Cao Quan

Chương 508: Phó Khúc Dĩnh giở trò




Thấy cháu gái trực tiếp nêu ra yêu cầu với Bành Viễn Chinh, Mã Thiên Quân thất kinh, vội trừng mắt nhìn Mã Vân, nói:

- Tiểu Vân, đừng càn quấy! Cháu đang làm việc yên ổn ở văn phòng xử lý khẩn cấp, chỉ nói lung tung! Nếu cháu ăn xong rồi, mau đi giúp thím dọn dẹp đi!

Mã Vân hơi trề môi, cô đến nhờ Mã Thiên Quân đổi công tác, nhưng Mã Thiên Quân không chịu, hôm nay có cơ hội ăn cơm với Bành Viễn Chinh, cô đánh bạo thử vận may. Văn phòng xử lý khẩn cấp cũng là bộ phận Bành Viễn Chinh phân quản, chỉ cần một câu nói của Bành Viễn Chinh, chuyện của cô sẽ được giải quyết.

Thật ra thì không phải Mã Thiên Quân không muốn giúp, chẳng qua là ông ta còn chưa có thời gian để lo chuyện này. Bây giờ đối với ông ta, cải thiện quan hệ với Chủ tịch huyện Bành mới là quan trọng nhất. Ông ta không dám làm bất cứ điều gì có thể khiến Bành Viễn Chinh bất mãn.

Mã Vân đứng dậy định đi.

Bành Viễn Chinh cười:

- Mã Vân, sao vậy, không hài lòng với công tác à? Đừng gấp gáp, cô cứ thong thả nói tôi nghe!

Mã Vân thấy Bành Viễn Chinh nói vậy, rất vui mừng, cũng không để ý đến ánh mắt "dữ tợn" của Mã Thiên Quân, kính cẩn cười nói:

- Chủ tịch huyện Bành, thật ra thì công việc rất tốt, lãnh đạo ngành rất chiếu cố tôi. Tuy nhiên tôi phải thường xuyên trực đêm, một cán bộ nữ như tôi thấy rất mệt. Sức khỏe mẹ tôi không tốt, trong nhà không ai chăm sóc, tôi muốn đổi một công tác không phải trực đêm, như thế buổi tối mới có thể chăm sóc cho mẹ tôi được.

Kim Tú Hoa ngồi bên cạnh khẽ thở dài, Mã Vân nói đúng sự thật, mẹ của cô bị tê liệt ở trên giường bảy tám năm rồi, ban ngày còn đỡ, buổi tối phải có người trông nom..

Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, phất tay:

- Nếu trong nhà có khó khăn, có thể chiếu cố. Cô báo cáo bằng văn bản lên lãnh đạo ngành, ngày mai tôi sẽ nói với Vương Hạo, cô đến văn phòng Ủy ban nhân dân huyện làm đi!

Bành Viễn Chinh giải quyết vấn đề ngay tại chỗ, Mã Vân hết sức vui mừng, lại có phần cảm động, cúi người cám ơn. Hai vợ chồng Mã Thiên Quân cũng vội cảm tạ.

Thật ra thì việc điều động nhân viên bình thường trong cơ quan cũng khó khăn, chỉ cần cán bộ trung tầng như Vương Hạo là có thể làm, không cần đến lãnh đạo phải ra tay. Nhưng Mã Vân đã đứng ra trực tiếp yêu cầu như vậy, Bành Viễn Chinh cũng không câu nệ.

Nếu hắn muốn dùng Mã Thiên Quân, hắn sẽ cho Mã Thiên Quân một "không gian" nhất định để ông ta xoay xở. Đối với hắn, đây là biện pháp để thúc đẩy tính tích cực của cấp dưới.

Đêm đó Bành Viễn Chinh vừa uống rượu vừa bàn chuyện công việc với Mã Thiên Quân, rồi cáo biệt xuống lầu nghỉ ngơi. Mã Thiên Quân phấn khởi đưa Bành Viễn Chinh xuống lầu, gánh nặng trong lòng rốt cuộc đã hoàn toàn tan biến. Bành Viễn Chinh chịu đến nhà ông ta ăn cơm uống rượu, có nghĩa đã không còn bài xích ông ta.

Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh đến Ủy ban nhân dân huyện làm việc. Vương Hạo gõ cửa đi vào, kính cẩn cười nói:

- Chủ tịch huyện Bành, vừa rồi Chủ tịch huyện Cung bảo tôi báo với lãnh đạo, là sáng nay huyện mở đại hội xây dựng tác phong và trong sạch hóa bộ máy chính trị, mời lãnh đạo tới dự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz

Bành Viễn Chinh cười nhạt:

- Nhiệm vụ chủ yếu hai ngày này của tôi là tiếp đãi doanh nhân Singapore. Công tác nào trong huyện có thể hoãn lại thì hoãn, loại hội nghị này tôi không tham dự, ý nghĩa không lớn!

Vương Hạo thầm kêu khổ:

- Chủ tịch huyện Bành, vậy thì tôi sẽ đi nói với Chủ tịch huyện Cung, lãnh đạo không tham dự!

Bành Viễn Chinh phất tay một cái.

Vương Hạo bối rối lui ra ngoài.

Theo Vương Hạo thấy, đây rõ ràng là Cung Hàn Lâm rảnh quá bày chuyện. Ông ta biết rõ Bành Viễn Chinh đang theo đoàn khách Singapore, còn muốn Bành Viễn Chinh phải tham dự hội nghị trong sạch hóa bộ máy chính trị này nọ. Là Phó chủ tịch thường trực huyện, Bành Viễn Chinh hoàn toàn có thể không tham gia loại hội nghị này.

Ngẫm lại, nếu như không thế thiếu Bành Viễn Chinh, Cung Hàn Lâm hoàn toàn có thể đích thân gọi điện báo cho Bành Viễn Chinh một tiếng, ai lại để một Chánh văn phòng như mình chạy tới chạy lui chuyển lời, hai phía đều bị "coi thường"? Vương Hạo càng nghĩ càng thấy bực bội, bước chân hết sức nặng nề.

Vương Hạo đứng ở cửa phòng làm việc của Cung Hàn Lâm, do dự ít nhất bốn năm phút đồng hồ, rồi mới dè dặt gõ cửa. Đẩy cửa đi vào, thấy Cung Hàn Lâm đang nói chuyện với Bí thư Ban Thanh tra kỷ luật Cố Xuân Tường, Vương Hạo định lui ra ngoài. Cung Hàn Lâm trầm giọng nói:

- Vương Hạo, chuyện sáng nay mở hội nghị, cậu đã nói với đồng chí Viễn Chinh chưa?

Vương Hạo thở dài một cai, nhẹ nhàng nói:

- Chủ tịch huyện Cung, Chủ tịch huyện Bành nói hai ngày này phải theo đoàn khách Singapore, không thể tham dự hội nghị.

Cung Hàn Lâm nhíu mày:

- Bí thư Hàn không đến, Bí thư Âu Dương lên tỉnh học tập, ở huyện chỉ còn tôi và đồng chí Viễn Chinh là Phó bí thư, sao đồng chí ấy có thể vắng mặt được?

Vương Hạo, cậu đi nói với đồng chí Viễn Chinh, hội nghị chỉ mất khoảng một giờ, bảo đồng chí ấy bằng mọi giá phải dành thời gian tham gia.

Mặt sa sầm, Cung Hàn Lâm phất tay một cái.

Ở bên cạnh, Cố Xuân Tường im lặng không nói. Y biết gần đây Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh gay gắt với nhau, Cung Hàn Lâm bắt được cơ hội, sẽ không buông tha cho Bành Viễn Chinh, dù không "vỗ mặt" Bành Viễn Chinh được thì cũng muốn làm cho hắn cảm thấy tức tối, bây giờ gần như Cung Hàn Lâm không từ thủ đoạn nào.

Chẳng hạn như chuyện này, một hội nghị chỉ có tính hình thức và không quan trọng gì, Bành Viễn Chinh có tham dự hay không, không phải là vấn đề mấu chốt, mà vấn đề là hễ Cung Hàn Lâm đã nói ra, thì Bành Viễn Chinh phải chấp hành, đó là suy nghĩ ngạo mạn của Cung Hàn Lâm.

Còn có một yếu tố quan trọng nữa, đó là đối với hội nghị loại này, Hàn Duy không tới dự, vô hình trung Cung Hàn Lâm trở thành người đứng đầu, Bí thư Ban Thanh tra kỷ luật Cố Xuân Tường chủ trì hội nghị , Bành Viễn Chinh là Phó bí thư hỗ trợ, ông ta có thể phát biểu tổng kết cuối cùng. Nhưng nếu như Bành Viễn Chinh không ra mặt, ông ta không thể phô trương quan uy của mình.

Những ý đồ "nhỏ mọn" này của Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh nhìn một cái đã rõ. Sáng nay hắn còn phải chính thức đàm phán với Phó Khúc Dĩnh, công việc bù đầu, có đâu thời gian đi tô son điểm phấn cho Cung Hàn Lâm.

Vương Hạo bất đắc dĩ quay lại nói xong, Bành Viễn Chinh đứng dậy, thản nhiên nói:

- Tôi phải đi đàm phán với doanh nhân Singapore, không tham dự hội nghị này đâu. Nói với Chủ tịch huyện Cung, đây cũng là công tác quan trọng mà Bí thư Hàn giao cho tôi, tôi không tham dự một hội nghị như thế này cũng không sao cả, nhưng nếu để ảnh hưởng tới sự hợp tác lần này với doanh nhân Singapore, đó mới là lớn chuyện!

Nói xong, Bành Viễn Chinh cầm lấy cặp công vụ màu đen của mình, sải bước đi ra cửa. Vương Hạo bối rối theo sau hắn, không dám nói thêm nửa lời. Y đã nhận thấy cơn giận chỉ chực bùng nổ của Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh đi thật nhanh. Quả thật hắn rất tức giận, Cung Hàn Lâm cứ mãi theo hắn lằng nhằng, dây dưa những chuyện vô nghĩa như thế này, khiến hắn càng ngày càng xem thường ông ta, sao bây giờ tính tình người này lại biến thành như vậy?

Bành Viễn Chinh đi thẳng lên núi Phượng Hoàng. Được nửa đường, bầu trời vốn đang nắng ráo tươi đẹp, đột nhiên chuyển nhiều mây, rồi sương mù giăng đầy, không lâu sau, bông tuyết trắng xóa bay đầy trời. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, khi Bành Viễn Chinh vào núi, tuyết đã rơi ngập đường.

Trong phòng họp Bành Viễn Chinh bàn chuyện hợp tác với đoàn của Phó Khúc Dĩnh, nhưng Phó Khúc Dĩnh vẫn nói kiểu lập lờ nước đôi, chẳng qua là tỏ ý sẽ về báo cáo với Hội đồng quản trị, tùy Hội đồng quản trị quyết định, sau đó mới biết kết quả là có hợp tác với huyện Lân hay không.

Bành Viễn Chinh không bận tâm, hắn thừa biết đây là Phó Khúc Dĩnh giở trò. Cô tới Trung Quốc đầu tư, tiếp xúc với chính quyền địa phương rất nhiều, có câu thương nhân là con buôn, luôn phải có một chút thủ đoạn cò kè mặc cả, tranh thủ tối đa lợi ích cho mình, bởi cô đã bắt đúng mạch nhu cầu khẩn cấp phát triển kinh tế của chính quyền địa phương.

Nhưng Phó Khúc Dĩnh có giở trò cỡ nào, cũng không có cửa với Bành Viễn Chinh. Mặc kệ cô ta có muôn vàn lý lẽ, hắn bất di bất dịch quy tắc của mình. Chính sách ưu đãi nên có, hắn đã thẳng thắn tuyên bố công khai toàn bộ, Phó Khúc Dĩnh còn muốn được voi đòi tiên, là không thể được.

Tính nguyên tắc của Bành Viễn Chinh quá mạnh mẽ, không chỉ là nguyên tắc trong chuyện công, còn có nguyên tắc làm người, điều này vượt quá sự tưởng tượng của Phó Khúc Dĩnh.

Suy nghĩ thấu đáo, Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, khóe miệng hiện lên vẻ kiên quyết không thể lay chuyển.

- Khúc Dĩnh, sự thận trọng của phía công ty cô là đương nhiên. Dù sao, một khoản đầu tư lớn như vậy, e rằng cá nhân không không thể làm chủ được, tôi có thể hiểu được. Nhưng tôi muốn chuyển lời tới Hội đồng quản trị của các vị, chúng tôi đã quyết định dành cho các vị chính sách ủng hộ lớn nhất, thái độ của chúng tôi là chân thành, hy vọng lần hợp tác này có thể sớm thành công, nhìn thấy hiệu quả!

Những gì huyện có thể làm, chính sách ưu đãi nào có thể tranh thủ được từ thành phố và tỉnh, tôi đã trình bày rõ ràng tất cả với cô! Có thể nói một cách không khoa trương chút nào, đây là giới hạn cuối cùng mà chúng tôi có thể làm được, các vị đến bất cứ khu đầu tư nào ở tỉnh Giang Bắc, cũng không thể giành được sự ủng hộ toàn diện như vậy.

Bởi vì đây là dự án hợp tác trong nước và nước ngoài, chúng tôi còn có thể tranh thủ chính sách ưu đãi miễn giảm thuế của tỉnh, đó cũng không phải là một con số nhỏ.

Bành Viễn Chinh thong thả nói.

Thấy vẻ lạnh nhạt của Bành Viễn Chinh, Phó Khúc Dĩnh chột dạ, trán rịn mồ hôi, cô nhớ lại lần đầu gặp mặt trắc trở với Bành Viễn Chinh, khi đó, cô định làm ra vẻ, liền bị Bành Viễn Chinh "rút củi dưới đáy nồi", nhất định không phối hợp. Nếu như sau đó cô không nhún mình nhờ Vương An Na hòa giải, bây giờ đã không có chuyện bây giờ cô dẫn người tới đây bàn chuyện hợp tác với Bành Viễn Chinh.

Cô thấy hơi hối hận, nhưng lời đã ra khỏi miệng, cô cũng không thể rút lại được.

Cô chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại, ngắm nhìn vẻ mặt anh tuấn, bình tĩnh của Bành Viễn Chinh, trong lòng hiện lên một cảm giác bất lực và bất đắc dĩ. Cô vốn xuất thân là con nhà giàu có, tâm cao khí ngạo, là nữ doanh nhân oai phong một cõi thương trường Singapore, nhưng ở trước mặt Bành Viễn Chinh, dường như tất cả đều chẳng là gì cả.

Một lúc lâu, cô mới thầm thở dài, trong lòng quyết định, sẽ không tiếp tục gây phiền phức thêm nữa, sau khi trở về, lập tức nói cha cô triệu tập Hội đồng quản trị, đem chuyện hợp tác xác định một lần cho xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.