- Cậu đi đi. Tôi đoán có thể lãnh đạo thành phố đang hiệp thương với đối phương. Bời thường là chắc chắn rồi, nhưng xử lý như thế nào, còn phải xem thái độ của Bí thư Đông Phương Nham có cứng rắn hay không.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Dạ, để tôi đi xem.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đẩy cửa phòng hội nghị ra, ti vi và máy chiếu đã được mang vào phòng hội nghị
Đông Phương Nham cùng các lãnh đạo thành phố Tân An ngồi ở bên trái, Chu Tú Đức và Trương Hàn Ngân của thành phố Trạch Lâm ngồi ở bên phải, hai phía đang cười nói với nhau, thoạt nhìn thái độ thân thiện, không khí hòa hợp.
Thấy Bành Viễn Chinh vào cửa, Chu Tú Đức khẽ mỉm cười:
- Bí thư Tiểu Bành, đúng lúc chúng tôi muốn nói chuyện với cậu.
Bành Viễn Chinh bước tới, khuôn mặt bình tĩnh, khóe mắt lướt nhìn qua gương mặt của Đông Phương Nham.
- Bí thư Tiểu Bành, chuyện hôm nay rất đột ngột, cũng thật đáng tiếc. Về phái chúng tôi, phản ứng có chậm một chút, nhưng tổng thể mà nói, kết quả coi như không tệ. Đồng Hồng Nghiệp, tập đoàn Mông Sơn các anh phải suy xét lại mình và hối lỗi. Tuy là hành vi tự phát của quần chúng, nhưng về phía các anh, cũng không làm tròn bổn phận và xem xét trách nhiệm không chu đáo!
Bành Viễn Chinh nghe Chu Tú Đức nói như vậy, biết người đứng đầu thành phố Trạch Lâm, vì bảo đảm lợi ích của thành phố Trạch Lâm và lợi ích chính trị của mình, đã bắt đầu tiến hành đùn đẩy trách nhiệm.
Đồng Hồng Nghiệp được Chu Tú Đức ám chỉ, lập tức đứng dậy ra vẻ sợ hãi, cười một cách nịnh bợ nói:
- Các vị lãnh đạo thành phố Tân An, Bí thư Tiểu Bành thị trấn Vân Thủy, chuyện ngày hôm nay, lãnh đạo thôn và lãnh đạo công ty chúng tôi có trách nhiệm rất lớn! Sau khi chúng tôi trở về, lập tức họp để xem xét và tự kiểm điểm, đồng thời nghiêm khắc kiểm điểm trước Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện! Đối với tổn thất của các vị, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường theo yêu cầu. Lúc này, tôi cũng đại diện cho Đảng ủy thôn Mộng Sơn và tập đoàn Mộng Sơn, nói lời xin lỗi chân thành với các vị lãnh đạo!
Đồng Hồng Nghiệp khom người một cái thật thấp.
Bồi thường tiền, nói lời xin lỗi, xử lý Hồ Tuyết Diệu và Lục Định Kiều, hai lãnh đạo chủ chốt của huyện Trung Cương, dẹp yên chuyện này. Đó là suy nghĩ và thái độ của Chu Tú Đức và Trương Hàn Ngân.
Cho dù không đùn đẩy trách nhiệm, Chu Tú Đức cũng không dám đụng tới hai cha con họ Đồng, bởi vì gốc rễ của tập đoàn Mộng Sơn ở thành phố Trạch Lâm rất phức tạp, khó gỡ. Đã nhiều năm Đồng Hồng Nghiệp và các cấp chính quyền lui tới chặt chẽ như vậy, nếu động tới tập đoàn Mộng Sơn, đương nhiên rút dây động rừng, có thể làn toàn bộ quan trường thành phố Trạch Lâm rung chuyển.
Hơn nữa, Đồng Hồng Nghiệp cũng không phải dễ bắt nạt, nghe nói cũng có mạng lưới quan hệ rất sâu ở tỉnh. Nếu không, làm sao Đồng Hồng Nghiệp dám hung hăng càn quấy như thế!
Đồng Hồng Nghiệp cúi đầu, thái độ có vẻ có một chút chân thành. Trương Hàn Ngân cười cười, định nói vài câu giảng hòa, lại nghe Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị Đồng cúi đầu xin lỗi, chúng tôi không dám nhận, cũng kiên quyết không chấp nhận! Hành vi tự phát của quần chúng cái gì? Rõ ràng là hành động ác ý, có tổ chức, có kế hoạch, có dự mưu, nhằm mục đích phá hoại!
Lãnh đạo thôn Mộng Sơn và lãnh đạo tập đoàn Mộng Sơn cho rằng sự kiện này chỉ là trách nhiệm không chu đáo sao? Hôm nay dẫn người đến gây rối, gào thét, nói năng lỗ mãng, thô tục, chẳng lẽ không phải là Đồng tổng - Đồng Cương sao? Tính chất hành động của các người ngày hôm nay hết sức nghiêm trọng!
Bành Viễn Chinh nói một cách dõng dạc, ánh mắt hết sức nghiêm nghị.
Khóe miệng Đồng Hồng Nghiệp co rúm, sắc mặt dần đỏ lên. Ông ta sống quá nửa đời người, cũng ngang ngược hống hách nửa đời, cho dù là lãnh đạo cấp tỉnh, cũng còn cho ông ta vài phần mặt mũi, không ngờ hôm nay lại nhiều lần bị một cán bộ thị trấn nho nhỏ như Bành Viễn Chinh làm cho mất mặt!
Nhưng ngay trước mặt hai lãnh đạo thành phố, ông ta không thể không cố gắng kìm chế. Hơn nữa, lão cáo già này cũng mơ hồ nhận ra một chút manh mối, thôn Mộng Sơn tạm giữ Bành Viễn Chinh, không ngờ kinh động đến lãnh đạo tỉnh ủy, hiển nhiên sau lưng hắn ẩn dấu một bối cảnh không tầm thường.
Ông ta rất hiểu và quen thuộc đối với Chu Tú Đức, từ sự nhiệt tình và thái độ "e dè" của Chu Tú Đức đối với Bành Viễn Chinh, đã nhận ra, chuyện này không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyzĐồng Hồng Nghiệp liếc nhìn Chu Tú Đức và Trương Hàn Ngân, cắn răng cúi đầu, ngồi xuống. Đồng Cương nắm chặt hai nắm đấm, nếu không phải cha y luôn nghiêm khắc không cho y lên tiếng, y đã sớm nổi khùng lên rồi.
Chu Tú Đức lúng túng cười, phất tay:
- Bí thư Tiểu Bành, cũng không thể nói như vậy!
Chu Tú Đức còn chưa nói xong, đã bị Bành Viễn Chinh lạnh giọng cắt ngang:
- Bí thư Chu, thế ngài nói tôi nên nói như thế nào? Nói chúng tôi chiếm đất của họ, rõ ràng là bậy bạ! Nói chúng tôi ngăn cản đường đi của họ, là vô căn cứ! Mà nói dự án của chúng tôi gây ô nhiễm môi trường, vậy tôi xin hỏi Bí thư Chu và Chủ tịch thành phố Trương, cùng với các vị lãnh đạo thành phố Trạch Lâm và huyện Trung Cương, một nhà máy chế tạo thiết bị điện thì gây ô nhiễm cái gì?
Nếu nói ô nhiễm, bên phía thôn Mộng Sơn, một nhà máy luyện thép, một nhà máy hóa chất, ngày nào cũng tuôn đầy khói đen như thế, lẽ ra phải là chúng tôi khiếu nại bên phía Mộng Sơn gây ô nhiễm không khí chứ?
Lời lẽ của Bành Viễn Chinh sắc bén như dao, cũng không giữ lại chút thể diện cho Bí thư Thành ủy Trạch Lâm Chu Tú Đức.
Không cần nói Chu Tú Đức căm tức cỡ nào, ngay cả đám Đông Phương Nham cũng thấy Bành Viễn Chinh hơi quá. Tần Phượng nhíu mày, cô có cảm giác tối nay Bành Viễn Chinh bị kích động vì chuyện vừa rồi, thái độ quá cứng rắn và mạnh mẽ. Thậm chí, có thể nói là có một chút lớn lối và xấc xược. Dù sao, đối phương đều là cán bộ cấp sở, là một cán bộ thị trấn như hắn, lại dám chống đối thẳng mặt lãnh đạo như thế, là điều cấm kị trong quan trường.
Bành Viễn Chinh nhìn mọi người xung quanh, thầm cười lạnh: tối nay, hãy để ta lớn lối một phen!
Mặt Chu Tú Đức lập tức sa sầm, trở nên hết sức khó coi.
Đông Phương Nham định nói mấy câu, chợt Chu Đại Dũng đẩy cửa vào, vội vàng nói:
- Bí thư Đông Phương, các vị lãnh đạo, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy và lãnh đạo sở công an tỉnh tới!
Tiết Tân Lai và Giám đốc sở công an Mã Tu Nghiệp dẫn người của văn phòng Tỉnh ủy và Sở công an tỉnh bước vào, sau khi cùng các lãnh đạo thành phố Tân An và Trạch Lâm chào hỏi, liền ngồi xuống. Tiết Tân Lai truyền đạt tinh thần chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh ủy.
Bành Viễn Chinh lẳng lặng ngồi bên cạnh, nghe xem lãnh đạo thành phố Tân An và Trạch Lâm thảo luận và "điều đình" các xử lý đối với vụ này, vẻ mặt bình tĩnh và kiên quyết.
Tiết Tân Lai cũng lắng nghe hai phía thảo luận, nhớ đến chỉ thị và ám chỉ của Bí thư Từ, im lặng không nói. Ông ta sẽ không vội tỏ thái độ, cho dù cuối cùng phải đưa ra quyết định, cũng phải gọi điện báo cáo và xin chỉ thị của Bí thư Từ.
Lúc này, Từ Xuân Đình đang ở tại văn phòng, chờ tin của Tiết Tân Lai. Chỉ bằng thái độ này của Từ Xuân Đình, đủ để chứng tỏ, ông rất coi trọng đối với sự kiện này. Làm một "Đặc sứ" của Bí thư Tỉnh ủy, sao dám không hết sức thận trọng.
Đông Phương Nham nói mấy câu, đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân An tỏ thái độ. Chỉ có điều, thái độ của ông ta quá nước đôi, tuy yêu cầu thành phố Trạch Lâm nghiêm túc xử lý, nhưng không đưa ra ý kiến cụ thể nào.
Bành Viễn Chinh không chờ nổi nữa, cũng không đủ kiên nhẫn nghe nổi nữa, cao giọng nói:
- Trưởng ban Thư ký Tiết, Giám đốc Sở Mã, các vị lãnh đạo, tôi có mấy điều muốn nói. Nhưng trước khi tôi nói, trước hết xin mời các vị lãnh đạo xem đoạn phim cán bộ thị trấn chúng tôi quay lại tình hình thực tế lúc đó.
Bành Viễn Chinh phất tay. Lý Tân Hoa vội đến mở ti vi và máy chiếu. Trên màn hình ti vi hiện ra hình ảnh đám đông người thôn Mộng Sơn tụ tập, hùng hổ thị uy uy hiếp, tay giơ cao vũ khí, nhất là Đồng Cương, luôn miệng kêu gào và chửi bới những câu thô tục không chịu nổi, khiến lãnh đạo có mặt đều phải cau mày.
Chu Tú Đức và Trương Hàn Ngân rất xấu hổ, thầm mắng mười tám đời cha con nhà họ Đồng.
- Các vị lãnh đạo, chuyện xảy ra hôm nay, sự thật rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực. Có người cố ý tổ chức các thôn dân và một số công nhân tiến hành phá hoại và cướp bóc công trình nhà máy chế tạo thiết bị điện của chúng tôi, gây ra tổn thất nghiêm trọng cho phía thi công và nhà đầu tư!
Sự thật chứng minh, chuyện này là do Chủ tịch Hội đồng quản trị Đồng Hồng Nghiệp và Phó tổng giám đốc Đồng Cương của tập đoàn Mộng Sơn ngấm ngầm xúi giục, mục đích là phá hoại sự hợp tác giữa thị trấn chúng tôi và tập đoàn Tin Kiệt!
Càng làm người ta phẫn nộ, đó là Đồng Cương cầm đầu việc tự tiện tạm giữ Phó chủ tịch thị trấn chúng tôi, đồng chí Ngô Minh Quánh trong nhiều giờ! Ngay cả tôi, khi tôi đại diện cho thị trấn Vân Thủy đến đàm phán, cũng bị giữ lại hiện trường, không thể rời khỏi!
Hôm nay, ngay trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy và lãnh đạo Sở tỉnh, các vị lãnh đạo hai thành phố, tôi đại diện cho Đảng ủy, chính quyền thị trấn Vân Thủy nghiêm chỉnh tuyên bố: thứ nhất, chúng tôi mạnh mẽ yêu cầu người có trách nhiệm bồi thường tổn thất cho nhà đầu tư; thứ hai, sáng mai, Đảng ủy, chính quyền thị trấn chúng tôi sẽ kiện lên tòa án nhân dân thành phố Tân An, để pháp luật bảo vệ quyền lợi hợp pháp của chúng tôi!
Quá mức coi trời bằng vung, so với lưu manh, thổ phỉ còn tệ hơn ngàn lần! Tùy tiện giẫm lên phép nước và kỷ luật Đảng! (1) Việc tệ hại như vậy, nếu không xử lý theo pháp luật, trời đất cũng không tha!
Lòng đầy căm phẫn, giọng Bành Viễn Chinh hùng hồn và đanh thép, phất tay, cao giọng nói:
- Phép nước và kỷ luật Đảng là bất khả xâm phạm! Tôi không tin rằng, dưới gầm trời này, chúng ta lại có thể tha thứ cho loại hành động phá hoại nghiêm trọng hình tượng Đảng và chính phủ!
Ngay tại chỗ, Bành Viễn Chinh mắng Đồng Hồng Nghiệp thậm tệ, hơn nữa thái độ cứng rắn, mạnh mẽ đến nỗi khiến cán bộ tỉnh và thành phố cũng phải khiếp sợ.
- Vu cáo, vu cáo!
Đồng Hồng Nghiệp rốt cuộc không kìm nổi, phẫn nộ đứng dậy gào lên:
- Mày đang vu cáo tập đoàn Mộng Sơn! Tao sẽ lên tỉnh tố cáo mày!
- Đồng Hồng Nghiệp, tôi nói cho ông hay, thà rằng tôi từ bỏ chức Bí thư Đảng ủy thị trấn này, cho dù có phải kiện lên đến Trung ương, cũng sẽ không để cho bọn thổ phỉ các người nhơn nhơn ngoài pháp luật!
Đột nhiên, Bành Viễn Chinh vỗ bàn, quát lớn.
(1) Trong câu này và mấy câu kế tiếp, tác giả đều đưa "kỷ luật Đảng" lên trước "phép nước", nguyên văn là "Đảng kỷ quốc pháp", nhưng thiết nghĩ "phép nước" phải là tối thượng, đứng cao hơn bất kỳ kỷ luật của đảng phái nào đó, cho nên người dịch mạn phép đổi lại. Đương nhiên là chỉ đổi chỗ này thôi, còn có nhiều trường hợp khác hơi tương tự như vậy, đành để nguyên, vì nó cũng đại loại như "Trung với Đảng, hiếu với dân" (trong khi theo thiển ý, lẽ ra phải là "Trung với nước, hiếu với dân" mới phải) vân vân và vân vân của Việt Nam ta. Dù nói như thế nào, thể chế của Trung Quốc và Việt Nam là giống nhau: Đảng cao hơn chính quyền).