Cao Quan

Chương 390: Ngòi bút có thể cứu người, cũng có thể giết người




Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi gọi điện thoại cho Lý Tuyết Yến, quyết định sáng ngày mai đích thân ra mặt tiếp đãi đoàn phỏng vấn.

Sáng ngày 14 tháng 4, trời xuân tươi đẹp. Đoàn phỏng vấn của cơ quan truyền thông cấp tỉnh gồm 19 người, trong đó có cả Phó trưởng ban tuyên truyền Quận ủy Tân An Lý Lũng, đi trên một chiếc minibus tới thị trấn Vân Thủy sưu tầm dân ca.

Đoàn phỏng vấn gồm sáu cơ quan đơn vị truyền thông cấp tỉnh hợp thành.

Tờ "Giang Bắc Nhật Báo" của Tỉnh ủy có ba người, Tờ "Bắc Phương Vãn Báo" có ba người, tờ Kim Nhật thần báo có bốn người, Tờ "Giang Bắc Giáo Dục" và "Giang Bắc Kiến Thiết Báo", mỗi tờ có bốn người…quy mô khá lớn.

Theo yêu cầu của Tỉnh ủy và Ban tuyên truyền Tỉnh ủy, trong vòng hai tháng hoạt động, đoàn phải đi khắp các thành phố và quận huyện trọng điểm, phát hiện những điểm sáng tin tức, đặc biệt nhấn mạnh vào thành tưu cải cách và mở cửa của tỉnh Giang Bắc. Đương nhiên không chỉ "ca tụng", mà còn phát hiện những vấn đề chưa được đưa ra ánh sáng.

Người cầm đầu của "Bắc Phương vãn báo" là Giang Ninh Trinh. Cô ta là người Tân An, đương nhiên được phái xuống.

Xe của đoàn phỏng vấn đến thị trấn Vân Thủy, phần đông phóng viên trên xe đều ghé sát vào cửa kính ngắm nhìn các nhà xưởng, xí nghiệp chạy dài ở hai bên đường cái, bán tán rôm rả.

Một thị trấn, mà xí nghiệp phân bố dày đặc như thế, có thể nói là hiếm thấy.

Mã Diễm Lê, người càm đầu đội phóng viên của Giang Bắc Nhật Báo, kinh ngạc cười nói:

- Trưởng ban Lý, thị trấn Vân Thủy này đúng là không bình thường, dù diện mạo thị trấn không có gì nổi bật, nhưng xí nghiệp nhiều như vậy, hẳn là thị trấn rất giàu có.

Lý Lũng mỉm cười:

- Ừ, phóng viên Mã, thực lực kinh tế thị trấn Vân Thủy tương đối mạnh, giá trị tổng sản lượng công nghiệp còn cao hơn một huyện nông nghiệp bình thường. Các vị tới hơi sớm, nếu đến vào dịp sáu tháng cuối năm, không chỉ thực lực kinh tế của thị trấn cao hơn một bậc, mà diện mạo thị trấn cũng có sự đổi mới rõ rệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Các đồng chí nhìn hai bên xem. Bên trái là công trình cải tạo và mở rộng phố buôn bán cùng với công viên xanh hóa trung tâm thị trấn, bên phải là khu công nghiệp chế tạo. Hai công trình này, một khi xây dựng xong, sẽ tiếp nhận hàng vạn công nhân, thị trấn sẽ càng phồn vinh.

- Có tiền, mới có thể tăng mạnh đầu tư cho giáo dục chứ.

Mã Diễm Lê mỉm cười nói. Nam phóng viên Tôn Phúc Lâm của Bắc phương Vãn Báo ngòi cạnh cô cười hắc hắc nói xen vào:

- Chị Mã, rất nhiều địa phương, tuy có tiền, nhưng không đầu tư vào giáo dục đâu nhé! Chỉ riêng điểm này mà nói, lãnh đạo thị trấn này rất tốt.

- Nhân vật số một của thị trấn này, thật ra cũng không xa lạ gì với các đồng chí phóng viên đâu.

Lý Lũng giới thiệu:

- Đó là Bành Viễn Chinh, là cao thủ về lý luận tuyên truyền tiếng tăm lừng lẫy ở tỉnh.

Mã Diễm Lê và Tôn Phúc Lâm đồng thời cười gật đầu, vài phóng viên khác cũng phụ họa:

- Chúng tôi biết hắn. Trình độ viết lách rất lợi hại, có thể xem như là một nửa đồng nghiệp của chúng ta.

Mấy phóng viên này cao hứng thảo luận về thị trấn Vân Thủy và Bành Viễn Chinh, riêng Giang Ninh Trinh vẻ mặt lãnh đạm, ngồi yên không nói.

Vì một bài báo, cô bị đuổi khỏi Tân An Nhật Báo, mà Bành Viễn Chinh là "kẻ đầu sỏ" gây nên. Dù chuyện này không đến mức làm cô bị thất nghiệp, nhưng hết sức mất mặt. Cho nên, nói cô không oán giận và ghi hận đối với Bành Viễn Chinh là nói dối.

Chiếc xe của đoàn phỏng vấn chạy vào sân trụ sở chính quyền thị trấn Vân Thủy. Những phóng viên trên xe rất kinh ngạc, một thị trấn có tiền như vậy, không xây nổi một trụ sở chính quyền cho ra hồn? Nhìn trụ sở này, rõ ràng được cải tạo lại từ một trường học, khắp nơi cũ nát kinh khủng, có nhiều chỗ cỏ mọc đầy.

Lý Lũng đang tiếp các phóng viên xuống xe, chợt thấy Bành Viễn Chinh dẫn theo Lý Tuyết Yến và Chử Lượng chờ trong sân, không khỏi giật mình:

- Bí thư Bành?

Lý Lũng không ngờ Bành Viễn Chinh sẽ đích thân ra đón, bởi vì hôm qua, khi Ban Tuyên giáo liên hệ với thị trấn Vân Thủy, đã xác định là Lý Tuyết Yến ra mặt tiếp đãi, cho nên Ban Tuyên giáo mới cử Lý Lũng đi, nếu biết trước Bành Viễn Chinh đích thân tiếp đón, Trưởng ban Tuyên giáo Ngô Quân Lễ đã phải đi cùng rồi.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Lão Lý.

Lý Lũng bước nhanh tới bắt tay Bành Viễn Chinh, sau đó cao giọng nói:

- Các đồng chí phóng viên, vị này chính là Ủy viên thường vụ Quận ủy, Bí thư cơ quan Công ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn Bành Viễn Chinh!

Một đám phóng viên, ánh mắt hoặc háo hức, hoặc tò mò ngắm nghía Bành Viễn Chinh. Hắn ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng quần đen, giầy da đen bóng loáng, nhưng hắn hiên ngang đứng đó, toát ra vẻ uy nghiêm và phong độ vô hình, có lẽ cái gọi là "không giận mà có uy", là đây.

Hiển nhiên, rất nhiều phóng viên không nghĩ là Bành Viễn Chinh còn quá trẻ như vậy.

Bành Viễn Chinh cao giọng phất tay cười nói:

- Hoan nghênh các bạn phóng viên của tỉnh, hoan nghênh các vị đến thị trấn Vân Thủy sưu tầm dân ca, làm khách! Trưa nay, căn tin thị trấn chúng tôi chuẩn bị các loại rau quả thiên nhiên tinh khiết, các món ăn thôn quê và đặc sản "gà mai hoa" của thị trấn, lại có loại rượu do nhà máy rượu của thị trấn sản xuất, xin mọi người không chê!

- Bí thư Bành khách khí quá!

Mọi người đều bước tới bắt tay Bành Viễn Chinh. Hắn đích thân nghênh tiếp trong sân, để lại cho các phóng viên một ấn tượng đầu tiên rất tốt đẹp.

Thái độ Bành Viễn Chinh hòa nhã và rất nhiệt tình. Giang Ninh Trinh tránh ở phía sau cùng, không bước lên bắt tay hắn, thỉnh thoảng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thù hận.

Phụ nữ là một loại động vật thù dai, hơn nữa Giang Ninh Trinh là một người không độ lượng.

Thật ra Bành Viễn Chinh đã sớm nhìn thấy Giang Ninh Trinh. Cô ta có dáng người nóng bỏng thon dài, ăn mặc lại rất thời trang, dù cô tránh ra sau, Bành Viễn Chinh chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô.

Lý Tuyết Yến dẫn một đám phóng viên đến trường trung học, tiểu học và nhà trẻ Vân Thủy sưu tầm dân ca, rồi đến hiện trường công trình chấn chỉnh và hợp nhất các trường tiểu học nông thôn tham quan.

Đi một vòng, rồi quay lại trụ sở thị trấn, trời đã trưa. Bởi vì phải tiếp đãi đoàn phỏng vấn, cán bộ trong thị trấn ăn cơm trước, khi đoàn phỏng vấn về đến nơi, các cán bộ đều đã quay lại phòng làm việc.

Lý Tuyết Yến dẫn Mã Diễm Lê, Tôn Phục Lâm và vác phóng viên vào căn tin. Trong phòng ăn, ba bàn đồ ăn nóng hổi đã được dọn lên, tuy rằng món ăn không cầu kỳ nhưng rất chất lượng và đậm đà hương vị thôn dã.

Trứng gà rừng, súp dê, gà hầm cách thủy, bò chấm tương, rau dại, thỏ rừng, nấm rừng, cháo kê, bánh mì cắt lát…toàn bộ đựng trong đĩa to, tạo ấn tượng thị giác rất mạnh.

Mã Diễm Lê "wow" một tiếng, quây lại cười:

- Chủ tịch Lý, thật ngại quá, một đống lớn đồ ăn như vậy, chúng tôi không thể nào ăn hết.

- Nhìn rất muốn ăn, nói thật nha, bụng tôi kêu "ọt ọt" rồi đây nè! Chà chà, món thịt dê này hương vị không tệ!

Tôn Phục Lâm bước tới, càm đũa gắp một miệng thịt bò nhẹ nhàng nhai nuốt, rồi khen không dứt.

Lý Tuyết Yến cười:

- Thị trấn nhỏ bé, điều kiện có hạn, cũng không món gì ngon, chỉ là bữa cơm nhà nông, các bạn phóng viên không chê là tốt rồi!

- Sao có thể che được chứ? Như thế nào là nhất rồi! Bình thường chúng tôi không được ăn những món ăn ngon không ô nhiễm như thế này đâu.

Mã Diễm Lê cười hì hì, gọi các đồng nghiệp ngồi vào bàn.

Lý Tuyết Yến phất phất tay.

Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính Lý Tân Hoa vội dẫn theo vài nhân viên bắt đầu mang trà, rượu lên, phục vụ chu đáo, khiến đám phóng viên hơi ngại ngùng.

Thật ra đặt ba bàn đồ ăn này cũng không bao nhiêu tiền, nhưng chất lượng hơn hẳn so với đi nhà hàng hạng sang.

Bành Viễn Chinh bước vào phòng ăn. Lý Tuyết Yến ngẩn người, cô không ngờ Bành Viễn Chinh lại đến đây. Theo cô nghĩ, lúc này Bành Viễn Chinh nghênh đón đám phóng viên một chút là đã nể mặt họ lắm rồi, không cần phải xuất hiện trong bữa cơm trưa.

- Viễn Chinh…

Lý Tuyết Yến hạ giọng hỏi:

- Anh muốn tới à?

- Không, tôi chỉ tới nói mấy câu.

Bành Viễn Chinh cười cười, cũng thấp giọng nói:

- Ngòi bút của phóng viên có thể cứu người, cũng có thể giết người một cách vô hình…Chúng ta đối với họ khách khí một chút, ngòi bút trong tay họ có thể công bằng khách quan một chút đối với chúng ta.

Nói xong, Bành Viễn Chinh bước tới gần ba bàn ăn, cười nói:

- Các bạn phóng viên, chúng tôi vốn định tìm nhà hàng thượng hạng để chiêu đãi các vị, nhưng nghĩ đến các bạn chạy cả một buổi sáng đã mệt lắm rồi, cho nên sắp xếp ở căn tin.

Điều kiện đơn sơ, nếu có chỗ nào không chu toàn, rất mong mọi người thông cảm!

Một đám phóng viên đều đứng dậy, nói lời cảm tạ. Mã Diễm Lê cười nói:

- Bí thư Bành, ngài thật sự là quá khách khí. Hôm nay đồ ăn rất phong phú, hương vị rất thơm ngon. Tôi đại diện cho các đồng nghiệp trong đoàn cảm tạ sự khoản đãi nhiệt tình của lãnh đạo thị trấn!

Lý Tân Hoa kính cẩn bưng một ly rượu tới cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh giơ cao ly rượu:

- Các vị, tôi đại diện cho Đảng ủy chính quyền thị trấn Vân Thủy hoan nghênh và cảm tạ các vị đến thị trấn Vân Thủy sưu tầm dân ca! Tôi mời mọi người một ly!

Bành Viễn Chinh đứng tại chỗ, hướng về mọi người kính một ly, rồi lặng lẽ đi ra.

Tôn Phục Lâm nhìn theo bóng lưng Bành Viễn Chinh, không kìm nổi, quay sang Mã Diễm Lê nói nhỏ"

- Chị Mã, người ta nói Bí thư tiểu Bành rất cứng rắn, rất hống hách, tôi thấy chỉ là lời đồn! Đây là một cán bộ trẻ tuổi, rất lễ độ, rất khiêm tốn!

Mã Diễm Lê khẽ mỉm cười:

- Đúng vậy, hắn là một người đàn ông rất phong độ, trong quan trường không thấy nhiều đâu.

Giang Ninh Trinh ngồi bên cạnh cười nhạt, nói một cách khinh thường:

- Tiểu Tôn, hắn có cứng rắn, cũng đâu biểu lộ trước mặt cậu? Bất quá là biết diễn trò thôi!

Tôn Phục Lâm không cho là đúng, định phản bác Giang Ninh Trinh, nhưng Mã Diễm Lê ra hiệu bằng mắt, liền thôi. Bất kể Bành Viễn Chinh là người như thế nào, hôm nay người ta đối đãi nhiệt tình với mình như vậy là chu đáo lắm rồi. Ăn cơm của người ta, lại nói này nói sau lưng người ta, không được lễ phép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.