Lý Tuyết Yến ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Bành Viễn Chinh nói rất có đạo lý, liều cười:
- Được, cứ như vậy đi. Tôi nghe theo lời của anh.
- Tuyết Yến, hãy tranh thủ thời gian. Tôi cho mọi người ba ngày. Thứ sáu phải cho tôi một báo cáo đầy đủ, rõ ràng căn cứ chính xác theo bằng chứng. Đồng thời, cô hãy bớt chút thời gian đưa Vi Tiểu Cương đến thị trấn, điều tra tình huống của anh ta lại một chút. Nếu anh ta tán thành, thì bảo anh ta viết bản cam kết, rồi ký tên vào.
Bành Viễn Chinh có chút mệt mỏi, dựa lưng vào ghế, thở dài:
- Về phần Vi Minh Hỉ, không cần tạo thêm áp lực cho ông ấy. Như vậy cũng tốt, một căn bệnh đã mục nát, sớm muộn gì cũng có ngày thối rữa. Vi Tiểu Cương phá vỡ nó ra cũng chẳng phải là chuyện xấu.
Lý Tuyết Yến nhíu mày, bất mãn nói:
- Cái lão Vi Minh Hỉ này, được việc không đủ nhưng bại sự có thừa. Viễn Chinh, không phải tôi nói ông ấy, trong thị trấn từ trên xuống dưới cán bộ đều đánh giá không cao ông ta. Ông ta tự thân vốn có cái gì? Lần trước ông ta đến mượn xe, quả thật có một số người quá đáng. Nhưng ông ấy vì sao lại có ngày hôm nay thì chính ông ấy cũng phải nghĩ lại một chút.
- Ông ta suốt ngày cứ nghĩ mọi người có lỗi với ông ta. Nhưng bộ ông ta không làm thất vọng ai sao?
- Anh ít ra đã không làm thất vọng ông ta, đồng thời cũng đã giúp ông ta không ít. Nhưng ông ta lại xui khiến con trai của mình đến thành phố làm ầm ĩ, có phải là đã mang đến phiền toái lớn cho anh không?
- Hách Kiến Niên người này tôi rất hiểu.
- Muốn nói ông ta chuyên quyền, hẹp hòi, tham tiền thì tôi còn tin. Nhưng nếu muốn nói ông ta lòng tham không đáy, giơ tay vơ vét của cải thì không khách quan.
Lý Tuyết Yến lời này vốn chất chứa trong lòng rốt cuộc đã không kìm nổi nói ra:
- Vi Minh Hỉ chính là muốn giải phóng hận thù cá nhân. Người này thật ra rất ích kỷ.
- Vi Minh Hỉ có không ít tật xấu, vấn đề của mình rất nhiều. Nhưng mặc kệ Vi Minh Hỉ như thế nào, có một số việc Hách Kiến Niên đã làm rất tuyệt. Thôi đi, không nói chuyện này nữa. Chúng ta trước vượt qua cửa ải khó khăn này đã.
Bành Viễn Chinh phất tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại dưỡng thần.
Lý Tuyết Yến thở dài, rót cho Bành Viễn Chinh một ly nước rồi lặng lẽ rời khỏi.
Buổi chiều, lúc tan tầm, trong sân đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ của một người đàn ông và tiếng khóc rống của một người phụ nữ.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, đẩy cửa bước ra, từ trên hành lang nhìn lại.
Chỉ thấy trong sân có một người đàn ông cao lớn khoảng ba mươi tuổi đang hung tợn túm tóc Cát Tiểu Vân. Mà Cát Tiểu Vân thì gào khóc, toàn bộ thân hình kéo lê trên mặt đất, chật vật không chịu nổi. Xung quanh, tất cả các cán bộ đang đứng xem náo nhiệt mà không ai dám can ngăn.
Lý Tuyết Yến cũng từ văn phòng đi ra, cau mày ở phía sau Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
- Người đó là chồng của Cát Tiểu Vân, một cán bộ của quận, tên là Tôn Phúc Lân.
- Anh ta đến thị trấn náo loạn làm gì?
Bành Viễn Chinh mất hứng nói:
- Phiền phức thật!
- Hẳn là nghe nói Hách Kiến Niên bị tố cáo về vấn đề tác phong. Mà đối tượng trong vấn đề này chính là Trưởng phòng Tài chính Cát.
Lý Tuyết Yến không kìm nổi mỉm cười:
- Lúc trước thị trấn cũng có tin đồn, nhưng hiện tại tôi mới biết được Cát Tiểu Vân là thân thích với Hách Kiến Niên, là con gái chị họ của vợ Hách Kiến Niên. Quan hệ như vậy, lại là bề trên, hẳn là không có cái loại chuyện này.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, bước nhanh xuống lầu.
- Cô là thứ đàn bà lẳng lơ, thối tha, không biết xấu hổ. Cô còn khóc cái gì? Cô còn mặt mũi để khóc sao? Cô cắm sừng tôi lâu như vậy, không ngờ còn có mặt mũi để kêu to à?
- Anh nói bậy, tôi không có. Buông tôi ra!
- Tôn Phúc Lân, anh là cái thứ chó má. Anh buông ra mau.
Đã tới nước này, vợ chồng Cát Tiểu Vân đều không còn giữ thể diện nữa. Nghe Cát Tiểu Vân mắng khó nghe như vậy, trong cơn thịnh nộ, Tôn Phúc Lân rống lên một tiếng, tát cho Cát Tiểu Vân một bạt tai.
Cát Tiểu Vân xem ra cũng không phải là người lương thiện gì. Cô như con cọp gào khóc cắn cánh tay Tôn Phúc Lân.
- Đủ rồi, đây là nơi làm việc, chứ không phải cái chợ. Vợ chồng các người cãi nhau thì về nhà đi.
Lý Tuyết Yến đứng ở phía sau Bành Viễn Chinh nổi giận nói:
- Tôn Phúc Lân, anh cũng là cán bộ cơ quan, không phân tốt xấu, động thủ đánh vợ mình thì có bản lĩnh gì? Anh nói Cát Tiểu Vân bậy bạ bên ngoài, vậy anh có chứng cứ gì chứ?
- Hãy đáng mặt một người đàn ông chứ.
Cát Tiểu Vân ngây người, quay đầu nhìn thấy Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến, giống như ai đánh tới, quỳ rạp xuống chân Lý Tuyết Yến, gắt gao ôm lấy chân cô, khóc to lên:
- Chủ tịch thị trấn Bành, Bí thư Lý, lãnh đạo tôi thật sự là oan uổng lắm. Vi Minh Hỉ là cái loại súc sinh thiên lôi. Ông ta dựa trên cái gì mà bịa đặt vu cáo sự trong sạch của tôi?
Cát Tiểu Vân quả thật là oan uổng. Cô là tâm phúc của Hách Kiến Niên không sai, nhưng cô vẫn là vãn bối của Hách Kiến Niên. Không cần nói cô không đến mức nhào vào ôm lấy, cho dù cô có ý nghĩ này thì Hách Kiến Niên cũng không dám xuống tay.
Hách Kiến Niên đột nhiên bị tố cáo. Thị trấn bắt đầu kiểm toán. Cô là trưởng phòng tài chính tạm thời bị cách chức nhận thẩm tra. Tâm trạng của cô vốn đã không ổn, lại nghe nói con trai của Vi Minh Hỉ là Vi Tiểu Cương vu khống cô quan hệ với Hách Kiến Niên. Đây đối với cô mà nói giống như thiên lôi đánh xuống đầu. Cô còn chưa kịp đi tìm Lý Tuyết Yến chứng minh trong sạch thì chồng của cô là Tôn Phúc Lân đã tìm đến cửa.
Hai người nói chưa được hai câu đã gây loạn lên. Tôn Phúc Lân đã sớm hoài nghi Cát Tiểu Vân ở bên ngoài có người đàn ông khác. Hiện giờ nghe nói có người tố cáo Hách Kiến Niên và Cát Tiểu Vân có tư tình thì liền kiềm chế không được, chạy đến thị trấn để hỏi tội.
Lý Tuyết Yến và Thi Bình đưa vợ chồng Cát Tiểu Vân tới phòng họp, thay nhau khuyên giải, cuối cùng cũng trấn an được cảm xúc của hai người. Sau khi quan hệ thân thích của Cát Tiểu Vân và Hách Kiến Niên được công khai, người của thị trấn trên cơ bản không tin hai người có quan hệ riêng tư.
Hách Kiến Niên sợ vợ có tiếng. Ông ta làm sao dám có gì léng phéng với cháu gái bà xã. Ngay cả có tà tâm thì chỉ sợ cũng giống như kẻ trộm mà thôi.
Ba ngày sau, quỹ đen trên cơ bản cũng được điều tra rõ. Tất cả những khoản thu chi của lãnh đạo thị trấn toàn bộ đều được làm rõ. Buổi sáng ngày thứ sáu, ngay trước mặt cán bộ có liên quan của Ủy ban Kỷ luật khu, Lý Tuyết Yến là Phó Bí thư Đảng ủy và Chử Lượng là Phó bí thư Đảng ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, đại diện cho thị trấn báo cáo kết quả điều tra cho cha con Vi Tiểu Cương.
Ba vấn đề mà Vi Tiểu Cương tố cáo đã có kết quả.
Hách Kiến Niên thành lập quỹ đen là có thật. Một mình tham ô quỹ đen là có thật. Dùng tiền công làm việc tư là có thật. Còn về vấn đề nam nữ thì không có chứng cứ chứng minh.
Lý Tuyết Yến lạnh lùng nhìn Vi Tiểu Cương và Vi Minh Hỉ:
- Đây là kết quả điều tra và những tài liệu chứng minh liên quan. Nếu mọi người không có ý kiến thì liền ký tên đồng ý, đồng thời viết một phần tài liệu cam kết.
Vi Minh Hỉ đỏ mặt, run run nói:
- Tôi không có ý kiến, không có ý kiến. Tôi xin viết bản cam kết này.
Sau khi Vi Minh Hỉ viết xong, Bành Viễn Chinh liền mang tất cả những tài liệu trực tiếp đến quận, hướng Bí thư Quận ủy Tần Phượng và Chủ tịch quận Cố Khải Minh và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu Cừu để báo cáo trực tiếp.
Buổi chiều cùng ngày, quận ủy mời dự họp hội nghị thường vụ nghiên cứu về vấn đề của Hách Kiến Niên. Bành Viễn Chinh dự thính, lại trong cuộc họp báo cáo kết quả điều tra, hướng Ủy ban Kỷ luật khu cung cấp các loại chứng cứ.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, Ủy ban Kỷ luật khu và phòng Kiểm toán, dựa theo chỉ thị của quận ủy, đến thị trấn Vân Thủy tiến hành phúc tra vấn đề của Hách Kiến Niên. Kết quả phúc tra với kết quả mà Đảng ủy thị trấn Vân Thủy đã báo cáo không khác nhau mấy.
Buổi sáng ngày thứ tư, Tần Phượng lại triệu tập hội nghị thường vụ quận ủy, hướng Thành ủy đệ trình đề nghị xử lý Hách Kiến Niên. Đồng thời hướng Ủy ban Kỷ luật thành phố báo cáo kết quả điều tra.
Giữa tháng 11, Thành ủy ra quyết định. Hách Kiến Niên tồn tại vấn đề vi phạm quy định tương đối nghiêm trọng, miễn đi chức Ủy viên thường vụ quận ủy, Pho Chánh văn phòng quận ủy. Hách Kiến Niên tuy rằng bị định tội danh là "Vi phạm quy định" nhưng miễn đi chức vụ đối với Hách Kiến Niên mà nói, thì xử lý như vậy cũng không nhẹ.
Cùng với Thành ủy ra quyết định, quận ủy Tân An cũng ra quyết định, yêu cầu thị trấn Vân Thủy tiến hành xung quỹ đen vào tài chính thị trấn. Đồng thời giao trách nhiệm cho Lý Tuyết Yến, Chử Lượng, Hoàng Hà, Mẫn Diễm bốn người hướng quận ủy và UBND quận làm văn bản kiểm điểm.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLHách Kiến Niên đột nhiên xuống ngựa. Từ lúc Vi Tiểu Cương tố cáo cho đến lúc bị hỏi trách, trước sau gần một tháng. Đây chính là sự kiện một cán bộ cấp phó huyện ở khu Tân An bị hỏi trách nhanh nhất.
Phong ba này đối với Bành Viễn Chinh khiến hắn tiêu tốn không ít tinh lực. Nhưng vẫn không có ngăn cản hắn tiến hành hạng mục. Hắn trong lòng biết rất rõ, cái gì cũng đều là hư, chỉ có làm ra những công trình thật sự thì mới là căn bản.
Kinh nghiệm lý lịch nông cạn, nhất định phải lấy chiến tích bù lại. Còn về phương diện khác, ông nội Phùng lão đang ở thủ đô dõi mắt nhìn hắn. Hắn không muốn ông nội thất vọng.
Việc hợp tác với tập đoàn Tín Kiệt chính thức quyết định, Bành Viễn Chinh không có trở về thị trấn mà thẳng đến quận hướng Cố Khải Minh báo cáo công tác.
Gõ cửa phòng Cố Khải Minh, hắn vừa mới tiến vào thì ngoài ý muốn phát hiện Tần Phượng đang ở trong đó.
Tần Phượng đang ngồi nói chuyện một cách thoải mái với Cố Khải Minh, một chút cũng không nhìn ra hai người trước đây đã từng trở mặt, thậm chí còn vỗ bàn. Nhìn thấy Bành Viễn Chinh bước vào, Tần Phượng nguyên đang nở nụ cười, nhưng chỉ trong chớp mắt, nét mặt cô đã hồi phục lại sự bình tĩnh rất nhanh.
- Đồng chí Viễn Chinh?
Cố Khải Minh khẽ mỉm cười. Y cũng không chú ý đến sắc mặt biến hóa của Tần Phượng.
- Bí thư Tần, vừa lúc xin hướng hai vị lãnh đạo báo cáo một chút. Việc hợp tác với tập đoàn Tín Kiệt đã được quyết định. Tôi đã đại diện cho thị trấn ký tên vào hiệp nghị. Dựa theo chỉ thị tinh thần của lãnh đạo khu, chúng ta bước tiếp theo sẽ ở quận ký một nghi thức hiệp ước. Xin mời Bí thư Tần và Chủ tịch quận Cố giúp đỡ cổ động.
Cố Khải Minh mừng rỡ, còn Tần Phượng thì vốn "hận thấu xương" Bành Viễn Chinh khóe miệng cũng không kìm nổi nở nụ cười.