Cao Quan

Chương 436: Kỷ luật sắt




Năm giờ chiều, bình thường lúc này, nhân viên Phòng công an huyện đã sớm tan tầm. Nhưng hôm nay, tất cả nhân viên cơ quan. Từ nhân viên bình thường và cảnh sát cho đến cán bộ trung tần, thành viên bộ máy, đều không có ai dám rời khỏi.

Nhà ăn của cơ quan Phòng công huyện được bố trí tạm thời thành một hội trường. Mọi nhân viên cơ quan, các cán bộ trung tầng trở lên, các đồn trưởng công an, tụ tập đông đủ, chờ Huyện ủy dến tuyên bố quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm.

Lận Đại Dung bị miễn chức điều tra, "Ông vua con" nắm trong tay hệ thống công an huyện sáu bảy năm, rốt cục rơi đài. Chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến nhiều cảnh sát đều cảm thấy rất mờ mịt.

Lận Đại Dung giao chìa khóa văn phòng và súng lục của mình ra, thu dọn đồ đạc, vội vàng rời khỏi Phòng công an huyện. Theo mệnh lệnh của Huyện ủy, y phải về nhà tự kiểm điểm, chờ điều tra xử lý.

Lận Đại Dung biết mình xong đời rồi, loại miễn chức điều tra này, gần như là báo hiệu cho việc bắt giam điều tra, một khi điều tra, làm sao có thể không ra vấn đề, hơn nữa, y cũng không phải trong sạch.

Có điều, Lận Đại Dung không ngồi chờ chết. Lúc ra đến cổng chính Phòng công an huyện, y quay lại nhìn trụ sở Phòng công an huyện, bộ mặt trở nên méo mó, dữ tợn, khóe miệng hiện lên vẻ cười điên cuồng và lạnh lùng.

Chuyện đã tới nước này, y chỉ có thể chấp nhận, miễn chức thì miễn chức, với ảnh hưởng và thế lực của y ở đây, vứt bỏ con đường làm quan, chuyển sang làm kinh tế, cũng có thể mở ra một con đường mới. Mấu chốt của vấn đề là, huyện có chịu dừng tay ở mức đó hay không. Nếu tiếp tục đào sâu, muốn đưa y vào tù, Lận Đại Dung có chết cũng phải kéo vài người chết theo.

Sau khi tin tức ở hội nghị thường vụ truyền ra, trước hết Lận Đại Dung gọi điện thoại cho Kế Siêu và Vưu Đào. Nhưng hai người này, trước kia là ô dù và chỗ dựa vững chắc của y, đều không tiếp điện thoại, rõ ràng muốn phân rõ giới hạn.

Lận Đại Dung phẫn nộ, gào thét cả buổi trong phòng làm việc, cũng không thể làm gì được. Dự cảm lúc trước của y không sai chút nào, y đã trở thành vật hy sinh của quyền lực cao tầng ở huyện.

Lận Đại Dung bước tới đường cái đối diện, đi tới một buồng điện thoại công cộng trước một cửa hàng bách hóa, bấm một dãy số di động.

- Trương Đại Hổ.

Lận Đại Dung hạ giọng nhẹ nhàng nói:

- Tôi muốn gặp anh.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thản nhiên rất nhỏ của Trương Đại Hổ:

- Hiện giờ tôi đang bàn chuyện làm ăn với một khách hàng, ngày mai còn phải ra ngoài tỉnh. Tạm thời chưa thể gặp anh.

Giọng Trương Đại Hổ đầy vẻ lãnh đạm, Lận Đại Dung nhục nhã cắn chặt răng, trầm giọng nói:

- Tôi cũng cần một khoản tiền, anh nghĩ cách giúp tôi đi.

Khóe miệng Trương Đại Hổ nhướng lên, thầm cười lạnh: cần tiền để trốn chạy sao? Đến nước này rồi, đồ chó hoang mày còn muốn bòn rút tiền của bố mày, đúng là điên rồi. Mấy năm nay, bố đây nuôi mày, cung cấp từng bó bạc lớn, giờ mày còn có mặt mũi đòi tiền bố mày!

- Bao nhiêu?

Trương Đại Hổ lãnh đạm hỏi.

- Một trăm ngàn.

Giọng Lận Đại Dung hơi gấp gáp:

- Tôi muốn ra ngoài cho khuây khỏa. Trương Đại Hổ, nếu tôi bị bắt, anh cũng chạy không thoát.

- ĐM mày, một trăm ngàn?! Cút đi!

Đột nhiên Trương Đại Hổ trở mặt, chửi to một tiếng rồi cúp điện thoại.



Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hùng Vĩ Nhập và Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh cùng Phó cục trưởng Tạ Huy cùng bước vào hội trường. Ba người theo phía sau, một người cao lớn, vạm vỡ mặc trang phục cảnh sát, rõ ràng là Trọng Tu Vĩ.

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, đa số ánh mắt đều tập trung vào Trọng Tu Vĩ. Trong hệ thống công an thành phố Tân An, Trọng Tu Vĩ khá nổi tiếng về tài phá án hình sự. Đối với Phòng công an huyện Lân, y cũng không phải là người xa lạ, thậm chí có một số từng quen biết Trọng Tu Vĩ.

Giờ phút này, Trọng Tu Vĩ là tâm phúc của Bành Viễn Chinh được điều động vào Phòng công an huyện Lân, ai nấy đều biết rõ, "địa vị" của Trọng Tu Vĩ hiển nhiên còn cao hơn Tạ Huy.

Tạ Huy hướng về phía mọi người ra hiệu, làm động tác vỗ tay.

Lúc này, tiếng vỗ tay mới vang lên, nhưng không nhiệt liệt.

Hùng Vĩ Nhập và Bành Viễn Chinh bước lên đài chủ tịch, ngồi vào vị trí của mình. Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ cũng lên đài, Tạ Huy đứng cầm micro, lớn tiếng nói:

- Các đồng chí, bây giờ chúng ta họp. Đầu tiên, chúng ta vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch huyện Bành và Trưởng ban Hùng đến Cục chúng ta kiểm tra chỉ đạo công tác!

Tiếng vỗ tay vẫn thưa thớt, Tạ Huy hơi lúng túng ngồi xuống, lại nói:

- Kế tiếp, mời Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hùng đại diện Huyện ủy tuyên bố quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm đối với cán bộ Cục chúng ta.

Lần này, không có tiếng vỗ tay. Hùng Vĩ Nhập hết sức bất mãn, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh. Y thầm nghĩ, chỉ riêng chi tiết này, cũng đủ để thấy, Phòng công an huyện cần hoàn toàn chỉnh đốn, đây là cái tác phong quái gì thế này?

Tâm trạng khó chịu làm cho thái độ của Hùng Vĩ Nhập trở nên hết sức nghiêm nghị, y lạnh lùng trầm giọng nói:

- Gần đây, ở huyện xảy ra nhiều vụ án trị an xã hội và vụ án hình sự, tình trạng trị an chuyển biến xấu đi, dân chúng hết sức phẫn nộ. Trải qua thận trọng nghiên cứu, Huyện ủy quyết định, miễn chức Phó bí thư Ban chính trị và pháp luật Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy Phòng công an huyện kiêm Cục trưởng của Lận Đại Dung.

Vấn đề Lận Đại Dung, Ủy ban Kỷ luật huyện và ngành Giám sát huyện sẽ triển khai điều tra, phát hiện vấn đề, chắc chắn nghiêm trị không tha. Nếu xác định có vi phạm pháp luật, thì chuyển sang cơ quan tư pháp xử lý.

Hùng Vĩ Nhập dừng lại một chút, nhìn mọi người, lại trầm giọng nói:

- Để bảo đảm hệ thống công huyện vận hành ổn định trong thời kỳ quá độ, đẩy mạnh quản lý trị an xã hội, tấn công lưu manh, tội phạm, Huyện ủy quyết định: giao Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực Bành Viễn Chinh kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy và Cục trưởng Phòng công an huyện.

Huyện ủy cho rằng, đồng chí Viễn Chinh kiêm quản công tác Phòng công an huyện là thích hợp và thỏa đáng, điều này cũng đã trưng cầu ý kiến Đảng ủy Cục công an thành phố, và được Thành ủy phê chuẩn.

Đồng thời, để tăng cường lực lượng bộ máy Phòng công an huyện, điều nhiệm đồng chí Trọng Tu Vĩ, Phó Trưởng phòng công an quận đến Phòng công an huyện công tác, đảm nhiệm chức Phó bí thư Đảng ủy, Phó cục trưởng. Đồng chí Trọng Tu Vĩ vốn là chuyên gia hình sự nổi danh trong hệ thống công an, Huyện ủy hy vọng sau khi đồng chí Trọng Tu Vĩ đến nhận chức, có thể nhanh chóng triển khai công tác…

Được rồi, tôi nói cũng đã nhiều, kế tiếp, đồng chí Viễn Chinh sẽ mở cuộc họp.

Hùng Vĩ Nhập nói xong, quay lại nhìn Bành Viễn Chinh cười cười. Tạ Huy vội lớn tiếng nói:

- Cảm tạ Trưởng ban Hùng, cảm tạ lãnh đạo Huyện ủy quan tâm và ủng hộ đối với công tác của Phòng công an huyện, xin tiễn Trưởng ban Hùng ra về!

Hùng Vĩ Nhập đi ra.

Bành Viễn Chinh, Tạ Huy, Trọng Tu Vĩ tiễn Hùng Vĩ Nhập ra khỏi hội trường, rồi quay lại, chính thức tuyên bố hội nghị bắt đầu.

- Mời Chủ tịch huyện Bành đưa ra chỉ thị quan trọng!

Tạ Huy nói xong, đi đầu vỗ tay, toàn trường vỗ tay như sấm dậy.

Bành Viễn Chinh chậm rãi ngồi xuống, cầm micro lên, đưa ánh mắt sáng ngời nhưng lạnh lùng lướt qua những người ngồi ở hàng ghế đầu. Những người này đều là thành viên bộ máy đương nhiệm, ngoại trừ Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ ra, còn có hai Phó cục trưởng, một Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, một ủy viên Đảng ủy.

- Hôm nay tôi không có chỉ thị, lấy thân phận Bí thư Đảng ủy và Cục trưởng cục công an, giao lưu trao đối với mọi người.

Bành Viễn Chinh phất phất tay:

- Lý do tại sao Huyện ủy phải miễn chức Lận Đại Dung, hẳn là các đồng chí ngồi đây đều đã rõ. Cục công an là cơ quan chấp pháp, là cơ quan Nhà nước, thân là người chấp pháp, lại phạm pháp, gây ra nguy hại to lớn cho xã hội, có thể nói là vô hạn.

Vấn đề của Lận Đại Dung tạm thời gác lại, tôi chỉ hỏi các vị một câu, tình trạng trị an ở huyện kém như vậy, dân chúng oán than dậy đất, đám lưu manh điên cuồng hống hách, ai là người gánh vác trách nhiệm? Mọi người ngẫm nghĩ một chút xem?

Nói tới đây, Bành Viễn Chinh im lặng, bưng chén trà trước mặt nhấp một ngụm.

Hội trường nặng nề tĩnh lặng, có thể nghe thấy rất nhiều tiếng thở dồn dập. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz

- Tình hình này nhất định phải hoàn toàn thay đổi! Tôi xin nói cho mọi người biết, Thành ủy và Huyện ủy đã hạ quyết tâm chấn chỉnh chuyện này! Với bất cứ giá nào, phải bảo đảm một cuộc sống yên lành cho người dân ở huyện.

Một mặt, chúng ta phải chấn chỉnh tác phong, kiên quyết thanh lọc những con sâu làm rầu nồi canh, tôi nhấn mạnh, nếu phát hiện có vấn đề, bất kể là người dân bình thường hay cán bộ Đảng viên, đều phải bị điều tra tới cùng, tuyệt đối không nhân nhượng!

Giọng Bành Viễn Chinh cao vút lên, ánh mắt sáng ngời nhìn dưới đài, hết sức uy nghiêm.

- Mặt khác, chúng ta phải tấn công vào bọn lưu manh phạm tội, bắt nạt lũng đoạn thị trường, hiện tượng kinh doanh xã hội đen…Huyện Lân là một huyện nghèo, nhưng huyện Lân quyết không thể trở thành một huyện hỗn loạn, vô pháp vô thiên!

Trước mắt, công tác của Phòng công an huyện đặc biệt nặng nề, tôi xin nhắc nhở toàn thể các đồng chí trong bộ máy Phòng công an huyện, chúng ta mang trọng trách rất nặng, dù phía trước là núi đao biển lửa, cũng nhất định phải quyết chí tiến lên!

Tôi phân công đồng chí Tạ Huy phụ trách công tác hành chính hằng ngày của Phòng công an huyện, chủ yếu chấn chỉnh tác phong cán bộ. Đồng chí Trọng Tu Vĩ phụ trách công tác quản lý xã hội, hai người, một đối nội, một đối ngoại, chịu trách nhiệm trực tiếp đối với tôi. Các đồng chí khác trong bộ máy, phải phối hợp chặt chẽ công tác với Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ. Tôi tuyên bố một kỷ luật sắt: Hễ cán bộ nào đối kháng tổ chức, không phục tùng mệnh lệnh của câp trên, miễn chức ngay tại chỗ! Thời kỳ đặc thù, phải quản lý theo lối đặc biệt, tôi hy vọng không có người cố ý đưa mặt vào nòng súng!

Dưới đài, mấy Phó cục trưởng như Trương Á Cường chột dạ, cảm thấy những lời lẽ mạnh mẽ và tàn khốc của Bành Viễn Chinh đặc biệt nhằm vào họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.