Cao Quan

Chương 228: Cáo già




Bành Viễn Chinh vẫn lắc đầu, cười nói:

- Ý tốt của bác Hoàng cháu xin nhận. Nhưng quà tặng quý như vầy cháu không dám nhận. Như vậy đi, trước hãy gửi lại cho bác Hoàng giữ giúp, khi nào cháu từ quan thì lại đến lấy đi.

Bành Viễn Chinh kỳ thật không hiểu về thư pháp, nhưng nghe qua giọng điệu của Hoàng Bách Thừa thì cũng đoán ra đây là bút tích thật. Một danh phẩm truyền lại cho đời sau như vậy, giá trị không thể đo lường. Nhận một bức danh họa như thế trên cơ bản chẳng khác nào nhận đút lót. Bành Viễn Chinh không thể hồ đồ trên phương diện đó được.

Hắn thái độ rất kiên quyết.

Hoàng Bách Thừa khóe miệng hiện lên một tia lõi đời và nụ cười thế tục. Ông ta cũng không kiên trì, liền thuận thế chuyển sang đề tài khác:

- Thôi đi, Viễn Chinh, cháu làm quan, quy cũ trong quan trường bác cũng hiểu. Tuyệt đối không để cháu phạm sai lầm.

- Nhưng cháu và Đại Long là anh em tốt với nhau, và cũng là con cháu của bác. Bác Hoàng tặng cho cháu một món quà cũng chẳng tính là cái gì.

Nói tới đây, Hoàng Bách Thừa bước đến trước ghế sofa, từ trong ngăn kéo bàn lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo:

- Đây là quà tặng mà bác Hoàng tặng cho cháu. Cháu mở ra xem đi.

Bành Viễn Chinh nhíu mày, quay đầu quét mắt nhìn Hoàng Đại Long, thấy Hoàng Đại Long cười ha hả thì liền mở cái hộp ra, thấy bên trong là một cái hộp kim loại đựng một cái chìa khóa xe.

Hắn thở ra một cái, cười khổ nói:

- Bác Hoàng, xe thì cháu không nhận được. Vả lại cháu cũng không cần xe. Thị trấn có xe rồi, cháu cũng không cần nữa.

Bành Viễn Chinh đẩy chiếc hộp trở về.

Hoàng Bách Thừa và Hoàng Đại Long trao đổi ánh mắt với nhau, dường như đã sớm dự đoán được Bành Viễn Chinh sẽ không nhận, nên cũng không miễn cưỡng nữa.

Hoàng Bách Thừa chậm rãi ngồi phía sau bàn làm việc của mình, mỉm cười với Bành Viễn Chinh:

- Viễn Chinh, chẳng nể mặt bác Hoàng chút nào. Lần trước cháu giúp cho công ty bác nhiều như vậy. Công ty đưa ra thị trường nếu không có cháu hỗ trợ, thì không còn biết kéo dài đến ngày tháng năm nào.

- Bác Hoàng vẫn muốn cảm tạ ý tốt của cháu, biểu đạt một chút tâm ý. Nhưng cái gì cháu cũng không nhận khiến bác Hoàng trong lòng rất băn khoăn.

Hoàng Bách Thừa nói những lời này là thật lòng.

Hoàng Bách Thừa trước đây cũng tiếp xúc một lần với Bành Viễn Chinh. Vốn Hoàng Đại Long kết giao với Bành Viễn Chinh, ông cũng không để trong lòng. Nhưng sau này, Bành Viễn Chinh ra mặt gọi một cuộc điện thoại liền giải quyết được vấn đề thủ tục ở Các bộ và Ủy ban trung ương về việc tập đoàn Tín Kiệt đưa ra thì trường làm cho Hoàng Bách Thừa nhận thức được bối cảnh thần bí của Bành Viễn Chinh tuyệt không đơn giản, năng lượng quá lớn.

Từ đó cho đến bây giờ, Hoàng Bách Thừa cũng thông qua con đường của mình để tiến hành điều tra về Bành Viễn Chinh. Tuy rằng không biết rõ ràng thân phận đích thật của hắn, nhưng biết Bành Viễn Chinh chính là cháu bên ngoại của Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường. Trong một số trường hợp, Hoàng Bách Thừa còn vố tình cố ý thử Mạnh Cường một lần. Mạnh Cường luôn tỏ ra câm như hến, khiến Hoàng Bách Thừa nhận ra được một ít điều.

Đây chính là nguyên nhân ông tar a mặt tiếp xúc với Bành Viễn Chinh.

Và điều này cũng có liên quan đến việc hạng mục của tập đoàn Tín Kiệt chuẩn bị tiến hành tại thị trấn Vân Thủy.

Hoàng Bách Thừa luôn mãi dặn Hoàng Đại Long, bất kể thế nào, không tiếc bao nhiêu tiền, cũng phải duy trì tình bằng hữu với Bành Viễn Chinh.

Mà việc tặng quà này cũng là cố ý giao hảo thêm mối quan hệ giữa đôi bên.

- Bác Hoàng quá khách khí rồi. Cháu và Đại Long là bạn tốt. Cũng vừa lúc cháu ở thủ đô cũng có quen biết, liền gọi một cuộc điện toại. Kỳ thật thì cháu cũng không làm cái gì, chỉ là giơ tay chỉ mà thôi. Nếu bác Hoàng muốn cảm ơn cháu thì khẩn trương đánh nhịp, quyết định đem hạng mục căn cứ đặt ở thị trấn tụi cháu.

Bành Viễn Chinh nói một câu vui đùa, thuận thế đem đề tài dời đến việc hợp tác. Hắn hôm nay đến nói chuyện với Hoàng Bách Thừa chính là vì chuyện hợp tác, chứ không phải tình cảm riêng tư gì.

- Hạng mục hợp tác cũng chẳng có vấn đề gì. Viễn Chinh, cháu cứ yên tâm. Bác cũng đã nói vấn đề này với Đại Long. Hạng mục dự án này do nó phụ trách. Cho dù phí tồn cao một chút, thì ít nhất cũng phải ủng hộ công tác của cháu.

Hoàng Bách Thừa mỉm cười:

- Bác sở dĩ hôm đó không tỏ thái độ, là bởi vì cháu không ở đó. Chúng ta là người một nhà, người trong nhà có việc, thì phải giúp nhau.

Bành Viễn Chinh trong lòng âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ: "Hoàng Bách Thừa quả thật là một con cáo già. Hạng mục dự án này ở quận và thị trấn khẳng định sẽ có nhượng bộ rất lớn, ủng hộ mạnh mẽ. Bất kể thế nào, tập đoàn Tín Kiệt cũng sẽ không chịu thiệt. Đừng nói là Hoàng Bách Thừa nói chuyện dễ nghe, kỳ thật thì vẫn là ích lợi đặt ở phía trước, tính toán chi li.

Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận. Nếu không phải bởi vì phải kết giao với Bành Viễn Chinh, Hoàng Bách Thừa còn có lựa chọn tốt hơn. Một khoản đầu tư lớn như vậy, bất kể là đặt ở khu huyện nào, đều phải nhận được sự ủng hộ toàn diện của chính quyền địa phương đó.

Bành Viễn Chinh biết Hoàng Bách Thừa muốn mình nhận một ân tình của Hoàng gia.

Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Bác Hoàng nói như vậy, khiến cháu thật sự rất xấu hổ. Nếu bác Hoàng ủng hộ công tác của cháu, đối với cháu mà nói, chỉ có thể hết sức báo cáo tranh thủ lãnh đạo ở quận, đưa ra những chính sách ưu đãi nhất cho xí nghiệp Tín Kiệt.

- Bác Hoàng, nếu hợp tác thì không thành vấn đề. Vậy thì chúng ta tiến hành đàm phán hợp tác đi?

Bành Viễn Chinh khóe miệng nhẹ nhàng cười:

- Xin bác Hoàng cho cháu một thông tin chính xác để cháu báo cáo lại với lãnh đạo quận.

- Hạng mục này do Hoàng Đại Long phụ trách, cháu cứ đàm phán với nó.

Hoàng Bách Thừa mỉm cười, lại cúi đầu từ dưới bàn làm việc lấy ra hai bao thuốc, ném qua:

- Lấy hai bao thuốc này về hút đi. Đây không phải là phạm sai lầm chứ?

Bành Viễn Chinh do dự một chút, biết mình không thể cự tuyệt. Nếu cứ cự tuyệt thì sẽ có vẻ xa lạ.

Hắn mỉm cười, nhận lấy, thuận thế đứng dậy cười nói:

- Vậy cháu xin nhận. về sau nếu cháu muốn hút thuốc tốt thì cứ đến chỗ của bác Hoàng.

Hoàng Bách Thừa cười ha hả:

- Bác Hoàng chỉ sợ cháu không đến.

Sau khi rời khỏi văn phòng của Hoàng Bách Thừa, Bành Viễn Chinh đến văn phòng của Tổng giám đốc điều hành Hoàng Đại Long. Khác với văn phòng của cha y, văn phòng của Hoàng Đại Long là một phong cách khác. Có thể dùng hai thành ngữ để hình dung: tráng lệ như dung tục.

Cái gì là kẻ có tiền, nhìn văn phòng cha con Hoàng gia thì biết rõ.

Bành Viễn Chinh nhìn chung quanh, cao giọng mỉm cười:

- Đại Long, văn phòng của anh giống như một cái hộp đêm vậy? Anh xem xem, trên đỉnh đầu trang trí nhiều bóng đèn nê ông làm gì vậy? Chẳng lẽ anh muốn mở vũ trường trong phòng làm việc của mình?

Hoàng Đại Long cười ha hả:

- Tôi đây là người thô lỗ, không có nhã nhặn, cũng không giống như có một vài người bày vài tủ sách trong phòng. Tôi đây chỉ thích cái loại cảm giác sáng sủa. Như thế mới thoải mái làm việc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Anh xem bộ sô fa này đi, nhập từ châu âu về đấy, nằm lên rất thư thái.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười, cũng không tiếp tục giằng co ở vấn đề này.

- Đại Long, hạng mục hợp tác anh cần phải nắm chặt. Tôi hy vọng trước tết âm lịch chúng ta có thể ký kết một hiệp nghị. Xí nghiệp các anh có yêu gì, muốn thị trấn chúng ta làm gì, thì khẩn trương đề xuất với tôi. Tôi sẽ hướng lãnh đạo ở trên tranh thủ chính sách ủng hộ.

- Anh cứ yên tâm, tôi không phụ lòng anh đâu. Tôi tranh thủ cuối tuần sau sẽ hoàn thành phương án ký kết hạng mục. Sau đó chúng ta sẽ bàn chi tiết.

Nghe Bành Viễn Chinh nói đến chính sự, Hoàng Đại Long cũng nghiêm túc lên. Y ngoài mặt có thể tùy tiện, nhưng bên trong lại có sự tỉ mỉ. Trong kinh doanh lại có vài phần khôn khéo.

- Được, càng nhanh càng tốt. Nhưng, ngày mốt thị trấn chúng ta muốn tiến hành nghi thức động thổ. Anh và bác Hoàng có thời gian đến tham dự nhé.

Bành Viễn Chinh cười, hỏi Hoàng Đại Long.

Mời cha con Hoàng Đại Long đến thị trấn Vân Thủy tham gia nghi thức động thổ công trình cải tạo phố buôn bán trung tâm, là một trong những mục đích chủ yếu của xí nghiệp Tín Kiệt. Hắn sở dĩ ngay trước mặt Hoàng Bách Thừa không đề xuất chính là không muốn Hoàng Bách Thừa ra mặt cự tuyệt.

Hắn biết Hoàng Đại Long sẽ không từ chối lời mời của mình. Chỉ cần Hoàng Đại Long đồng ý, thì Hoàng Bách Thừa cũng đồng ý.

- Không thành vấn đề.

Hoàng Đại Long cười, sảng khoái đồng ý.

Quận ủy.

Ở quận cao thấp đều lan truyền về việc Tần Phượng sắp điều đến thành phố Trạch Lâm đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ thành ủy kiêm Bí thư Huyện ủy, tất nhiên cũng truyền vào lỗ tai của Tần Phượng. Tần Phượng rất nổi giận, nhưng không có cách nào khác. Đối với cái loại lời đồn nửa thật nửa giả này, cô cũng không thể ra mặt bác bỏ, chỉ có thể duy trì trầm mặc.

Cô không biết lời đồn là từ đâu mà có, nhưng cho dù là dùng mông cũng có thể hiểu rõ, đây là có người ở sau lưng thao túng, mục đích chính là cấp thêm ngột ngạt cho cô.

Bởi vì loại tin đồn này truyền bá, Tần Phượng quyết định khiến quận ủy và UBND quận hạ thông báo, đem hội nghị thường vụ quận ủy vốn cuối tuần này sẽ họp dời đến chiều ngày hôm nay.

Hội nghị thường vụ lâm thời triệu tập, nhưng bởi vì gần đây các Ủy viên thường vụ không có đi công tác và ra ngoài học tập khảo sát, cho nên UBND quận gọi điện thông báo, các Ủy viên thường vụ trên cơ bản đều tới. Hách Kiến Niên bị Vi Minh Hỉ quấy rầy một hồi, cơn tức vẫn còn sót lại, buồn bực trong phòng đi qua đi lại thì nhận được thông báo tham dự hội nghị thường vụ, cũng không dám chậm trễ, lập tức đến huyện.

Hách Kiến Niên nằm mơ cũng thật không ngờ. Lần này triệu tập hội nghị thường vụ, chủ yếu đề tài thảo luận chính là điều chỉnh công tác của ông ta. Dựa theo thường quy, trước khi điều chỉnh (tối thiểu là trước hội nghị thường vụ), Bí thư Tần Phượng hẳn nên tìm Hách Kiến Niên nói chuyện.

Nhưng Tần Phượng lúc này cũng không còn tâm tư làm chuyện đó, cũng chỉ biết hy sinh Hách Kiến Niên.

Hách Kiến Niên chậm rãi tiến vào cơ quan làm việc ở quận, thẳng đến phòng họp ở lầu ba. Khi ông ta đẩy cửa bước vào, các Ủy viên thường vụ khác đã đến đông đủ. Bí thư Quận ủy Tần Phượng vẻ mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn chính giữa, còn Chủ tịch quận Cố Khải Minh thì con ngươi lóe ra, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Hách Kiến Niên.

- Thật ngại quá, Bí thư Tần, trên đường kẹt xe nên tôi đến trễ.

Hách Kiến Niên vừa ngồi xuống chỗ, vừa giải thích một câu.

Tần Phượng sắc mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:

- Anh ở cách xa quận, gọi họp khẩn cấp, đến trễ cũng là chuyện bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.