếu cố.
- Vậy xin cảm ơn Bí thư Tần và Chủ tịch quận Cố.
Hoàng Bách Thừa thản nhiên cười.
Hách Kiến Niên ở một bên sắc mặt rất khó coi. Ông ta là Bí thư Đảng ủy thị trấn, nhưng Hoàng Bách Thừa lại luôn mồm phải cùng với Chủ tịch thị trấn Bành hợp tác, đây không phải là đánh vào mặt ông ta thì là gì?
Đây chẳng khác nào công khai nói cho các lãnh đạo thành phố và cán bộ thị trấn, hạng mục này là do Chủ tịch thị trấn Bành dẫn vào, không có một chút quan hệ nào với ông ta.
Lý Tuyết Yến từ trên xe bước xuống, hướng đám lãnh đạo đang tụ tập bước tới. Ông chủ tập đoàn Huệ Phong Hồ Tiến Học đứng cách đó không xa, hướng Lý Tuyết Yến vẫy tay.
Đại hội đấu thầu đã chấm dứt, tập đoàn Huệ Phong đã thắng thầu, chính thức xác định trở thành nhà đầu tư cho hạng mục cải tạo phố buôn bán trung tâm. Bởi vì cùng với Chủ tịch thành phố Tiêu khảo sát, nên hạng mục cải tạo phố buôn bán cũng được an bài. Cho nên, Hồ Tiến Học cũng tham gia vào đoàn khảo sát, chỉ có điều không có tư cách đi đầu tiên mà thôi.
- Phó bí thư Lý!
Hồ Tiến Học hạ giọng cười:
- Chúc mừng thị trấn, Chủ tịch thị trấn Bành lại đưa đến một hạng mục lớn, lại có lãnh đạo thành phố xe chỉ luồn kim, phỏng chừng rất nhanh sẽ được đẩy mạnh. Đây là một hạng mục trị giá mấy chục triệu. Một khi xí nghiệp Tín Kiệt ở lại thị trấn Vân Thủy thành lập căn cứ sản nghiệp thì ngày sau sẽ rất có tương lai.
Lý Tuyết Yến thở phào một cái, cũng cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành quan hệ với Hoàng Đại Long không tồi. Tiến cử hạng mục này kỳ thật cũng không kỳ quái.
- Đúng rồi, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho Chủ tịch thị trấn Bành, anh ấy tối nay sẽ trở về, hy vọng có thể gặp anh để nói chuyện về việc khai thác phố buôn bán. Buổi sáng ngày mai nếu anh không có việc gì thì có thể đến thị trấn một chuyến.
- Chủ tịch thị trấn Bành không có ở thị trấn? Tôi đã nói rồi, lãnh đạo thành phố đến đây, như thế nào lại không thấy bóng dáng của Chủ tịch thị trấn Bành. Cậu ấy đi công tác à?
- Anh ấy đi thủ đô, tối nay sẽ ngồi xe lửa về đến ga.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.xyzLý Tuyết Yến thuận miệng nói. Thấy Tiêu Quân cùng các lãnh đạo khác đang bước đến, biết lãnh đạo phải rời khỏi, liền khẩn trương hướng Cổ Lượng và Hoàng Hà hai người phất tay, ra hiệu bọn họ theo sau, xem lãnh đạo còn chỉ thị gì hay không?
Trên xe lửa.
Bành Viễn Chinh sau khi nói chuyện điện thoại xong thì trở về chỗ ngồi. Trên đường trở về, một vài thanh niên từ phòng màu xanh bước đến, cùng hắn gặp thoáng qua. Có một tên mặc áo sơ mi ô vuông, mắt lé liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái. Đại khái là đã nhìn thấy cái điện thoại di động trong tay hắn.
Bành Viễn Chinh không phải muốn khoe khoang cái gì, chỉ có điều cái đồ chơi này quá lớn, cũng không thể bỏ vào trong tui, mà cầm ở trong tay thì lại rất chói mắt.
Bành Viễn Chinh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, lại muốn hút một điếu thuốc, trở về chỗ ngồi liền rút ra một điếu thuốc ngay. Bên cạnh có một người dân công đứng dậy, cười cộc lốc:
- Anh bạn, có thể cho mượn cái bật lửa hay không?
- Hahah, được!
Bành Viễn Chinh thuận tay đốt điếu thuốc cho người dân công kia. Gã dân công kia hít sâu một hơi, sau đó lại nhìn cái điện thoại trong tay Bành Viễn Chinh, đôi mắt hiện lên sự kính sợ và hâm mộ, nhỏ giọng nói;
- Đồ vật này khá đắt tiền đấy. Tôi nghe nói đến mấy chục ngàn lận.
Bành Viễn Chinh nghe xong, cảm thấy xấu hổ mỉm cười:
- Anh bạn, đây chỉ là đồ chơi, tôi mua về làm quà tặng cho con trai mà thôi.
Gã dân công kia sửng sốt, bật cười ha hả. Nghe nói chỉ là một món đồ chơi, áp lực trong lòng gã đột nhiên biến mất. Gã vỗ vai Bành Viễn Chinh:
- Ông em cầm cái món đồ chơi này hù họa người khác Tôi nói rồi, trông cậu em cũng đâu giống người giàu có.
Bành Viễn Chinh ở đây ngồi nói chuyện tào lao với hai người dân công, còn bên toa ăn thì cái tên thích khoe khoang Hồ Cương rốt cuộc cũng gặp phải phiền toái.