Tràn Sơn Ninh nhíu mày, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, thầm nghĩ: Hôm nay Bí thư Tỉnh ủy ở Long Sơn trang đãi tiệc. Cậu chỉ là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ, chạy đến ăn cơm với ai? Thật là vô nghĩa!
Nghĩ đến đây, Trần Sơn Ninh thản nhiên nói:
- Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành, theo tôi được biết, hôm nay Long Sơn trang không có đãi khách lạ. Chắc cậu nhớ lầm rồi. Phía trước còn có một Ngọa Hổ sơn trang, cậu hay là liên lạc lại với bạn, tránh làm chậm trễ thời gian.
Bành Viễn Chinh cười:
- Tôi nhớ không lầm đâu, chính là nơi này, Long Sơn trang.
Trần Sơn Ninh mày càng nhíu lại:
- Cậu thật đúng là…Cậu chắc nhầm rồi. Hôm nay Long Sơn trang không bán cho người ngoài. Cậu mau chóng rời khỏi đi.
Lúc này, một vài lái xe và nhân viên công tác đều tiếp cận lại. Người đi đầu, hiển nhiên là nhân viên công tác bên cạnh Từ Xuân Đình, khoảng ba mươi tuổi, giày da sáng loáng. Y ngẩng đầu hướng Bành Viễn Chinh, không kiên nhẫn phất tay:
- Mau khẩn trương đi đi. Hôm nay nơi này có tiệc quan trọng, không buôn bán.
Rồi lại quay đầu nhìn Trần Sơn Ninh, nhíu mày nói:
- Tiểu Trần, đây là người ở thành phố các người à? Sao lại thế này?
Trần Sơn Ninh vẻ mặt tươi cười nói:
- Anh Hoắc, đây là Chủ tịch thị trấn ở thành phố Tân An đến tìm bạn. Hẳn là đi nhầm chỗ. Tôi sẽ bảo cậu ta đi ngay.
Nói xong, Trần Sơn Ninh khẩn trương hướng Bành Viễn Chinh nói:
- Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành, mau đi đi, đừng ở đây làm cho không khí không thoải mái.
Bành Viễn Chinh ánh mắt xẹt qua người Trần Sơn Ninh và gã đàn ông họ Hoắc kia. Người này hẳn là thư ký của Từ Xuân Đình. Trên thực tế, hắn đã đoán đúng. Người này chính là thư ký đương nhiệm của Từ Xuân Đình, Hoắc Thanh Sơn.
Bành Viễn Chinh biết rằng mình chẳng có cách nào giải thích với những người này. Hắn không thể trực tiếp nói rằng "Tôi là khách do Bí thư Từ mời đến". Đương nhiên, cho dù hắn nói vậy, Hoắc Thanh Sơn cũng không tin. Nói không chừng còn gọi cảnh sát bắt hắn về thẩm tra.
Tiệc của nhà Từ Xuân Đình là bí mật cử hành. Rất nhiều lãnh đạo ở tỉnh cũng không được mời. Những người tham dự bữa tiệc ngày hôm nay đa phần là thân thích với Từ gia và một số nhân viên công tác bên cạnh Từ Xuân Đình. Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham trước kia là tâm phúc bên cạnh Từ Xuân Đình, vì lãnh đạo phục vụ, nên với người Từ gia cũng không xa lạ gì. Cho nên Đông Phương Nham hôm nay cũng đến tham dự.
Hoắc Thanh Sơn bất kể thế nào cũng không tin được, một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé lại có tư cách đến tham dự bữa tiệc tư gia của Bí thư Tỉnh ủy.
Bành Viễn Chinh đang muốn gọi điện thoại cho Phùng Thiến Như thì trong nháy mắt Phùng Thiến Như và Từ Tiểu đã xuất hiện.
Hắn không có bất luận một do dự gì, gạt Trần Sơn Ninh qua một bên, vẫy tay la lớn:
- Thiến Như, Từ Tiểu!
Hắn đột nhiên la lớn như vậy, Trần Sơn Ninh hoảng sợ. Hoắc Thanh Sơn thì kinh hãi, vội vàng trách cứ:
- Cậu hô cái gì? Khẩn trương đi đi. Nếu không tôi gọi bảo an đến mang cậu ra ngoài.
Bành Viễn Chinh cũng không muốn nói cái gì với y, trực tiếp nhìn phía sau lưng của anh ta.
Phùng Thiến Như và Từ Tiểu đang mỉm cười từ bên kia chạy tới.
Hoắc Thanh Sơn và Trần Sơn Ninh nhìn thấy Từ Tiểu thì liền khẩn trương tiếp đón. Trần Sơn Ninh hô to một tiếng "Phó Trưởng phòng Từ". Bởi vì Từ Tiểu là Phó trưởng phòng Hội liên hiệp phụ nữ tỉnh. Còn Hoắc Thanh Sơn thì kính cẩn gọi "Từ Tiểu", ý là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy và người của Từ gia là chỗ thân quen.
Nhưng Từ Tiểu căn bản là không để ý đến hai người, nắm tay Phùng Thiến Như, hướng phía sau Hoắc Thanh Sơn và Trần Sơn Ninh cười hì hì nói:
- Bành Viễn Chinh, sao bây giờ anh mới đến? Chúng tôi chờ anh hơn nửa ngày rồi.
Bành Viễn Chinh cười:
- Tôi có chuyện cần làm ở tỉnh, trên đường lại kẹt xe. Tuy nhiên, cũng chưa muộn mà. Không phải nói ba giờ rưỡi chiều mới bắt đầu sao?
- Đi thôi, ba mẹ tôi đang chờ anh. Còn có bà nội nữa. Tối hôm qua cứ nhắc đi nhắc lại việc muốn gặp anh.
Từ Tiểu cười rất rạng rỡ.
Phùng Thiến Như thì buông tay Từ Tiểu ra, đi tới bên cạnh Bành Viễn Chinh, nhỏ giọng nói:
- Anh Viễn Chinh, anh có mang theo lễ vật không?
- Có mang!
Bành Viễn Chinh từ trong túi xách lấy ra một cái bọc nhỏ đưa cho Phùng Thiến Như. Lúc này mới cùng với hai cô bước vào trong chỗ đãi tiệc.
Hoắc Thanh Sơn và Trần Sơn Ninh trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt đều rất khó coi. Nhất là Trần Sơn Ninh. Y nằm mơ cũng không nghĩ tới, một Chủ tịch thị trấn không ngờ lại quen biết với thiên kim của Bí thư Từ, hơn nữa nhìn qua cũng không phải là mối quan hệ bình thường. Nhớ tới chính mình vừa rồi còn từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt y đột nhiên đỏ lên.
Nhưng điều khiến cho hai người càng thêm kinh ngạc, không thể tin nổi là vợ của Từ Xuân Đình là Viên Tú Lam không ngờ lại ra ngoài đại sảnh ngênh đón.
Hoắc Thanh Sơn đôi mắt hiện lên sự khiếp sợ.
Hôm nay, có thể khiến Viên Tú Lam ra mặt đón tiếp, đại khái chỉ có bề trên của Từ gia. Còn chàng thanh niên trước mắt này, rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có tư cách khiến Bí thư Tỉnh ủy phu nhân nét mặt tươi cười chào đón.
Về phần Trần Sơn Ninh đã sớm lâm vào trạng thái nửa dại nửa tỉnh. Y gần như không thể tin nổi vào mắt của mình. Khi ông chủ của anh ta là Đông Phương Nham đến chúc thọ Từ lão thái thái, Viên Tú Lam cũng không có lộ diện, chỉ có Từ Tiểu ra mặt đón tiếp. Nhưng không nghĩ tới Bành Viễn Chinh vừa đến thì lại ra tiếp đón như vậy.
Sao lại có khả năng như vậy?
Bành Viễn Chinh đi tới, cũng nhíu mày. Hắn biết mình đến tham gia chúc thọ mẹ của Từ Xuân Đình, bị Đông Phương Nham và Trần Sơn Ninh nhìn thấy. Tin tức này khẳng định là sẽ bay về thành phố. Đối với một người luôn khiêm tốn như hắn mà nói thì đây chưa chắc là chuyện tốt.
Phùng Thiến Như nhìn hắn, liền đoán được tâm tư của hắn, kéo nhẹ cánh tay Từ Tiểu. Từ Tiểu cười hì hì, nói với Bành Viễn Chinh:
- Yên tâm đi, Chủ tịch thị trấn Bành, Phùng đại thiếu gia. Hôm nay không có người ngoài nên không có ai ăn nói lung tung đâu.
Bành Viễn Chinh cười khổ, bước chân dừng lại:
- Bí thư Thành ủy của tôi cũng đã đến đây?
- Ông ta đã tới rồi, anh sợ cái gì chứ? Ông ta trước kia công tác bên cạnh ba tôi. Ba tôi hôm nay cho phép ông ta đến, chỉ sợ là có liên quan đến anh. Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều. Anh cũng đâu vi phạm pháp luật, còn sợ người ta bắt sao?
Phía sau, Hoắc Thanh Sơn quay đầu lại hỏi Trần Sơn Ninh:
- Tiểu Trần, người này rốt cuộc là ai vậy?
- Cậu ấy tên là Bành Viễn Chinh, là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy thành phố Tân An.
Trần Sơn Ninh chần chừ nói.
- Hóa ra cậu ta chính là Bành Viễn Chinh.
Hoắc Thanh Sơn thở ra một tiếng, con người lóe lên ánh sáng khác thường.
Bành Viễn Chinh là người ra sao, y cũng không rõ lắm. Nhưng y biết Bí thư tỉnh ủy Từ Xuân Đình rất chú ý đến người cán bộ thanh niên trẻ tuổi Bành Viễn Chinh này. Thường xuyên bảo y gọi đến thoại đến Tân An để tìm hiểu công tác của hắn. Y công tác bên cạnh Từ Xuân Đình lâu rồi, loại tình huống này là lần đầu phát sinh.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cùng Từ Tiểu nói nói cười cười bước đến cửa đại sảnh.
Một người phụ nữ gương mặt trăng tròn, mỉm cười đứng nơi đó nhìn ba người.
Từ Tiểu cười nói:
- Mẹ, đây là Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh, đây là mẹ của tôi.
Bành Viễn Chinh khẩn trương chào hỏi:
- Xin chào cô Viên.
- Viễn Chinh à, nghe nói cháu muốn đến nhà, lão thái thái nhà cô rất cao hứng. Mau vào đây đi.
Viên Tú Lam thân thiết nắm tay Bành Viễn Chinh, giống như một người bạn nhỏ, cùng Bành Viễn Chinh bước vào đại sảnh. Bành Viễn Chinh lúc này cảm giác có chút xấu hổ.
Phùng Thiến Như thì che miệng cười khẽ.
Viên Tú Lam sở dĩ đứng ở cửa chờ đón, đương nhiên là thể hiện sự tôn trọng Phùng gia. Bành Viễn Chinh tuy rằng là hậu bối, nhưng hắn lại là tôn trưởng của Phùng gia, thân phận cao quý. Lần này đại diện Phùng gia đến chúc thọ, là khách quý của Từ gia, Từ gia đương nhiên là không thể chậm trễ.
Từ Xuân Đình không thể tự mình ra đón, chỉ có thể bao vợ mình ra mặt. Thứ nhất là thể hiện thiện ý, thứ hai là tỏ vẻ thân thiết, tiến thêm một bước trong mối quan hệ hai bên.
Đây chỉ là một gian phòng nhỏ, nguyên bản chỉ có bốn năm bàn. Bởi vì trường hợp hôm nay đặc biệt, nên Long Sơn trang đặt thêm ba bàn nữa. Lúc này sớm đã ngồi đầy người, trên cơ bản đều là Từ gia và Viên gia.
Từ Xuân Đình còn có một người chị và một người em trai. Ngay tại bàn số một, ngoại trừ vợ chồng cha mẹ Từ Xuân Đình, thì chính là em trai và em dâu của Từ Xuân Đình. Ngoài ra còn có Đông Phương Nham. Đông Phương Nham có tư cách ngồi cùng một bàn với Phùng gia, đủ thấy ông ta và người Từ gia rất thân thiết.
Bành Viễn Chinh liếc mắt một cái liền thấy được Đông Phương Nham, trong lòng thầm nghĩ. Xem ra Đông Phương Nham là dòng chính của Bí thư Từ. Tương lai chỉ sợ là còn lên chức nữa. Phải biết rằng, tỉnh Giang Bắc có mười mấy thành phố cấp địa, nhưng có mấy Bí thư Thành ủy có tư cách ngồi chỗ này.
Điều này đủ để thuyết minh rất nhiều vấn đề.
Hắn không biết Đông Phương Nham và Từ Xuân Đình quan hệ rất gần, nhưng cũng chưa đến độ như thế. Đông Phương Nham hôm nay được Từ Xuân Đình giữ lại, hẳn là có liên quan đến hắn.
Bành Viễn Chinh nhìn thấy Đông Phương Nham, mà Đông Phương Nham cũng đã nhìn thấy hắn. Trong nháy mắt, Đông Phương Nham thiếu chút nữa là nghĩ mình bị ảo giác. Phu nhân Bí thư Từ Xuân Đình tự mình nắm tay Bành Viễn Chinh, thần thái thân mật, mỉm cười bước đến.
Khi ông ta còn đang kinh ngạc thì đã thấy Từ Xuân Đình chậm rãi đứng dậy, cao giọng nói:
- Đến đây, Viễn Chinh, ngồi bên này.
Đông Phương Nham khóe miệng đột nhiên co giật, trong lòng đánh bộp một tiếng. Toàn bộ tỉnh Giang Bắc, có mấy ai có thể khiến cho Từ Xuân Đình lễ ngộ như vậy?
Ông ta đương nhiên không biết, Từ Xuân Đình hôm nay sở dĩ đặc biệt lễ ngộ Bành Viễn Chinh là bởi vì Bành Viễn Chinh đại diện cho Phùng gia ở thủ đô mà đến.
Bành Viễn Chinh rút tay ra khỏi tay Viên Tú Lam, bước đến phía trước, cười nói:
- Bí thư Từ.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz- Hôm nay không cần gọi tôi là Bí thư Từ, gọi là chú Từ đi.
Từ Xuân Đình cười:
- Đây là bà nội cháu.
Bành Viễn Chinh không đợi Từ Xuân Đình nói cái gì, thần thái thong dong, đứng tại chỗ, nhất cung nhất kính nói:
- Chúc bà nội Từ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Từ lão thái thái cười sang sảng:
- Cháu ngoan, cảm ơn cháu rất nhiều. Mau đến ngồi bên cạnh bà nội.
Phùng Thiến Như cười, mang đến lễ vật của Bành Viễn Chinh nói:
- Bà nội Từ, đây là thọ lễ anh Viễn Chinh mang đến tặng bà. Bà xem có thích không?
- Thích, bà nội làm sao mà không thích? Kỳ thật thì các cháu chỉ cần đến thăm bà nội thì bà nội đã cao hứng lắm rồi, còn lễ vật gì nữa.
Từ lão thái thái khách sáo nói.