Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu Cừu Lượng trở về văn phòng của mình. Ông ta cũng chưa có bất luận một hành động nảo, mặc dù là Tần Phượng đã tỏ thái độ, thậm chí không tiếc trở mặt với Cố Khải Minh. Ông ta vẫn muốn im lặng xem chừng.
Tần Phượng hiện tại là Bí thư Quận ủy, tất nhiên là ông không thể kháng cự. Nhưng Cố Khải Minh rất có thể sẽ tiếp nhận chức Bí thư Quận ủy, nên cũng không dám đắc tội.
Bành Viễn Chinh tâm thần có chút ngưng trọng. Hắn chậm rãi bước xuống cầu thang, đi ra khỏi tòa nhà làm việc, ở một bên bãi đậu xe hút một điếu thuốc.
Nói thật, hắn không dự đoán được Tần Phượng lại có thái độ đó. Vôn hắn nghĩ đến dàn xếp ổn thỏa là hợp lý nhất, cũng không nghĩ Tần Phượng lại không chấp nhận sự an bài của hắn.
Tới cương vị và cấp bậc như Tần Phượng, Bành Viễn Chinh không tin Tần Phượng sẽ hành động theo cảm tính, làm việc như một đứa trẻ lên ba.
Thái độ này của cô dường như chỉ có thể giải thích một chút. Hy vọng lên chức của cô ta được tăng lên. Trong điều kiện tiên quyết, cô ta mới có thể lên giọng xử lý việc này, ý đồ tăng thêm phân lượng cho mình.
Lùi lại một bước, cô ta hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn của mình để kiên quyết phản đối. Sau đó âm thầm đem việc điều tra này kéo xuống. Cuối cùng chính mình lên chức mà đi. Và đem cục diện rối rắm này giao cho Cố Khải Minh xử trí.
Mà trên thực tế, loại vấn đề này kéo dài mấy tháng là quá bình thường.
Tần Phượng và Cố Khải Minh mâu thuẫn với nhau, vốn không quan hệ với Bành Viễn Chinh. Hách Kiến Niên có thể bị kéo xuống ngựa hay không, càng không quan hệ với hắn.
Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, một khi thị trấn Vân Thủy lâm vào sự kiện gièm pha này, phải phối hợp với hai cấp Ủy ban Kỷ luật điều tra, những công tác gần đây của hắn đều không thể làm được, khiến hắn tốn quá nhiều thời gian và tinh lực. Quan trọng hơn, nếu tra ra Hách Kiến Niên sẽ liên lụy đến những thành viên khác trong bộ máy thị trấn. Khiến cho cục diện thị trấn bị rung chuyển.
Cho dù là cuối cùng điều tra không ra được gì cả, nhưng cũng sẽ bôi đen hình tượng của bộ máy chỉnh đảng thị trấn Vân Thủy. Bành Viễn Chinh là người cầm lái thị trấn Vân Thủy, muốn nói không chịu ảnh hưởng chính là giả.
Cho nên, nói đi nói lại, người bị hại vẫn là Bành Viễn Chinh.
Suy nghĩ như thế, Bành Viễn Chinh đột nhiên biến sắc, thầm nghĩ người đàn bà này chẳng lẽ muốn nhằm vào chính mình. Chèn ép Cố Khải Minh nhưng lại khiến mình khó coi? Mọi việc đều thuận lợi, một hòn đá bắn hai con chim. Thật sự là thủ đoạn giỏi. Một ả đàn bà thâm độc.
Thẩm Ngọc Lan ngồi trong phòng làm việc của mình, bất cứ lúc nào cũng chờ Tần Phượng gọi đến. Tuy rằng cô đã là Phó chánh văn phòng quận ủy, nhưng cô vẫn kiên trì ở lại phòng làm việc này, danh nghĩa là Phó chủ nhiệm nhưng làm việc của một thư ký. Khi nào Tần Phượng điều đi, thì cô mới có thể danh chính ngôn thuận mà nhậm chức.
Khóe mắt cô lại phát hiện Bành Viễn Chinh đột nhiên quay trở lại, không khỏi nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài:
- Chủ tịch thị trấn Bành, có chuyện gì mà sao trở lại vậy?
- Haha, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, nên muốn hướng Bí thư Tần báo cáo.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, chỉ vào văn phòng Tần Phượng.
Thẩm Ngọc Lan do dự một chút, hạ giọng:
- Lãnh đạo đang bận, hay là hôm khác anh lại đến?
Bành Viễn Chinh lại mỉm cười:
- Không sao, tôi chỉ tốn của Bí thư Tần một phút thôi.
Nói xong, Bành Viễn Chinh cũng không tiếp tục giằng co với Thẩm Ngọc Lan, thẳng đến cửa phòng Tần Phượng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong cánh cửa cũng không có động tĩnh gì.
Bành Viễn Chinh đợi một chút, lại nhẹ nhàng gõ ba cái.
Vẫn không hề có động tĩnh.
Bành Viễn Chinh cũng không gấp rút, kiên trì chịu đựng, chuẩn bị tiếp tục gõ cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Tần Phượng sắc mặt âm trầm đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Bành Viễn Chinh.
- Bí thư Tần, tôi có công tác cần hướng lãnh đạo báo cáo.
Bành Viễn Chinh thần sắc bình tĩnh, ánh mắt trong suốt lẳng lặng nhìn Tần Phượng.
Nguồn: http://truyenfull.xyzTần Phượng con ngươi chợt lóe. Cô xoay người tránh qua một bên.
Bành Viễn Chinh mỉm cười bước vào, sau đó đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Thẩm Ngọc Lan khóe miệng co giật, trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác khó nói.
Tần Phượng nét mặt bình tĩnh, trở về sau bàn làm việc ngồi xuống.
Kỳ thật Tần Phượng trong lòng hiểu rõ, Bành Viễn Chinh nửa đường trở về tìm cô là vì sao. Chỉ có điều cô ngay cả Cố Khải Minh còn không thèm nể mặt, thì huống chi là Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cũng không thèm quan tâm đến thái độ của cô. Dù sao chủ ý của hắn là thừa dịp quận ủy chưa hình thành quyết nghị thì khiến Tần Phượng thay đổi chủ ý của mình.
- Bí thư Tần, tôi suy nghĩ thật lâu, cảm thấy muốn nói chuyện với lãnh đạo một chút.
Bành Viễn Chinh đứng trước bàn làm việc của Tần Phượng, không chút hoang mang nói. Còn Tần Phượng thì nét mặt lạnh lùng, tiếp tục lật xem tờ báo.
- Đây chỉ là một chuyện nhỏ, không cần phải chuyện bé xé ra to, nâng cao quan điểm. Khiêm tốn xử lý thì đối với quận hay là thị trấn cũng đều thích hợp hơn.
Tần Phượng đột nhiên ngẩng đầu, căm tức nhìn Bành Viễn Chinh, cười lạnh nói:
- Cậu nói tôi chuyện bé xé ra to, nâng cao quan điểm?
- Tôi không phải có ý đó. Tôi xử lý công việc chứ không xử lý con người. Xin Bí thư Tần đừng hiểu lầm.
- Cậu đây là có ý gì? Ý của cậu chính là như vậy?
Tần Phượng thanh âm đột nhiên cao lên.
- Được rồi, cậu không cần nói gì nữa. Có kỷ luật, có quốc pháp, có trình tự tổ chứ, tôi là Bí thư Quận ủy không thể vi phạm quy định. Cậu trở về đi, tôi còn có việc.
Tần Phượng không kiên nhẫn phất tay.
Bành Viễn Chinh khóe miệng co giật một chút, yên lặng nhìn Tần Phượng, trong đầu cũng dâng lên một sự giận dữ.
Tần Phượng lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Sao cậu còn chưa đi? Nếu cậu không đi thì tôi đi.
Tần Phượng bỗng nhiên đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, nhưng không lường trước được Bành Viễn Chinh lại nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô. Cô chấn động, đột nhiên giãy ra, cắn răng nổi giận nói:
- Cậu muốn làm gì? Cậu điên rồi à? Buông ra!
Bành Viễn Chinh mặt không chút cảm xúc, cánh tay gắt gao nắm chặt lấy tay Tần Phượng, ánh mắt lạnh như băng.
- Cô cứ hô to lên, dùng sức hô to lên.
Bành Viễn Chinh không sợ hãi, thản nhiên nói.
- Kêu lên đi!
Tay của Tần Phượng bị nắm đau. Gương mặt lạnh lùng, kiên nghị của Bành Viễn Chinh trước mặt cô không ngừng to ra. Cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ, nhưng không biết khi nào lại sinh ra một chút lo sợ không yên và bất lực.
Cô không nghĩ đến Bành Viễn Chinh lại dám động tay động chân với cô như vậy, mà ngay trong phòng làm việc của Bí thư Quận ủy chứ.
Hắn dám sao?
- Cậu buông tay ra!
Tần Phượng giọng nói có chút khàn khàn, tuy nhiên âm điệu cũng thấp hơn rất nhiều.
Bành Viễn Chinh chậm rãi buông tay ra, không có lui lại, mà tiến về phía trước. Tần Phượng theo bản năng mà lui lại một bước, bờ vai có chút run rẩy.
- Tôi chỉ là câu nói kia, xin Bí thư Tần suy xét lại một chút, đem sự việc làm to lên đối với ai cũng không tốt. Xin Bí thư Tần hiểu cho sự khó xử của chúng tôi.
- Nếu Bí thư Tần muốn mượn đề tài nói chuyện của mình, vậy thì tôi cũng không ngồi yên chờ chết.
Bành Viễn Chinh bình tĩnh, lãnh đạm, giọng nói cao cao tại thường truyền vào lỗ tai của Tần Phượng. Tần Phượng xấu hổ và giận dữ, trên mặt hiện lên một tia tái nhợt, run giọng nói:
- Cậu…cậu dám làm nhục tôi?
- Không dám, Bí thư Tần hiểu lầm rồi.
Tần Phượng lúc này đều có chút không kìm nổi muốn khóc. Cô phẫn nộ mà vô lực nhìn Bành Viễn Chinh, bộ ngực cao ngất phập phồng, thầm nghĩ cậu còn dám làm cái gì nữa?
Tần Phượng ở trong quan trường lịch lãm hơn mười năm, chưa từng gặp qua cái loại cấp dưới bình thường không có đầu óc như Bành Viễn Chinh. Đối với cô ấy chẳng những không xu nịnh, không có kính sợ, ngược lại khi giáp mặt lại càng chống đối, sau lưng đùa giỡn. Hiện giờ không ngờ lại động tay động chân.
Tần Phượng cắn chặt môi đến bật máu. Cô thở phào một cái, dùng sức đè nén cảm xúc bị Bành Viễn Chinh quấy rầy, nhẹ nhàng nói:
- Bành Viễn Chinh, cậu đừng có làm càn. Cậu có phải cảm thấy có Tống Bính Nam sau lưng che chở thì tôi không dám động đến cậu?
- Tôi thứ nhất không có phạm sai lầm, thứ hai là không có không làm tròn bổn phận. Công tác lại cẩn trọng, cần cù, thật thà, không thẹn với lương tâm. Cô dựa vào cái gì mà đụng vào tôi?
- Đương nhiên, Bí thư Tần là Bí thư Quận ủy, là cán bộ quận, tất nhiên là muốn động ai cũng được. Nhưng hôm nay tôi nói với cô, nếu cô động tôi thì người khác cũng có thể động cô. Cô trước tiên muốn động tôi thì hãy tìm hiểu cho kỹ nhé.
- Về phần Tống Bính Nam, tôi và ông ta không có quan hệ.
Bành Viễn Chinh khóe miệng hiện lên một tia nghiền ngẫm:
- Tôi biết Bí thư Tần đang nhắm vào chức Phó chủ tịch thành phố. Trong thời khắc mấu chốt này, cô đại khái là không muốn có đường rẽ gì chứ.
Tần Phượng trong lòng run lên:
- Cậu….cậu đây là uy hiếp tôi?
- Tôi nào dám uy hiếp lãnh đạo. Tôi chỉ là thực sự thuyết minh vấn đề. Vẫn là câu nói kia, xin Bí thư Tần thông cảm một chút cho sự khó xử của chúng tôi. Khiến người khác có một đường sống, chính là cấp cho mình một lối thoát.
Bành Viễn Chinh ánh mắt nhìn Tần Phượng bởi vì xấu hổ và giận dữ mà trở nên vặn vẹo, mặt không đổi sắc, trong lòng âm thầm mỉm cười.
Khi xung đột với Tần Phượng đã đến mức này, thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn thô lỗ, cũng không phải là điều hắn mong muốn. Chỉ có điều, khi lửa giận bốc lên thì muốn khống chế cũng khống chế không được. Tuy nhiên, việc gì làm cũng đã làm, hắn cũng không hối hận.
Lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện, đối với loại phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn khác thường, thích khống chế người khác như Tần Phượng, loại thủ đoạn này có vẻ thô bạo, nhưng kết quả dường như lại rất tốt.
Tần Phượng hô hấp có chút dồn dập. Cô trước mặt choáng váng, hai chân như nhũn ra, thân hình lắc lư một chút.
Bành Viễn Chinh lập tức đỡ lấy cô.
Nửa tiếng sau, Bành Viễn Chinh lặng yên rời khỏi văn phòng Tần Phượng. Thẩm Ngọc Lan có chút hoài nghi nhìn theo bóng dáng cao ngất của hắn, rồi lại chậm rãi nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt của Tần Phượng.
Cô do dự một chút rồi tiến lên gõ cửa.
Bên trong cánh cửa không hề có động tĩnh.
Thẩm Ngọc Lan không dám gõ cửa lần nữa, khẩn trương trở về văn phòng của mình.
Tần Phượng đang ở trong văn phòng, nằm trên sofa, cả người vô lực, đại não trống rỗng, động cũng không muốn động.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tần Phượng vẫn như cũ không hề động đậy.