Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho Cố Khải Minh, nói vài việc, rồi lên đường đi tỉnh lỵ. Trên đường đi, hắn nhận được điện thoại của Tạ Kiến Quân gọi tới.
- Đồng chí Viễn Chinh, tới tỉnh lỵ chưa?
Giọng Tạ Kiến Quân có vẻ thong thả, nhưng khó thể che dấu một chút phức tạp.
Bành Viễn Chinh sắp nhậm chức Chủ tịch thành phố Tân An, từ cấp dưới, thoáng một cái trở thành trợ thủ của y trong bộ máy lãnh đạo, trong tâm trạng Tạ Kiến Quân, có một sự biến đổi tinh tế.
- Dạ, Bí thư Tạ, tôi đang trên đường tới tỉnh lỵ, Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Lâm muốn tìm tôi nói chuyện.
Bành Viễn Chinh khẽ cười.
- Ồ, chúc mừng đồng chí Viễn Chinh, khi nào cậu trở lại, tôi sẽ trực tiếp chúc mừng!
Tạ Kiến Quân cười to:
- Xem ra, hai chúng ta còn phải công tác chung lâu dài trong cùng một bộ máy, đây cũng là duyên phận.
- Bí thư Tạ, thật ra thì đối với tôi, cương vị thay đổi cũng không ảnh hưởng gì, vẫn là Bí thư Tạ và lãnh đạo Thành ủy triển khai công tác, tất cả vãn như vậy.
Bành Viễn Chinh cười phụ họa, thản nhiên nói.
Tạ Kiến Quân nghe vậy cảm thấy rất thoải mái, diềm đạm nói:
- Sao giống với lúc trước được, đồng chí Viễn Chinh, Tỉnh ủy đã ký thác hy vọng cậu đảm nhiệm trọng trách lãnh đạo, đây là thừa nhận năng lực công tác của cậu, cũng là tán thành mấy năm công tác vừa qua của Thành ủy.
Lúc trước, khi Bí thư Tỉnh ủy Hầu gọi tôi lên nói chuyện, tôi đã nói, đồng chí Viễn Chinh có năng lực công tác rất mạnh, ý thức chính trị rất cao, có kinh nghiệm phong phú đối với công tác ở cơ sở, sở trường về phương diện thúc đẩy kinh tế, với tư cách là người đứng đầu Thành ủy Tân An, tôi rất tán thành cậu đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố.
Trước khi bổ nhiệm Chủ tịch thành phố, Tỉnh ủy tìm Bí thư Thành ủy nói chuyện là bình thường. Dĩ nhiên, trước mặt Bí thư Tỉnh ủy Hầu, chưa chắc có chuyện Tạ Kiến Quân cố gắng đề cử Bành Viễn Chinh, bây giờ y nói vậy, đơn giản là để lấy lòng.
Tuy nhiên điều đó cho thấy, y không bài xích Bành Viễn Chinh làm Chủ tịch thành phố, cũng mong rằng hai người ở chung bộ máy có thể tạo ra một cục diện hoàn toàn mới, hợp tác cùng có lợi, chia rẽ thì tổn thất, đó là điều rất rõ ràng.
- Cảm ơn Bí thư Tạ quan tâm và bồi dưỡng, sau này tôi sẽ trước sau như một làm việc, xin lãnh đạo yên tâm.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyzBành Viễn Chinh biểu lộ thái độ, đầu bên kia điện thoại, Tạ Kiến Quân lại cười cười, cúp điện thoại.
Nói chuyện với Tạ Kiến Quân xong, Bành Viễn Chinh tiếp tục đi đến tỉnh lỵ. Ở thành phố, tin Bành Viễn Chinh được Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy tìm nói chuyện, sắp nhậm chức Chủ tịch thành phố Tân An, lặng lẽ lan truyền, khiến thành phố hơi chấn động.
Cúp điện thoại, Tạ Kiến Quân lại bắt đầu suy nghĩ đến vị trí Bí thư Quận ủy Kiến An. Tỉnh ủy đã xác định trước, Bí thư Quận ủy Kiến An kế tiếp sẽ không kiêm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy nữa, do Thành ủy Tan An tự bố trí.
Để Chủ tịch quận Cố Khải Minh lên, hay là bố trí người khác?
Trầm ngâm hồi lâu, Tạ Kiến Quân quyết định chọn Cố Khải Minh. Bởi vì như thế có lợi cho công tác ở quận Kiến An trong giai đoạn quá độ. Tuy nhiên, như vậy lại trống một vị trí Chủ tịch quận.
Quận Kiến An là quận trung tâm, cương vị Chủ tịch quận cũng rất quan trọng.
Nghĩ tới đây, trong đầu Tạ Kiến Quân lập tức xuất hiện mấy cái tên. Nhưng rồi y đổi ý, cảm thấy nên trao quyền quyết định vị trí Chủ tịch quận cho Bành Viễn Chinh. Sau khi Bành Viễn Chinh tiếp nhận vị trí Chủ tịch thành phố, giao chop hắn đề cử cán bộ, coi như một cách lấy lòng của Tạ Kiến Quân.
Về mặt này, suy nghĩ và phong cách của Tạ Kiến Quân có phần phóng khoáng hơn Chu Tích Thuấn một chút, biết ủy quyền chứ không tập quyền.
Tạ Kiến Quân liền bảo thư ký Tiểu Khang gọi Cố Khải Minh đến.
Cố Khải Minh đang ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ. Y cũng vừa nhận được tin Bành Viễn Chinh trở thành Chủ tịch thành phố, là Chủ tịch quận, đương nhiên y nghĩ mình có khả năng tiếp nhận chức vụ Bí thư Quận ủy.
Cố Khải Minh đang nhìn trước ngó sau, lo được lo mất, đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký Tiểu Khang, lòng thầm giật mình. Nghe nói Tạ Kiến Quân muốn tìm mình nói chuyện, nhất thời y mở cờ trong bụng, biết chức vụ Bí thư Quận ủy sắp về tay mình rồi.
Ở trong quan trường gần hai mươi năm, Cố Khải Minh hiểu rất rõ, việc kiêm chức Ủy viên thường vụ Thành ủy và Phó bí thư Thành ủy như Bành Viễn Chinh là hoàn toàn không có khả năng, tuy vậy, chỉ riêng vị trí Bí thư Quận ủy cũng đủ cho y hết sức mong đợi.
Cố Khải Minh vội vã rời phòng làm việc, lên xe chạy thẳng tới Thành ủy. Quận ủy cách Thành ủy không xa, chừng mười phút là y đã tới nơi. Lên trụ sở Thành ủy, trên hành lang, Cố Khải Minh gặp Tiểu Khang, thư ký của Tạ Kiến Quân.
Tiểu Khang cười hì hì, nhẹ nhàng nói:L
- Bí thư Cố!
Trong hết sức vui thích, nhưng ngoài miệng, Cố Khải Minh cười khổi nói:
- Thư ký Khang, đừng đùa giỡn như thế với lão Cố này chứ, để các đồng chí khác nghe thấy, là không ổn đâu!
Tiểu Khang cười ha hả, chợt hạ giọng nói:
- Yên tâm đi, chuyện của anh là ván đã đóng thuyền rồi. Bí thư Bành thăng làm Chủ tịch thành phố, anh là Chủ tịch quận sẽ tiếp nhận chức Bí thư Quận ủy, lãnh đạo đã xác định như vậy rồi. Bí thư Tạ cho anh đến, chỉ là báo trước cho biết thế thôi.
Tôi nói trước để anh rõ, ha ha.
Cố Khải Minh liên tục cảm ơn:
- Cám ơn, cám ơn! Bí thư Tạ có trong phòng làm việc chứ? Tôi tới.
- Ừ, anh đi đi, chờ thêm một lúc, sẽ chúc mừng anh!
Tiểu Khang cười gật đầu, nhìn theo bóng lưng Cố Khải Minh đang vội vã rời đi, khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái.
Y là cán bộ ở tỉnh, do Tạ Kiến Quân điều tới, đi theo Tạ Kiến Quân đã mấy năm. Tạ Kiến Quân cũng đã ám chỉ với y, có thể trao cho y một vị trí cấp phó. Nếu như Tiểu Khang đoán không sai, đây là vị trí khiến rất nhiều cán bộ ghen tị: Phó chủ tịch quận Kiến An.
Cố Khải Minh vào phòng làm việc của Tạ Kiến Quân, ngồi hơn nửa giờ. Sau đó, lúc đi ra, mặt mày hớn hở, bước chân nhẹ nhàng. Tạ Kiến Quân nói sẽ đề cử y làm Bí thư Quận ủy Kiến An, dĩ nhiên có thể thành công hay không, còn cần đưa ra hội nghị thường vụ Thành ủy thảo luận nghiên cứu. Nhưng lẽ thường, Bí thư Thành ủy đề cử là sẽ được thông qua.
Rõ ràng là Tạ Kiến Quân đang thu phục nhân tâm. Cố Khải Minh thừa hiểu, tự nhiên tỏ ra cung kính, cảm động đến suýt rơi nước mắt, tỏ vẻ "thần phục". Thật ra thì, chức Chủ tịch quận mà y đang giữ cũng chính là do Tạ Kiến Quân đề bạt, trên người rõ ràng là mang cái nhãn "người của Tạ Kiến Quân".
9 giờ 30, Bành Viễn Chinh đã tới cơ quan Tỉnh ủy, nhưng tới 10 giờ kém 5 phút, hắn mới lên lên văn phòng của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, để nhân viên dẫn tới gặp Lâm Đại Chí.
Lâm Đại Chí là Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, quyền cao chức trọng, đối với cán bộ cấp dưới, coi như là lãnh đạo trọng yếu của tỉnh, cao không thể với tới. Nhưng đối với Bành Viễn Chinh, một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cấp phó bộ, cũng không đến mức hắn phải khẩn trương, thất thố.
Hắn mới vừa bước vào phòng làm việc của Lâm Đại Chí, Lâm Đại Chí khẽ cười, hơi khom người nói:
- Đồng chí Viễn Chinh thành phố Tân An? Mời ngồi!
- Trưởng ban Lâm, xin chào!
Bành Viễn Chinh tỏ ra kính cẩn đúng mực.
Lâm Đại Chí cười:
- Ngồi đi, uống trà?
Thái độ Lâm Đại Chí rất khiêm tốn, rất khác so với những gì Bành Viễn Chinh nghe nói. Người ta bảo Trưởng ban Lâm là một lãnh đạo không nói cười tùy tiện, rất uy nghiêm, chỉ nhìn đã thấy sợ. Nhưng nay hắn thấy, cũng không đúng lắm.
- Cám ơn lãnh đạo, tôi không khát.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng từ chối, mà thật ra Lâm Đại Chí cũng chỉ thuận miệng nói khách sáo thế thôi, sẽ không thật sự đi rót nước cho hắn.
- Tốt lắm, đồng chí Viễn Chinh, chúng ta bắt đầu.
Lâm Đại Chí nghiêm mặt, giọng nghiêm túc:
- Hôm nay, tôi được Bí thư Tỉnh ủy Hầu ủy thác, đại diện cho Tỉnh ủy tiến hành tổ chức nói chuyện. Căn cứ sự bố trí của Tỉnh ủy, trải qua nghiên cứu thảo luận ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Tỉnh ủy quyết định để đồng chí đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Tân An…
- Cám ơn lãnh đạo Tỉnh ủy tín nhiệm và coi trọng. Sau này, tôi sẽ nghiêm túc quán triệt quyết sách của tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, sẽ làm hết phận sự, tuyệt đối không phụ sự ủy thác của Tỉnh ủy…
Bành Viễn Chinh đứng dậy, nghiêm túc bày tỏ thái độ.
Lâm Đại Chí gật đầu:
- Tốt, Tỉnh ủy tin tưởng năng lực công tác của đồng chí, cũng tin tưởng tầm nhìn đại cục của đồng chí, tin tưởng đồng chí là một cán bộ trẻ có tác phong công tác, có phong cách chính trị, trẻ trung khỏe mạnh, có thể phát huy lớn hơn nữa tác dụng của cải cách và mở cửa.
Nói chuyện tổ chức xong, Lâm Đại Chí tùy ý nói vài câu chuyện phiếm với Bành Viễn Chinh, sau đó Bành Viễn Chinh cáo từ rời đi.
Hắn rời cơ quan Tỉnh ủy, mới mở nguồn điện thoại trở lại. Không lâu sau, Lý Minh Nhiên gọi tới, rồi tới Quách Vĩ Toàn, Lý Tuyết Yến, Mạc Xuất Hải đều gọi tới chúc mừng. Thậm chí Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thành phố Nghiêm Hoa cũng gọi điện thoại tới nói mấy câu khách khí.
Lý Minh Nhiên không nói nhiều lời, nhưng cũng rõ ràng lộ ra ý muốn làm Chủ tịch quận. Trong lòng Bành Viễn Chinh không ủng hộ Lý Minh Nhiên làm Chủ tịch quận, bởi vì hắn cho là Lý Minh Nhiên không hiểu gì về công tác kinh tế, còn xa mới bằng Quách Vĩ Toàn. Nới cách khác, năng lực công tác của Lý Minh Nhiên kém Quách Vĩ Toàn một bậc.
Nhưng Lý Minh Nhiên là Phó chủ tịch thường trực quận, nếu như lướt qua Lý Minh Nhiên mà đề cử Quách Vĩ Toàn, hiển nhiên sẽ khiến Lý Minh Nhiên phản ứng, khiến nội bộ bộ máy không ổn.
Là người luôn kiên trì ủng hộ hắn từ thời kỳ đầu, Lý Minh Nhiên đã đóng góp rất nhiều công sức. Về mặt tình cảm cá nhân, Bành Viễn Chinh cũng cảm thấy làm như vậy là không được thỏa đáng.