Cao Quan

Chương 334: Con cháu quý tộc




Sáng thứ hai, Phùng lão sai người lái xe đưa Bành Viễn Chinh về lại Phùng gia.

Thấy bên ngoài khu biệt thự đậu một chiếc xe Mercedes Benz màu đen, Bành Viễn Chinh liền biết trong nhà có khách.

Chân hắn bước nhẹ, đẩy cửa vào trong phòng khách. Trong phòng khách, Phùng Thiến Như và Tống Dư Trân đang nói chuyện với hai người một nam một nữ trẻ tuổi. Thấy Bành Viễn Chinh tiến vào, sắc mặt Phùng Thiến Như có chút khác thường, cũng không chần chừ tiến đến cười nói:

- Anh Viễn Chinh, anh về rồi à. Bà nội không phải nói lưu anh ở lại thêm một ngày sao?

Bành Viễn Chinh nhún vai, cười nói:

- Anh không ở lâu được, lập tức phải về thôi. Sang năm mới rồi, trong nhà có nhiều việc phải lo.

- Cô, Thiến Như, vị này chính là….

Gã thanh niên trẻ tuổi, dáng người cao ráo, mặc chiếc áo màu nâu, đeo cặp mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn rất nhã nhặn đứng dậy cười nói, nhìn Bành Viễn Chinh với ánh mắt trầm ngưng.

Mà cô gái ngồi bên cạnh y có gương mặt tròn với mái tóc ngắn thì nhíu mày, dừng lại ở Bành Viễn Chinh, con ngươi hơi có chút lóe ra.

Phùng Thiến Như do dự một chút, còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Dư Trân biết con gái khó xử, chủ động cười giới thiệu:

- Viễn Chinh, đây là Tử Hoa, Từ Tử Hoa. Còn đây là Tử Hàm, là con trai con gái của Từ gia. Tử Hoa là bạn hồi còn trung học của Thiến Như, đi Mỹ học đại học, vừa mới tốt nghiệp về nước. Tử Hoa, Tử Hàm, đây là Viễn Chinh mà cô nhắc đến đấy. Cậu ấy lớn hơn hai đứa một tuổi, mọi người cứ gọi là anh Viễn Chinh.

Tống Dư Trân vội vàng nói nhưng thông tin lại rất nhiều. Bành Viễn Chinh kỳ thật cũng không rõ ràng lắm cái gọi là "con trai con gái Từ gia" mà bà nói là người ra sao. Tuy nhiên, cũng hẳn là con cháu quý tộc của khai quốc công thần.

Từ Tử Hoa biến sắc, nhưng rất nhanh che giấu ngay. Mà em gái của y là Tử Hàm thì nhướng mày, hai bàn tay trắng nắm chặt.

Ông nội Từ Tử Hoa là Từ lão, cũng là khai quốc trung tướng, là cấp dưới và là bạn rất thân thiết với Phùng lão. Hai nhà là thế giao với nhau. Tuy nhiên, Từ lão trong thập niên 80 đã qua đời. Mà Từ gia thì lại không bằng Phùng gia.

Từ Tử Hoa từ nhỏ đã lớn lên cùng với Phùng Thiến Như, có thể nói là thanh mai trúc mã. Mà đứa bé Từ Tử Hoa này, các phương diện đều rất ưu tú. Nếu không phải Bành Viễn Chinh từ đâu xuất hiện, hai nhà kỳ thật đã có ý tác hợp cho y và Phùng Thiến Như thành một đôi.

Nếu Từ Tử Hoa không chọn lựa việc xuất ngoại du học, mà tiếp tục ở lại trong nước, Phùng Thiến Như và y khả năng đi đến là rất lớn. Khi còn nhỏ đã tập chơi trò người lớn, trò chơi đám cưới biến thành sự thật. Điều kiện hai gia đình rất môn đăng hộ đối, cơ hồ là kết quả thuận lý thành chương.

Nhưng thế sự khó liệu. Chuyện tình cảm thiếu một chút cũng không được. Từ Tử Hoa trong suy nghĩ của Phùng Thiến Như, đã theo y xuất ngoại mà biến mất, chỉ dừng lại ở giai đoạn ngây ngô mông lung. Chung quy không có len vào tình cảm nam nữ khác phái.

Mấy năm Từ Tử Hoa ở nước ngoài, vẫn không quên được mối tình thanh xuân tươi đẹp lúc còn nhỏ. Khi y tốt nghiệp về nước, liền chuẩn bị biến tình cảm mông lung này thành một loại tình yêu mãnh liệt.

Nhưng vừa mới về nước, chợt nghe trong nhà nói Phùng gia vừa tìm lại được đứa cháu đích thật. Mà Phùng Thiến Như lại chỉ là con gái nuôi của Phùng Bá Đào. Việc Bành Viễn Chinh nhận tổ nhận tông, đối với những gia đình qua lại thân thiết với Phùng gia đều không phải là bí mật gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz

Đây đối với Từ Tử Hoa mà nói thì y căn bản chẳng coi vào đâu. Ngay cả Phùng Thiến Như có là con gái nuôi của Phùng gia thì cũng chẳng ngăn cản việc y đến với cô.

Nhưng y lại lập tức nghe nói, vợ chồng Phùng lão đã quyết định gả Phùng Thiến Như cho đứa cháu này, thân càng thêm thân.

Từ Tử Hoa quá sợ hãi, lập tức cùng với em gái là Tử Hàm đến ngay Phùng gia.

Trong lòng y chung quy vẫn mang một tia hy vọng, cảm thấy đây là Phùng lão muốn bù đắp lại cho đứa cháu thất lạc của mình. Phùng Thiến Như bản thân sẽ không thích. Mà chỉ cần Phùng Thiến Như không muốn gả cho Bành Viễn Chinh, y có thể thông qua các bậc cha chú của mình, đến Phùng gia vì mình mà tranh thủ cơ hội.

Sau khi bước vào Phùng gia, y thử cả nửa ngày nhưng vẫn không nhận được kết quả như ý muốn từ Phùng Thiến Như. Phùng Thiến Như biểu hiện rất bình tĩnh. Khi Bành Viễn Chinh bước vào cửa, Phùng Thiến Như thần thái liền thay đổi, cử chỉ ngênh đón thân mật cũng nói rõ rất nhiều vấn đề.

Từ Tử Hoa khóe miệng co giật, sắc mặt trở nên tái nhợt. Y biết mình đã không còn cơ hội. Y từ nhỏ lớn lên cùng với Phùng Thiến Như nên rất hiểu tính cách của cô. Nếu cô đã có cảm tình với Bành Viễn Chinh, vậy thì sẽ chẳng còn cái gì có thể dao động.

Tống Dư Trân ở một bên liếc mắt nhìn Từ Tử Hoa, trong lòng thầm than. Tuy nhiên, bà tuy rằng rất thích Từ Tử Hoa, cảm thấy đứa nhỏ này không tệ, nhưng Bành Viễn Chinh là con cháu trong nhà, trong lòng bà hắn vẫn ưu tú hơn Từ Tử Hoa. Mà quan trọng hơn là, hiện tại không phải là trong nhà ép duyên, mà Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh đã thật sự yêu nhau. Cho dù Phùng gia có cảnh cáo thì cũng chưa chắc đã có thể đem hai người tách ra.

Phùng Thiến Như nét mặt đỏ bừng. Dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, thậm chí còn có mối tình đầu e ấp, cũng từng một lần có bóng dáng của Từ Tử Hoa. Cô không muốn làm tổn thương Từ Tử Hoa, nhưng càng thêm không muốn Bành Viễn Chinh trong lòng sinh ra khác thường, từ đó phá hư tình cảm của hai người.

Phùng Thiến Như dứt khoát tiến lên ôm cánh tay Bành Viễn Chinh, cùng hắn sóng vai đi tới, cười nói:

- Tử Hoa, anh mới về nước. Trưa hôm nay em cùng anh Viễn Chinh mời anh ăn một bữa cơm, xem như là tẩy trần cho anh.

Phùng Thiến Như đây là rõ ràng cho thấy thái độ của mình.

Bành Viễn Chinh trong lòng rất bình tĩnh, cảm giác rất bình thường. Lấy dung nhan mỹ mạo của Phùng Thiến Như, bên cạnh khẳng định có không ít người theo đuổi. Mà mình bất quá là người may mắn nhất mà thôi. Quá khứ như thế nào hắn căn bản không thèm nghĩ đến. Cho đến hiện tại, hai người đã sớm trở thành một. Toàn bộ thể xác và tinh thần đã thuộc về hắn. Hắn còn cái gì phải lo lắng chứ?

Bành Viễn Chinh rất tự nhiên ôm lấy bờ eo của Phùng Thiến Như, cười gật đầu nói:

- Xin chào!

Bành Viễn Chinh chủ động bắt tay Từ Tử Hoa, nhưng hắn phát hiện thái độ của Từ Tử Hoa rất lạnh lùng.

Từ Tử Hàm có chút bận tâm nhìn anh trai của mình, rồi đột nhiên tiến lên nhìn Phùng Thiến Như, lạnh lùng nói:

- Chị Thiến Như, các người thân càng thêm thân là tốt. Nhưng cũng không tất yếu ngay trước mặt chúng tôi ôm ấp chứ.

Từ Tử Hàm lời nói rất không khách khí, thậm chí còn có chút thất thố.

Từ Tử Hoa nhíu mày, trầm giọng:

- Tử Hàm, chớ ăn nói lung tung.

Phùng Thiến Như sắc mặt có chút đỏ lên, định thoát khỏi tay khỏi Bành Viễn Chinh nhưng lại bị hắn nắm chặt lại. Bành Viễn Chinh lạnh nhạt kéo cô ngồi xuống ghế, không để ý tới Từ Tử Hàm mà quay đầu sang nhìn Từ Tử Hoa, cười nói:

- Trưa nay tôi và Thiến Như mời anh dùng cơm. Rất hân hạnh được đón tiếp.

Từ Tử Hoa thở ra một cái, cười nói:

- Cảm ơn, không cần đâu. Tôi trưa nay trong nhà còn có chút việc, phải quay về. Cô, trong nhà chúng cháu còn có khách, xin phép cô về trước.

Nói xong, Từ Tử Hoa lại cùng Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như bắt tay chào tạm biệt. Tuy rằng nụ cười có chút miễn cưỡng, nhưng chung quy vẫn rất có phong độ.

Từ Tử Hoa kéo em gái mình vội vàng rời khỏi Phùng gia, Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh cùng nhau tiễn hai người ra cửa. Từ Tử Hàm trước khi lên xe còn hướng Bành Viễn Chinh nhìn bằng ánh mắt hận thù.

- Tử Hoa người này không tệ. Rất tao nhã, có phong độ và biết kềm chế.

Bành Viễn Chinh cười nói.

Phùng Thiến Như thở dài:

- Đúng vậy, người này rất tốt, lại có học vấn.

- Làm sao vậy? Có phải có chút tiếc nuối?

Bành Viễn Chinh khẽ cười.

Phùng Thiến Như ngẩn ra, chợt xấu hổ sẵng giọng:

- Anh nói cái gì vậy? Em và Tử Hoa chỉ là bạn bè, không có gì đâu. Nói sau thì em…

Bành Viễn Chinh cười ha hả, ôm Phùng Thiến Như vào lòng, ghé tai cô nói nhỏ:

- Trận địa của em đã bị anh chiếm lĩnh rồi. Bất cứ kẻ nào dám tiến bước vào nửa bước thì phải chết.

Phùng Thiến Như cười rộ lên, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Dư Trân thấy hai người nắm tay nhau bước vào, không hề có chuyện gì khúc mắc cũng là nhẹ nhàng thở ra. Bà chỉ sợ Bành Viễn Chinh trong lòng không thoải mái, sau đó cùng Phùng Thiến Như hai người giận dỗi thì mệt lắm.

Sau khi ăn cơm trưa xong, trong thư phòng, thấy Phùng Thiến Như đang ôm quyển sách, thoáng có chút trầm tư, muốn nói gì rồi lại thôi. Bành Viễn Chinh trong lòng vừa động, đi qua ôm lấy cô, dịu dàng nói:

- Bảo bối, có tâm sự à?

Phùng Thiến Như trầm mặc một lát, chậm rãi tựa đầu vào ngực Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:

- Anh Viễn Chinh, em muốn đi tảo mộ. Anh có thể đi với em không?

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt hiểu Phùng Thiến Như đây là muốn đi tảo mộ cha mẹ ruột của mình.

Phùng Thiến Như ánh mắt lóe sáng. Hôn sự giữa cô và Bành Viễn Chinh đã định, cô đột nhiên muốn đứng trước mộ cha mẹ ruột của mình mà nói hết nguyện vọng. Mặc dù cô đối với cha mẹ ruột không có một ấn tượng nào. Nhưng chung quy cô trong đáy lòng vẫn mong muốn.

Bành Viễn Chinh dịu dàng cười, gật đầu:

- Được rồi, Thiến Như, chúng ta cùng đi.

- Nhưng ba mẹ….

Phùng Thiến Như có chút do dự. Cô lo lắng ý muốn của mình sẽ khiến cho Phùng Bá Đào và Tống Dư Trân cảm thấy thương tâm.

- Thiến Như, không có chuyện gì đâu. Em nếu cảm thấy băn khoăn thì chúng ta cứ nói là đi ra ngoài đi dạo.

Bành Viễn Chinh trấn an Phùng Thiến Như. Hai người mặc quần áo chỉnh tề rồi đi xuống lầu. Tống Dư Trân đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Mạnh Lâm, thấy hai người bước xuống, liền cười hỏi một câu:

- Hai đứa muốn ra ngoài à?

Phùng Thiến Như vẻ mặt hơi chút xấu hổ, còn Bành Viễn Chinh thì cười ha hả:

- Mẹ, con và Thiến Như ra ngoài dạo phố một chút. Sang năm mới rồi, xem có gì có thể mua không?

- Ừ, hai đứa ra ngoài đi dạo. Nhưng đừng mua gì hết. Trong nhà đã mua đủ rồi.

Mạnh Lâm cười phất tay:

- Hai đứa tự lái xe đi.

Phùng Thiến Như lái xe. Hai người mua một chút tế phẩm rồi thẳng đến nghĩa địa cách mạng thuộc ngoại Tây Sơn thủ đô.

Cánh cửa cổng khu nghĩa địa đóng chặt. Bên trong truyền đến tiếng động quỷ dị của cây lá, khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Trong phòng bảo vệ phát ra giọng hát tà âm của một nữ ca sĩ nào đó. Người người đàn ông trung niên gác cửa ngồi quanh bếp lửa uống rượu, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa thì liền hoảng sợ. Sắp bước sang năm mới rồi, mùa đông khắc nghiệt, ai lại đến thăm mộ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.