Tần Phượng đi rồi, Bành Viễn Chinh tiếp tục nghiên cứu mười bốn báo cáo về cải cách giáo dục quốc gia. Buổi chiều lúc hết giờ làm, Lý Tuyết Yến gọi điện thoại đến, hướng hắn báo cáo công tác chuẩn bị nghênh đón tổ công tác của sở Giáo dục tỉnh.
Dựa theo chỉ thị của Bành Viễn Chinh, khiến Đảng ủy chính quyền thị trấn thu thập những tài liệu về quyên tiền cho giáo dục của các xí nghiệp trong thị trấn từ năm 1983, hội nghị kỷ yếu của chính quyền thị trấn, cùng với các loại ý kiến phúc đáp của ngành giáo dục ở trên và UBND quận, hết thảy đều sửa lại thành sách để làm rõ.
Đồng thời, hắn còn khiến phòng tài chính của thị trấn tập hợp lại số liệu những lần xí nghiệp quyên tiền giúp đỡ học tập bao nhiêu năm qua. Thậm chí còn tập hợp tài liệu của một số hội nghị về số liệu quyên tiền của các xí nghiệp trong thị trấn Vân Thủy kể từ ngày 15 tháng 11 năm 1993.
Đây là tư liệu trước đây. Sau khi hắn đến nhậm chức thì chủ yếu là công trình cải tạo chỉnh hợp trường tiểu học ở nông thôn mà thôi.
Tư liệu đều được chuẩn bị đầy đủ. Theo kỷ yếu trong hội nghị nghiên cứu chính quyền Đảng ủy thị trấn, thị trấn đã hướng quận xin, hướng phòng Giáo dục quận báo cáo, trưng cầu ý kiến bên ngoài, và thư đề nghị. Mỗi một khoản tiền thu chi rõ ràng, chi tiết, rành mạch. Xem qua là hiểu ngay.
Lý Tuyết Yến còn ghi rõ xí nghiệp đó bao năm qua quyên tiền bao nhiêu lần. Tình huống căn bản cá nhân. Tình hình phát triển của xí nghiệp đều thống kê ra ngoài.
Cái gọi là lãnh đạo tỉnh phê chỉ thị và tổ công tác của Sở Giáo dục tỉnh xuống dưới điều tra cũng chẳng làm thị trấn gợn sóng. Thị trấn từ trên xuống dưới đều không thẹn với lương tâm nên không sợ nghi ngờ.
10h sáng ngày thứ hai, Phó bí thư tổ Đảng sở Giáo dục tỉnh, Phó giám đốc sở Kỷ Lượng mang theo tổ công tác bốn người, cùng với Bí thư Đảng ủy, Cục trưởng cục Giáo dục thành phố Ma Minh Đào cùng đi xuống, không đến thành phố Tân An mà thẳng đến khu Tân An.
Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn và Phó chủ tịch quận Chu Đại Dũng cùng với người của UBND quận và phòng Giáo dục quận đứng chờ sẵn. Kỷ Lượng đã cự tuyệt lời mời của Tô Vũ Hoàn, lập tức đến thị trấn Vân Thủy triển khai điều tra.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTô Vũ Hoàn như gãi đúng chỗ ngứa, mang xe chở đoàn người Kỷ Lượng đến thị trấn Vân Thủy.
Khi xuất phát, Chu Đại Dũng ám chỉ một cấp dưới khẩn trương điện thoại thông báo cho Bành Viễn Chinh, bảo hắn làm tốt công tác nghênh đón.
Thị trấn Vân Thủy vốn gần nội thành. Từ nội thành một đường thẳng, chưa đến nửa giờ là đã vào thị trấn Vân Thủy. Khi đi ngang trường trung học Vân Thủy, Kỷ Lượng bảo xe ngừng lại một chút.
Kỷ Lượng đứng ở bên lề đường đối diện trường học, nhìn trường học rộng rãi, có vài phần giống như hoa viên thì trên mặt hiện lên một tia kinh sợ. Lấy vẻ ngoài mà nói, cho dù là trường trung học của tỉnh, đều so ra kém xa trường trung học thị trấn Vân Thủy. Ngôi trường chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Xinh đẹp.
Kỷ Lượng công tác trong ngành giáo dục tỉnh đã hai mươi năm, nhưng lần đầu tiên thấy có một ngôi trường ở thị trấn lại đạt tiêu chuẩn cực cao như vậy.
Ma Minh Đào và Tô Vũ Hoàn, Chu Đại Dũng liền vây quanh.
Kỷ Lượng hướng ba người nhìn lướt qua, khẽ mỉm cười, giương ngón tay chỉ:
- Chủ tịch quận Tô, Cục trưởng Ma, ngôi trường rất đẹp. Khiến cho người ta ấn tượng rất sâu sắc.
Ma Minh Đào cười:
- Giám đốc sở Kỷ, trường này được đầu tư ba lần, hoàn thành trong ba năm. Ngài xem, đằng sau chính là lầu thực nghiệm, thư viện và sân thể dục, đều là xây dựng thêm sau này. Quy mô không nhỏ, đầu nhập rất lớn.
Tô Vũ Hoàn cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì.
Kỷ Lượng than nhẹ một tiếng:
- Các vị, nhìn một ngôi trường xinh đẹp như vậy, nói thật, tôi không đành lòng đi tra xét. Bất kể thế nào, một thị trấn có thể trang bị tốt cho một ngôi trường như vậy, học sinh rất trường đó rất may mắn. Mà các đồng chí trong thị trấn cũng có công tích đấy.
Ma Minh Đào ánh mắt lóe lên một cái, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thái độ này của Giám đốc Kỷ thì dường như lúc này đây chỉ là điều tra cho qua, chứ không động thật?
Cái gọi là xã hội quyên tiền giúp đỡ giáo dục có hay không loạn thu thì trên cơ bản cũng không tra ra kết quả gì. Cho dù là có vấn đề, cơ sở cũng đã sớm lau sạch mông rồi. Ma Minh Đào lo lắng chính là sở Giáo dục tỉnh nhắm vào chính là đường lối vấn đề, trực tiếp phủ định hình thức tài chính đầu nhập + xã hội quyên tiền của thị trấn Vân Thủy.
Ma Minh Đào gần đây đang chuẩn bị tham khảo và mở rộng hình thức quản lý trường học này của thị trấn Vân Thủy. Bởi vì quốc gia tam lệnh ngũ thân yêu cầu tài chính địa phương phải từng năm tăng lớn đầu nhập cho giáo dục, nhưng vẫn là trứng chọi đá. Rất khó chứng thực được.
Nói ngắn gọn, đối với giáo dục mà nói, chính là thiếu tiền.
Kỷ Lượng lại nhìn trường trung học Vân Thủy một hồi, từ chối lời đề nghị của Chu Đại Dũng vào trường để tham quan tiếp, tiếp tục lên xe thẳng đến thị trấn Vân Thủy.
Bành Viễn Chinh đã cùng với toàn thể ban lãnh đạo thị trấn đứng chờ ở cửa, lại còn giương cao biểu ngữ "Hoan nghênh lãnh đạo sở Giáo dục tỉnh đến chỉ đạo công tác".
Kỷ Lượng dù sao cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, lại dẫn đội xuống dưới điều tra. Bành Viễn Chinh đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo, không để cho người ta ở chi tiết nhỏ này mà bắt lỗi mình.
Đám người Kỷ Lượng bước xuống xe, Bành Viễn Chinh mỉm cười bước đến tiếp đón.
Chu Đại Dũng đi trước một bước, cười giới thiệu nói:
- Giám đốc sở Kỷ, đây là Ủy viên thường vụ quận ủy, Bí thư Công ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy đồng chí Bành Viễn Chinh.
Kỷ Lượng đánh giá thật sâu Bành Viễn Chinh, vươn tay tùy ý bắt tay Bành Viễn Chinh, thản nhiên cười nói:
- Bí thư Tiểu Bành nghe danh đã lâu. Lúc trước, bài báo kia đã khiến cho lãnh đạo trung ương rất coi trọng, chấn động cả nước.
- Giám đốc sở Kỷ đã quá khen. Hoan nghênh lãnh đạo đến thị trấn chúng tôi kiểm tra chỉ đạo.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, lại cùng bắt tay với Ma Minh Đào. Về phần Tô Vũ Hoàn làm cao, thấy y như thế, Bành Viễn Chinh cùng lười để ý tới y.
Trong phòng hội nghị.
Kỷ Lượng và người của sở Giáo dục tỉnh liếc nhìn những tài liệu đã được chuẩn bị sẵn. Tài liệu được trình bảy rất tỉ mỉ, xác thực, chặt chẽ, rõ ràng từng đề mục khiến lãnh đạo sở Giáo dục tỉnh xem qua một lần là đủ.
Tất cả những nghi ngờ đã được các tài liệu này giải thích một cách rõ ràng. Mà những tư liệu này đều có thật lúc trước, chứ không phải là giả.
Kỷ Lượng ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng hiện lên một tia nghiêm nghị, thầm nghĩ người thanh niên này quả thật không đơn giản. Chỉ bằng chiêu thức ấy thì cán bộ bình thường là không có khả năng.
Tuy rằng chưa có tiến vào giai đoạn điều tra thực chất, nhưng người của sở Giáo dục tỉnh trên cơ bản đã có thể kết luận hai điểm. Thứ nhất, hình thức quản lý trường học đã có từ xa xưa và hoàn cảnh đặc thù nhân văn. Mà bộ máy chính đảng đương nhiệm là kéo dài những chính sách và biện pháp quản lý trước đây. Thứ hai, không có hiện tượng phân chia hành chính. Bất luận một lỗ hổng nào cũng không tồn tại.
Kỷ Lượng nhẹ nhàng cười, nói với Bành Viễn Chinh:
- Bí thư Tiểu Bành công tác chuẩn bị làm rất đầy đủ. Xem thế là đủ rồi. Theo như những tài liệu mà mọi người đã chuẩn bị, thật sự là không tra ra vấn đề gì quá lớn. Nhưng….
- Dựa theo chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Chúc và Giám đốc sở Giáo dục tỉnh Tống, chúng tôi vẫn phải điều tra sâu một chút. Không có vấn đề thì tốt. Nếu tra ra vấn đề thì nhất định phải nghiêm túc trừng phạt.
Kỷ Lượng giọng nói rất nghiêm túc. Bành Viễn Chinh thản nhiên gật đầu:
- Xin Giám đốc sở Kỷ cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định phối hợp với tổ công tác tỉnh. Giám đốc Kỷ muốn điều tra như thế nào, tôi sẽ an bài ngay.
Tô Vũ Hoàn liếc nhìn tài liệu trên bài, sắc mặt có chút âm trầm. Bành Viễn Chinh quả nhiên như y đã dự đoán trước, rất có tâm tư, rất có thủ đoạn, cực khó đối phó. Muốn đâm hắn một cách trực diện thì trên cơ bản là không thể.
Kỷ Lượng cười gật đầu, đưa bản danh sách các xí nghiệp trong thị trấn Vân Thủy giơ cao lên:
- Như vậy đi, Bí thư Tiểu Bành, cục Giáo dục thành phố và quận, các đồng chí trong thị trấn, trước hãy tránh mặt một chút. Chúng tôi sẽ tùy cơ hội kiểm tra thí điểm một vài xí nghiệp. Sau đó sẽ tự mình gọi điện thoại mời bọn họ đến nói chuyện.
Ma Minh Đào, Tô Vũ Hoàn, Chu Đại Dũng và lãnh đạo nội thành đều lui ra. Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến và các lãnh đạo trong thị trấn cũng vậy. Trong phòng hội nghị chỉ còn tổ công tác của Kỷ Lượng tùy ý gọi điện thoại.
Lý Tuyết Yến và Chử Lượng ngồi trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, nhiều ít có chút khẩn trương. Chử Lượng không ngừng đi tới đi lui. Bành Viễn Chinh cười khổ nói:
- Phó bí thư Chử, anh ngồi xuống một chút được không?
Chử Lượng quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Bí thư Bành, cậu nói những ông chủ của xí nghiệp có thể nói hươu nói vượn gì không trước mặt lãnh đạo tỉnh? Mặc dù chúng ta quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm. Nhưng làm sao có người không nói xấu chứ?
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng, phất tay:
- An tâm, không cần lo lắng. Không nên coi thường những xí nghiệp trong thị trấn. Tôi tin tưởng bọn họ sẽ thực sự cầu thị, khách quan công chính. Hơn nữa, điều tra cũng không thể chỉ nghe lời nói một bên. Những người này cũng không phải là người ngu, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đâu.
Chử Lượng ồ một tiếng rồi chậm rãi ngồi trở lại.
Những xí nghiệp trong thị trấn đến, căn cứ vào sự quan sát của Lý Tân Hoa, tổ công tác của Kỷ Lượng tổng cộng gọi sáu người, hoàn toàn là tùy ý điểm danh. Về phần nhưng người này đến đây, đã nói những gì với tổ công tác thì không thể biết được.
Tô Vũ Hoàn và Chu Đại Dũng trở lại quận. Tổ công tác ít nhất sẽ nói chuyện mất hai giờ, ngay cả cơm trưa cũng ăn tại phòng hội nghị. Bọn họ đương nhiên không thể ở lại thị trấn để hầu.
Cơm trưa là do căn tin của thị trấn cung cấp, gồm có bánh bao nhân thịt heo, một tô canh dê lớn và thịt bò dầm tương. Đám người Kỷ Lượng chỉ ăn đơn giản một chút gì đó, rồi nghỉ ngơi. Sau đó tiếp tục cuộc nói chuyện.
Tới ba giờ rưỡi chiều, cuộc nói chuyện điều tra đã hoàn toàn chấm dứt.
Theo sau, Kỷ Lượng lại đề xuất đến quan sát các trường học, thuận tiện thăm viếng một số hộ gia đình. Tổ công tác của Kỷ Lượng tự mình tiến hành, không cho người trong thị trấn an bài hoặc phái người đi theo.
Lý Tuyết Yến sắc mặt trở nên có chút khó coi. Nhìn qua thì tổ công tác này dường như không tra ra vấn đề thì tuyệt không bỏ qua.