Cao Quan

Chương 336: Vô cùng may mắn




Trên con đường lớn Thủ đô trống trải không người, gió lạnh gào thét.

Hai người vật lộn kịch liệt trong xe. Có lẽ do hoảng hốt, trong nháy mắt khi chiếc xe va vào thành lan can, Từ Tử Hàm đã giẫm vào chân ga, mà thật ra là cô định phanh xe lại. Cô quên mất phanh xe đang nằm dưới chân Bành Viễn Chinh.

Chân ga bị đạp mạnh, tốc độ xe đột ngột tăng tối đa, thân xe gầm lên, đụng vỡ con lươn ngăn cách, vọt tới làn đường ngược chiều, như một mũi tên bật khỏi cung, tiếng động cơ gầm rú chói tai và tiếng bánh xe rít trên mặt đường rợn người, không ngừng lao tới trước. Bởi vì xe chạy với tốc độ cao, tạo ra dòng khí xoáy khiến sự hô hấp rất khó khăn, Bành Viễn Chinh cảm thấy cảnh tượng trước mắt nhòa đi, rất khó nhận ra con đường, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của Từ Tử Hàm hòa lẫn với tiếng gió rít vù vù, mãnh liệt kích thích màng nhĩ của hắn.

Từ Tử Hàm ngồi ngây ra trước tay lái, đầu óc trống rỗng. Một chiếc xe tải chở đầy hàng hóa chạy theo chiều ngược lại, Bành Viễn Chinh hét lớn một tiếng, "trườn" lên người Từ Tử Hàm, ngồi vào sau tay lái, túm lấy vô lăng, dồn hết sức xoay thật mạnh.

Trong nháy mắt, "rầm, rầm" hai tiếng, cạnh xe việt dã và xe tải sượt qua nhau, thanh cản trước và sườn xe bị lõm xuống vì cú va chạm, xe tải khực khực dừng lại ở ven đường, còn xe việt dã tiếp tục lao tới trước hơn mười mét, đâm vào tường rào xi măng, may mà trước đó Bành Viễn Chinh đã giẫm phanh tối đa.

Tài xế xe tải mặt như tro tàn nhảy ra khỏi buồng lái, đứng ở ven đường thở dốc. Vốn định mắng vài câu, anh ta chợt nhận thấy hình dáng thê thảm của xe việt dã, đầu xe vặn vẹo méo mó, không biết tình trạng của người trong xe sống chết thế nào, liền ngậm miệng.

Bành Viễn Chinh lẳng lẳng tựa vào ghế, nhìn cửa kính xe bể nát một mảng lớn và màn trời phía sau lỗ hổng, đầu óc trống rỗng.

Mới đầu hắn không có cảm giác đau, các giác quan như tê liệt. Xung quanh dường như rất im lặng, những tiếng ồn ào náo động đều đã lặng, nhưng hắn biết, nếu vừa rồi mình phản ứng không mau lẹ, đánh lái thật mạnh và trong nháy mắt sắp bị văng ra khỏi buồng lái không ôm chặt tay lái, thì giờ này hắn đã nằm thẳng cẳng trên mặt đường lạnh như băng rồi.

Hắn cố hết sức giãy dụa, một vòi máu tươi từ gương mặt cương nghị từ từ chảy xuống, Từ Tử Hàm nằm bên dưới hắn hồn xiêu phách lạc hét ầm lên. Hắn cố gắng mở mắt ra, cảm thấy vô cùng đau đớn, dường như toàn thân xương cốt, kể cả nội tạng đều bị chấn nát thành từng mảnh. Trước mắt hắn tối sầm, ngất đi.

Tài xế xe tải chạy tới, thấy trong xe một đống hỗn độn, một nam, một nữ ngồi với tư thế chồng lên nhau một cách hết sức mờ ám, không rõ sống chết, tài xế mắng một tiếng, quay lại nhìn xe mình chỉ bị trầy một chút, thầm nhủ: xui quá, rồi chạy trở lại, leo lên xe rời đi.

Báo cảnh sát đương nhiên là lựa chọn thứ nhất, nhưng người tài xế kia đang vội về nhà ăn Tết, nếu báo cảnh sát, phải đợi cảnh sát giao thông xử lý không biết bao lâu. Hơn nữa, xem ra hai người kia bị thương khá nặng, để tránh phiền phức, anh ta chuồn luôn cho chắc ăn.

Trên quốc lộ im ắng không một tiếng động. Thật lâu sau Từ Tử Hàm mởi tỉnh lại. Cô đẩy Bành Viễn Chinh đang nằm trên người mình, thấy hắn dường như bất tỉnh, mà tay mình dính đầy một chất lỏng màu đỏ sẫm.

Từ Tử Hàm sợ hãi khóc thành tiếng, cô gắng sức lay lay, đẩy mạnh cái cửa bị biến dạng ra, ngã xuống đất.

Từ Tử Hàm đứng trên con đường rộng lớn, kêu khóc cả buổi cũng không gọi được chiếc xe nào. Sắp sang năm mới rồi, những chiếc xe tải lớn thường ngày vẫn qua lại không ngớt, giờ biến mất không tung tích.

Hai chân Từ Tử Hàm như nhũn ra, run rẩy, cô chạy về, dùng hết sức kéo Bành Viễn Chinh xuống xe, sau đó ngồi dưới đất, để đầu hắn gối lên cặp đùi mềm mại của cô, hoang mang lo sợ, nước mắt tuôn rơi.

Máu tươi đỏ sẫm chầm chậm chảy ra từ đầu Bành Viễn Chinh, nhuộm đỏ cả quần cô, trong thật ghê người.

Cô run rẩy để ngón tay lên mũi hắn, thấy hắn còn thở, mới bớt sợ một chút.

- Anh đừng làm tôi sợ nha! Rốt cuộc anh có sao không? Tỉnh lại đi!

Từ Tử Hàm luống cuống, đặt Bành Viễn Chinh nằm ngang, hai tay đè lên ngực hắn, lóng ngóng làm hô hấp nhân tạo. Đôi môi lạnh như băng của cô áp lên đôi môi cũng lạnh buốt của Bành Viễn Chinh, chợt nhận ra mình đã quên mất những bước cơ bản của động tác hô hấp nhân tạo mất rồi.

Từ Tử Hàm chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt mày thảm đạm, đột nhiên khóc rống lên, phá vỡ bầu trời nhá nhem tối im lặng như tờ.

- Khụ khụ khụ!

Đột nhiên Bành Viễn Chinh ho khan mấy tiếng, cố hết sức mở mắt, rên rỉ nói:

- Đỡ tôi một chút, đỡ tôi đứng dậy!





Cảnh sát giao thông đến xử lý tai nạn, còn Bành Viễn Chinh và Từ Tử Hàm được đưa đến bệnh viện.

Thật ra Từ Tử Hàm không bị thương, chỉ hoảng sợ quá mức, còn Bành Viễn Chinh cũng chỉ bị đập trán vào kính chắn gió, não bị chấn động một chút, ngoài ra, còn bị mảnh thủy tinh đâm thủng một lỗ nhỏ trên đầu, nhưng xương cốt không bị gãy.

Vậy cũng là quá sức may mắn trong cái rủi rồi. Nhưng nếu Bành Viễn Chinh không phản ứng nhanh, lần này hai người đã chết chắc.

Đêm khuya, người nhà họ Phùng và người nhà họ Từ gần như đồng thời chạy tới bệnh viện.

Sắc mặt Phùng Bá Đào âm trầm, Tống Dư Trân và Mạnh Lâm thì một trái, một phải ôm lấy Phùng Thiến Như mặt mày trắng bệch. Khi biết Bành Viễn Chinh bị tai nạn đưa vào bệnh viện, Phùng Thiến Như bị sốc, trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Từ Tử Hoa và cha mẹ y lúng túng đứng ở đầu kia hành lang bệnh viện. Họ tới sớm một chút, đã biết Bành Viễn Chinh không đến nỗi nguy hiểm tính mạng, thở phào nhẹ nhõm.

Với địa vị của Bành Viễn Chinh ở Phùng gia, nếu hắn có mệnh hệ nào, chắc chắn Từ gia không gánh nổi trách nhiệm. Ngay cả hai nhà là thâm giao lâu năm, cũng không thể chịu nổi lửa giận của Phùng lão.

Cha Từ Tử Hoa, Từ Hoa Sơn lúng túng đi tới, nhỏ giọng nói:

- Lão Phùng, Dư Trân, thật ngại quá…Cũng may là Viễn Chinh không việc gì…

Tống Dư Trân căm tức nhìn Từ Hoa Sơn, trầm giọng nói:

- Lão Từ, sao con bé Tử Hàm lại hồ đồ như vậy? Mấy người dạy dỗ nó kiểu gì thế? Thật không tưởng tượng nổi!

Tống Dư Trân không nể mặt Từ gia, Bành Viễn Chinh bị thương, làm cả nhà đều hoảng sợ, khi nghe tin, vợ chồng Phùng lão rất tức giận, nếu không phải đêm đã khuya, bà Phùng đã đến bệnh viện thăm cháu rồi.

Từ Hoa Sơn lúng túng xoa tay, không biết trả lời sao cho ổn.

Từ Tử Hoa cúi đầu đi tới, khẽ nói:

- Rất xin lỗi bác Phùng, cô Tống, cô Mạnh, Tử Hàm không hiểu chuyện, cháu thay mặt nó xin lỗi mọi người!

Lúc này, đột nhiên Phùng Thiến Như gắng sức vùng ra khỏi tay Tống Dư Trân và Mạnh Lâm, loạng choạng đi về phía phòng bệnh.

Vết thương trên trán Bành Viễn Chinh vừa mới được rửa sạch và băng bó. Từ Tử Hàm dìu hắn, chầm chậm ra khỏi phòng bệnh. Vết máu loang lổ trên đùi Từ Tử Hàm, đủ để mọi người hình dung ra cảnh tượng nguy hiểm lúc đó. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Anh Viễn Chinh!

Phùng Thiến Như nghẹn ngào ôm lấy Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh đẩy Từ Tử Hàm đang căng thẳng và xấu hổ ra, cố hết sức ôm lấy Phùng Thiến Như, dịu dàng nói:

- Thiến Như, em đừng khóc, đừng lo lắng, anh không sao.

Cách đó không xa, Từ Tử Hoa nhìn bộ dạng khăng khít, đằm thắm đến tận cùng của hai người, trong mắt thoáng hiện một tia ảm đạm, quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Tống Dư Trân và Mạnh Lâm vội vã đi tới:

- Viễn Chinh, sao cháu lại đi ra, mau trở về giường nằm đi!

Bành Viễn Chinh ôm Phùng Thiến Như, mệt mỏi nhìn bác gái và mẹ, mỉm cười:

- Mẹ con không sao, chỉ là đầu bị trầy một chút, ngoài ra não bị chấn động nhẹ, về nhà nghỉ ngơi một đêm là khỏe lại thôi.

- Không được, phải đi kiểm tra toàn diện!

Tống Dư Trân nắm lấy cánh tay của Bành Viễn Chinh, còn Mạnh Lâm lo lắng nhìn con, nhìn kỹ vết thương trên đầu hắn.

Mấy lãnh đạo bệnh viện cùng vài bác sĩ đi tới, vây quanh Phùng Bá Đào nói vài câu. Nghe bác sĩ nói Bành Viễn Chinh không bị nguy hiểm gì, mọi người mới yên tâm.

Từ Hoa Sơn nhìn con một cách tức giận, trách cứ:

- Tử Hàm, còn không mau xin lỗi bác Phùng và hai cô đi!

Từ Tử Hàm vừa xấu hổ vừa luống cuống, khóc nức nở. Vụt một cái, cô quỳ rạp xuống hành lang lạnh như băng, khóc không thành tiếng.

Giờ phút này, sự tùy tiện, ngang bướng của cô đã bị nỗi sợ hãi ghê người lúc thập tử nhất sinh kia xua tan đi, nghĩ tới cảnh tượng khủng khiếp đó, cô run rẩy cả người, cảm xúc hỗn độn, không thể dùng lời mà diễn tả được.

Phùng Bá Đào nhướng mày, nhìn Tống Dư Trân phất phất tay. Mạnh Lâm thở ra, giành trước Tống Dư Trân, tiến lên đỡ Từ Tử Hàm dậy, thở dài nói:

- Cháu đừng có như vậy, sau này cũng đừng tùy hứng nữa! Lần này là vô cùng may mắn, hai cháu đều không nguy hiểm đến tính mạng…Thôi, cháu đứng lên đi!

Không phải Mạnh Lâm mềm lòng, chỉ là trong lòng bà hiểu rất rõ, với tình nghĩa giữa hai nhà Từ - Phùng, nếu Bành Viễn Chinh đã không sao, cứ chấp nhất thì cũng không có ý nghĩa. Hơn nữa, Từ Tử Hàm cũng đã rất hoảng sợ.

- Cám ơn cô Mạnh.

Từ Tử Hàm xấu hổ, nhào vào lòng Mạnh Lâm, lại khóc nức lên.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, nhìn vẻ thảm hại củaTừ Tử Hàm, khẽ lắc đầu, ra hiệu Phùng Thiến Như giúp mình rời khỏi. Tất nhiên hắn không oán giận gì Từ Tử Hàm, nhưng lúc này cũng không muốn nhìn thấy cô.





Dù Tống Dư Trân và Mạnh Lâm mạnh mẽ yêu cầu Bành Viễn Chinh nằm viện theo dõi vài ngày, nhưng Bành Viễn Chinh vẫn cương quyết về nhà. Lý do của hắn rất đơn giản: sắp sang năm mới rồi, ở lại bệnh viện có vẻ không may mắn lắm.

Tống Dư Trân và Mạnh Lâm cũng nghĩ như vậy, lại hỏi ý bác sĩ, thấy bác sĩ cũng không phản đối, bèn để Bành Viễn Chinh rời khỏi bệnh viện.

Về đến nhà, Bành Viễn Chinh dùng ni- lông quấn chặt đầu mình lại, đi tắm rửa, rồi ôm Phùng Thiến Như ngủ thẳng một giấc tới hừng đông. Phùng Thiến Như chủ động ở lại trong phòng ngủ của hắn, chăm sóc hắn. Bành Viễn Chinh sống sót được sau tai nạn, tình cảm của cô càng bùng nổ, không còn cảm thấy ngượng ngùng gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.