Cao Quan

Chương 333: Hôn kỳ




Mà trên thực tế, Bành Viễn Chinh kỳ thật trong lòng cũng có chút dự cảm. Ngay cả khi mình có lựa chọn ở lại thủ đô thì ông nội cũng đem hắn đuổi đi. Phùng gia đời thứ ba chỉ có ít ỏi mấy người. Phùng Lâm Lâm là con gái thì không nói. Phùng Viễn Hoa thì lại mạnh mẽ nông cạn, tính cách đường hoàng, không thích hợp đi theo chính trị. Chỉ có Bành Viễn Chinh lả trưởng tôn. Bất kể theo phương diện nào, điều kiện nào cũng đều phù hợp với điều kiện người nối nghiệp Phùng gia.

Nói cách khác, mặc kệ Bành Viễn Chinh có nguyện ý hay không thì cũng vẫn phải làm. Hắn đã bị Phùng lão đẩy lên sân khấu chính trị, trải qua mưa gió và tôi luyện. Từ một gốc cây non trở thành một cây đại thụ, tương lai sẽ gánh vác Phùng gia.

Ông cụ không có quá nhiều lựa chọn. Phùng gia đời thứ ba quá đơn bạc, cũng chỉ có Bành Viễn Chinh và Phùng Viễn Hoa. Phùng Viễn Hoa và Bành Viễn Chinh so sánh với nhau, tự nhiên là người sau đáng giá bồi dưỡng hơn.

Bành Viễn Chinh cũng chẳng còn đường lựa chọn. Dù sao ông cụ đặt quyết tâm, chẳng sợ Bành Viễn Chinh là một khối thiếc gàn bướng, ông nhất định phải tôi luyện, qua muôn ngàn thử thách, biến nó thành thép.

Phùng lão tham gia hoạt động bên ngoài, kế tiếp chuyện hôn nhân của Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh như thế nào thì liền giao cho Phùng lão thái thái.

Giữa lúc ăn cơm, Phùng lão thái thái phi thường nghiêm túc, ngồi ngay ngắn tại chỗ, hỏi ý kiến Bành Viễn Chinh. Nói là trưng cầu ý kiến Bành Viễn Chinh, nhưng kỳ thật là hướng hắn truyền đạt ý nguyện chủ quan của bản thân bà cụ. Lão thái thái hy vọng hai người mau chóng lập gia đình để bà có chắt mà ôm.

Lão thái thái đưa ra ba thời điểm, để Bành Viễn Chinh lựa chọn. Thứ nhất, là tháng ba. Nói cách khác, qua tết âm lịch, chỉ cần Bành Viễn Chinh không phản đối, trong nhà sẽ bắt đầu xử lý hôn sự cho hai người. Hôn lễ đương nhiên là phải cử hành ở thủ đô. Lấy thân phận Phùng lão, hôn lễ của tôn tử không có khả năng tổ chức quá lớn, sẽ chỉ công khai trong phạm vi nhất định.

Thứ hai là trước hoặc sau lễ quốc tế lao động. Và cuối cùng là lễ quốc khánh.

Bành Viễn Chinh chỉ có thể cười khổ.

Tháng ba quả thật là có chút vội vàng. Hiện tại đang làm hạ tuần tháng một. Qua tết âm lịch chính là tháng hai. Thời gian cũng không còn kịp. Mà tháng năm, Bành Viễn Chinh cũng thấy nó quá nhanh. Hắn phỏng chừng qua tết âm lịch hơn nửa năm thì công tác của hắn trở nên bận rộn nhất. Lúc này lại chuẩn bị hôn lễ thì tinh lực chỉ có thể nói là lấy trứng chọi đá.

Về phần lễ quốc khánh. Bành Viễn Chinh do dự một chút, quyết định lựa chọn lễ quốc khánh.

Kỳ thật theo chủ định của hắn mà nói, hắn và Phùng Thiến Như cảm tình không có vấn đề gì. Kết hôn sớm một ngày chậm một ngày cũng không sao. Hắn vốn tính sang năm mới kết hôn. Nhưng hiện tại bề trên trong nhà không chờ được, muốn thúc giục hắn kết hôn thì hẳn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tuân mệnh.

Nhưng Bành Viễn Chinh lập tức ý thức được một vấn đề quan trọng. Hắn sinh vào tháng 3 năm 1970, qua tết âm lịch mới tròn 23 tuổi, vẫn còn chưa đủ tuổi kết hôn.

Thập niên 90, pháp luật quy định tuổi kết hôn là nam hai mươi hai tuổi trở lên, nữ hai mươi tuổi trở lên. Bành Viễn Chinh đã đủ tuổi kết hôn theo pháp luật, nhưng pháp luật cũng quy định. Những công nhân viên chức bình thường thì sẽ cổ vũ việc kết hôn muộn và tuổi kết hôn sẽ là hai mươi lăm tuổi. Ở rất nhiều địa phương, chưa đến hai lăm tuổi, đơn vị công đoàn sẽ không viết thư giới thiệu kết hôn cho người đó. Không có thư kết hôn của đơn vị, thì không thể đến cục Dân chính để đăng ký kết hôn.

Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh không kìm nổi cười khổ:

- Bà nội, cháu vẫn còn chưa đủ hai lăm tuổi. Hiện tại không có phù hợp với quy định kết hôn muộn của pháp luật. Vả lại cháu còn là cán bộ đảng viên. Nếu kết hôn sớm như vậy, ảnh hưởng khẳng định là không tốt.

- Ai công khai cái loại quy định khốn kiếp đó? Bà nội sao lại không biết? Không phải pháp luật quy định rõ ràng, hai hai tuổi là được rồi sao?

Phùng lão thái thái giống như đã có chuẩn bị, thuận tay sờ tay xuống dưới bàn, lấy ra quyển sách luật hôn nhân, lật ra một trang:

- Nhìn này, bà nội còn vì chuyện hai cháu, đặc biệt tra xét luật hôn nhân. Cháu cũng tròn hai ba tuổi rồi, Thiến Như cũng hai hai. Hiện tại không phải là kết hôn muộn rồi sao? Dựa vào cái gì mà phải chờ đến hai lăm?

- Bà nội, nơi chúng cháu quy định nhân viên công chức bình thường phải hai lăm tuổi mới kết hôn.

Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ cười.

Phùng lão thái thái trừng mắt:

- Nơi của cháu quy định như vậy là trái pháp luật. Đây là xâm phạm nhân quyền. Không được, quy định này phải lập tức sửa đổi lại.

- Người khác thì bà mặc kệ, dù sao thì đủ tuổi kết hôn thì kết hôn. Sợ cái gì? Ai dám nói này nói kia, bà nội sẽ nói lý luận với người đó. Về phần đơn vị của các người, khiến bác cả của cháu gọi điện thoại một chuyến.

Phùng lão thái thái phất tay, thái độ kiên quyết.

Nhìn bà cụ kiên quyết như vậy, Bành Viễn Chinh còn có thể nói cái gì. Hắn biết chuyện kết hôn không thể chạy thoát được nữa. Một khi đã như vậy thì không cần kiên trì khiến bà nội mất hứng. Phùng gia con nối dòng đơn bạc, đây cũng là điều quan trọng trong vấn đề hôn nhân của Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như.

Người lớn thịnh vượng thì gia tộc mới thịnh vượng. Phùng gia quyền thế rất lớn. Nếu như không có người nối dõi thì cũng giống như một cái thùng rỗng.

- Được rồi, cháu sẽ nghe theo lời bà nội. Nhưng tháng ba thì gấp quá, tháng năm thì công tác ở thị trấn rất bận rộn. Có thể hay không chờ đến lễ quốc khánh?

Bành Viễn Chinh cười nói.

Phùng lão thái thái nhíu mày, ngẫm nghĩ nói:

- Vậy thì lễ quốc khánh đi. Bà sẽ bảo người đi tra ngày lành. Mặt khác, bà và ông nội cháu sẽ thương lượng một chút. Đầu tháng ba dương lịch sẽ cho cháu và Thiến Như kết hôn. Nghi thức đính hôn đã định rồi.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, gật đầu.

Hôn nhân đã được xác định, trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng. Như vậy cũng tốt, giống như không có vé xe mà lên xe thì bất cứ lúc nào cũng sợ người soát vé hỏi đến. Mà hôn nhân cũng giống như mua tấm vé xe. Có vé xe rồi thì anh nhanh chóng trở thành hành khách hợp pháp. Nhớ tới việc xác định quan hệ với Phùng Thiến Như, có thể hợp pháp anh anh em em, trong lòng hắn như có một trận lửa nóng.

Phùng lão thái thái không biết trong lòng Bành Viễn Chinh đang hao phí tâm tư. Bà vẫn quyết định nói xong an bài của mình như thế nào. Rồi đột nhiên phát hiện Bành Viễn Chinh có chút không yên lòng, thì không khỏi nhướng mày:

- Tiểu tử thối, bà nội nói chuyện với cháu, cháu lại thả hồn đi đâu vậy?

Bành Viễn Chinh xấu hổ nói:

- Bà nội, không đâu. Cháu đâu có thất thần, cháu đang lắng nghe mà. Bà cứ ra chỉ thị, cháu nhất định sẽ không hơn không kém quán triệt tinh thần trọng yếu của bài nói chuyện hôm nay của bà nội.

- Cợt nhả, nói năng ngọt xớt.

Phùng lão thái thái cười mắng, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều.

Có lẽ Phùng lão thái thái cũng không ý thức được, bà đã đem tất cả những tưởng niệm và đau buồn của mình về đứa con trai thứ hai thất lạc đều hóa thành một loại sủng ái dành cho Bành Viễn Chinh. Tới một mức độ nào đó, Bành Viễn Chinh trong suy nghĩ của lão thái thái vượt xa Phùng Viễn Hoa và các hậu bối khác.

Đây không phải là bà cụ nặng bên này nhẹ bên kia. Mà tình cảm mấy chục năm ứ đọng, một khi phát tiết ra ngoài thì rất khó mà khống chế được. Trong mắt của bà, vận mệnh đau khổ của mẹ con Bành Viễn Chinh nay đã khổ tận cam lai, tất nhiên là muốn đền bù nhiều hơn.

Mang loại tâm tình này, bà mới xem trọng Mạnh Lâm, cho rằng Mạnh Lâm đã có công với Phùng gia. Hơn mười năm khổ cực nuôi nấng đứa con, không có kết hôn, hy sinh hạnh phúc cá nhân để nuôi con trưởng thành. Loại hy sinh này rất đáng tôn trọng.

Phùng lão thái thái không chịu cho Bành Viễn Chinh trở về, muốn hắn ở lại Đại Hồng Môn qua đêm. Phùng lão thái thái gọi điện thoại, nói cho vợ chồng Phùng Bá Đào và Mạnh Lâm, bà đã thương lượng thỏa đáng với ông cụ, đồng thời trưng cầu ý kiến Bành Viễn Chinh, đem cuộc hôn nhân định vào trước hoặc sau lễ quốc khánh năm 1993. Thời gian cụ thể sẽ định sau.

Tống Dư Trân và Mạnh Lâm cũng thật cao hứng. Phùng Thiến Như khi biết được tin tức này, trong lòng cũng cảm thấy rất vui, nhưng trên mặt cũng lộ vẻ xấu hổ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sau khi ăn cơm tối xong, Bành Viễn Chinh cùng với Phùng lão đi dọc theo cái hồ nhân tạo tản bộ. Đi theo phía sau Phùng lão có không ít nhân viên công tác và cảnh vệ đều có chút kinh ngạc. Không biết chàng thanh niên cao lớn, tướng mạo anh tuấn này đến tột cùng là thần thánh phương nào lại có thể thân mật với ông cụ như thế. Hơn nữa, ông cụ còn lưu hắn lại qua đêm. Xem ra quan hệ rất không tầm thường.

Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, tò mò thì tò mò nhưng không ai dám nghe cái gì. Thậm chí cũng không dám đề cập vấn đề này với nhau. Chân phải cần, tai phải linh, miệng phải nghiêm. Đây là yêu cầu và kỷ luật cơ bản nhất khi công tác bên cạnh lãnh đạo trung ương.

Dọc theo bên hồ đi một vòng, Phùng lão không có bàn chuyện làm ăn mà chỉ tùy tiện hỏi thăm cuộc sống của hắn từ nhỏ đến lớn. Trên căn bản là nghĩ cái gì thì hỏi cái nấy. Bành Viễn Chinh cũng tất nhiên là tất cung tất kính thành thật trả lời.

Kỳ thật Phùng lão đã cẩn thận điều tra mẹ con Bành Viễn Chinh. Mà Bành Viễn Chinh từ tiểu học cho đến đại học đều học giỏi rất nhiều mặt. Cuối cùng đỗ đầu trong kỳ thi vào đại học Kinh Hoa. Những tình huống như vậy khiến cho Phùng lão cảm giác rất hài lòng.

Mồ côi cha, điều kiện kinh tế gia đình lại nghèo khó. Bành Viễn Chinh có thể trong bối cảnh như vậy mà nỗ lực tiến lên. Đối với Phùng lão mà nói, sự giáo dục của Mạnh Lâm rất đáng quý.

Phùng lão thở dài một tiếng, chậm rãi dừng bước, quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh, cảm khái nói:

- Đứa nhỏ, về sau chớ quên mẹ cháu. Không có mẹ cháu nhiều năm trả giá thì sẽ không có cháu ngày hôm nay. Mẹ cháu chính là công thần của Phùng gia chúng ta.

Bành Viễn Chinh đôi mắt đỏ lên. Ngày xưa mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, từng hình ảnh như một đoạn phim quay trở về, khiến hắn im lặng gật đầu.

Mẹ như biển cả, hắn cả đời này đều báo đáp không đủ. Không cần ngôn ngữ, chỉ cần hành động.

- Đi thôi, về sau cháu và Thiến Như nên hiếu kính mẹ cháu. Ba của cháu và bác cả chỉ có một mình cháu là con trai. Tương lai còn phải dựa vào cháu để dưỡng già. Mà Phùng gia chúng ta cũng cần phải dựa vào cháu để chổng đỡ môn hộ.

Phùng lão chậm rãi đi trước, không kìm nổi thở dài.

Con nối dõi Phùng gia rất đơn bạc. Đây chính là tâm bệnh của Phùng lão.

Ông thân ở địa vị cao, nắm giữ quyền bính của một đại quốc, nhưng con cháu thừa kế cũng là bất lực. Ông có ba người con trai. Chiến tranh thất lạc một. Kết quả đứa con này mất sớm. Còn lại hai người con, mà Phùng Bá Đào lại không có khả năng sinh con. Còn Phùng Bá Lâm thì lại sinh một trai một gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.