Khi đại hội bổ nhiệm chấm dứt thì Phùng Thiến Như đã từ núi quay trở lại.
Vương An Na và Vương Bưu dù sao cũng không yên tâm vì công tác của công ty, nên quyết định kết thúc chuyến tham quan Tân An. Phùng Thiến Như cũng không cưỡng ép lưu lại, trực tiếp lái xe đưa hai người đến nhà ga, nhìn hai người Vương An Na và Vương Bưu bước lên xe lửa thì lúc này mới quay trở lại thị trấn Vân Thủy.
Cô đậu xe trong sân cơ quan thị trấn Vân Thủy, ngne một số cán bộ thị trấn nói rằng, bây giờ thị trấn đang tổ chức đại hội bổ nhiệm. Lãnh đạo quận ủy đang tuyên bố Bành Viễn Chinh được bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy. Cô ngẫm nghĩ một chút liền trực tiếp lái xe vào trường trung học thị trấn Vân Thủy.
Đây là chiếc xe việt dã mà Hoàng Đại Long đưa tới cho Phùng Thiến Như làm phương tiện đi lại. Phùng Thiến Như biết mình ở lại Tân An cũng cần có phương tiện di chuyển nên không từ chối.
Cô cũng không phát giác được có một chiếc xe Audi màu đen đang theo sát đằng sau cô. Nếu cô để ý một chút thì cũng không khó phát hiện. Chiếc xe này kỳ thật đã theo cô từ khi còn ở núi.
Buổi chiều, trời lạnh nên mọi người đều trốn trong nhà, người đi lại rất thưa thớt. Rất nhiều cửa hàng đều kéo màn, nhìn không thấy một bóng người nào.
Phùng Thiến Như đậu xe vào trong sân trường trung học thị trấn Vân Thủy, khoác chiếc áo khoác thật dày, chào hỏi ông cụ gác cổng rồi bước vào trong trường.
Phùng Thiến Như dạy học ở đây cũng được một khoảng thời gian, tạo được tình cảm rất tốt với mọi người. Tính cách cô ôn hòa, xinh đẹp, lại là sinh viên hàng hiệu từ thủ đô tới. Hơn nữa cô còn là vị hôn thê của Chủ tịch thị trấn Bành, ở trong trường, bất kể là giáo viên hay là học sinh đều rất thích cô.
Chiếc xe Audi màu đen kia cũng dừng lại. Từ trên xe nhảy xuống một chàng thanh niên dáng người cao gầy, đeo một chiếc kính râm, khoác áo gió màu đen, chiếc khăn choàng cổ màu trắng và đi đôi dày da bóng loáng.
Chàng thanh niên này bước vào, gõ cửa phòng bảo vệ trường trung học thị trấn Vân Thủy. Ông cụ canh cổng từ trong phòng nhô đầu ra, liếc mắt nhìn một cái, thấy chàng thanh niên này ăn mặc không tầm thường thì giọng điệu mới hòa hoãn trở lại:
- Cậu tìm ai? Trường học đang trong giờ học, người ngoài không thể vào.
Chàng thanh niên tháo mắt kính xuống, khẽ mỉm cười, nhìn Phùng Thiến Như đang đi lên lầu, nhẹ nhàng nói:
- Thưa bác, cho cháu hỏi một chút, vị tiểu thư vừa rồi là giáo viên dạy ở đây phải không?
- Cậu hỏi làm gì?
Ông cụ lập tức nổi lên vài tia cảnh giác. Đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên.
- Thưa bác, thật ngại quá, cháu nhìn thấy vị tiểu thư kia rất giống một người bạn học của cháu. Nhưng cháu chưa kịp hỏi chuyện cô ấy thì cô ấy đã vào đây. Thưa bác, đây là một chút lòng thành của cháu.
Chàng thanh niên kia thản nhiên cười, trong tay cầm mấy tờ giấy có giá trị mấy trăm đồng nhét vào tay ông cụ:
- Thưa bác, cháu cũng không có ác ý. Chỉ là hỏi thăm một chút thôi.
Ông cụ làm bảo vệ gác cổng một tháng mới được hai trăm đồng, khi được nhét sáu bảy trăm đồng thì tay ông có chút run run, ánh mắt tỏa sáng, trong bụng thì không muốn nhận nhưng lại cảm thấy tiếc tiếc.
Chung quy thì vẫn là tiền chiến thắng lý trí. Ông cụ thấy chung quanh không có ai phát hiện thì liền nhét tiền vào trong cổ tay áo của mình. Sau đó thái độ ân cần hẳn lên, đẩy cửa bước ra, khoác chiếc áo khoác màu vàng quân nhân đứng ở cửa nói chuyện với chàng thanh niên.
Cuối cùng chàng thanh niên cũng đạt được điều mình muốn. Cảm thấy mỹ mãn hướng ông cụ khoát tay rồi nghênh ngang trở lại trong xe, nhưng không có rời khỏi mà dùng điện thoại di động gọi cho ai đó.
Người này tên là An Gia Ung, con trai của ông chủ tập đoàn An Lập An Lập Tiết, em trai của An Gia Bình. Y du học ở Pháp, về nước nghỉ hè, đến núi du ngoạn cùng bạn bè thì vô tình gặp phải Phùng Thiến Như, Vương An Na và Vương Bưu.
An Gia Ung đối với Phùng Thiến Như vừa gặp đã thích. Cái gọi là vừa gặp đã yêu thì khẳng định là còn chưa nói đến, chỉ có điều dung mạo quốc sắc thiên hương của Phùng Thiến Như đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho y, khiến y phải đi theo Phùng Thiến Như trở lại thành phố rồi lại quay trở lại thị trấn Vân Thủy.
Thời đại này, có thể tự mình lái chiếc xe việt dã, hiển nhiên không phải là cô gái bình thường. An Gia Ung thấy ông cụ gác cổng trường trung học rất dễ khai thác thông tin nên liền chụp lấy, biết Phùng Thiến Như là sinh viên hàng hiệu từ thủ đô tới, tạm thời dạy thay cho trường, và là vị hôn thê của Chủ tịch thị trấn Bành.
Y cũng không biết Bành Viễn Chinh là người như thế nào, nhưng dung mạo của Phùng Thiến Như lại khiến y không bỏ đi được. Có lẽ sống lâu năm tại cái quốc gia nổi tiếng lãng mãn kia, y cũng bị nhiễm phải cái tình cảm lãng mạn ở đó. Y gần như là trong thời gian ngắn đưa ra quyết định kích động, không tiếc phải trả giá, nhất định phải theo đuổi cô công chúa Bạch Tuyết kia. Nếu có thể thành công theo đuổi thì cũng không uổng chuyến về nước lần này.
Sau khi gọi cuộc điện thoại xong, một vài công nhân trẻ tuổi của tập đoàn An Lập liền nắm chặt hành động. Chưa đầy một giờ, thị trấn Vân Thủy nhanh như chớp xuất hiện ba bốn chiếc xe con. Năm sau người trên xe bước xuống, mang theo những bó hoa hồng lớn, động tác nhanh nhẹn dựa theo yêu cầu của An Gia Ung, dùng 999 đóa hoa hồng làm thành một lẵng hoa đặt dưới chân An Gia Ung.
Trong không khí trong lành nhưng lạnh lẽo, những cánh hoa hồng bay phất phới theo gió, khiến lòng người lay động.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyzAn Gia Ung phất tay, đám công nhân tập đoàn An Lập liền khẩn trương chui vào trong xe chờ đợi.
Ông cụ gác cổng nhìn thấy cảnh tượng này thì hoảng sợ, khẩn trương ra nói với An Gia Ung nhanh chóng rời đi, không được chắn ngang cửa trường học như vậy. Nhưng An Gia Ung làm sao mà chịu nghe, lại tùy ý nhét thêm mấy tờ tiền nữa. Nhưng ông cụ lần này bất kể thế nào cũng không dám nhận.
Tiền là thứ tốt, nhưng nhận tiền của cái tên công tử bột kia hiển nhiên không phải là chuyện tốt. Ông làm sao dám thông đồng làm bậy với gã ta chứ? Nếu để lãnh đạo trường học biết được thì ông làm sao có được ngày lành. Khẳng định là sẽ bị mất bát cơm ngay.
Ông cụ luôn mãi khuyên can nhưng không có kết quả, liền khẩn trương quay vào trong trường gọi điện thoại cho lãnh đạo trường học. Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang lên. Không ít những học sinh từ trên các lớp học chạy xuống, trong tay cầm cặp xách, hô to gọi nhỏ về phòng giáo viên.
Không bao lâu sau, Phùng Thiến Như dưới sự vây quanh của mười mấy nữ sinh, cùng bước ra khỏi lầu dạy học, thấy cổng trường vây quanh một đám đông học sinh, thanh âm ồn ào nên không khỏi có chút kỳ quái, liền bước ra xem.
Trước cổng trường, một chàng thanh niên cao gầy mặc quần áo thời thượng đang tựa lưng vào chiếc xe Audi, dưới chân là một giỏ hoa hồng cực lớn, đánh mạnh vào thị giác của đám học sinh ở đây.
Trong thời đại cải cách mở cửa, lối suy nghĩ theo phong cách phương tây đã không còn xa lạ. Mà đối với đám học sinh mười mấy tuổi đầu này, 999 đóa hoa hồng tính lãng mạn là không gì so sánh được.
Thằng ngốc cũng biết chàng thanh niên này đến đây là để cầu yêu. Mà trong thời hiện đại, hoa tươi là phương thức tuyệt vời nhất và mới mẻ nhất. Chỉ có trên phim ảnh mới nhìn thấy được. Thực tế, ở thành phố chỉ có một cửa hàng hoa duy nhất. An Gia Ung hôm nay hành động hào khí, đã đem tất cả những hoa trữ hàng của cửa hàng không còn gì sót lại.
Không ít cô gái hưng phấn mà cao giọng thét lên chói tai. Mà không ít mấy đứa con trai thì huýt sáo inh ỏi.
- Cô giáo Phùng, thật là quá lãng mạn.
- Cô giáo Phùng, nhiều hoa hồng như vậy, tốn bao nhiêu tiền?
Một cô gái cau mày nói, thì một cô gái liền bất mãn trừng mắt nhìn cô kia, âm thầm khinh miệt:
- Chẳng biết cái gì cả!
Phùng Thiến Như nhíu mày. Hoa tươi hiển nhiên là rất lãng mạn, nhưng trước cổng trường lại làm như thế, lại khiến cho người ta sinh ra chán ghét.
An Gia Ung liếc mắt, liền nhìn thấy Phùng Thiến Như đang đứng lẫn trong đám học sinh. Y ánh mắt sáng lên, lấy lại bình tĩnh, ung dung mỉm cười, phất tay về phía sau.
Hai công nhân tập đoàn An Lập nhảy xuống xe, giúp An Gia Ung nâng lẵng hoa, bước theo sau. An Gia Ung hướng Phùng Thiến Như đi tới, đám học sinh chậm rãi tách ra.
Phùng Thiến Như cả kinh, lúc này mới đột nhiên ý thức được, cái gã thanh niên cầu yêu này dường như là vì mình mà tới.
Trong tiếng hoan hô và ồn ào của đám học sinh, An Gia Ung bước đến trước mặt Phùng Thiến Như, không ngờ quỳ gối, sau đó ra hiệu hai người kia bê giỏ hoa hồng đến bên cạnh y.
An Gia Ung dùng câu nói tiếng Anh nói lời cầu yêu. Cử chỉ lãng mạn của y khiến cho đám học sinh xung quanh trợn mắt há hốc mồm.
Còn Phùng Thiến Như thì lập tức lui về sau hai bước, thản nhiên nói:
- Tiên sinh, chắc anh nhìn lầm người rồi? Tôi không biết anh, cũng chẳng hiểu những gì anh nói. Xin anh tránh ra.
- Phùng tiểu thư, tôi không có nhìn lầm người. Hôm nay ở trong núi nhìn thấy tiểu thư thì vừa gặp đã thích rồi.
An Gia Ung ngẩng đầu nói.
Y cảm thấy những gì mình nói không có gì là không đúng. Còn đám học sinh xung quanh thì đỏ mặt lên. Nhất là những nữ sinh, sớm không kìm nổi cúi đầu.
Hiệu trưởng trường trung học Trương Mặc Nhiễm cùng với hai giáo viên khác vội vã bước đến, khiến trách học sinh:
- Nhìn cái gì vậy? Mau khẩn trương về nhà đi.
Đám học sinh lập tức giải tán ngay.
Đám người Trương Mặc Nhiễm tiến bước, chặn trước mặt Phùng Thiến Như và An Gia Ung, nhíu mày trầm giọng nói:
- Tiểu tử, cậu ở đây làm gì? Ở trường học chúng tôi mà làm ra hành động này, gây ảnh hưởng đến trật tự dạy học. Cậu mau khẩn trương rời khỏi đây. Nếu không tôi gọi công an đến đấy.
- Tôi chỉ hướng Phùng tiểu thư nói lời yêu thích, chẳng quan hệ gì với trường học. Tôi có làm ảnh hưởng đến việc học của trường đâu?
An Gia Ung lạnh lùng cười, thản nhiên nói.
Trương Mặc Nhiễm ngẩn ra, gương mặt đỏ lên. Ông ta hiện nay đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thật ra chưa từng thấy qua người trẻ tuổi không biết xấu hổ như vầy.
Phùng Thiến Như có chút xấu hổ, lách qua đến bên chiếc xe của mình đang đậu trong sân, mở cửa xe chui vào. Vừa muốn khởi động xe thì đã thấy An Gia Ung cùng với người của y mang giỏ hoa tới.
Phùng Thiến Như cắn chặt răng, mở cửa xe hướng Trương Mặc Nhiễm hô lên một tiếng:
- Hiệu trưởng Trương, phiền ngài gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh một tiếng.