Tào Đại Bằng vẫn đứng nghiêm nghị một bên, không có hé răng. Ông ta mặc dù có chút hối hận, vì lúc trước đã cư xử không tốt với mẹ con Bành Viễn Chinh, nhưng là một cao quản của một doanh nghiệp nhà nước, cán bộ cấp Phó giám đốc sở, ông ta vẫn phải có sự kiêu ngạo và uy nghiêm của mình.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Tào Đại Bằng, khóe miệng hiện lên một tia thản nhiên.
Kiếp trước, hắn đối với vợ chồng Tào gia có ý nịnh hót, mưu cầu chuyện tốt giữa mình và Tào Dĩnh. Kết quả lại là một bi kịch. Mà kiếp này, cảnh còn người mất, hắn chung quy với Tào Dĩnh vẫn là hữu duyên vô phận. Kiếp trước kiếp này, đủ loại làm cho người ta xúc động thật lâu.
Vợ chồng Tào gia lúc này không rõ ràng lắm tâm trạng của Bành Viễn Chinh. Mà Tào Dĩnh thì lại không thể nào thông cảm. Ánh mắt phức tạp của Bành Viễn Chinh xẹt qua đầu vai gầy của cô, nhìn con chim sẻ trên cây ngô đồng, trong lòng âm thầm thở dài.
- Tào Dĩnh, tôi xin phép về trước. Có thời gian sẽ thường liên hệ hơn.
Bành Viễn Chinh hướng Tào Dĩnh, cười gật đầu rồi rời khỏi.
- Ừ, anh đi đi.
Tào Dĩnh đôi mắt hơi đỏ lên. Lưu Phương thấy con gái của mình vẫn không thể quên được Bành Viễn Chinh thì đau lòng, không kìm nổi an ủi một câu:
- Tiểu Dĩnh, đừng đau buồn nữa, có gì phải khổ sở chứ? Hãy quên cậu ta đi, chỉ là một Bí thư Đảng ủy thị trấn nho nhỏ, có gì đặc biệt hơn người chứ.
- Lập tức đề bạt làm Ủy viên thường vụ quận ủy khu Tân An, cấp phó huyện. Vậy là cũng rất nhanh rồi. Được rồi, đi thôi.
Tào Đại Bằng hơi cảm khái nói, bước nhanh hơn. Buổi chiều ông nghe được tin tức thành phố Tân An đề bạt tân cán bộ cấp phó huyện, Bành Viễn Chinh rõ ràng cũng ở trong nhóm đó.
Lưu Phương ngẩn ra, ánh mắt hiện lên một tia càng thêm hối hận.
Tào Dĩnh đột nhiên che mặt chạy đi.
Cô thật sự là không chấp nhận được quan điểm làm người của cha mẹ mình. Cho đến hiện tại, bọn họ vẫn lấy kết quả cân nhắc và đánh giá Bành Viễn Chinh. Nếu Bành Viễn Chinh giờ phút này vẫn là một tên tiểu tử nghèo trong quá khứ, cha mẹ mình chắc cũng sẽ là mắt ở đỉnh đầu, cao cao tại thượng, ngạo mạn không chịu nổi.
Điều này làm cho Tào Dĩnh cảm thấy hổ thẹn. Loại hổ thẹn này gần như muốn cô phải ngất đi. Đáng tiếc cô không thể lựa chọn đường sống cho cha mẹ mình. Có lẽ đây là kết quả ông trời đã định.
Bành Viễn Chinh về đến nhà, vừa mới tắm rửa một cái, chuẩn bị xem Tv thì chuông cửa vang lên. Hơn nữa thanh âm lại rất chói tai. Đại khái là lâu rồi hắn không có thay pin.
Bành Viễn Chinh mặc áo ngủ đi ra. Thấy Lưu Quang trong chiếc áo gió mang theo một cặp công văn màu đen đứng ở ngoài cửa thì Bành Viễn Chinh liền ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Lưu tổng?
Lưu Quang cười hắc hắc:
- Bí thư Bành, tôi đến nhà hai lần, đều không gặp anh.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Sao, tìm tôi có việc à? Mời vào.
Kỳ thật thì ý đồ của Lưu Quang đến đây Bành Viễn Chinh đại để cũng đoán được vài phần. Vẫn là chuyện dệt Phong Thái đưa ra thị trường. Phải nói tiếp, Trịnh gia, cha vợ, con rể, con gái thay phiên nhau ra trận. Nếu không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
- Bí thư Bành, là như thế này.
Lưu Quang bước vào nhà, ngồi trên ghế salon, tiếp nhận điếu thuốc Bành Viễn Chinh đưa ra, hơi có chút do dự.
Tặng quà cho người cần làm việc, y đương nhiên là ngựa quen đường cũ. Nhưng mấu chốt ở chỗ, y hôm nay mang lễ vật đến rất đắt tiền, khiến y có chút khó mở miệng.
Bành Viễn Chinh cũng không nói chuyện, im lặng nhìn y.
Lưu Quang cắn răng nói:
- Bí thư Bành, đây là chút ý tứ của công ty chúng tôi.
Lưu Quang từ trong cặp công văn lấy ra một phần văn kiện và một cái chìa khóa, nhẹ nhàng nói:
- Tôi thấy Bí thư Bành ở trong căn phòng nhỏ này rất bất tiện. Không bằng đổi sang một cái nhà mới. Đây là biệt thư ở Quan Thủy Viên. Chí cần Bí thư Bành gật đầu thì thủ tục và trang trí bất cứ lúc nào cũng có thể làm.
Khu biệt thự ở Quan Thủy Viên Bành Viễn Chinh cũng biết. Đây là khu nhà giàu sang trọng nhất của thành phố Tân An từ trước tới nay được đưa vào khai thác. Mặc dù không nhất định người ở đây phải là người có tiền, nhưng lúc ấy, mấy trăm ngàn một căn biệt thự cũng vẫn là một con số rất lớn.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên, rất là kinh ngạc.
Hắn không ngờ Trịnh gia lại làm điều này. Hơn nữa lại vung tay quá lớn. Một căn biệt thự mấy trăm ngàn, nói đưa là đưa. Xem ra thật đúng là không tiếc vốn rồi.
Bành Viễn Chinh thở dài một cái, đem văn kiện và chìa khóa đẩy trở lại:
- Lưu tổng, đây là ý gì? Biệt thự mấy trăm ngàn, các người muốn tôi phạm sai lầm sao? Đây chính là đút lót lộ liễu, muốn đem tôi giam vào ngục à?
- Không được, kiên quyết không được. Lưu tổng, anh mau thu hồi lại những thứ này. Tôi có thể làm thì làm, chứ không phải là nhìn đến những thứ này.
Bành Viễn Chinh giọng nói nghiêm túc. Hắn đột nhiên phất tay:
- Kiên quyết không được.
- Chỉ là một căn nhà nhỏ thôi mà, Bí thư Bành làm gì khách khí như vậy? Lại nói tiếp, tôi và Anh Tử và Bí thư Bành cũng coi như bạn bè, căn nhà này xem như là cho cậu mượn tạm. Cậu còn lo lắng cái gì? Giữa bạn bè vốn không thể tặng quà sao?
Lưu Quang đương nhiên là không thể buông tha. Y vâng mệnh mà đến, nếu không tặng quà được thì làm sao trở về ăn nói với cha vợ.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLBành Viễn Chinh sắc mặt lập tức trầm xuống. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Lưu Quang, trầm giọng nói:
- Lưu tổng, chúng ta nói trắng ra đi. Trước đây, tôi sở dĩ có thể giúp các người đưa ra thị trường, chủ yếu là suy xét đến xí nghiệp của mọi người là xí nghiệp địa phương, lại có thực lực. Xí nghiệp các người và thị trấn Vân Thủy của chúng tôi có thể thông qua hợp tác thì hai bên đều cùng có lợi.
- Bằng không, thì các người có đưa một núi vàng đến cho tôi, tôi cũng không quan tâm. Đừng nhìn Trịnh gia các người có tiền, nói thật, tôi xem rất chướng mắt.
- Cho nên, tôi nhắc lại lần nữa. Dệt Phong Thái của các người đưa ra thị trường, tôi đã giúp các người trải đường. Hiện tại đang là thời kỳ mẫn cảm, hy vọng các người kiên nhẫn chờ đợi. Bí thư Tần đã nói với tôi, nên cần tôi ra mặt thì tôi tất nhiên sẽ ra mặt. Anh không cần làm điều này với tôi.
- Lưu tổng, đừng trách tôi không nể mặt. Tôi hôm nay rất mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút, sẽ không lưu anh lại được.
Bành Viễn Chinh đứng dậy mở cửa, nghiêm nghị tiễn khách.
Lưu Quang cười xấu hổ, vội vàng thu hồi lại đồ vật của mình, có chút bất đắc dĩ nói vài câu rồi nhanh chóng xuống lầu. Nghe được Bành Viễn Chinh đóng cửa cái rầm, trong lòng y đánh bộp một tiếng.
Y thường xuyên giao tiếp với cán bộ chính phủ. Nhưng cái loại thấy tiền vàng như cặn bã như Bành Viễn Chinh thì đúng là lần đầu tiên. Biệt thự mấy trăm ngàn, muốn nói không dám nhận, từ chối thì Lưu Quang còn tin và nằm trong dự đoán của y. Nhưng Bành Viễn Chinh hiển nhiên coi thường không thèm để ý, lại còn không chút do dự, thì y căn bản không nhìn ra được ở Bành Viễn Chinh sự tham lam nào.
Bành Viễn Chinh đứng ở cửa sổ nhìn Lưu Quang lên xe rời khỏi, trở lại gọi điện thoại cho Tần Phượng. Tần Phượng cũng vừa tắm rửa xong, đang ôm con gấu bông nằm co ro trên salon xem TV thì nghe tiếng điện thoại vang lên.
- Bí thư Tần, tôi là Bành Viễn Chinh.
Tần Phượng kinh ngạc cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, đã trễ thế này, gọi điện thoại có việc gì vậy?
- Bí thư Tần, Lưu Quang vừa mới rời khỏi đây.
Bành Viễn Chinh đơn giản nói chuyện Lưu Quang đem tặng biệt thự nói cho Tần Phượng biết. Tần Phượng cũng là giận tím mặt, trong điện thoại bực dọc vài câu.
Bành Viễn Chinh sở dĩ nói chuyện với Tần Phượng, chủ yếu là muốn thông qua Tần Phượng cảnh cáo Trịnh gia một chút, không cần làm cái chuyện vô dụng đó. Hiện tại, Cục trưởng kia sắp thượng vị, nhưng tổ chức bổ nhiệm còn chưa truyền đạt xuống. Nếu chẳng may xuất hiện lời đồn nào không tốt thì đối với hắn cực kỳ bất lợi.
Hắn tạm thời không muốn làm căng với Trịnh gia. Bởi vì bước tiếp theo thị trấn Vân Thủy vẫn còn phải hợp tác với dệt Phong Thái. Tần Phượng là thân thích của Trịnh gia, khiến Tần Phượng ra mặt gõ một chút Trịnh Phong Thái kẽ lõi đời kia là thích hợp nhất.
Tần Phượng tối hôm đó đã gọi điện thoại cho Trịnh Anh Nam. Ở trong điện thoại quở trách Trịnh Anh Nam hơn nửa tiếng đồng hồ. Trịnh Anh Nam đã sớm dự đoán được Lưu Quang lần này đi hơn phân nửa là thất bại. Kết quả là bị Tần Phượng nghiêm túc cảnh cáo, không cần đi giằng co với Bành Viễn Chinh. Bởi vì nó sẽ khiến cho Bành Viễn Chinh sinh lòng phản cảm, mà chẳng có tác dụng gì. Mà trên thực tế, Bành Viễn Chinh đã có chút phiền, tìm Tần Phượng cáo trạng chính là thể hiện.
Bởi vì dệt Phong Thái đưa ra thị trường đột nhiên tạm hoãn, khiến cho những hoạt động mà Tô Vũ Hoàn thiết kế phải tạm thời hủy bỏ.
Tô Vũ Hoàn tâm tình nghẹn khuất là có thể nghĩa Lãnh đạo khu mất hứng, cái gọi là "Điển hình Phong Thái" tuyên truyền mở rộng đương nhiên cũng bị bỏ dở nửa chừng. Đoàn khảo sát của các doanh nghiệp tư nhân do UBND quận phối hợp tổ chức cũng đồng thời chẳng giải quyết được gì.
Sáng ngày thứ hai, Bành Viễn Chinh trước khi đến thị trấn thì đi một vòng đến Thành ủy, lặng yên đến văn phòng của Tống Bính Nam, hướng Tống Bính Nam nói vài câu khách sáo. Vì tránh hiềm nghi, Tống Bính Nam không có lưu Bành Viễn Chinh ở lại quá lâu, cũng không tự mình tiễn hắn ra cửa.
Rời khỏi văn phòng Tống Bính Nam, hắn liền đụng phải lãnh đạo phòng Tin tức, Phó chủ tịch hội liên hiệp khoa học xã hội Cung Hàn Lâm. Cung Hàn Lâm cười ha hả, từ đằng xa gọi đến:
- Đồng chí Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ phải dừng bước, cùng Cung Hàn Lâm hàn huyên bắt tay. Sau khi chia tay, Cung Hàn Lâm đột nhiên nhỏ giọng bên tai Bành Viễn Chinh:
- Viễn Chinh à, qua mấy ngày nữa, tôi cũng sẽ xuống nhậm chức rồi.
Cung Hàn Lâm đang ở cơ quan thành phố, ông ta nói "xuống dưới nhậm chức" hiển nhiên là trao quyền cho cấp dưới. Lấy tuổi bốn mươi như Cung Hàn Lâm, có thể trao quyền cho cấp dưới hiển nhiên là không dễ dàng.
Bành Viễn Chinh kinh ngạc mỉm cười, bắt tay Cung Hàn Lâm thật chặt:
- Chúc mừng lão lãnh đạo. Tôi đã nói rồi, lão lãnh đạo là một cao thủ. Cánh cửa cấp phó huyện đã vượt qua, phía trước chính là một con đường bằng phẳng. Đúng rồi, đến khu huyện nào vậy?
- Huyện lân cận làm Trưởng ban Tuyên giáo. Ở thành phố lúc này đây điều chỉnh bộ máy, các người là nhóm đầu tiên, tôi là nhóm thứ hai.
Cung Hàn Lâm cảm thấy mỹ mãn, cười nói:
- Tôi thì tính là tài giỏi gì? Chỉ là Bí thư Đông Phương muốn những đồng chí lão thành như chúng tôi tiến lên phía trước để phát huy thêm nhiệt tình.
Cung Hàn Lâm lúc này trao quyền cho cấp dưới ngay cả bản thân ông cũng không nghĩ tới. Ban tổ chức cán bộ ngày hôm qua đã tìm ông nói chuyện. Mà ngay sau đó, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham lại tự mình cho gọi ông.