Cao Quan

Chương 311: Tuyệt đối không nhân nhượng!




Bành Viễn Chinh mỉm cười, bắt tay An Lập Tiết, rồi theo sau vợ chồng Mạnh Hiểu Quyên vào khách sạn.

Vào đến phòng ăn riêng, An Lập Tiết nhún nhường mỉm cười:

- Bí thư Tiểu Bành, cô Phùng, mời ngồi.

An Lập Tiết bất ngờ phát hiện, khi Bành Viễn Chinh vào, hai vợ chồng Mạnh Cường cũng đứng dậy, tươi cười chào đón, trong lòng ông ta không khỏi ngạc nhiên, đôi mắt lóe lên.

- Viễn Chinh, Thiến Như, đến đây!

Mạnh Cường ít nhiều còn dè dặt một chút, bởi vì dù sao ông ta cũng là bề trên và là cám bộ lãnh đạo, trước mặt người ngoài không thể quá mức mất thân phận. Nhưng Trương Mỹ Kỳ thì không để ý nhiều như vậy, bà bước tới nắm chặt tay Phùng Thiến Như, nói chuyện bằng thái độ tha thiết. Thấy cổ tay của Phùng Thiến Như vẫn còn hơi tím bầm, Trương Mỹ Kỳ quay lại nhìn An Lập Tiết, lớn tiếng nói:

- Lão An, bà xã anh cũng quá lỗ mãng, quá kỳ cục! Xem tay của Thiến Như nè! Bầm tím cả!

An Lập Tiết xấu hổ cười khổ, nói:

- Cô Phùng, tôi thay hai mẹ con họ xin lỗi cô, chuyện mạo phạm, xin cô Phùng khoan thứ!

An Lập Tiết hướng về phía Phùng Thiến Như khom người bái một cái.

Phùng Thiến Như là người nhã nhặn, dù sao An Lập Tiết là người đã lớn tuổi, lại cúi đầu xin lỗi cô, cô liền cười nói:

- Thôi đi, đều là chuyện đã qua rồi.

- Không thể nói như vậy! Lão An, đợi Trương Thu Cúc ra ngoài, anh dẫn cô ấy giáp mặt xin lỗi Thiến Như!

Trương Mỹ Kỳ cố ý nói.

An Lập Tiết liên tục gật đầu:

- Đúng, đúng!

- Đều ngồi xuống đi.

Mạnh Cường phất phất tay.

Hai vợ chồng Mạnh Cường ngồi bên trái An Lập Tiết, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như ngồi ở bên phải. Hai vợ chồng An Gia Lượng và Mạnh Hiểu Quyên ngồi kế bên.

Chờ món ăn được mang lên, sau khi uống hai ly rượu, An Lập Tiết phất tay, một nữ nhân viên của tập đoàn An Lập đứng phục vụ một bên, vội cầm một hộp nhỏ được gói rất đẹp đặt trước mặt Phùng Thiến Như, sau đó nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một đôi vòng tay bằng vàng lóng lánh, trông rất dày và nặng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Bí thư tiểu Bành, cô Phùng, xảy ra chuyện hiểu lầm này, thật sự là khiến tôi rất hổ thẹn. Món quà nhỏ này, xem như An gia tạ lỗi với cô Phùng, xin cô nể tình mà nhận lấy!

An Lập Tiết niềm nở cười.

Mạnh Cường liếc nhìn đôi vòng tay kia, nhướng mày lên, còn trong mắt Trương Mỹ Kỳ đầy vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ: cái lão họ An này cũng hào phóng thật, ra tay thật hào phóng!

Vào thời đó, một đôi vòng vàng nặng trịch như vậy, giá cả rất cao!

Phùng Thiến Như khẽ mỉm cười, chỉ nhìn lướt qua, liền nhẹ nhàng đẩy ra:

- Tâm ý của Chủ tịch Hội đồng quản trị An, tôi xin nhận, nhưng món đồ này thì tôi không thể nhận.

An Lập Tiết còn muốn nói, lại nghe Bành Viễn Chinh có phần không kiên nhẫn khoát tay, trầm giọng nói:

- Được rồi, món đồ này chúng tôi sẽ không nhận. Ở đây, tôi xin nói rõ với ông. Chuyện vợ và con trai thứ của ông quấy rầy Phùng Thiến Như coi như xong, tôi đã nói rõ ràng với Cục công an, chúng tôi không truy cứu. Nhưng Cục công an có thể xử lý nhẹ hay không, đó là chuyện của Cục công an.

Nhưng, chuyện An Gia Bình dẫn người tấn công chính quyền thị trấn, hành vi tòi tệ, thái độ của tôi là hết sức kiên quyết. Tôi đã báo cáo với lãnh đạo Quận ủy, cũng đã liên hệ với lãnh đạo Phân cục công an, theo lệ xử lý, tuyệt đối không nhân nhượng!

Nói tới đây, Bành Viễn Chinh đứng dậy, thản nhiên nói:

- Được rồi, rượu cũng đã uống, chúng tôi cũng đã nhận lời xin lỗi của ông, tối nay tôi còn có việc, trước hết xin lỗi không tiếp được.

Bành Viễn Chinh xoay người bước đi, Phùng Thiến Như đương nhiên phải đuổi theo. Cô nhìn vợ chồng Mạnh Cường gật đầu xin lỗi, cũng đứng dậy rời đi.

Lời nói của Bành Viễn Chinh rất thẳng thừng, mà hắn đi cũng rất nhanh, nói đi là đi, không chút lưỡng lự. Đến khi An Lập Tiết và người của Mạnh gia phản ứng, thì hắn và Phùng Thiến Như đã rời khỏi phòng ăn rồi.

An Lập Tiết hơi nhíu mày, theo phản xạ tự nhiên, quay lại nhìn hai vợ chồng Mạnh Cường, thầm nghĩ tiểu tử này quá cố chấp và dường như cũng không nể mặt hai vợ chồng Mạnh Cường, có cháu nào đối xử với cậu như vậy? Thoạt nhìn đã thấy có gì đó không bình thường.

Ông ta nghĩ Mạnh Cường sẽ tức giận, nhưng thực tế là Mạnh Cường xấu hổ thì có xấu hổ, nhưng một câu phàn nàn cũng không nói ra miệng, chỉ im lặng đứng dậy rời đi. Mạnh Cường đi, Trương Mỹ Kỳ rồi đến vợ chồng Mạnh Hiểu Quyên vội đuổi theo, từ đầu đến cuối chưa đến nửa giờ, một bàn tiệc thịnh soạn chỉ còn lại độc một mình An Lập Tiết.

An Lập Tiết giận dữ đập bàn, sắc mặt âm trầm mắng một câu, nhưng không dám lớn tiếng.

***

Ngày hôm sau, Đảng ủy Cục công an quận nhanh chóng đưa ra quyết định xử lý. An Gia Ung gây rối trật tự ở trường học, xử phạt một ngàn tệ, miễn trách nhiệm hình sự; Trương Thu Cúc gây hấn, cố ý thương tổn người khác, nhưng tình tiết không nghiêm trọng, tạm giam hai ngày, phạt tiền hai ngàn tệ; An Gia Bình cùng hai người khác tấn công Đảng ủy chính quyền thị trấn Vân Thủy, tính chất nghiêm trọng, phạt giam ba tháng, phạt tiền hai ngàn tệ.

Lý Minh Nhiên đích thân lên Quận ủy báo cáo vưới Tần Phượng. Tần Phượng không tỏ thái độ tại chỗ, đợi Lý Minh Nhiên đi rồi, cô mới nhấc điện thoại gọi cho Bành Viễn Chinh.

Lúc cô gọi điện, Bành Viễn Chinh đang trao đổi với mấy người Chử Lượng về ý tưởng quy hoạch một công viên và quảng trường ở thị trấn Vân Thủy. Ý tưởng của hắn được đám Chử Lượng nồng nhiệt tán thành, thật ra cách đây hai năm, Chử Lượng cũng có ý này, nhưng khi y đề xuất với Hách Kiến Niên, liền bị ông ta gạt đi.

Hách Kiến Niên nói một câu thế này: một thị trấn thì làm công viên làm cái gì? Dân chân lấm tay bùn ở đây làm gì có thời gian đi dạo công viên? Tốn nhiều tiền xây dựng lên chỉ là đem tiền ném trôi theo dòng nước.

- Bí thư Bành, ý tưởng này tốt lắm. Hai năm trước, tôi cũng đưa ra ý này, nhưng Hách Kiến Niên không đồng ý, cho rằng đó là ý nghĩ kỳ cục, ăn no rảnh rỗi rồi bày chuyện. Nhưng trên thực tế, hiện nay cuộc sống người dân đều khá giả, thị trấn chúng ta cũng không phải thị trấn nông nghiệp, số hộ sinh sống bằng nghề nông rất ít, chúng ta nên xây dựng thị trấn thành một thành phố nhỏ hiện đại, giống như nội thành!

Chử Lượng có phần hưng phấn:

- Bí thư Bành, hiện giờ công tác cải tạo phố buôn bán vừa mới bắt đầu, chúng ta điều chỉnh quy hoạch một chút, biến công viên này trở thành công trình phụ của công trình phố buôn bán, hẳn là không có vấn đề gì. Chỉ là về tài chính, có lẽ chính quyền thị trấn phải bỏ tiền đầu tư.

Bành Viễn Chinh cười cười, phất tay nói:

- Nên đầu từ thì phải đầu tư! Tài chính của thị trấn chúng ta có tiền, để tiền trong ngân hàng làm cái gì? Tài chính công nên dùng phục vụ cho dân. Ý kiến cá nhân của tôi là, sau này thị trấn chúng ta phải có kế hoạch, có bước đi đẩy mạnh đầu tư công trình công cộng và phúc lợi công cộng.

Sang năm, tôi chuẩn bị tiến hành vài công trình như vậy, bao gồm xây dựng công viên này, cải tạo và xây dựng mới ba trường tiểu học, việc xây dựng đường phố cũng được đưa vào chương trình nghị sự. Làm đường, giáo dục, chữa bệnh và các địa điểm văn hóa giải trí công cộng, tất cả đều là các lĩnh vực sau này chúng ta cần tăng cường đầu tư.

Quý Kiến Quốc cười xen vào:

- Bí thư Bành, muốn hoàn thành các công trình đó, cần không ít tiền, phải vét sạch tiền của bên tài chính đó!

- Chia ra từng bước mà thực hiện, thị trấn chúng ta có thực lực kinh tế, tại sao không làm? Chúng ta hoàn toàn có điều kiện, có năng lực kiến thiết thị trấn Vân Thủy trở thành một thành phố nhỏ hiện đại nổi tiếng ở thành phố Tân An, thậm chí là ở toàn tỉnh!

Bành Viễn Chinh cười:

- Lão Quý mục tiêu của tôi là trong vòng ba năm, làm thị trấn Vân Thủy hoàn toàn thay đổi! Đảng ủy và chính quyền thị trấn khóa trước để lại của cải giàu có cho bộ máy chúng ta, chúng ta không thể ngủ quên trong thắng lợi, phải học cách tiêu tiền, đem tiền tạo phúc cho dân! Dân chúng được lợi ích thực tế, chúng ta được chút tiếng tăm và thành tích, vẹn toàn cả đôi bên. Ha ha, có phải như vậy không?

Quý Kiến Quốc gật đầu, cười nói:

- Bí thư Bành, không biết lãnh đạo có suy xét đến việc xây dựng ký túc xá không? Ký túc xá của thị trấn chúng ta vốn là trường học, cũ nát không chịu nổi, khắp nơi gió lùa, các cán bộ luôn trông mong xây dựng ký túc xá mới.

- Chuyện này tôi cũng đã nghĩ tới, nhưng tạm thời cũng không gấp được. Đợi sau khi hoàn thành công trình cải tạo phố buôn bán, chúng ta sẽ mượn một tòa lầu bên đó để làm việc, sau đó đập ký túc xá ra xây lại!

Bành Viễn Chinh nói tới đó, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hắn nhận cuộc gọi, thản nhiên nói:

- Tôi là Bành Viễn Chinh, xin hỏi là ai vậy?

Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút, sau đó truyền tới giọng nói mềm mại, dịu dàng pha chút mệt mỏi của Tần Phượng:

- Viễn Chinh, tôi là Tần Phượng.

Sắc mặt Bành Viễn Chinh lập tức trở nên hơi khác lạ.

Có lúc Tần Phượng gọi hắn là "Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành", có lúc cô gọi hắn là "đồng chí Viễn Chinh", đây là lần đầu cô gọi hắn là "Viễn Chinh", hơn nữa, giọng điệu rất dịu dàng ấm áp, khiến trong lúc nhất thời, Bành Viễn Chinh có cảm giác "thụ sủng nhược kinh" (được sủng ái mà lo sợ), cảm thấy không quen.

- Bí thư Tần..

Bành Viễn Chinh hơi trù trừ một chút, cười nói.

Nghe hắn nói chuyện với Bí thư Tần, Cổ Lượng, Quý Kiến Quốc vội đứng dậy im lặng rời đi, thay hắn đóng cửa phòng làm việc lại.

- Viễn Chinh, vừa rồi Lý Minh Nhiên đã báo cáo với tôi về việc xử lý hai mẹ con An gia…Cậu biết chuyện này chưa? Tôi muốn hỏi ý kiến của cậu một chút.

Dường như Tần Phượng không phát hiện ra sự khác thường trong giọng nói của Bành Viễn Chinh, tiếp tục dịu dàng nói.

Bành Viễn Chinh ồ lên một tiếng, cười:

- Bí thư Tần, chuyện đó chỉ là vấn đề cá nhân, cũng không phải đại sự gì, nếu tôi cứ cứng rắn, chắc chắn sẽ có người sau lưng nói xấu. Cô bảo Cục công an xử lý theo quy định đi, tôi không có ý kiến gì đâu. Nhưng riêng việc An Gia Bình đến trụ sở thị trấn gây rối, nhất định phải nghiêm trị, thái độ của tôi là hết sức rõ ràng!

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Được rồi, nếu cậu không có ý kiến, tôi thông báo cho mấy lãnh đạo quận một chút, chuyện này coi như đã định rồi.

Tần Phượng cũng cười, chủ động chuyển đề tài:

- Gần đây cậu và Dệt Phong Thái bàn đến đâu rồi? Có triển vọng hợp tác không?

- Có chứ, Dệt Phong Thái đã đồng ý hợp tác với chúng ta, nhưng lúc nào triển khai hợp tác, còn cần chờ thời cơ chín muồi.

Bành Viễn Chinh cười, cuối cùng không kìm nổi "đùa giỡn" một câu:

- Nghe chừng hôm nay tâm trạng của Bí thư không tệ lắm, xem ra chuyện thăng chức đã chắc chắn, hôm nào tôi lại mời lãnh đạo ăn bữa cơm, chúc mừng lãnh đạo.

- Bành Viễn Chinh…!

Tần Phượng xấu hổ kêu lên một tiếng, gác điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.