Lưu Cường ho khan hai tiếng, hắng giọng.
Gia Cát Cấu khẩn trương cười, tỏ thái độ:
- Xin lãnh đạo cứ yên tâm. Tuy rằng đồng chí lão Cung không ở đây, nhưng công tác của phòng nhất định sẽ không bị bỏ dỡ. Tôi nhất định sẽ đoàn kết, dẫn dắt ba đồng chí trẻ tuổi của phòng, làm tốt công tác.
Lưu Cường ừ một tiếng, gật đầu.
Nghe Gia Cát Cấu nói như vậy, Mã Tự và Vương Na trong lòng đều cười lạnh. Cái gì là đoàn kết, dẫn dắt đồng chí trẻ tuổi. Anh so với chúng tôi chỉ lớn hơn vài tuổi. Trên thực tế, Gia Cát Cấu chỉ hơn Mã Tự có một tuổi.
Mã Tự 26, còn Gia Cát Cấu thì 27, đều thuộc loại lớn tuổi rồi mà chưa kết hôn.
Chẳng qua, Gia Cát Cấu ba năm trước đã là cấp phó phòng, còn Mã Tự đến nay chỉ là một nhân viên.
Trải qua ba năm, Gia Cát Cấu đã từ một Phó chánh văn phòng đến Phó trưởng phòng, xem như là tiến bộ khá mau.
Lưu Cường quét mắt nhìn mọi người, đột nhiên trầm giọng nói:
- Được rồi, công tác của phòng nói đến đây thôi. Sau đây, tôi xin nói một chút ý tưởng cá nhân.
Gia Cát Cấu khẩn trương mở quyển sổ ra, bày ra bộ dạng lắng nghe rồi sẵn sàng ghi chép. Vương Na khóe miệng hiện lên một sự coi thường.
- Ban Tuyên giáo không chỉ là bộ môn chủ quản việc tuyên truyền và ý thức hình thái của lãnh đạo, đồng thời cũng là nơi then chốt truyền đạt mọi quyết định của lãnh đạo. Và đây cũng là bộ môn phục vụ. Vì để đề cao trình độ công tác, rèn luyện người trẻ tuổi, đồng chí của phòng Tin tức không chỉ ngồi trong phòng làm việc gọi điện thoại hoặc đọc bản thảo mà nên đến cơ sở để thể nghiệm. Thời gian định ra là nửa năm.
- Rút ra một đồng chí trẻ tuổi đến tòa soạn báo hoặc là các đơn vị cơ sở coi như là một loại bồi dưỡng và rèn luyện. Tôi đã làm báo cáo với Trưởng ban Tiêu, và Trưởng ban Tiêu cũng rất đồng ý. Tôi cũng đã thương lượng với đồng chí Gia Cát Cấu, quyết định cử đồng chí Tiểu Bành đi trước. Về sau, các đồng chí của phòng sẽ luân phiên đi xuống.
Lưu Cường lời vừa thốt ra, Mã Tự và Vương Na sắc mặt đều biến đổi. Nhân viên cơ quan xuống cơ sở thể nghiệm cuộc sống không có gì lạ, nhưng bình thường cũng chỉ có ba ngày, nhiều lắm là nửa tháng, nhưng bây giờ lại là nửa năm. Hiển nhiên đây chẳng phải là rèn luyện đơn giản như vậy. Hơn nữa, Lưu Cường điểm danh Bành Viễn Chinh đi trước, trong đó có khúc mắc ai cũng mơ hồ đoán được vài phần.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên, trong lòng cười lạnh. Quả nhiên, Lưu Cường mới nhận chức đã đốt lên ba đống lửa. Và đống lửa thứ nhất chính là đốt trên đầu mình.
Luân phiên đến cơ sở không tính là gì, nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, chỉ cần Bành Viễn Chinh đi xuống, Lưu Cường làm lãnh đạo phân công quản lý của Ban tuyên giáo, sẽ tận dụng cơ hội và biện pháp khiến Bành Viễn Chinh trường kỳ ở lại dưới.
Gia Cát Cấu lập tức hùa theo:
- Vâng, tôi rất đồng ý với an bài của lãnh đạo. Đây là sự rèn luyện và bồi dưỡng của phòng đối với đồng chí trẻ tuổi. Xin lãnh đạo cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sắp xếp tốt công tác. Sau khi trở về, đồng chí Tiểu Bành và Tiểu Mã sẽ bàn giao công tác với nhau.
- Đồng chí Tiểu Bành, ý kiến của cậu như thế nào?
- Tôi không có ý kiến, xin phục tùng bố trí của tổ chức.
Bành Viễn Chinh không có bất luận một do dự nào, trực tiếp trả lời, thần sắc bình tĩnh, thong dong.
Mọi người rời khỏi văn phòng của Lưu Cường, Gia Cát Cấu tiếp tục ở lại.
Sau khi bước vào văn phòng, Mã Tự tức giận bất bình nói:
- Viễn Chinh, đây không phải là quá bậy bạ sao? Đang yên ổn, cái gì là luân phiên xuống cơ sở chứ? Phòng Tin tức là bộ môn chủ quản, cũng chưa từng có tiền lệ như vậy.
- Ai, chú em thật là xui xẻo. Vốn nghĩ Chu Thành Dung đi rồi, Tôn Bình đi rồi thì cậu có thể ngẩng đầu lên. Kết quả….
Mã Tự thở dài, lắc đầu.
- Viễn Chinh, tôi cảm thấy đây là cố ý trả đũa. Bằng không, ban nhiều phòng như vậy, vì sao chỉ có phòng Tin tức chúng ta là phải xuống cơ sở rèn luyện? Và vì sao phải điểm danh cậu đi trước? Người ta xuống cơ sở rèn luyện thì chỉ có lãnh đạo mà thôi để sau này dễ dàng đề bạt. Chúng ta là tiểu nhân viên, đi xuống rèn luyện làm cái gì?
- Rõ ràng, Viễn Chinh, tôi đề nghị cậu nên đi tìm lãnh đạo, ngàn vạn lần đừng nên xuống cơ sở. Tôi sợ là sau khi cậu xuống rồi thì cương vị của cậu sẽ bị người khác lấy mất.
Mã Tự hướng nhìn Bành Viễn Chinh:
- Cậu vừa rồi không nên đồng ý.
Vương Na thì mỉm cười không nói, nhìn Bành Viễn Chinh ánh mắt có chút tò mò. Cô nhìn Bành Viễn Chinh xem hắn sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Vương Na xem ra Bành Viễn Chinh là người rất có lai lịch. Lưu Cường là một nghiên cứu viên điều tra, có năng lực gì áp chế Bành Viễn Chinh? Cho nên, cô căn bản không lo lắng cho hắn.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Chỉ là xuống cơ sở thôi mà, chỉ có nửa năm, không sao đâu. Lãnh đạo đã quyết định, điểm danh bảo tôi đi, tôi làm sao kiên quyết từ chối không đi chứ? Nếu như vậy thì người ta sẽ nói tôi không phục tùng bố trí của tổ chức, rồi lấy cái đó chụp mũ tôi, tôi làm sao mà chống đỡ nổi.
Mã Tự nhíu mày, vừa muốn nói điều gì thì đột nhiên ngoài cửa nghe thấy tiếng bước chân, biết là Gia Cát Cấu đã trở lại liền ngậm miệng không nói nữa.
Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười, vùi đầu vào văn kiện trên bàn.
Lưu Cường trả đũa nhanh như vậy nằm ngoài dự kiến của hắn. Bởi vậy có thể thấy tố chất của người này không cao.
Hắn nếu muốn phản kích thì có rất nhiều cách, chỉ có điều hắn không muốn trở mặt với Lưu Cường. Dù sao thì cũng là người trong quan trường, không thể cứ đối chọi mãi với lãnh đạo phân công quản lý. Lúc trước là Chu Thành Dung, sau này là Lưu Cường, nếu lan truyền ra ngoài thì đối với hắn ảnh hưởng cũng không tốt.
Bành Viễn Chinh nhận thấy Lưu Cường và Gia Cát Cấu làm vậy thật sự là quá ngây thơ. Hắn nắm chắc, chẳng bao lâu nữa, Gia Cát Cấu sẽ chủ động mời hắn quay về.
Đạo lý rất đơn giản. Phòng Tin tức trước giờ đều do một mình Cung Hàn Lâm chèo chống. Mã Tự và Vương Na căn bản đều không phải là người tài giỏi. Hiện tại, Cung Hàn Lâm không ở đây, hắn nếu xuống cơ sở thì khi dính dáng đến nghiệp vụ công tác thì Gia Cát Cấu biết rằng y đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Trong thời điểm cần làm ra thành tích, mà những người có khả năng lại bị điều đi, khi đó chẳng khác nào tự làm khó mình.
Gia Cát Cấu có lẽ cũng biết viết tài liệu, nhưng Bành Viễn Chinh lại thấy y luôn bày ra tư thế làm quan, cũng không phải là kẻ có thể yên ổn ngồi viết tài liệu.
Còn về phương diện khác, Cung Hàn Lâm có lẽ sẽ không bao lâu nữa sẽ trở về. Chỉ cần việc Gia Cát Cấu tiếp nhận chức vụ Trưởng phòng tan biết, Cung Hàn Lâm đề xuất để Bành Viễn Chinh trở về sẽ thuận lý thành chương.
Cho nên, căn cứ vào suy xét đó, Bành Viễn Chinh quyết định tạm thời tĩnh để xem biến. Hắn thật ra muốn nhìn thấy đống lửa này của Lưu Cường và Gia Cát Cấu có thể thiêu cháy hắn hay không? Nhưng sau này, Bành Viễn Chinh đã thay đổi chủ ý, bởi vì sự khiêu khích của Gia Cát Cấu đã hoàn toàn chọc giận hắn.
Gia Cát Cấu đẩy cửa bước vào văn phòng, hướng Bành Viễn Chinh vẫy tay nói:
- Tiểu Bành, đi theo tôi đến phòng họp. Tôi có vài chuyện cần nói với cậu.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLBành Viễn Chinh vâng một tiếng rồi đứng dậy đi theo.
Hai người đi rồi, Mã Tự ngẩng đầu nhìn Vương Na hạ giọng nói:
- Tôi nói cho cô biết nhé, Viễn Chinh đi rồi, hai chúng ta xem như thê thảm. Ở phòng này không thể không viết tài liệu. Gia Cát Cấu khẳng định sẽ bắt chúng ta làm.
Vương Na không thèm để ý, bĩu môi nói:
- Tôi mặc kệ, công việc của tôi không phải là viết tài liệu. Nhưng nghiệp vụ của anh là viết, Gia Cát Cấu khẳng định là sẽ bắt anh làm.
Vương Na có chút vui sướng khi người khác gặp họa.