Cáo Sa Mạc

Chương 46



Cuốc điện thoại của Cáo được chuyển đến ông Hugh và Steve khi chiếc trực thăng đang bay trên cầu Triborough.

- Trong một trung tâm giao thông vận tải công cộng lớn của New York - Ông Hugh hét lớn trong máy vô tuyến - Lạy Chúa, như thế là bao gồm hai phi trường, hai ga xe lửa, Ga Pennsylvania và Ga lớn Trung tâm. Các anh bắt đầu giải tỏa người đi chưa?

Steve lắng nghe, hai vai chùng xuống, hai tay mở ra co vào không ngớt. Phi trường Kennedy! Phi trường La Guardia! Ga xe lửa thành phố chiếm cả một khu phố, còn ga gần cầu có lẽ còn lớn hơn nữa!... Con Cáo đã đào hang trong nhà ngươi rồi...

Ông Hugh để ống nói xuống, ông cằn nhằn anh phi công:

- Anh không lái nhanh hơn tí nữa được hay sao?

- Gió đang thổi mạnh - Anh phi công đáp - Để tôi bay thấp tí nữa xem sao.

- Gió với máy! Hỗn loạn do bom nổ sắp đến còn sợ gió nỗi gì - Ông Hugh càu nhàu. Ông quay đầu nhìn Steve - Đừng nghĩ vẩn vơ làm gì cho mệt, không hay đâu, chúng ta cứ xem như lời hăm dọa cho nổ bom của nó là thực đi.

- Với Sharon và Neil ở đâu đó gần nơi nổ bom à? - Steve hỏi giọng đau đớn - Ông cho tìm kiếm ở đâu trước?

- Phải đánh con bài may rủi thôi - Ông Hugh lạnh lùng đáp - Chúng ta sẽ dốc hết lực lượng vào Ga lớn Trung tâm. Ông có nhớ không, hắn đã dậu xe trên Đại lộ Vanderbilt. Hắn rõ nhà ga này như rõ lòng bàn tay hắn. Và John Owens có nói trong cuốn băng cát-sét, tiếng xe lửa kêu nghe như tiếng tàu từ các vùng ngoại ở đến hơn là tiếng tàu diện.

- Số phận của Ronald Thompson sẽ ra sao?

- Nếu chúng ta không bắt được Cáo để hắn thú tội, thì chàng trai ấy phải chịu chết thôi.

Lúc 11 giờ 5, chiếc trực thăng đáp xuống trên nóc nhà của hãng Hàng không Pan Am. Ông Hugh vội mở cửa, khi họ vừa bước ra khỏi máy bay, một nhân viên FBI chạy đến phía hai người. Anh ta giận tím mặt, kể lại vắn tắt việc Cáo trốn thoát ra sao.

- Hắn đã trốn thoát à? Tại sao như thế được? - Ông Hugh nạt lớn - Tại sao lại để cho nó thoát? Anh có chắc hắn là Cáo không?

- Dạ chắc, hắn đã ném lại tiền chuộc. Chúng tôi đã lục soát khắp bãi đáp máy bay và khắp phi cảng. Nhưng người ta đã bắt đầu cho di tản người và bây giờ cảnh tượng rất hỗn loạn.

- Tiền chuộc không cho chúng ta biết quả bom gài ở đâu và cũng không cứu được Thompson - Ông Hugh gay gắt đáp - Phải tìm cho ra Cáo để bắt hắn phải nói mới được.

Cáo đã thoát rồi, tiếng máy bay nổ đinh tai nhức óc, Steve chỉ nghe được những tiếng ấy. Sharon! Neil! - "Steve, em đã lầm, xin tha lỗi cho em". "Mẹ không thích con ở đây đâu". - Phải chăng cuốn băng cát-sét kỳ lạ ấy là mối dây liên lạc cuối cùng giữa anh với họ?

Cuốn băng cát-sét, giọng của Nina...

Anh chụp lấy tay ông Hugh:

- Cuốn băng cát-sét mà hắn đã gởi đến, chắc hắn đã thu giọng của Nina thêm vào phần sau. Ông nói hắn đã dọn đồ đạc trong ga ra đi hết rồi à? Hắn có nhiều hành lý không? Dĩ nhiên là hắn có mang theo va-li, có mang theo đồ đạc gì đấy. Có lẽ hắn còn cuốn băng cát-sét trong đó đã thu âm giọng của Nina, có thể có cái gì đó giúp cho ta biết Sharon và Neil ở đâu.

Ông Hugh quay qua một nhân viên khác, ông hỏi:

- Anh có biết số hành lý của hắn không?

- Hắn có hai thẻ đăng ký kẹp vào vé máy bay đánh rơi xuống đất. Nhưng máy bay đã cất cánh khoảng 27 phút rồi. Không ai nghĩ đến chuyện không cho máy bay cất cánh. Chúng ta sẽ thu hành lý của hắn ở Phoenix.

- Không được - Ông Hugh nói lớn - Lạy Chúa, không được đâu, anh phải thu xếp sao để buộc chiếc máy bay khốn nạn kia quay về. Tất cả hành lý trên chuyến bav phải đem xuống để lục soát. Ra lệnh cho đài không lưu dành một đường băng cho máy bay đáp xuống. Không ai được ngăn cản chúng ta hết. Ở đâu có điện thoại?

- Dạ ở trong phòng.

Hugh vừa chạy vào phòng vừa lôi sổ tay ra. Ông vội vã bấm số điện thoại của ngục thất Somers, gọi văn phòng của quản đốc.

- Chúng tôi có lẽ sắp có bằng chứng về sự vô tội của Thompson. Xin ông hãy sẵn sàng bên máy điện thoại để nghe cho đến giây phút cuối cùng.

Ông gọi đến văn phòng của Thống đốc gặp người thư ký riêng của bà ta.

- Xin cô bằng mọi cách nối đường dây để chúng tôi có thể liên lạc với Thống đốc ngay khi cần, một đường dây đến nhân viên mật vụ ở phi trường La Guardia, một đường đến nhà lao. Nếu không, bang Connecticut sẽ mang tiếng với lịch sử là gϊếŧ người vô tội đấy. - Ông bỏ máy điện thoại xuống và nói với Steve:

- Ta hãy đi đến nhà ga.

Thang máy chạy xuống như tên bắn, Steve nghĩ: mười chín phút - ranh giới giữa cái chết và sự sống. Đại sảnh của hãng Hàng không Pan Am đầy cả người đang chạy khỏi phi trường. Báo động có bom nổ... báo động sẽ có bom nổ... mọi người truyền cho nhau như thế.

Steve và Hugh chen qua đám đông đi ngược lại hướng của dòng người chạy tán loạn. Làm sao biết chỗ mà tìm? Steve chết điếng cả người, mới ngày hôm kia anh có mặt ở đây, ở quán Oyster Bar, anh đợi tàu hỏa. Phải chăng khi ấy Sharon và Neil cũng đang ở đây, bị bắt đem đến mà không cách gì kêu cứu được? Máy phóng thanh lặp đi lặp lại lời thôi thúc lệnh di tản:

- Quý vị hãy rời nhà ga nhanh, hãy ra bằng cửa nào gần nhất, đừng hốt hoảng. Xin đừng tụ tập ở các lối ra, xin quý vị rời nhanh... xin quý vị hãy rời nhanh khỏi...

Phòng hướng dẫn nằm ở bậc trên của nhà ga, đèn đã nhấp nháy, báo động nguy hiểm, phòng này biến thành trung tâm tham mưu của chiến dịch tìm kiếm. Các chuyện viên kỹ thuật cúi người trên các dự án và các biểu đồ, họ ra lệnh cho các toán tìm kiếm.

Một kỹ sư nói với ông Hugh:

- Chúng tôi đang tập trung vào khu vực nằm giữa nền của bậc trên và trần của bậc dưới. Ở đây rất dễ thông đến các ke tàu và là nơi trốn tránh rất lý tưởng. Chúng tôi đã kiểm tra các ke tàu và lục tìm hết các tủ gởi hàng rồi. Chúng tôi lo rằng, cho dù chúng ta có tìm ra được quả bom đi nữa, thì việc tháo gỡ ngòi nổ cũng rất nguy hiểm. Đội chống bom mìn đã mang máy làm lệch dòng điện đến để ngăn chận bom nổ khi họ tìm ra quả bom. Họ đã giao các máy này cho các toán tìm kiếm, máy này có khả năng chận đứng bom nổ đến 90%.

Steve đưa mắt nhìn quanh đại sảnh của nhà ga, loa phóng thanh đã ngưng nói, gian phòng rộng mênh mông im lặng như tờ, sự im lặng ngột ngạt, trêu ngươi. Đồng hồ đâu? Anh đưa mắt tìm đồng hồ, chiếc đồng hồ nằm trên bàn ở phòng hướng dẫn. Cặp kim quay đến 11 giờ 12... 11 giờ 17... 11 giờ 24... Ước gì anh giữ được kim đồng hồ lại không cho chúng chạy. Anh muốn chạy tìm khắp các ke tàu, khắp các phòng đợi, khắp các ngóc ngách. Anh muốn gọi tên họ thật to: Sharon! Neil!

Anh kinh hoàng quay đầu khỏi chiếc đồng hồ, anh phải tự làm cái gì mới được, phải tự đi tìm họ mới được. Bỗng anh nhìn thấy một gã đàn ông, cao mà gầy, hắn từ cửa ở phía Đường 42 chạy xộc vào, hắn chạy xuống dãy tầng cấp rồi biến mất ở dãy tầng cấp thứ hai dẫn xuống bậc dưới. Thằng cha nầy có nét quen quen, phải chăng hắn là nhân viên mật vụ? Nhưng giờ này hắn chạy xuống đấy để làm gì?

Loa phóng thanh cất tiếng nói lại:

- Đã 11 giờ 27 phút, yêu cầu tất cả các toán tìm kiếm phải rút lui đến các cửa ra gần nhất, quý vị hãy rời nhà ga ngay. Tôi lặp lại: Quý vị hãy rời khỏi nhà ga ngay.

- Không! - Steve thộp lấy hai vai ông Hugh, quay người ông ta lại - Không!

- Ông Peterson, xin ông biết điều cho, nếu quả bom nổ, chúng ta sẽ chết hết. Cho dù Sharon và Neil đang ở đây, chúng ta cũng không thể nào cứu họ được nữa.

- Tôi không ra. - Steve đáp.

Ông Hugh níu cánh tay anh, một nhân viên FBI khác níu cánh tay kia của anh.

- Ông Peterson, xin hãy biết điều, chúng ta phải cảnh giác.

Steve vùng ra khỏi họ:

- Trời ơi, thả tôi ra! - Anh hét lên - Thả tôi ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.