Cao Quan

Chương 319: Trảm thảo trừ căn




Quan trọng hơn, Bành Viễn Chinh lo lắng lúc này đây nếu để cho cha con Đồng Hồng Nghiệp tránh được tai họa này, thì bọn họ ngày sau sẽ cấp cho thị trấn Vân Thủy thêm phiền toái. Cái loại "thổ tài chủ kiêm ác bá" này căn bản sẽ không dựa theo lẽ thường an bài. Ngày sau yên tĩnh, lãnh đạo Tỉnh ủy không còn chú ý nữa thì có lẽ sẽ bắn ngược trở lại.

Khi tới thời điểm đó, Bành Viễn Chinh không tin mình còn có vận khí tốt như vậy.

Bởi vậy, hắn quyết định rút củi dưới đáy nồi, "trảm thảo trừ căn". Bất luận trả giá như thế nào cũng phải bắt cha con Đồng Hồng Nghiệp.

Nghĩ đến đây, ánh mắt trong trẻo của Bành Viễn Chinh lại phát ra tia lạnh lùng.

Cái gọi là "Lửa rừng đốt mạnh, gió xuân lại thổi tới".

Bành Viễn Chinh biết rõ đạo lý này. Hơn nữa, trong mắt hắn, cha con Đồng Hồng Nghiệp chẳng phải là cỏ dại bình thường. Mà cái loại hống hách này nếu không trừ đi căn nguyên thì ngày sau sẽ ngóc đầu trở lại.

Mà trên thực tế, tập đoàn xí nghiệp Mộng Sơn của cha con Đồng gia kinh doanh nhiều năm như vậy, bất kể là chính sách hay là cái gì cũng đều đường ngang ngõ tắt thiết lập ô dù cho mình, sớm ở thôn Mộng Sơn, thậm chí là huyện Trung Cương và thành phố Trạch Lâm hình thành một thế lực tư bản.

Xí nghiệp Mộng Sơn ở huyện Trung Cương một nhà độc đại, ở rất nhiều thời điểm không phải là vì nó độc đáo trong kinh doanh mà là muốn chiếm lấy bá chủ thị trường này.

Bành Viễn Chinh tâm tính kiên định, một khi có chủ ý rồi thì sẽ không ướt át bẩn thỉu nữa.

Hắn chậm rãi hướng văn phòng Đảng chính đi đến. Điền Minh đang kể lại cho Lý Tân Hoa và những đồng chí khác ở phòng đảng chính cảnh tượng Bành Viễn Chinh hôm nay "đơn đao đi gặp thích khách" như thế nào. Tài ăn nói của y vô cùng tốt, lại am hiểu cách phát huy biểu diễn, chỉ bằng vài lời đã miêu tả Bành Viễn Chinh giống như đại hiệp trong những tiểu thuyết võ hiệp.

- Chủ nhiệm Lý, các anh chị. Các người không thấy được cảnh tượng lúc đó. Tôi đây còn chưa phản ứng thì Bí thư Bành đã phi thân tiến lên, thuần thục đánh ngã mấy tên võ sĩ cao lớn vạm vỡ xuống đất. Chậc, công phu này cũng không tầm thường.

Lý Tân Hoa mỉm cười, chen vào nói:

- Thật đúng như vậy, không nghĩ tới Bí thư Bành lại thân thủ công phu như vậy. Tôi cũng gần đây mới nghe nói, Bí thư Bành là đại sư Thái cực quyền. Ở thành phố, rất nhiều thời điểm đã làm giáo viên dạy Thái cực quyền cho rất nhiều đơn vị cơ quan.

- Hừ, tôi tiết lộ cho mọi người biết nhé, Bí thư Bành từ nhỏ đã đi theo đạo sĩ trên núi học võ. Một thân cứng rắn công phu xuất thần nhập hóa.

Khụ khụ khụ! Bành Viễn Chinh tiến vào cười, mắng:

- Điền Minh, tiểu tử cậu bậy bạ cái gì vậy? Cậu cho tôi là Tiểu Lý Phi Đao, võ công cao cường à?

Tất cả mọi người đều cười rộ lên. Điền Minh gãi đầu, cười ha hả:

- Lãnh đạo, tôi đây chỉ là hình dung một chút thôi.

- Được rồi, đừng vô nghĩa nữa.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, quay đầu nhìn Lý Tân Hoa:

- Đồng chí Tân Hoa, vừa rồi các người có quay phim lại đầy đủ không?

- Lãnh đạo, dựa theo chỉ thị của lãnh đạo, chúng tôi toàn bộ đã chụp ảnh và quay phim. Bao gồm lãnh đạo qua bên đó đàm phán với bọn họ. Chỉ có điều bởi vì ánh sáng không tốt nên hình ảnh cũng không rõ lắm.

Lý Tân Hoa cười nói.

- Tốt, lát nữa, các người mang đến phòng họp TV và máy phát nhé. Bất cứ lúc nào nghe tôi an bài thì phát lại hình ảnh của ngày hôm nay cho lãnh đạo xem.

Bành Viễn Chinh phất tay, hạ giọng nói:

- Bảo quản băng ghi hình cho thật tốt. Đây là căn cứ chính xác của chúng ta. Điền Minh, cậu lập tức thông báo cho lãnh đạo của mình đến văn phòng tôi một chút. Chúng ta sẽ mở một cuộc họp nhỏ.

Bành Viễn Chinh vừa muốn đi, nhưng lại nghĩ tới Phùng Thiến Như đang ở trong phòng làm việc của mình thì liền sửa lại chủ ý:

- Thôi, cứ qua văn phòng của Phó bí thư Chử. Tôi đi trước, bảo bọn họ khẩn trương qua đó.

Bành Viễn Chinh bước thẳng đến văn phòng của Chử Lượng. Kỳ thật, trong phòng làm việc của Chử Lượng, Ngô Minh Quánh và Thi Bình đều có mặt.

Nhìn thấy Bành Viễn Chinh vào cửa, ba người liền đứng dậy, cười nói:

- Bí thư Bành.

- Phó bí thư Chử, lão Ngô, chị Thi, mọi người đều ở đây thì chúng ta sẽ mở một cuộc họp lãnh đạo nhỏ, thống nhất ý kiến một chút.

Bành Viễn Chinh nói xong, vừa muốn ngồi xuống sofa thì Chử Lượng liền khẩn trương nhường chỗ ngồi của mình:

- Bí thư Bành, cậu ngồi đây đi.

Bành Viễn Chinh cũng không có nhún nhường.

Không bao lâu sau, Hoàng Hà, Quý Kiến Quốc, Mẫn Diễm và một số lãnh đạo đều chạy đến. Kỳ thật thì bây giờ đã quá giờ ra về, nhưng thị trấn xảy ra chuyện lớn như vậy, không cần nói đến lãnh đạo thị trấn, ngay cả cán bộ bình thường cũng tự giác ở lại văn phòng tăng ca. Bất cứ khi nào cũng chờ lãnh đạo gọi.

Điều này khiến cho Bành Viễn Chinh rất hài lòng. Mà từ khi hắn chủ quản thị trấn Vân Thủy cho đến nay, cao thấp cơ quan chính quyền đảng ủy thị trấn Vân Thủy đều làm việc hăng say.

- Tất cả mọi người đều đã tới thì chúng ta bắt đầu. Nghiêm khắc mà nói, chuyện xảy ra hôm nay rất đột nhiên, rất bất ngờ, không có liên quan đến công tác của chúng ta. Thật sự, chuyện này xảy ra không phải khả năng chúng ta có thể nắm trong tay. Cũng may, mặc kệ là vận khí tốt, cố gắng cũng vậy, tóm lại kết quả khiến cho người ta vừa lòng. Không có phát sinh chuyện hai bên đánh nhau đổ máu. Đây là điều mà tôi cảm thấy hài lòng nhất.

Bành Viễn Chinh nhìn những trợ thủ xung quanh, thản nhiên nói:

- Hiện tại hai lãnh đạo thành phố cấp địa đều ở đây, để hiệp trợ giải quyết vấn đề. Mà tổ công tác thì cũng đang trên đường đến thị trấn chúng ta.

- Nếu dựa theo thường quy, chuyện này chỉ sợ là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười:

- Tôi nghĩ mọi người khả năng đều hiểu rõ.

- Nhưng, thái độ cá nhân tôi quyết không thể bỏ qua. Bọn họ tự tiện tụ tập dân chúng gây rối, phá hư và quấy nhiễu công trình thi công nhà máy điện, tạo thành tổn thất rất lớn. Quan trọng hơn, bọn họ coi trời bằng vung, tự tiện giam cầm cán bộ đảng chính. Đây là sự miệt thị thật lớn đối với chính quyền đảng ủy chúng ta. Cũng là giẫm đạp lên quốc pháp nghiêm minh của chúng ta.

- Tôi cho rằng, chúng ta có pháp luật tất yếu của mình. Nên truy cứu trách nhiệm của cha con Đồng Hồng Nghiệp và những người có liên quan.

- Mọi người có ý kiến gì không? Cứ nói ra đi.

Bành Viễn Chinh phất tay.

Chử Lượng do dự một chút, rồi nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Bành, đối phương hẳn nên bị pháp luật nghiêm trị. Nhưng tập đoàn xí nghiệp Mộng Sơn là xí nghiệp trụ cột của huyện Trung Cương, có ảnh hưởng rất lớn ở huyện Trạch Lâm. Mà bản thân Đồng Hồng Nghiệp ở tỉnh mạng lưới quan hệ rất rộng. Nghe nói có không ít lãnh đạo tỉnh, thành phố xưng huynh gọi đệ với ông ta. Chúng ta đơn phương truy cứu trách nhiệm cũng chẳng làm nên chuyện gì. Cần trưng cầu sự ủng hộ của lãnh đạo thành phố Trạch Lâm mới được.

- Tôi đề nghị chúng ta nên hướng Bí thư Đông Phương đề xuất kháng nghị, thông qua Thành ủy hướng Thành ủy Trạch Lâm thực hiện áp lực. Bọn họ hành động như thế chẳng khác nào đám thổ phỉ. Mỗi lần nghĩ tới là tôi càng tức.

Ngô Minh Quánh không kìm nổi nói một câu thô bạo.

- Bí thư Bành, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của bọn họ. Thái độ của chúng ta phải kiên quyết lên, phải mạnh mẽ cứng rắn.

Quý Kiến Quốc liếc mắt nhìn Ngô Minh Quánh, thầm nghĩ anh ngoài miệng thì nói cho hay, khi tới thời khắc mấu chốt thì chẳng làm được gì. Hôm nay nếu không có Bí thư Bành đến thì không biết anh bên kia có tè ra quần hay không. Hơn nữa, thái độ kiên quyết, mạnh mẽ cũng không phải nói là được. Không có thành phố ủng hộ, thị trấn chúng ta chẳng làm được gì.

Tuy nhiên, trong bụng thì nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra ngoài.

Ông ta đã nhìn ra Bành Viễn Chinh đã có tính toán đập nồi dìm thuyền. Ông ta đương nhiên sẽ không chống đối Bành Viễn Chinh. Không chỉ là không thể chống đối mà còn phải phụ họa.

Quý Kiến Quốc mở miệng ra như vậy, những lãnh đạo khác cũng đều tỏ vẻ tán thành.

Mà trên thực tế, cục diện trước mắt như thế này, các lạnh đạo khác ngoại trừ kiên trì ủng hộ Bành Viễn Chinh thì chẳng còn chọn lựa nào khác. Trong thời khắc mấu chốt như thế này, càng cần bộ máy cao thấp đoàn kết một lòng.

- Được, nếu các đồng chí đã nhất trí, thì chúng ta cứ quyết định như vậy. Chúng ta lấy danh nghĩa chính quyền Đảng ủy thị trấn, hướng Tòa án nhân dân Trung Hoa thành phố Tân An tiến hành tố tụng, yêu cầu cơ quan công an của thành phố đem những đương sự có liên quan ra xét xử.

- Tôi sẽ hướng Bí thư Thành ủy Đông Phương, hướng lãnh đạo cơ quan công an giáp mặt kháng nghị.

Bành Viễn Chinh nói xong, bỗng nhiên đứng dậy lớn tiếng nói:

- Bí thư Chử, anh hãy lập tức an bài người của phòng Đảng chính chuẩn bị TV và thiết bị truyền phát. Tôi muốn cấp cho tổ công tác tỉnh ủy, lãnh đạo hai thành phố cấp địa và lãnh đạo cơ quan công an tỉnh xem tình hình thực tế của ngày hôm nay. Tôi muốn lãnh đạo thành phố nhìn thấy, loại tình hình này ác liệt đến cỡ nào, có khả năng tha thứ hay không? Cái loại coi trời bằng vung như thế như thế nào lại dung túng chứ.

Bành Viễn Chinh nhanh chóng rời khỏi phòng Chử Lượng.

Chử Lượng đứng dậy, hướng Hoàng Hà cười khổ nói:

- Lão Hoàng, xem ra Bí thư Bành lúc này đã bị chọc giận. Đồng gia thôn Mộng Sơn đã hoàn toàn chọc giận cậu ta.

- Tôi có muốn ngồi ở vị trí Bí thư Bành cũng không chịu đựng được. Phó bí thư Chử, đổi lại là anh, anh có chịu được không?

Hoàng Hà thở dài nói.

- Trước mắt, bộ máy thành viên của chúng ta chỉ có thể thống nhất ý kiến với Bí thư Bành. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Tôi nói các vị, lúc này, mọi người đều phải chú ý, đừng để đến lúc đó lại lộ ra sơ hở. Mình bị thì không sao, nhưng cấp cho thị trấn thêm phiền toái mới là chuyện lớn.

Cổ Lượng gật đầu:

- Đi thôi, chúng ta cứ trở về văn phòng đợi lệnh. Hôm nay tôi phỏng chừng sẽ đến khuya đó. Tổ công tác Tỉnh ủy đến bây giờ mà còn chưa tới. Chờ bọn họ đến rồi thì sẽ nghiên cứu lại, ít nhất cũng phải đến nửa đêm. Mọi người gọi điện thoại về nhà, hôm nay rõ ràng là phải ở lại thị trấn.

Bành Viễn Chinh chậm rãi hướng lên lầu ba. Hắn chuẩn bị đến phòng họp để thương lượng với lãnh đạo thành phố Trạch Lâm và huyện Trung Cương.

Vừa mới lên cầu thang, ngay tại chỗ quẹo thì thấy Phó chủ tịch quận Chu Đại Dũng đang trốn một bên hút thuốc.

Chu Đại Dũng thấy hắn thì liền cười khổ:

- Viễn Chinh, hôm nay có sợ không?

- Cũng không có gì. Lúc ấy, tình hình như vậy, ngoại trừ hướng lên trên báo cáo thì cũng chẳng còn đường lui.

Bành Viễn Chinh cười ha hả:

- Lão Chu, hôm nay phiền các lãnh đạo nội thành nghỉ ngơi, thật sự là ngại quá.

Chu Đại Dũng rút ra một điếu thuốc:

- Cậu muốn đến phòng hop?

- Vâng, tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo thành phố Trạch Lâm. Tôi muốn đại diện đảng ủy chính quyền thị trấn Vân Thủy hướng họ đề xuất kháng nghị.

Bành Viễn Chinh tiếp nhận điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, con ngươi lóe lên một tia hàn quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.