Tôn Bình cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng.
Cô ta ở một bên thêm mắm thêm muối nói:
- Trưởng ban Chu, anh không biết đâu, tuổi trẻ bây giờ thật sự là khó lường. Bởi vì trước đây có vài bài viết được lãnh đạo khen ngợi, nên bắt đầu kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Ngay cả lãnh đạo là tôi cũng không để vào mắt.
Chu Thành Dung không để ý đến Tôn Bình, lại tiếp tục trách cứ Bành Viễn Chinh:
- Còn trẻ thì hết sức lông bông, không giống như dáng vẻ bên ngoài của mình. Vốn tôi còn cảm thấy đồng chí này vốn có tài, kiến thức cơ bản rất vững chắc, còn muốn lão Cung đặc biệt bồi dưỡng cậu, đem cậu vào danh sách cán bộ hậu bị của Ban tuyên giáo chúng ta. Nhưng kết quả bây giờ ra sao?
- Không có triển vọng, cậu tự mình giải quyết đi. Lão Cung, bảo cậu ấy tự mình đưa bản thảo đến văn phòng. Nếu Bí thư Tiết lựa chọn thì để tự Bí thư Tiết thẩm định. Nói sau cũng không có thời gian, có viết lại cũng không kịp.
Nói xong, Chu Thành Dung phẩy tay bỏ đi.
- Phó Trưởng ban Chu đi thong thả.
Tôn Bình kính cẩn đưa Chu Thành Dung rời khỏi văn phòng, sau đó nở nụ cười đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào. Dù bận vẫn ngồi ung dung sau bàn làm việc của mình, pha một ly trà, rồi cất tiếng hát nho nhỏ trong họng.
Chỉ có điều ngũ âm của cô ta không được đầy đủ nên nghe rất chói tai.
Mã Tự có chút khó chịu nhìn Tôn Bình rồi có chút tiếc hận nhìn Bành Viễn Chinh. Vương Na thì vui sướng khi người khác gặp họa, thờ ơ, tiếp tục nghịch cái máy nhắn tin của mình.
Cung Hàn Lâm sắc mặt không thể nào tốt hơn, trong lòng thất vọng vô cùng.
Đối với Bành Viễn Chinh, ông ta vốn hy vọng thật lớn, chuẩn bị đưa hắn vào danh sách bồi dưỡng nòng cốt của ban, sau đó Trưởng phòng như ông sẽ an nhàn mà về hưu. Nhưng hiện tại xem ra, Tiểu Bành vẫn không hơn một Lưu A Đẩu.
Thời khắc mấu chốt, không ngờ lại ăn cắp ý của người khác. Quả thật là không thể tha thứ.
Cung Hàn Lâm nhận định Bành Viễn Chinh căn bản là không động não, hoàn toàn lừa gạt, đối phó mà thôi.
Trầm mặc một lát, Cung Hàn Lâm cầm bản thảo của Bành Viễn Chinh đến, nhẹ nhàng nói:
- Thời gian không còn nhiều nữa, Tiểu Bành, cậu mang bản thảo này đến văn phòng Thành ủy đi, xem Bí thư Tiết có nói gì hay không.
Bành Viễn Chinh vâng một tiếng, thần sắc bình tĩnh cầm bản thảo ra khỏi văn phòng, đến văn phòng Thành ủy phía sau.
Sau khi đến văn phòng Thành ủy bên kia, Bành Viễn Chinh khéo léo không vào phòng thư ký mà ở ngoài văn phòng đi qua đi lại một hồi, nhìn thấy thư ký của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Trần Ngôn Hề là Lưu Lệ từ phòng vệ sinh đi ra thì liền nở nụ cười thật tươi, kính cẩn nói:
- Lãnh đạo, tôi là Tiểu Bành mới đến của Ban tuyên giáo, lãnh đạo phòng tôi bảo tôi mang bản dự thảo đến cho Bí thư Tiết dùng trong buổi họp chiều nay.
Thấy bộ dạng không biết phải làm sao của Bành Viễn Chinh, Lưu Lệ mỉm cười, thuận tay nhận lấy:
- Cậu chính là Tiểu Bành của phòng Tin tức Ban tuyên giáo, vừa rồi Trưởng ban thư ký Trần còn nhắc đến chuyện này. Được rồi, cậu để bản thảo đây đi, để tôi mang cho Trưởng ban thư ký Trần.
- Cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn!
Bành Viễn Chinh liên tục nói lời cảm ơn. Lưu Lệ cười gật đầu:
- Đừng khách sáo, thôi cậu về đi.
Từ văn phòng Thành ủy trở về, Bành Viễn Chinh bước chân trầm ổn đi về phía phòng Tin tức, thì phát hiện những nhân viên của các phòng khác khi nhìn thấy hắn đều có một thái độ rất kỳ lạ, dường như có sự kính trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Bành Viễn Chinh trong lòng âm thầm cười lạnh. Hướng gió trong cơ quan đảo thật sự là rất mạnh. Thoạt nhìn, Chu Thành Dung trước mặt mọi người phê bình hắn trong thời gian ngắn nhất đã lan truyền khắp ban. Nguyên bản một ngôi sao đầy hứa hẹn Bành Viễn Chinh trong chốc lát lại biến thành một con chuột chết.
Viết bản thảo cho Bí thư Thành ủy lại dùng mánh lới ăn trộm ý của người khác, bị lãnh đạo ban phê bình. Tin tức này đủ để tỏ rõ sự trầm luân của một người mới trong cơ quan.
Khi đến giờ ăn trưa, biểu hiện của mọi người càng thêm rõ ràng. Phòng Nghiên cứu trước kia có vài người thân thiết với hắn hay vỗ vai gọi câu "tiền bối" nhưng bây giờ khi đối mặt với Bành Viễn Chinh thì khẽ gật đầu rồi vội vàng bỏ đi.
Toàn bộ khu vực căn tin của ban Tuyên giáo, Bành Viễn Chinh độc chiếm một cái bàn, trông có vẻ rất thê lương.
Mã Tự bưng khay cơm của mình đến, ngồi xuống thở dài:
- Anh bạn, lúc này là cậu chọc vào tổ ong vò vẽ rồi. Cậu cũng thật là, viết bài nói chuyện cho nhân vật số một Thành ủy thì không chịu chú ý. Mặc kệ là viết tốt hay không tốt, tối thiểu thì phải dùng đến nội dung của mình. Lúc này bị Phó trưởng ban Chu chụp mũ, nếu Bí thư Tiết mất hứng, chỉ sợ là Trưởng ban Tiêu cũng sẽ thay đổi cái nhìn về cậu. Cứ như vậy thì cậu khó mà ở lại Ban tuyên giáo này.
Bành Viễn Chinh im lặng một lát rồi đột nhiên mỉm cười:
- Mã ca, tôi hiện tại thành chuột chạy ngoài đường. Anh hãy tránh xa tôi ra một chút, tránh ảnh hưởng đến tiền đồ của anh.
- Tiền đồ chó má gì, Mã Tự tôi tuy rằng không có bản lĩnh, nhưng trái tim rất trong sáng. Tôi sợ cái gì chứ? Nói thật ra, tôi cảm thấy thương cho cậu. Cậu là một đồng chí mới đến, vừa mới tốt nghiệp, đã giao cho cậu một trọng trách nặng nề như vậy, không phải là ức hiếp người sao?
Mã Tự hạ giọng nói:
- Anh bạn, anh thành thật khuyên cậu, cậu hãy khẩn trương tìm quan hệ của mình rồi rời khỏi nơi đây. Cho dù đến một đơn vị khác thì cũng còn tốt hơn so với ở đây.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL- Ở đâu cũng giống nhau thôi.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng thở dài:
- Tôi không đi, hơn nữa tôi cũng không làm gì sai. Bản thảo, tôi đã cố hết sức rồi.
Mã Tự ăn một miếng cơm, ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Vấn đề hiện tại là không phải là cậu làm gì sai, mà rõ ràng là lãnh đạo phân công quản lý có chút thành kiến đối với cậu. Hơn nữa, còn cố ý chèn ép cậu. Bí thư Tiết sao lại đột nhiên điểm danh cậu viết chứ? Anh bạn, nghe anh đi, rời khỏi nơi này. Nói không chừng nếu đổi đơn vị đối với cậu sẽ tốt hơn.
Bành Viễn Chinh biết rằng Mã Tự là có hảo ý, đồng thời cũng chứng minh rằng, những người trẻ tuổi có nhiệt huyết và tinh thần trọng nghĩa như Mã Tự ở Ban tuyên giáo này không nhiều lắm.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Cám ơn Mã ca đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi.
Mã Tự than thở xong rồi vùi đầu vào ăn cơm. Hai người rốt cuộc không nói cái gì.
Lời nói này của Mã Tự đích thật là xuất phát từ tận đáy lòng. Cho dù Bí thư Thành ủy Tiết Tân Lai không nói gì, nhưng ở Ban tuyên giáo, Bành Viễn Chinh không được lãnh đạo phân công quản lý thích thì cũng không thể trụ lại lâu dài. Ngồi chờ lãnh đạo đuổi mình đi, chi bằng chính mình tìm một cơ hội khác, dù sao cũng còn thể diện hơn.
Sau khi ăn cơm xong, Cung Hàn Lâm đang xem sách, còn Vương Na thì không biết đã đi đâu.
Tôn Bình chậm rãi từ bên ngoài bước vào, quét mắt nhìn Bành Viễn Chinh, ngạo mạn nói:
- Bành Viễn Chinh, buổi chiều nay cậu hãy viết bản kiểm điểm để nhận thức về vấn đề của mình. Sau đó đưa cho lãnh đạo phòng xem qua rồi gửi lên cho Phó Trưởng ban Chu.
Bành Viễn Chinh có chút tức giận.
Người đàn bà này quả thật rất chanh chua, không biết xấu hổ là gì.
Hắn cố gắng kềm nén cơn giận của mình, thản nhiên nói:
- Phó trưởng phòng Tôn, tôi không có làm gì sai, viết kiểm điểm gì chứ?
- Thứ bảy này tôi mới được nhận nhiệm vụ, chỉ trong hai ba ngày đã bắt tôi hoàn thành thời hạn giao bản thảo. Tăng ca thì không nói, không tăng ca viết tài liệu thì thành điều xấu sao?
Bành Viễn Chinh nói xong, liếc mắt nhìn Cung Hàn Lâm một cái.
Cung Hàn Lâm đuôi lông mày nhướng lên, nhưng không lên tiếng.
Không phản đối cho dù là tỏ thái độ.