Cao Quan

Chương 638: Lại đàm phán không thành




Buối sáng ngày thứ hai Tống Bính Nam ở lại thành phố, Bí thư Thành ủy Tạ Kiến Quân cùng đi với ông ta đến dự buổi tọa đàm với cán bộ kỳ cựu về hưu. Buổi tọa đàm này, Bành Viễn Chinh không tham gia.

9 giờ 30 sáng, xe của Bành Viễn Chinh dừng trước văn phòng Đại học Giang Bắc. Xuống xe, Bành Viễn Chinh bước nhanh về phía văn phòng, muốn đàm phán lần cuối với Trương Thành Khoan.

Hắn đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân An mà đến, đương nhiên trước đó đã thông báo cho phía chính quyền để tiến hành hẹn trước. Đã thấy thái độ của Tống Bính Nam, lần này Trương Thành Khoan không dám tỏ ra cứng rắn nữa, đồng ý tiến hành hội đàm với Bành Viễn Chinh.

Thái độ của Tống Bính Nam như thế, tối thiểu cho thấy, trong nhiệm kỳ mấy năm của Tống Bính Nam, Trương Thành Khoan rất khó biến kế hoạch dời trường Đại học Giang Bắc thành hiện thực.

Đại học Giang Bắc là trường đại học trực thuộc tỉnh, nhưng cho dù nó trực thuộc Bộ Giáo dục đi nữa, kế hoạch di chuyển cũng bị tỉnh quản chế. Tống Bính Nam là Chủ tịch tỉnh, cảm thấy chi phí dời trường quá cao, tạm thời không đủ điều kiện cho nên không ủng hộ, như thế thì làm sao Đại học Giang Bắc có thể dời?

Nếu Trung ương ủng hộ, cũng có thể dời Đại học Giang Bắc đến tỉnh khác, nhưng như thế làm sao còn cái "thương hiệu" Đại học Giang Bắc?

Vì vậy, chuyện dời trường của Đại học Giang Bắc bị lở dở.

Bây giờ Trương Thành Khoan chỉ có thể tranh thủ chính quyền ủng hộ để xây dựng trường đại học mới ở Tân An.

Phó bí thư Đảng ủy Tiêu Niên Khoa nghênh đón ở cửa thang lầu lầu hai, thấy Bành Viễn Chinh đến một mình, không khỏi hơi kinh ngạc.

- Bí thư Viễn Chinh tới một mình?

Bành Viễn Chinh cười cười, chủ động bước tới bắt tay Tiêu Niên Khoa:

- Bí thư Tiêu, tôi thay mặt cho Bí thư Thành ủy Tạ tới gặp Hiệu trưởng Trương, nghe chỉ thị của Hiệu trưởng Trương, cụ thể thế nào, sau hãy nói!

Tiêu Niên Khoa à một tiếng, cũng không tiếp tục "dây dưa", dẫn Bành Viễn Chinh đi tới phòng làm việc của Trương Thành Khoan. Phòng làm việc của Trương Thành Khoan ở lầu hai.

Thoáng nhìn, Bành Viễn Chinh cảm thấy chấn động. Ấn tượng đầu tiên là lớn. Không gian quá lớn, giống như một phòng học thật rộng, bằng cỡ ba bốn phòng học bình thường. Phòng rất sáng sủa và sạch sẽ, nền lát đá cẩm thạch, bóng loáng đến mức có thể soi được.

Ấn tượng thứ hai là quá sang trọng. Thiết bị trong căn phòng này khá xa xỉ, trên nền đá cẩm thạch trải một tấm thảm đỏ, chạy từ cửa tới chiếc bàn làm việc xa hoa của Trương Thành Khoan. Vừa vào khỏi cửa, là nơi tiếp khách, đặt hai bộ salon bằng da thật. Vào trong, phía bên trái là không gian dành cho cây xanh với những cây cảnh nghệ thuật, bên phải là bể cá thật lớn đặt sát vách tường.

Phía sau bàn là một giá sách sát tường, dài chừng mười mét, cao ba mét, cổ kính và tráng lệ.

Bành Viễn Chinh không kìm nổi hít vào một hơi. Hắn là người có kiến thức rộng rãi, hắn có thể chắc chắn, ở thành phố Tân An, bất kể là lãnh đạo Đảng, chính quyền hay doanh nhân, không ai có phòng làm việc có thể so sánh được với Trương Thành Khoan.

Một hiệu trưởng trường đại học, nhưng lại có một phòng làm việc to lớn, xa hoa như vậy, khiến người ta kinh ngạc. Tuy không thể vì vậy mà phán đoán ông ta tham ô hay có vấn đề về tài chính, nhưng bất kể là ai, cũng sẽ cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhìn phòng làm việc này, Bành Viễn Chinh lập tức hiểu ngay tại sao sau khi nhậm chức, Trương Thành Khoan lại bắt đầu xây dựng rầm rộ.

Bành Viễn Chinh cùng Tiêu Niên Khoa bước lên thảm đỏ đi tới, vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên.

Lúc này, Trương Thành Khoan mới từ từ từ đứng dậy nghênh đón:

- Đồng chí Viễn Chinh, mời ngồi.

Ba người ngồi trên ghế salon, Tiêu Niên Khoa vội vàng bảo người của văn phòng trường châm trà rót nước.

Bành Viễn Chinh ngắm nghía bộ đồ trà cốt ngọc men sứ sáng long lanh, chắc chắn giá trị không nhỏ, tâm trạng đột nhiên hơi buồn bực.

Bên tai là tiếng "giới thiệu tình hình" của Tiêu Niên Khoa, khiến hắn càng thêm khó chịu. Hắn miễn cưỡng cười, phất tay nói:

- Hiệu trưởng Trương, Bí thư Tiêu, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Trước hết tôi muốn bày tỏ thái độ của thành phố một chút. Sau khi nhận được báo cáo kế hoạch xây dựng mới trường Đại học Giang Bắc, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đặc biệt coi trọng, Thành ủy đã lần lượt họp hai lần hội nghị thường vụ Thành ủy để thảo luận.

Chúng tôi ủng hộ trường Đại học Giang Bắc xây dựng trường mới. Về cung cấp đất, kế hoạch tổng thể, thiết bị và công trình đồng bộ, cũng như chính sách ủng hộ và ưu đãi tương ứng…

Bành Viễn Chinh nói rất nhiều, căn bản là nói một cách máy móc. Hắn đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân tới, nhất định phải thể hiện thái độ của thành phố.

Việc cấp đất và chính sách ưu đãi đương nhiên là quan trọng, nhưng đối với Trương Thành Khoan, quan trọng nhất vẫn là tiền xây dựng. Kế hoạch của ông ta là tranh thủ một khoản từ tỉnh, một khoản từ Bộ Giáo dục, còn lại là "phần" của thành phố Tân An. Như vậy, Đại học Giang Bắc có thể thực hiện "tay không bắt giặc", không tốn một đồng mà xây được trường mới.

- Tóm lại, yêu cầu của các vị, tôi sẽ liên hệ với các ngành chức năng để kết nối với các vị. Bí thư Tạ nói, thành phố sẽ bật đèn xanh, toàn lực bảo đảm xây dựng trường mới.

Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, Trương Thành Khoan liền đưa mắt ra hiệu với Tiêu Niên Khoa.

Tiêu Niên Khoa cười:

- Bí thư Viễn Chinh, về đất không có vấn đề gì, chúng tôi bước đầu quyết định, đặt trường trong phạm vi thành phố Tân An. Chúng tôi đã chọn xong địa điểm, kính xin lãnh đạo thành phố sớm phê duyệt. Quan trọng hơn, chúng tôi hy vọng thành phố có thể cấp một khoản tiền, để công trình này có thể được nhanh chóng khởi công…

Đây chính là mở miệng trực tiếp đòi tiền.

Trong lòng Bành Viễn Chinh cười lạnh, ngoài miệng vờ kinh ngạc hỏi:

- Bí thư Tiêu, Đại học Giang Bắc xây trường mới, tài chính tỉnh không cấp tiền sao?

- Tỉnh đang tiến hành thủ tục, còn phải mất một thời gian nữa. Cho nên, ý của tôi là tranh thủ sự ủng hộ tài chính của thành phố, chúng tôi tiến hành trước, để nhanh chóng khởi công công trình, không thể cứ ngồi chờ.

Trương Thành Khoan lơ đãng mỉm cười:

- Bí thư Viễn Chinh về nói lại với Bí thư Kiến Quân, là chúng tôi hy vọng thành phố có thể cấp tiền để chúng tôi khởi công sớm.

Hai năm qua, kinh tế thành phố phát triển rất nhanh, tiền nhiều thế mạnh. Tôi tin rằng thành phố có đủ năng lực tài chính. Đồng thời, chi tiền ủng hộ giáo dục đại học, xét về lâu dài, là làm lợi cho thành phố Tân An.

- Hiệu trưởng Trương, nền tảng tài chính của thành phố chúng ta còn mỏng, năng lực có hạn. Nếu như quý trường lệ thuộc hoàn toàn vào sự ủng hộ tài chính của thành phố, cá nhân tôi cảm thấy rất khó khăn, bởi vì đây không phải là một số tiền nhỏ.

Bành Viễn Chinh cười cười, lại nói:

- Thành phố Tân An là một thành phố công nghiệp cũ, đang trong trạng thái chuyển mình phát triển, khắp mọi mặt đều cần rất nhiều tiền, kính xin Hiệu trưởng Trương và Bí thư Tiêu hiểu cho. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Vốn Bành Viễn Chinh cũng cảm thấy việc ủng hộ xây dựng mới trường đại học là trách nhiệm của thành phố Tân An, cho dù tài chính thành phố tốn một ít tiền cũng đáng, nhưng sau khi hắn thấy phòng làm việc của Trương Thành Khoan, cảm thấy nếu giao tiền cho Trương Thành Khoan đứng ra xây dựng trường đại học mới, chẳng khác nào bỏ vào một cái động không đáy.

Một khi tỉnh không cấp tiền, hoặc bởi vì đủ loại yếu tố khác làm đội giá thành xây dựng lên, thành phố phố sẽ phải chi ra một số tiền khổng lồ.

Nghĩ như vậy, trong lòng Bành Viễn Chinh đầy cảnh giác.

Thấy Bành Viễn Chinh không "nhiệt tình", Trương Thành Khoan rất mất hứng. Y là cán bộ cấp phó bộ, cao cao tại thượng, đã quen lối nói một là một, hai là hai, đừng nói là Bành Viễn Chinh, cho dù là Bí thư Thành ủy Tạ Kiến Quân, y cũng không coi vào đâu.

Trương Thành Khoan trầm mặt xuống, hợt đứng dậy lạnh lùng nói:

- Bí thư Viễn Chinh khoan hãy tỏ thái độ, trở về báo cáo với Bí thư Kiến Quân, nghe ý kiến của Bí thư Kiến Quân như thế nào. Thôi được, hôm nay chúng ta chỉ nói tới đây, lát nữa tôi còn phải dự hội nghị. Niên Khoa, cậu chịu trách nhiệm liên hệ với thành phố, có thể nói chuyện với Bí thư Viễn Chinh, cũng có thể nói trực tiếp với Bí thư Kiến Quân.

Thế này là lại đàm phán không thành.

Bành Viễn Chinh cũng đứng dậy, cười nhẹ, nhìn theo bóng lưng của Trương Thành Khoan, nói:

- Được, Hiệu trưởng Trương, tôi về báo cáo với Bí thư Tạ. Nếu hiệu trưởng Trương còn có việc, tôi xin cáo từ.

Nói xong, Bành Viễn Chinh cũng không dây dưa, ung dung đi ngay.

Tiêu Niên Khoa hơi do dự, rồi vội đuổi theo.



Trương Thành Khoan không thèm bận tâm lời nói của Bành Viễn Chinh.

Nhưng liên tiếp mấy ngày, thành phố Tân An cũng không có phản ứng gì. Tiêu Niên Khoa tìm Bành Viễn Chinh, nhưng không gặp được, hắn nói là công việc bề bộn không có thời gian. Dưới áp lực của Trương Thành Khoan, Tiêu Niên Khoa bỏ qua Bành Viễn Chinh, đến tìm Bí thư Thành ủy Tạ Kiến Quân, nhưng cũng không gặp được.

Cứ như vậy, chuyện này kéo dài kéo dài qua mùa xuân. Dịp Tết, hai vợ chồng Bành Viễn Chinh trở về Thủ đô ăn Tết với gia đình. Qua Tết, một mình Bành Viễn Chinh một mình về Tân An trước, Phùng Thiến Như muốn ở lại Thủ đô chăm sóc cho con.

Thật ra thì hai vợ chồng muốn đưa hai đưa bé tới Tân An một thời gian, nhưng v=bà Phùng kiên quyết không đồng ý. Bây giờ hai đứa bé này là bảo bối trong tay bà, bà không cho phép, Bành Viễn Chinh không mang con đi được.



Mười giờ sáng, Cố Khải Minh càm một bản tài liệu đến gõ cửa đi vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, cười nói:

- Bí thư Bành, hai ngày này người của Đại học Giang Bắc không tìm được ngài, cứ quấn lấy tôi. Đây là tài liệu họ gửi tới, ngài xem.

Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, thuận tay nhận lấy ném lên bàn, cười nói:

- Lão Cố, đừng động tới bọn họ, thủ tục của bệnh viện quận mới xây tiến hành tới đâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.